Chương 1: Chúng ta ba người cùng nhau chơi
Không gian xanh như nước, rậm rạp bóng râm mùa hạ, tiểu hài tử vui cười đùa giỡn, vĩnh viễn không có sầu lo.
Diệp Cẩm Tú cầm báo cáo cô đơn đứng ở cổng bệnh viện , nhìn kết quả siêu âm một chấm nhỏ. Cô điềm tĩnh trên mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Bên tai còn hồi tưởng vừa rồi bác sĩ dặn dò: "Dụ phu nhân, chúc mừng cô đã mang thai, trong giai đoạn đầu là toàn bộ thời mấu chốt, cô nên chăm sóc bản thân thật tốt ."
Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng một mảnh trong vắt.
Cô nhất định sẽ bảo vệ con trai bình an!
Về đến nhà, đại sảnh không thấy bóng dáng Dụ Trì Diệp, cô không khỏi có chút mất mát.
Cùng anh kết hôn ba năm, hai người chưa nói tới bất luận cái gì cảm tình, nhưng mà cho dù như vậy, cô cũng hy vọng đem tin tức tốt nói cho chồng.
Mới vừa bước lên lầu thang một bước, liền nghe được thư phòng truyền đến lửa nóng ngâm tiếng kêu.
Diệp Cẩm Tú bước chân đứng ở cửa, ngón tay nắm chặt then cửa, đẩy ra cửa phòng.
Trong thư phòng, một nam một nữ đang ở trên sô pha mây mưa cùng nhau.
Nữ nhân dáng người nóng bỏng, đường cong tuyệt đẹp, mái tóc quăn che khuất khuôn mặt nàng, lúc này nàng lửa cháy môi đỏ đang ở trên người năm nhân khắp nơi đòi hỏi.
Nghe thấy thanh âm, nữ nhân ngẩng đầu, tóc quăn xỏa xuống bờ ngực tinh tráng của nam nhân.
Diệp Cẩm Tú cả kinh, thanh âm kiều mị vô lực, "Diệp Cẩm Tú Cô đã về."
Diệp Cẩm Tú thân thể dựa vào khung cửa, tay chặt chẽ nắm chặt then cửa, mới đứng vững, thân thể vẫn không nhịn được run rẩy.
Trên sô pha truyền đến một tiếng cười lạnh của nam nhân, tiếp theo, anh ôm Allie ngồi dậy, đôi mắt ánh lên tia kinh thường.
Dụ Trì Diệp nhíu mày, môi mỏng cắn chặt, một đôi mắt đen sắc lạnh như băng, âm lãnh lại quỷ quyệt, tựa như trong bóng đêm như hổ rình mồi.
Dụ Trì Diệp đứng lên. Thân hình cao lớn, so người mẫu còn tiêu chuẩn, tám khối cơ bụng thập phần rõ ràng, hạ thân chỉ vây quanh áo tắm dài, tuy rằng như thế, lại vẫn là lộ ra rắn chắc.
Diệp Cẩm Tú đầu trống rỗng, giống như đánh đòn cảnh cáo, làm nàng căn bản không kịp phản ứng.
Dụ Trì Diệp cúi đầu, ở hôn Allie một cái, Allie đầu đặt trên đùi anh, vẻ mặt sủng nịch ngọt ngào.
Diệp Cẩm Tú tâm như tro tàn, anh chưa bao giờ đối với cô làm những động tác ôn nhu như thế .
Dụ Trì Diệp vẫn chưa gọi cô đi tới, chỉ là dựa vào sô pha, cầm lấy điếu thuốc trên bàn trà , quay trong tay rồi đưa lên miệng hút
"Lại đây."
Thanh âm hơi nghẹn ngào, không có bất luận cái gì cảm xúc.
Những lời này, thực rõ ràng là nói với cô
Anh lại hút một hơi thật mạnh, thả khối ở mặt Allie, đầu Allie ngã vào sô pha "Khanh khách" cười không ngừng.
Dụ Trì Diệp mày rậm hài hước nhìn về phía Diệp Cẩm Tú: "Chúng ta ba người cùng nhau chơi, như thế nào?"
Dụ Trì Diệp cơ hồ là không có trải qua tự hỏi, liền nói thẳng ra .
Diệp Cẩm Tú hận không thể xông lên , hung hăng cho anh mấy cái tát, cô không thể làm như vậy.
Cô hít sâu một ngụm, nhanh chóng ổn định cảm xúc, ngực buồn đau khó chịu, tựa như bị người cầm đao đâm vào tim, khóe miệng cô nhếch lên, lộ ra nụ như ánh trăng, trong lòng lại đang rỉ máu.
"Không cần, các người chậm rãi chơi."
Côngón tay buông lỏng, đáy lòng kiên định. Dụ Trì Diệp cảm thấy cô tươi cười thật chướng mắt, anh chán ghét nhìn về phía cô, giống như đang xem một thứ nhầm chắn.
"Hầu hạ tôi, là bổn phận của cô."
Anh ấn tắt tàn thuốc, đi tới cửa, đem cô bức đến góc tường, tay chống khung cửa, trên mặt lạnh lẽo ý cười, đáy mắt đầy ý ghét bỏ
"Như thế nào, không muốn làm Dụ phu nhân nữa?"
Trong giọng nói trào phúng, giống như một quả bom hẹn giờ, Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh.
Khóe môi anh còn nhộn nhạo mùi thuốc lá, cô biết, Dụ Trì Diệp sẽ không đối với cô ôn nhu, càng sẽ không đối tốt với cô, cho dù là một chút.
anh ngón tay vòng trên vành tai cô, vô tình khảy, nàng xoay đầu, cố nén đi ánh mắt ủy khuất.
Này ba năm, cô giống như sống trong địa ngục dày vò.
Nhưng cô lại vẫn một lòng nhớ đến anh, yêu anh.
Là cô điên rồi sao?
Anh hôn lên trán cô, châm biếm lên tiếng: "Năm đó, ba cô trăm phương nghìn kế đem cô hả cho tôi, còn không phải là muốn cho tôi vui vẻ?"
Người đã chết, anh lại còn bôi nhọ cứ như vậy mà chửi bới
Diệp Cẩm Tú tim như bị đao cắt, tận lực giúp ba giải thích : "Ba em chỉ là muốn cho em hạnh phúc, không phải để em tới làm đồ chơi cho anh!"
Dụ Trì Diệp thấp giọng cười khẽ, trong ánh mắt trào phúng càng ngày càng thâm, anh một phen vặn quá thân thể của nàng, thân thể của nàng thật mạnh va chạm vào trên tường.
Cánh tay anh giống như sắt, gắt gao khóa cô vào lòng, làm cô như bị mang lên gông xiềng, không có chỗ để trốn.
Đầu cô đụng phải vách tường, thân thể cảm giác được vách tường truyền đến lạnh lẽo, cô ứa nước mắt
Môi bị cắn trắng bệch, cô vẫn luôn cảnh cáo chính mình, không thể khóc, nhất định không thể khóc......
Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: "Một khi đã như vậy, cô hiện tại là có thể xem như tính phúc."
Phòng trong còn có cái Allie, nhưng mà Dụ Trì Diệp lại có thể hoàn toàn làm lơ.
Diệp Cẩm Tú liều mạng giãy giụa, làm thế nào, cô có thể làm trò như nữ nhân này làm trước mặt Dụ Trì Diệp thật nhục nhã!
"Dụ Trì Diệp, anh điên rồi có phải hay không!"
Thân thể Diệp Cẩm Tú vặn vẹo muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Bàn tay nóng bỏng củaDụ Trì Diệp chu du khắp nơi trên người cô , nghe được tiếng kêu bất mãn của cô, anh hứng thú càng ngày càng cao, thanh âm cũng tăng lên.
" Tôi rất lâu không có chơi đùa ba người."
Nghe nói như thế, Allie cũng từ trên sô pha xuống dưới, tiến đến phía sau anh, vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngón tay ma mị trượt theo sống lưng.
"Diệp, anh thật là đáng ghét, anh xem, anh dọa hư Dụ phu nhân rồi."
Diệp Cẩm Tú ghé vào trên tường, nghe được phía sau truyền đến miệng lưỡi dây dưa thanh âm, dạ dày cô một trận quay cuồng, cảm thấy thật ghê tởm!
Thừa dịp Dụ Trì Diệp dồn lực chú ý ở Allie trên người, nàng dùng hết toàn lực đẩy Dụ Trì Diệp ra , "Dụ Trì Diệp, anh thật quá đáng!"
Cô lao ra khỏi phòng, mới vừa đi ra ngoài, đã bị anh túm chặt.
Dụ Trì Diệp lạnh lẽo không hề cảm tình thanh âm vang lên, "Như thế nào, không muốn chơi, liền chạy?"
Allie vẻ mặt đắc ý nhìn về phía cô, "Dụ phu nhân, chúng ta cùng nhau tới chơi đi, Diệp kia phương diện kia, chính là rất lợi hại."
Nàng kiều mị thanh âm, làm Dụ Trì Diệp trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm ý cười, anh ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Diệp Cẩm Tú.
Diệp Cẩm Tú dùng sức đánh vào ngực anh: "Dụ Trì Diệp, anh buông ta ra!"
Vừa dứt lời, tay anh liền buông lỏng, làm thân thể của cô mất đi trọng lực, hung hăng té ngã ở góc, cánh tay cũng đụng phải song sắt , phát ra tiếng vang thật lớn.
Allie kinh hô một tiếng, dán thân thể trong ngực Dụ Trì Diệp , bất mãn nỉ non, "Ai nha, Diệp, vợ của anh đều không muốn bị anh chạm vào, có phải hay không cô ấy ghét bỏ anh?"
Nghe được nàng lời nói, Diệp Cẩm Tú đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy khóe miệng nàng khiêu khích tươi cười.
Allie gắt gao ôm eo Dụ Trì Diệp , "Diệp, em chính là rất yêu rất yêu anh đâu......"
Diệp Cẩm Tú môi run rẩy, trước mắt hai người ân ái vô cùng chói mắt. Mà Dụ Trì Diệp cặp kia lạnh như băng hai tròng mắt, chính tràn đầy trêu đùa nhìn cô.
Tình cảm ở trong nháy mắt, ngã vào vực sâu
Cô đã sớm biết tất đều là Dụ Trì Diệp vũ nhục cô mà thôi.
Dụ Trì Diệp ngày thường đều lười chạm vào cô, nếu không phải anh uống say muốn nàng, cô vĩnh viễn không có khả năng mang thai.
Hắn lại sao có thể muốn cùng nàng 3P?
Cô giãy giụa đứng lên, ánh mắt quật cường nhìn về phía Allie, cười lạnh, "Biết vì cái gì cô vĩnh viễn không leo lên nổi chức Dụ phu nhân không ?"
Allie sắc mặt cứng đờ, cô tươi cười như cũ, "Bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không giống cô, rất hạ tiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro