Chương 11: cô ấy là bạn của tôi
"Cẩm Tú?"
Thanh âm của Liền Nhiên xuyên thấu qua không khí lạnh băng truyền tới.
Diệp Cẩm Tú lập tức dùng tay lau đi nước mắt, từ phòng thử đồ đi ra.
Bên ngoài, hai người họ đã dần dần đi xa khuất bóng.
Hốc mắt cô hồng hồng, như mới khóc, mang theo một nỗi thương cảm, đáy mắt mờ mịt sương mù dần dần bốc lên.
"Đại mỹ nữ, cậu đây là...... Làm sao vậy?"
Liền Nhiên đi theo nàng nhìn lại tiệm phố buôn bán trên đường người đến người đi cũng là chuyện bình thường.
Diệp Cẩm Tú hít sâu một hơi:
"Không có việc gì, chỉ là thấy áo cưới nhớ tới lúc kết hôn."
Cô không muốn Liền Nhiên biết chính mình không tốt, Liền Nhiên tính tình nóng nảy, chắc chắn vì cô mà nổi điên, từ sơ trung luôn là như vậy.
Nhưng cô lại chẳng có tư cách.
Ở trong mắt bọn họ là cô cướp bạn trai của chị, cho dù có nói lý lẽ, cô đều không chiếm được một chút phần thắng. Thậm chí, Dụ Trì Diệp cũng nghĩ như thế .
Điều này bây giờ không quan trọng, đã không còn một chút quan hệ với cô.
Giữa trưa.
Thời tiết nóng bức làm cả thành phố nóng theo, Liền Nhiên mang cơm trưa cho cô, là món thịt kho tàu mà cô thích nhất, cô không ăn cái gì.
Nhiệt độ không khí quá cao, cảm giác mang thai lại càng mệt mỏi. Ngửi được mùi thịt, không muốn hạ đũa cảm giác buồn nôn dâng lên cô tức tốc chạy đến buồng vệ sinh.
Liền Nhiên nhìn bóng dáng cô, cảm thấy kỳ quái.
" Gả vào hào môn ăn thịt kho tàu đều phun ra!"
Nàng vừa nói vừa đổ một chén nước đưa qua.
Diệp Cẩm Tú nhận lấy, súc súc miệng, trang điểm nhẹ tinh xảo, mặt lại lộ vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn thực tiều tụy, Liền Nhiên có chút lo lắng, không ngừng theo vuốt ve phía sau lưng cô:
"Cẩm Tú, cậu rốt cuộc là làm sao vậy, nói nhanh lên! Cậu có xem mình là bạn hay không!"
Cẩm Tú biết, chuyện này giấu không được nàng, thấp giọng nói:
"Không có việc gì, Liền Nhiên, mình chỉ là mang thai."
"Cái gì, cậu mang thai? Wow, mình đây chẳng phải là phải làm mẹ nuôi."
Liền Nhiên từ vẻ mặt chất vấn trở thành hư không, hưng phấn đem nàng đỡ lên:
"Mang thai sao lại không ở nhà dưỡng thai cho tốt, mang thai lần đầu sao lại không để ý như vậy!"
Trông bộ dạng nàng rất có kinh nghiệm , ở bên tai Diệp Cẩm Tú lải nhải.
Diệp Cẩm Tú ngồi nghe, trước kia cô cảm thấy Liền Nhiên thật phiền, xem cô như con nít mà dặn dò, hiện tại nhìn gương mặt lo lắng của Liền Nhiên cô cảm giác thực ấm áp.
Hóa ra cảm giác được quan tâm là như vậy.
Liền Nhiên đưa Diệp Cẩm Tú về dụ gia, nhìn ngoài cửa sổ xe ngôi biệt thự to , buông lời cảm khái:
" về sau mình cũng sẽ tìm một kẻ có tiền ở cạnh nhà cậu."
Diệp Cẩm Tú hơi mỉm cười, liền xuống xe, không nói nhiều lời.
Gả cho kẻ có tiền như như anh sao?
Một chiếc màu đỏ ngừng ở cửa biệt thự, gặp thoáng qua chính là một chiếc màu đen.
Diệp Cẩm Tú đẩy cửa xe, vốn dĩ muốn đi xuống, lại thấy kia xe khi bỗng nhiên dừng lại.
Đó là của Dụ phu nhân, bà đến đây làm gì?
Theo bản năng thu tay lại, cô lùi vào trong xe, rõ ràng cô không có làm sai việc gì, thấy thấy Dụ phu nhân trong lòng lại có một loại cảm giác mang tên sợ hãi.
Chiếc xe màu đen dừng lại ở đại sảnh, Dụ phu nhân từ trong xe bước xuống một cách ung dung cao quý, ngửa đầu cao ngạo, bước chân ưu nhã bước vào vào.
Liền Nhiên tò mò hỏi:
"Cẩm Tú, kia không phải nhà cô sao, bà ta là ai a?"
Sợ Liền Nhiên nhìn ra việc gì đó, Diệp Cẩm Tú cứng đờ gợi lên khóe môi:
" Là mẹ chồng mình."
Cô đẩy cửa xe, có chút hoảng loạn xuống xe, không cho Liền Nhiên có cơ hội hỏi câu tiếp theo.
Liền Nhiên kéo cửa sổ xe xuống, Diệp Cẩm Tú vội vàng phất tay:
"Liền Nhiên, lần sau lại gặp."
Liền Nhiên không rõ nguyên do, luôn là cảm thấy Diệp Cẩm Tú có chút kỳ quái, nhưng lại không ở hỏi nhiều, cửa vào hào môn sâu như biển, phương diện này người ngoài nhìn không thấy, trên thực tế lại thâm đâu.
Liền Nhiên hạ cửa sổ xe phất phất tay với cô:
"Được, lần sau gặp ~"
Cẩm Tú gật gật đầu, đứng ở xa không xoay người cũng không rời đi.
Diệp Cẩm Tú xác định Liền Nhiên không thấy mình mới dám vào biệt thự.
Hiện tại chị cùng Dụ Trì Diệp ở bên nhau đã chọn áo cưới rồi, cô càng không nên quấy rầy.
Nhưng có thể làm gì được?
Cô thở dài xoay người. Phía trước liền truyền đến phịch một tiếng.
Diệp Cẩm Tú vội vàng ngước mắt nhìn lại, Liền Nhiên đụng vào xe của Dụ phu nhân......
Tiếng vang lớn như vậy, không bị nghe thấy mới là lạ.
Quả thực, Dụ phu nhân vốn dĩ muốn đi gõ cửa, lại đang nghe đến này phịch một tiếng, vội vàng hướng tới bên này nhìn lại đây.
Diệp Cẩm Tú ngay lập tức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Cô vội vàng chạy tới Liền Nhiên nhận lỗi.
Tài xế của Dụ phu nhân khởi động máy.
"Thực xin lỗi, cái này xe...... tiền sửa chữa tôi sẽ chịu tôi thật sự không phải cố ý......"
Liền Nhiên chân thành xin lỗi.
Lão Trương há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, thấy Diệp Cẩm Tú đã đi tới:
"Trương thúc, cái này phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể sửa?"
Lão Trương thấy Diệp Cẩm Tú, nào dám đòi tiền.
Cô chính là con dâu của Dụ gia, xe đều là của nhà cô.
"Nếu đã là bạn của Thiếu phu nhân thì không cần, ta sẽ nói lại với phu nhân chuyện này."
Lão Trương tất cung tất kính nói.
Liền Nhiên ủ rũ cụp đuôi ngắm liếc mắt nhìn Diệp Cẩm Tú
"Ai, Cẩm Tú mình......"
"Không có việc gì, cậu đi trước đi, chuyện này để mình xử lý, nhớ rõ trên đường cẩn thận."
Diệp Cẩm Tú tươi cười, Liền Nhiên trong lòng thấp thỏm. Dụ phu nhân cũng đã từ nơi xa đi tới.
Dụ mẫu nhìn chiếc xe kia càng lúc càng xa, không rõ nguyên do hỏi:
"Như thế nào cho cô ta đi rồi?"
"Phu nhân, đó là bạn của Thiếu phu nhân."
"Bạn?"
Dụ mẫu xụ mặt nhìn Diệp Cẩm Tú, lại nhìn nhìn chiếc xe màu đỏ đã đi xa, vốn dĩ muốn nổi nóng, nhớ tới đứa con trong bụng cô, sửa xe là việc nhỏ, đứa con trong bụng cô mới là đại sự.
"Là bạn của con."
Diệp Cẩm Tú cúi đầu, cô biết Dụ phu nhân không thích cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro