Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: cốt nhục

"Nhìn đủ chưa? Còn không mau đi tiếp điện thoại."

Thanh âm lười biếng vang lên xua tan đi ảo cảnh của cô.

"Ân."

Diệp Cẩm Tú đứng dậy đem điện thoại cầm lên, thanh âm của Dụ phu nhân truyền tới:

"Cẩm Tú, mau thức dậy uống canh, buổi sáng mẹ đã nấu cho con, giá trị dinh dưỡng rất cao."

"Được"

Sau khi đồng ý, cô xoa xoa huyệt Thái Dương, đêm qua thiếu ngủ thật mệt mỏi.

Cô rửa mặt xong, khoác áo lông liền đi xuống lầu, khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt, nhưng làn da lại trong suốt như thủy tinh.

Tay cô mới đặt ở tay vịn cửa môn đã bị đẩy ra.

Cô căn bản là không dùng lực, chóp mũi ngửi mùi hương bên cạnh, liền biết là Dụ Trì Diệp.

Thanh âm lạnh lẽo, từ phía sau cô truyền đến:

"Tôi cùng Minh Châu hẹn hôm nay đi dạo phố, cô có thể giúp tôi diễn kịch, tôi muốn phối hợp diễn một màn kịch."

Diệp Cẩm Tú tức khắc cảm thấy tái nhợt vô lực, từ khi nào, cô cùng Dụ Trì Diệp biến thành như vậy.

Cô không nói gì, muốn xuống lầu, lại bị kéo lại thật mạnh, trực tiếp đem cô áp trên tường.

Mặt Dụ Trì Diệp  đột nhiên tới gần, ánh mắt làm Diệp Cẩm Tú có chút chống đỡ không được.

Anh tức giận bóp tay cổ tay cô, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe:

"Ngươi nữ nhân này cô là muốn ăn cứng không ăn mềm sao? mỗi lần tôi cùng cô nói chuyện cô đều làm bộ mặt đức hạnh? Diệp Cẩm Tú, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô có thai tôi sẽ không làm gì cô, ở lòng tôi, cô chẳng là gì cả! Hôm nay, giữa trưa trước mười hai giờ, tôi cần cô giúp tôi  đi ra ngoài, nói không cô cứ đợi đấy!"

Diệp Cẩm Tú không nói gì, đôi mắt ẩn ẩn cất giấu một tia quật cường. Dụ Trì Diệp phẫn nộ buông tay ra, đi trước đi xuống lầu.

Dụ mẫu ở dưới lầu thấy Dụ Trì Diệp, nói:

"Cẩm Tú, xuống mau lên? Ở trên lầu làm gì thế?"

Dụ Trì Diệp liếc mắt một cái:

" mẹ, một hồi con đưa Cẩm Tú đi ra ngoài yếm phong, đêm qua tra tư liệu, thai phụ giữ tâm trạng tốt."

Dụ mẫu đánh giá con trai mình, một ngữ nói toạc ra:

"Rốt cuộc là bởi vì thai phụ, hay là bởi vì Diệp Minh Châu?"

"Mẹ, kia chính là  cốt nhục của con."

Dụ mẫu không nghĩ nhiều, liền an tâm ngồi ở bàn cơm.

Diệp Cẩm Tú đi xuống, vành mắt rõ ràng đỏ, vốn dĩ tâm tình Dụ mẫu đang rất tốt, nhìn Diệp Cẩm Tú mặt buồn rầu trong lòng lửa giận chạy tới.
Bà chủ động nấu cơm cho cô chủ động giúp cô đuổi Diệp Minh Châu, còn hạn chế con trai mình đi ra ngoài. Cô lại không hài lòng, sáng sớm lại khóc, khóc cho ai xem, chuyện này nếu truyền ra, thiên hạ lại cho rằng bà như ngược đãi nàng đâu.

"Bang".

Dụ mẫu nghiêm túc nhìn Diệp Cẩm Tú, ôm cánh tay cao ngạo mở miệng:

"Cẩm tú, trong khoảng thời gian cô mang thai Dụ gia đối với cô không tốt sao?"

"Không, không có a, mẹ, mẹ đối với con rất tốt."

"Rất tốt?"

Dụ mẫu cười lạnh một tiếng,

"Tốt đến nỗi cô sáng sớm liền bắt đầu khóc sao? "

Dụ Trì Diệp ngồi ở một bên, vẫn không nhúc nhích, rất có hứng thú mang theo đồ ăn, mặc cho mẫu thân giáo huấn Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú vừa bị Dụ Trì Diệp làm tổn thương xong, hiện tại, lại ở trên bàn cơm nghe Dụ phu nhân quở trách, cô cúi đầu, lại cảm thấy như ngã xuống đáy vực, ai có thể kéo cô một phen đâu?

Chuông cửa đột ngột vang lên.
Lý tẩu vội vàng mở cửa, Dụ Phi Trạch cầm quà trên tay tràn đầy ý cười đi đến, ánh mắt quét đến bàn cơm, tươi cười có chút dần dần phai nhạt đi xuống.

Dụ mẫu nhìn thấy Dụ Phi Trạch tới, vội vàng từ ghế trên đứng lên:

"Phi Trạch tới? Mau, cùng nhau ngồi xuống ăn bữa sáng đi."

Một cái chớp mắt hoảng hốt, Dụ Phi Trạch thu hồi tầm mắt

"Không có việc gì, con đã ăn rồi, đây là nhờ con đưa qua."

Vừa nói vừa đưa đồ trong tay cho Dụ mẫu.

Trên nắp hộp được khảm rất nhiều kim cương màu tím, xa xỉ đến cực điểm.

Dụ mẫu nhìn thấy tâm tình lii sung sướng, không có gì là trang sức trị không được.

Tiếp đó Dụ Phi Trạch ngồi xuống, hắn hướng mắt nhìn Diệp Cẩm Tú, đôi mắt có chútđau lòng.

Dụ Trì Diệp liếc mắt nhìn hai người một cái, không chút khách khí nói:

"Cuối cùng cậu là tới tặng lễ vật, hay là tới xem người?"

Lời này thâm ý, Dụ mẫu cũng không hiểu, vội vàng răn dạy Dụ Trì Diệp: "Nói không phải vô nghĩa sao? Phi Trạch chính là tới tặng lễ vật cho mẹ."

Bà chuyển mắt cười nhìn về phía Dụ Phi Trạch, hỏi:

"Đúng hay không."

"Đương nhiên."

Hai người ở bên cạnh trò chuyện, Dụ mẫu sợ Dụ Trì Diệp vướng bận, liền đem anh cùng Diệp Cẩm Tú đuổi đi.
Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú đi ngang qua người mình, rõ ràng là vành mắt cô hơi đỏ, muốn đem cô ôm vào lòng nhưng lại không có một cái lý do.

Cô hiện tại là chị dâu mình .
Chị dâu......

Hắn chỉ có thể nhìn hai người từ từ đi xa dần.

Dụ Trì Diệp biết Dụ Phi Trạch vẫn luôn ở mịt mờ nhìn về phía Diệp Cẩm Tú, cường thế ôm cô vào lòng, trả lại cho Dụ Phi Trạch một cái cười lạnh.

Dụ Phi Trạch tự nhiên biết, anh là đang khiêu khích, âm thầm nắm chặt tay  gân xanh nổi lên rõ ràng.

Dụ Trì Diệp ôm Cẩm Tú ra ngoài, vừa ra ngoài cửa Diệp Cẩm Tú liền tránh thoát sự ôm ấp của anh.

Ánh mắt có chút gợn sóng. Tay Dụ Trì Diệp đang ôm cô không buông, trì độn một chút, mới chậm rãi thu hồi tay, cười lạnh nói:

"Thật đúng là tình chàng ý thiếp, tôi thật muốn hắn nhìn xem bộ dáng của cô hôm qua, hắn nhất định sẽ thấy hứng thú, nhất định sẽ chiều cô."

Diệp Cẩm Tú dùng ngón tay tự cấu vào mình, lợi dụng đau đớn làm mình trở nên tỉnh táo.

"Đi nhanh đi, đừng làm cho chị sốt ruột chờ."

Diệp Cẩm Tú không yếu đuối như  trước. Lời nói cứng rắn, nói xong liền chui vào siêu xe giữa, hơn nữa chủ động ngồi ở ghế sau.

Dụ Trì Diệp đôi mắt hứng thú đánh giá cô.

Tiểu bạch thỏ muốn cắn người, đây chính là dấu hiệu tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro