Chương 12: Đừng rời xa em
Không nghĩ tới thái độ khác thường của Dụ mẫu, thế nhưng không có mở miệng răn dạy, ngược lại là an ủi cô:
"Không có việc gì, Cẩm Tú, xe chạm vào không quan trọng, con không có việc gì là được."
Dụ mẫu nói mắt không ngừng quan sát kỹ lưỡng xem cô có bị thương hay không.
Bất thình lình làm cho Diệp Cẩm Tú có chút ngạc nhiên.
"Mẹ...... con thật sự không có việc gì."
Dụ mẫu kéo tay Cẩm Tú hướng tới biệt thự vừa đi vừa cười nói:
"Không có việc gì thì tốt, mẹ cho người mang rất nhiều đồ bổ, lần đầu mang thai rất khó chịu, tâm trạng không tốt, đối với thai nhi cũng không tốt."
Dụ mẫu nghĩ đến tiểu tôn trong bụng cô, than một tiếng, lời nói thấm thía tiếp tục nói:
"Ta biết, Trì Diệp có chút quá phận, nhưng mà Cẩm Tú à, nếu con muốn, nữ nhân chúng ta cả đời này không thể vì nam nhân mà tồn tại, có phải hay không? Đứa nhỏ này sinh ra, đối với con chỉ có lợi không có hại."
Diệp Cẩm Tú không nói gì, chỉ lặng lẽ bóp đùi.
Nếu không có phát sinh sự việc trước kia, lời nói này của bà có lẽ sẽ làm cô cảm động.
Dụ mẫu lôi kéo tay Diệp Cẩm Tú đứng ở trước cửa biệt thự, ấn chuông cửa, bảo mẫu liền mở cui ra.
Đập vào mắt chỗ trong đại sảnh là hình ảnh mỹ nhân nằm trong ngực Dụ Trì ngủ say.
Nhìn thấy mẹ mình cùng Diệp Cẩm Tú, anh có hơi giật mình, không chờ mẫu thân mở miệng, sợ bọn họ nói đến Diệp Minh Châu.
Diệp Cẩm Tú nhíu mày, đem ánh mắt dời đi nơi khác.
Thật là ân ái, như vậy sủng ái Diệp Minh Châu, cùng cô ly hôn sau đó buông tha cô.
Dụ Trì Diệp cẩn thận đem Diệp Minh Châu đầu đặt ở trên sô pha, Diệp Minh Châu nói mê hừ ra tiếng:
"Đừng, đừng rời xa em......"
Dụ Trì Diệp không hề dời đi, ngược lại là cẩn thận che chở.
Dụ mẫu nhìn bộ dạng hai người kỳ cục, thật sự chịu không được, tức giận chính con trai mình
"Thế nào? Vì sao không gọi cô ta dậy? Lời bà lão này nói đều không được sao?"
Bà không thích Diệp gia, càng không loại trừ hai nữ nhi nhà họ Diệp.
Thanh âm của Dụ mẫu, mặt Dụ Trì Diệp hiện lên một tầng u buồn, đẩy ra gối lên trên người nữ nhân, môi mỏng ngả ngớn:
"Nào có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."
Anh lười biếng duỗi duỗi cánh tay chân, quơ quơ cổ, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Diệp Cẩm Tú một cái.
Dụ mẫu tự nhiên đã hiểu biểu tình của Diệp Cẩm Tú, tuy rằng cô hiện tại không có biểu cảm, bà lôi kéo tay Diệp Cẩm Tú đến vào phòng, cho cô tùy ý tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Diệp Cẩm Tú chỉ cảm thấy chua xót, nơi này rõ ràng là nhà của cô cùng Dụ Trì Diệp, nhưng chị sao có thể nằm ở trên sô pha không kiêng nể gì.
"Cẩm Tú, con tại đây chờ mẹ một chút, mẹ đi cho người làm đồ ăn ngon, mẹ có hỏi qua bác sĩ, hiện tại nên ăn nhiều một chút, con nhìn xem con gầy quá, lại đây ngồi đi."
Dụ mẫu xách theo đồ bổ vội đi vào phòng bếp. Lúc này, chỉ còn cô cùng Dụ Trì Diệp.
An tĩnh không nói. Diệp Cẩm Tú nhìn anh, lại không có cảm giác yêu thương như trước đây. Anh tuyệt tình như thế, chẳng nghĩ tới cô, hèn mọn.
Nếu không phải vì đứa con sớm đã như anh mong muốn, biến mất ở trước mặt anh.
"Tôi từ nhỏ đến lớn thật đúng là chưa gặp qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như cô, tôi không phải kêu cô cút sao? Hiện tại còn gọi mẹ tôi tới?"
Dụ Trì Diệp xoay người lại, hung ác nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, cách mấy mét Diệp Cẩm Tú vẫn có thể cảm giác được sự chán ghét của anh đối với cô!
"Là mẹ cùng tôi tới."
Cô không giải thích. Nữ nhân nằm trên so pha chậm rãi tỉnh giấc, xoa xoa mắt, theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là tìm xem vị trí của Dụ Trì Diệp. Thấy anh, Diệp Minh Châu liền làm nũng duỗi hai cánh tay:
"Trì Diệp, ôm một cái."
Diệp cẩm tú không biết Diệp Minh Châu có thấy cô hay không.
Cách đây một giây anh là một Dụ Trì Diệp tàn nhẫn hung ác, nhìn Diệp Minh Châu vẻ ôn nhu liền quay trở lại:
"Ôm một cái."
Anh sủng nịch ôm lấy Diệp Minh Châu.
Diệp Cẩm Tú tay bóp đùi mình, cô không ghen ghét cũng không hâm mộ, mà là nhắc nhở chính mình.
Không cần ghen, cô không có tư cách.
Nhưng nhìn thấy chị không kiêng nể gì ôm lấy chồng mình, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút oán hận.
Nhưng cô vẫn không lên tiếng. Dụ mẫu vừa canh nấu xong, từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp thân mật ôm nhau, chân mày nhíu chặt, hận không thể ra trực tiếp đem Diệp Minh Châu đóng đinh.
"Đây là làm gì vậy?"
Dụ mẫu lên tiếng làm Diệp Minh Châu kinh ngạc đẩy Dụ Trì Diệp ra.
"Bá...... Bá mẫu...... Sao người lại tới đây?"
Nàng lắp bắp nói.
Không đợi Dụ mẫu câu tiếp theo, Dụ Trì Diệp vội vàng nói đỡ giúp Diệp Minh Châu:
"Mẹ, đừng nhìn Minh Châu như vậy sẽ dọa cô ấy sợ."
Dụ mẫu hừ lạnh một tiếng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Diệp Minh Châu, châm chọc nói:
"Dọa cô ta sợ? Đoạt chồng của em gái, còn sợ người khác dọa sao?"
Bác sĩ có nói, nhất định phải để tâm trạng Diệp Cẩm Tú thật tốt, nếu tâm trạng không tốt đẫn đến sinh non thì sao.
Diệp Minh Châu không nghĩ Dụ mẫu sẽ nói thẳng như vậy, về nước lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dụ mẫu.
Nàng cúi đầu, bị Dụ mẫu nói không biết trả lời thế nào.
"Mẹ! Đủ rồi, con cùng Minh Châu vẫn luôn yêu nhau, kẻ thứ ba là cô ta!"
Dụ Trì Diệp không chút áy náy chỉ vào Diệp Cẩm Tú.
Diệp Minh Châu không biết Diệp Cẩm Tú tới, quay đầu vừa thấy, Diệp Cẩm Tú ngồi ngay ngắn ở phía sau nàng đầu cuối thật thấp.
"Cẩm Tú......"
Diệp Minh Châu cố ý làm bộ thực xin, sám hối nhìn cô, một bên vội vàng đẩy vòng tay bảo vệ của Dụ Trì Diệp ra.
Diệp Cẩm Tú nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì nàng. Rốt cuộc bọn họ mới là một đôi.
"Đối đãi với em gái mình như thế. Nam nhân thế giới nhiều như vậy, cô việc gì cứ quấn lấy Trì Diệp nhà chúng tôi làm cái gì? Không phải chia tay xuất ngoại sao, vậy trở về làm gì !"
Dụ mẫu tuy rằng chướng mắt Diệp Cẩm Ty, hiện tại càng chướng mắt Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu ánh mắt đào hoa điềm đạm đáng yêu hướng tới Diệp Cẩm Tú lắc đầu:
"Cẩm Tú, thực xin lỗi, vừa rồi chị không biết em ở đây."
Cẩm Tú cười khổ lắc lắc đầu.
Dụ mẫu nói:
"Hiện tại đã biết, thì mời rời khỏi Dụ gia cho."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro