Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Yêu người vẫn luôn hận cô


"Mẹ!"

Dụ Trì Diệp nhịn không được tiến lên khuyên bảo mẫu thân. Lại bị Dụ mẫu trực tiếp ngăn lại:

"Đừng nói lời dư thừa, con cùng hai người phụ nữ này là như thế nào, còn lớn rồi, có lựa chọn của mình, mẹ chỉ có một yêu cầu, chính là trong thời kỳ mang thai, con đối tốt với Diệp Cẩm Tú một chút làm tâm trạng nó tốt lên  đối với đứa bé trong bụng sẽ tốt. Dù gì nó cũng là con của con."

Nghe xong lời này, Diệp Minh Châu luống cuống. Nàng không nghĩ tới, Dụ mẫu sẽ chia rẽ nàng cùng Dụ Trì Diệp.
Thời kỳ mang thai chính là một năm.

Nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra, âm thầm gắt gao nắm lấy tay Dụ Trì Diệp.

Dụ Trì Diệp nắm lấy tay nàng  tựa hồ muốn nói, "yên tâm đi, anh sẽ không để em rời xa anh."

"Bá mẫu...... con không có ý gì khác, con chỉ là hối hận lúc đó rời xa Trì Diệp."

Trì Diệp, kêu thân mật như vậy.

Diệp Cẩm Tú nhìn diễn màn sinh ly tử biệt.

Dụ Trì Diệp ánh mắt sắc bén như ưng nhìn cô. Cô biết, anh đang đợi cô mở miệng.

Chỉ cần cô nói không cần anh cùng Diệp Minh Châu không cần tách ra.
Diệp cẩm tú đứng lên, nhớ tới lúc trước chịu bao nhiêu ủy khuất, âm thầm tàn nhẫn, thanh âm run rẩy:

"Chị, Trì Diệp hiện tại là chồng của tôi......"

"Cái gì?"

Diệp Minh Châu nghĩ cô sẽ nói như vậy liền nhìn Diệp Cẩm Tú chằm chằm.

Ngay cả Dụ Trì Diệp cũng không nghĩ tới.

Trong nháy mắt, Dụ Trì Diệp cho rằng chính mình nghe lầm.

Chính xác cô nói như vậy.

Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, tay cẩn thận nhéo góc áo, nhìn về phía Dụ Trì Diệp nhẹ giọng nói:

"Chồng, em hiện tại đang mang thai là con yêu cầu anh......"

"Cô! nữ nhân này!"

Dụ Trì Diệp giận không thể đánh cô đem tay để giữa không trung, nhìn bụng cô lại buông xuống.

Diệp Cẩm Tú trông như tiểu bạch thỏ này xem như muốn lộ ra đuôi cáo sao?

Từ kết hôn đã bắt đầu tính kế anh, mãi cho đến hiện tại!

Diệp Minh Châu cảm thấy thật mất mặt, cầm áo khoác trên sô pha nổi giận đùng đùng rời biệt thự.

Dụ Trì Diệp muốn đuổi theo nhưng bị Dụ mẫu vươn tay chặn.

"Con không thể đi."

"Vì cái gì? Mẹ! Con không thể mất đi Minh Châu!"

Dụ mẫu khóe mắt hiện lên tia đắc ý:

"Ta cũng không thể mất đi ta cháu nội."

Dụ Trì Diệp nắm chặt tay, nhìn thái độ kiên định của Dụ mẫu dần dần giãn ra.
Diệp cẩm tú cảm giác bầu không khí có chút quái dị, cô rất muốn trốn, ánh mắt mờ ảo xoay người lại bị Dụ Trì Diệp  nhìn bằng ánh mắt tàn nhẫn.

Đồng tử đen nhánh như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lưng Cẩm Tú chợt lạnh, không dời ánh mắt.

Đây là cô lựa chọn, cô phải đối mặt.

Mười tháng, mấy năm hôn nhân làm anh yêu cô chính là hy vọng xa vời.

Dụ mẫu sợ trong thời gian mang thai Dụ Trì Diệp làm ra việc gì đó khiến Diệp Cẩm Tú tức giận, dứt khoát đem hai người mang về Dụ gia. Sai người chuẩn bị tốt tất cả mọi việc.

Về đến nhà, Dụ mẫu vui vẻ đi theo bảo mẫu thương lượng dinh dưỡng cơm. Ánh mắt Dụ Trì Diệp lạnh lẽo, kéo cà vạt, trên đường đi đều không cùng Diệp Cẩm Tú nói một lời.

Diệp Cẩm Tú anh đang hận không thể giết cô.

Bất quá không sao cả,  cô chỉ mang thai có gần mười tháng.

Cô không chiếm được nhưng bảo bảo trong bụng nhất định phải được, đây là quyền lợi của bảo bảo.

Anh cứ việc hận cô.

Hai người đi theo Dụ mẫu trở lại biệt thự Dụ gia đã chạng vạng tối.

Đến bữa tối Dụ mẫu vẫn luôn tự gắp cho Diệp Cẩm Tú rất nhiều đồ ăn, Dụ Trì Diệp tùy tiện ứng phó gắp cho cô hai ba miếng liền vội vàng lên lầu, Dụ mẫu thấy thế, không khỏi có chút đau lòng, rốt cuộc là chính con trai mình.

Ánh mắt bà rũ xuống, thở dài:

"Ai, thật là con cái lớn rồi liền không nghe lời mẹ. Lý tẩu, nhớ làm những món thiếu gia thích ăn."

Lý tẩu ừ một tiếng, liền xoay người đi tới phòng bếp.

Diệp Cẩm Tú ăn một lát cũng ăn không vô nữa cũng đi lên phòng. Dụ gia đối với cô mà nói, mỗi người cô đều không biết nên sống chung như thế nào.

Trên lầu ba Dụ Trì Diệp vốn dĩ đang xem TV, thấy cô đến gần, đồng tử lạnh lẽo nhìn cô nói:

"Thật đúng là có thủ đoạn, ẩn thân lâu như vậy tiểu bạch thỏ rốt cuộc muốn bạo phát sao?"

Mặt anh đầy chán ghét cùng xem thường, xem ra trong mắt anh cô chính là một người phụ nữ đầy tâm cơ.

Diệp Cẩm Tú không giải thích, cũng không sợ anh, tâm đều đã chết, căn bản là không có hy vọng xa vời được yêu.

"Tôi còn tưởng Dụ tiên sinh hiểu lầm, tôi chỉ nghĩ hiện tại chúng ta vẫn là phu thê, anh làm có thể làm tròn chức trách của một người ba, anh có thể tìm Diệp Minh Châu cả ngày, buổi tối chỉ cần trở về, liền tốt......"

Thanh âm cô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng không có tự tin.
Ngay cả hai chữ cuối cùng cô cũng không biết anh có nghe hay không.

"Từ khi nào đến lượt cô quản tôi? Hử?"

Thân hình cao lớn bỗng dưng từ trên sô pha đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Cẩm Tú, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

"Không có."

"Không có sao?"

Anh khống chế cô, chân mày nhíu chặt, nhìn cô chăm chú như nhìn một kẻ thù.

Cằm Diệp Cẩm Tú bị anh khống chế có chút đau. Muốn thoát khỏi, lại bị anh véo càng mạnh.

Anh đối với cô, trước nay đều không có thương tiếc.

"Ha, như thế nào? Không phải cô tự tìm sao? Cô không phải muốn tôi chăm sóc cô sao? Được thôi, tôi nhất định sẽ cho cô một khoảng thời gian khó quên."

Dụ trì diệp lạnh lùng nói, một phen đẩy cô ra.

Căn bản không để ý tới đứa con trong bụng mà mềm lòng.

Cũng may thảm rất dày, không làm Diệp Cẩm Tú đau.

Cô cẩn thận chống vào sô pha đứng lên, chua xót từ trong tim lan ra.

Hóa ra cô yêu người vẫn luôn hận cô.

Run rẩy đứng, Diệp Cẩm Tú đứng tại chỗ.

Dụ Trì Diệp nhìn cô đều thấy chướng mắt, lạnh lùng quét trên người cô một cái, vội vàng nói:

"Cút ngay khỏi mắt tôi."

Bao nhiêu khổ sở Diệp Cẩm Tú đều nuốt xuống, không lộ ra trước mặt anh một chút nào.

Xoay người đi tới ban công.

Bên ngoài ánh đèn hoảng hốt, lá khô chậm rãi rơi.

Diệp Cẩm Tú theo bản năng sờ sờ bụng. Cô nghĩ thầm, có phải hay không năm sau, cô sẽ sinh ra tiểu bảo bảo?

Hơn 5 mét phía sau, Dụ Trì Diệp ngồi trên sô pha, nhìn hình bóng thướt tha của Cẩm tú có chút thất thần.

Sự tức giận trong mắt dần biến mất. Ánh đèn chiếu vào bóng dáng cô. Anh chớp mắt một cái liền trầm mê.

Lần trước ở cửa hàng áo cưới là cô sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro