Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31-35


Bóng đêm mê mang.

Diệp Cẩm Tú không bao giờ nghĩ mình kiên trì như vậy, thế nhưng giống như bản thân phạm vào tội ác tày trời gì.

Dụ Trì Diệp còn không trở về, Diệp Minh Châu cũng không, phỏng chừng hai người là đi ngoài hẹn hò, không sao cả.

Di động đúng vang lên, thế nhưng là Dụ Phi Trạch.

Từ ngày đó, hai người không liên lạc với nhau, cô biết rõ tình cảm của Dụ Phi Trạch đối với mình, nhưng là cô không có cách nào đáp lại tình cảm của hắn, chỉ có thể làm làm như không thấy.

Di động không ngừng reo, cô cuối cùng vẫn ấn nghe.

"Tiểu Cẩm Tú, em đang làm gì?"

Âm thanh Dụ Phi Trạch kia ấm áp ôn hòa như nước, ấm áp tâm Diệp Cẩm Tú, làm cảm xúc buồn bực mấy ngày nay của cô tan biến.

"Em mới tắm xong, không nghe tiếng chuông di động vang, xin lỗi."

Diệp Cẩm Tú giải thích, gần đây cô nói dối càng ngày càng nhiều, không chỉ có Dụ Phi Trạch, còn có Liền Nhiên, cô không muốn bọn họ vì cô lo lắng, mới tìm lí do nói dối.

Đó là đối với Liền Nhiên, Dụ Phi Trạch lại không như vậy không dễ lừa.

"Em ổn sao? Anh ta có gây khó dễ cho em không?"

Dụ Phi Trạch lo lắng hỏi cô, hắn đã muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn luôn do dự, sợ Dụ Trì Diệp sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hắn cùng Diệp Cẩm Tú.

Tuy rằng hắn là thật sự yêu cô, nhưng là hiện giờ cô là vợ Dụ Trì Diệp, hắn chỉ có thể đem tình cảm đặt ở trong lòng. Không muốn mang đến gánh nặng cho cô, càng muốn Dụ Trì Diệp vì anh mà làm khó cô.

Tình yêu giống như đồng cỏ, một khi nảy sinh, liền sẽ không ngừng lan tràn sinh trưởng tốt, mà chỉ có dụ Phi Trạch biết, chỉ hắn biết tình yêu của hắn đối với Diệp Cẩm Tú có bao nhiêu sâu đậm.

Hắn cùng Diệp Cẩm Tú đều giống nhau, luôn mang chấp niệm với một người, càng thêm bi ai chính là, bọn họ yêu người, trong lòng đã có một người khác.

Cầu mà không được.

"Em rất tốt, anh yên tâm."

Diệp Cẩm Tú nói lời này, trên mặt lại chua xót tươi cười, tình yêu như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Cô biết tình cảm Dụ Phi Trạch dành cho mình, nhưng cô chỉ xem hắn là bạn.

Nếu là có thể, cô hy vọng người cô yêu là Dụ Phi Trạch, như vậy sẽ không có nhiều chuyện xảy ra.

Tình cảm chính là thứ khó khăn, ai có thể biết ông trời sẽ an bày như thế nào.

Cô biết, đau khổ vẫn là hạnh phúc, kỳ thật có rất nhiều sự lựa chọn, mà cô lại  chọn con đường làm bản thân đau khổ.

"Vậy là tốt rồi, biết em ổn anh liền an tâm rồi."

Dụ Phi Trạch muốn buông xuống, hắn vẫn luôn rất hối hận ngày đó không thổ lộ với cô, hắn hít sâu một hơi, muốn đem lời trong lòng nói nói cho Diệp Cẩm Tú, hy vọng cô biết, dù Dụ Trì Diệp không yêu cô, thương tổn cô, hắn cũng sẽ luôn chờ cô.

Nhưng lời nói tới miệng, hắn liền do dự, hắn lo lắng sau khi mình nói ra, sẽ chỉ làm khoảng cách giữa mình và Diệp Cẩm Tú xa hơn.

Dụ Phi Trạch do dự, không biết có nên nói ra hay không, sợ sau khi hắn thổ lộ sẽ rất hối hận.

"Cẩm Tú... anh......"

Dụ Phi Trạch do do dự dự nói, mất đi vẻ nhanh nhẹn ngày thường.

"Phi Trạch, không còn sớm, em có chút mệt, anh cũng ngủ sớm một chút."

Diệp Cẩm Tú sợ nghe được lời hắn thổ lộ, làm bộ ngáp một cái, liền tắt điện thoại.

"Kia, Cẩm Tú, ngủ ngon."

Dụ Phi Trạch chung quy vẫn là không có nói ra.

Diệp Cẩm Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đến mép giường ngồi xuống, trong lòng phiền loạn.

Dụ Phi Trạch nhìn di động, oán hận, hắn hận chết chính mình, luôn do do dự dự, ngay cả chính hắn đều xem thường chính mình.

Quả quyết ngày thường đi nơi nào?

Hiện giờ đối mặt với chuyện tình cảm lại do dự không quyết đoán, hắn cảm thấy xem thường chính mình.

Lúc Diệp Cẩm Tú tiếp điện thoại, không nhìn thấy đèn xe Dụ Trì Diệp lái xe trở về, mà cuộc nói chuyện của cô cùng Dụ Phi Trạch, bị Dụ Trì Diệp vừa trở về nghe được.

Nam nhân tính chiếm hữu rất mạnh, bọn họ không yêu, nhưng đồ vật thuộc về bọn họ bị người khác mơ ước, trăm triệu cũng không được.

Diệp Minh Châu cũng nghe, tự nhiên đoán được Diệp Cẩm Tú cùng Dụ Phi Trạch gọi điện thoại, nàng vốn đang tính kế làm thế nào loại bỏ Diệp Cẩm Tú phiền toái, nhưng là không nghĩ tới nàng không có làm, chính cô đã phạm vào đã thứ kiêng kị nhất.

"Diệp, chúng ta về phòng đi."

Diệp Minh Châu che đi hình dáng Diệp Cẩm Tú, bọn họ đều  nghe được Diệp Cẩm Tú kêu Dụ Phi Trạch.

Xưng hô thân mật như vậy, Dụ Trì Diệp không tức giận mới kỳ quái.

"Em về phòng trước đi."

Dụ Trì Diệp nói xong liền đi tới cạnh cửa, trên cửa rõ ràng có một vết rách, là anh để lại tối qua.

Dụ Trì Diệp mở cửa đi vào trong phòng, bước nhanh đến bên Diệp Cẩm Tú, dùng sức bóp cổ cô.

"Diệp Cẩm Tú, trong mắt cô có phải không có người chồng như tôi ?"

Dụ Trì Diệp trong lòng phẫn nộ lạnh lùng chất vấn.

"Diệp, anh đừng nóng, Cẩm Tú đang mang thai."

Diệp Minh Châu vội vàng chạy vào, giữ chặt Dụ Trì Diệp, để tránh anh làm hại tới Diệp Cẩm Tú.

"Ai cần chị giả nhân giả nghĩa, Diệp Minh  Châu, chỉ có người mù mới không thấy bộ mặt thật của chị."

Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nhìn Diệp Minh Châu châm chọc nói.

Dụ Trì Diệp nghe Diệp Cẩm Tú nói xong, sức lực trên tây chậm rãi tăng thêm, không nghĩ tới cô lại không biết tốt xấu như vậy, Minh Châu vì cô cầu xin, cô còn không biết tốt xấu, nhìn cô anh liền cảm thấy bực bội.

Nữ nhân dáng chết, Minh Châu là người anh yêu nhất, như thế nào cho phép cô làm càn.

Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nhìn Dụ Trì Diệp, vì yêu sinh hận, nam nhân trước mắt có chỗ nào giống người cô yêu.

Thật xa lạ.

Diệp Cẩm Tú không rõ lúc trước mình vì cái gì  bị anh hấp dẫn, chậm rãi yêu anh.

Dụ Trì Diệp nhìn đôi mắt trung tuyệt vọng cùng thống khổ của Diệp Cẩm Tú, lòng như bị đánh mạnh một cái, anh dời tầm mắt xuống phía dưới, quả nhiên ở cô dùng tay gắt gao che chở bụng.

Đứa bé đối với cô quan trọng sao? Cô để ý bởi vì đứa nhỏ này thuộc về anh.

Dụ Trì Diệp bỗng nhiên rất bực bội, buông lỏng tay đang bóp cổ Diệp Cẩm Tú, kéo diệp Minh Châu rời đi.

Trong lòng Diệp Minh Châu vốn đang kêu gào hy vọng anh trực tiếp bóp chết cô, dù không bóp chết cô, cũng bởi vì tức giận làm cô xảy thai.

Nhưng không nghĩ tới anh lại buông tay, đối với Diệp Minh Châu cũng không phải dấu hiệu tốt.

Lúc Diệp Minh Châu ra khỏi phòng, lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú, nàng sẽ cho cô đắc ý  lâu.

Chương 32: vất vả

Diệp Cẩm Tú vừa thấy mắt Dụ Trì Diệp đầy sát ý.

Liền vì cô nói Diệp Minh Châu một câu, anh liền muốn giết cô, Diệp Cẩm Tú cảm giác mình thật buồn cười lại, sao lại yêu một nam nhân tuyệt tình như thế.

Bất quá cũng tốt, cô tỉnh ngộ, anh bóp  cổ cô đã không phải một lần hai lần, dù tim cô có làm bằng sắt, cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt.

Trong lòng bi thương nước mắt cũng không thể giải bày. Quá khứ bị anh thương tổn.

Cô muốn nỗ lực bảo vệ con, không cho con chịu bất luận thương tổn gì, bất luận kẻ nào cũng đều không thể.

Dụ Lộ Lộ trải qua thời gian quá điên cuồng, vốn không có thời gian xem Diệp Cẩm Tú, vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi.Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp về phòng, Diệp Minh Châu vội vàng trấn an Dụ Trì Diệp, Dụ Trì Diệp nhìn diệp Minh Châu đau lòng.

Anh liền biết Minh Châu của anh là thiện lương nhất, cho dù Diệp Cẩm Tú đối với nàng như vậy, nàng vẫn giúp cô nói chuyện.

Đổi thành người khác liền giẫm đạp cô rồi, còn cho nàng cầu xin?

"Anh đừng giận, Cẩm Tú mang thai, anh nên thông cảm, nói nữa, em độc chiếm anh cả ngày, cô ấy nhất định rất khổ sở."

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp mỉm cười, trong nụ cười  lộ ra tia chua xót.

Dụ Trì Diệp tự nhiên đoán được nàng muốn nói gì, vươn ngón tay thon dài sờ lên môi nàng.

"Đừng đem anh đẩy cho người khác, anh chỉ yêu em, nữ nhân khác đều không cần."

Dụ Trì Diệp nói xong giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Minh Châu, Dụ Trì Diệp cúi đầu hôn lên môi nàng.

Diệp Minh Châu nhắm mắt lại, Diệp Cẩm Tú muốn cùng nàng đấu, còn kém xa.

Dụ Trì Diệp đau lòng Diệp Minh Châu, lại hoàn toàn không biết nàng tính kế, anh biết, rất nhiều người ở bất tri bất giác đã thay đổi, thời gian rửa tội năm tháng, không có gì là không thay đổi, càng đừng nói là lòng dạ nữ nhân khó đoán.

Mà tình yêu Dụ Trì Diệp cho là đúng, làm tổn thương Diệp Cẩm Tú, tâm cô đã lạnh, chờ đợi cuối cùng là tổn thương, rất đau khổ.

Diệp Minh Châu quá hiểu Dụ Trì Diệp, mới có thể gắt gao giữa anh, mà Dụ Trì Diệp quá tin tưởng Diệp Minh Châu, mới có thể mù quáng cam tâm tình nguyện bị nàng dắc mũi.

Bóng đêm bao trùm, trong phòng hai thân thể triền miên bên nhau làm độ ấm trong phòng tăng lên vài độ.

Hai thân thể trần trụi đầy mồ hôi, bởi vì ánh trăng chiếu rọi, mà lóe ánh sáng.

"Diệp, em yêu anh."

Tình sâu ý đậm Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp thâm tình.

"Minh Châu, anh cũng yêu em."

Dụ Trì Diệp đáp lại nói, sau một trận vận động kịch liệt, phòng yên tĩnh trở lại. Chỉ để lại tiếng thở hổn hển cùng tiếng tim không ngừng đập.

"Diệp, anh nói chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?"

Hồi lâu sau, căn phòng vang lên tiếng Diệp Minh Châu có chút lo lắng.

"Em yên tâm, chỉ cần cô ta sinh đứa bé ra anh sẽ khiến cô ta bỏ đi."

Dụ Trì Diệp cam đoan nói.

"Nhưng là, đứa bé càn có mẹ, làm như vậy có phải quá tuyệt tình hay không."

Diệp Minh Châu trong lòng vui mừng, đây là đáp án nàng muốn.

Nhưng phòng ngừa có biến cố, nàng không yên tâm hỏi.

"Bởi vì con của anh chỉ có một người mẹ, đó chính là em."

Dụ Trì Diệp trả lời âu yếm, làm nàng cảm giác hạnh phúc. Nàng chỉ cần biết rằng ở trong lòng Dụ Trì Diệp, căn bản không có Diệp Cẩm Tú là tốt rồi.

Buổi sáng ánh nắng tươi sáng, tâm tình Diệp Minh Châu thật tốt, đêm qua một phen mây mưa, nàng muốn có một đứa con, sau đó nghĩa cách làm Diệp Cẩm Tú xảy thai, đến lúc đó nàng có thể thành công ngồi lên vị trí của Diệp Cẩm Tú.

Hơn nữa tối qa Dụ Trì Diệp cũng cho nàng đáp án, dù Diệp Cẩm Tú sinh ra đứa bé, kết quả cũng bị vứt bỏ.

Lúc Dụ Lộ Lộ dậy, Diệp Minh Châu đã đi theo Dụ Trì Diệp rời đi, Dụ Trì Diệp thật sự là chịu không nổi ba nữ nhân ầm ĩ, đều nói ba nữ nhân ở bên nhau thật giống như một đàn vịt.

Anh xem như lĩnh giáo rồi, thật là đặc sắc, anh nhìn thấy liền phiền lòng.

Dụ Lộ Lộ nhìn đến bàn cơm Diệp Cẩm Tú đang ăn cơm một mình, liền đi đến cạnh cô, lạnh lùng châm chọc.

"Nhìn nam nhân của mình cùng chị gái ở bên nhau cảm giác thế nào?"

Diệp Cẩm Tú lười đấu khẩu cùng Dụ Lộ Lộ, sau khi ăn cơm xong, liền đứng dậy muốn đi ra ngoài tản bộ.

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú làm lơ mình, trong lòng càng thêm tức giận.

"Đáng chết, Diệp Cẩm Tú cô không cần đắc ý, ngày tốt của cô sắp tới rồi."

Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú hung tợn nói.

Diệp Cẩm Tú cảm giác như bị kim chích, nhưng cô không sao cả. Cô không muốn cùng bọn họ xung đột, chính là hy vọng bọn họ tự thấy không thú vị liền bỏ qua.

Nhưng ngoài ý muốn Diệp Cẩm Tú chính là, Dụ mẫu vừa đi nước ngoài, chẳng những Diệp Minh Châu trắng trợn vào nhà, ngay cả Dụ Lộ Lộ cũng muốn cắm một chân.

Diệp Cẩm Tú đi sân trên cỏ, mỗi một ngày cô đều phải đi một vòng, rèn luyện thân thể, càng là vì muốn thanh tĩnh.

Hiện giờ Dụ Trì Diệp cùng diệp Minh Châu đi sớm về trễ, chờ Diệp Cẩm Tú tản bộ trở về, biết Dụ Lộ Lộ thất không thú vị liền lái xe rời đi.

Nhìn bóng xe, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng thở ra, cô không muốn cùng kẻ nào tranh chấp, nhưng là các nàng lại không muốn để cô yên.

Diệp Cẩm Tú trở lại biệt thự, liền nhận được điện thoại của Liền Nhiên, muốn cô ra ngoài đi dạo phố.

Diệp Cẩm Tú vẫn luôn từ chối nàng, hôm nay bỗng nhiên rất muốn đi ra ngoài giải sầu, liền đồng ý, cô thay quần áo, liền đến nơi đã hẹn, chờ Liền Nhiên. Liền nhiên nhìn Diệp Cẩm Tú gày ốm mà đau lòng.

Diệp Cẩm Tú nhìn Liền Nhiên, bất đắc dĩ cười cười, nào có khoa trương như vậy, mang thai thường nôn nghén, không ăn uống được làm sao béo lên.

Liền Nhiên kéo Diệp Cẩm Tú vào một nhà hàng, gọi một bàn lớn, bắt Diệp Cẩm Tú ăn. Liền Nhiên quan tâm làm cô đỏ mắt, mũi đau xót, suýt nữa nước mắt rơi xuống.

Liền Nhiên quan tâm, lập tức làm cô xúc động, cái nháy mắt liền rơi xuống một loại chất lỏng.

Cô nhịn đã lâu, cô không thể để Liền Nhiên thấy mình yếu đuối, cô không thể làm nàng lo lắng.

Chương 33: chờ mong

Diệp Cẩm Tú cùng Liền Nhiênhiên ăn  cơm, Liền Nhiên một hai lôi kéo Diệp Cẩm Tú đi xem đồ cho trẻ con, Diệp Cẩm Tú nhìn bộ quần áo trẻ con, trong lòng ấm áp, mấy tháng nữa, con của cô sẽ chào đời, nghĩ đến cô liền cảm thấy chờ mong.

Liền nhiên lôi Diệp Cẩm Tú khắp nơi, mua rất nhiều quần áo cùng đồ dùng cho con của cô.

Diệp Cẩm Tú bất đắc dĩ từ chối, nhưng Liền Nhiên lại căn bản khống chế không được chính mình, mua mua mua căn bản là không dừng được.

Nhìn liền nhiên, Diệp Cẩm Tú cười khổ, càng cảm kích.

Diệp Cẩm Tú bởi vì mang thai, hai tay trống trơn, Liền Nhiên cam tâm tình nguyện, làm công tác khuân vác.

Hai người đi trên phố, bỗng nhiên một chiếc xe ngừng ở trên đường, Diệp Cẩm Tú nhìn xe liền nhận ra là Dụ Phi Trạch.

Dụ Phi Trạch xa xa thấy Diệp Cẩm Tú cùng Liền Nhiên cao hứng đi dạo phố, một Diệp Cẩm Tú tươi cười như vậy đã rất lâu hắn chưa từng gặp qua, dường như từ sau khi cô cùng Dụ Trì Diệp kết hôn, thì không còn nụ cười sáng lạn tươi như vậy.

Dụ Phi Trạch bỗng nhiên hối hận, nếu lúc trước hắn dũng cảm thổ lộ cùng cô, lớn mật theo đuổi cô, có lẽ người cô yêu hiện tại là hắn, có thể có được một tương lai hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng tất cả không có cách nào trở lại quá khứ, cho dù hắn hối hận, cũng không kịp rồi, hiện giờ hắn chỉ mong vào Diệp Cẩm Tú có thể hạnh phúc, hắn mặc kệ bao lâu cũng sẽ chờ nàng.

Diệp Cẩm Tú thấy Dụ Phi Trạch liền dừng bước chờ hắn, Dụ Phi Trạch xuống xe, mỉm cười đi đến bên Diệp Cẩm Tú.

Dụ Phi Trạch luôn mang theo loại ấm áp ôn hòa, làm người khác không khống chế được mà bị hắn hấp dẫn.

"Cẩm Tú, anh nghe nói Lộ Lộ ở nhà em, cô ta không làm khó dễ em chứ?"

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú lo lắng hỏi. Hắn rất hiểu Dụ Lộ Lộ, nàng đến ở nhà Dụ Trì Diệp, nhất định là nhằm vào Diệp Cẩm Tú, hiện giờ Diệp Cẩm Tú mang thai, hắn thực lo lắng Dụ Lộ Lộ sẽ làm ra chuyện khác người.

"Anh yên tâm hảo, bọn em rất ít chạm mặt."

Diệp Cẩm Tú tự nhiên rõ ràng, Dụ Lộ Lộ ở nhà họ tất nhiên là có mục đích, mà cô cố gắng không cùng nàng tiếp xúc, liền tính nàng muốn cùng cô xung đột cũng không có cơ hội.

"Vậy là tốt rồi, nếu là có chuyện gì, em cứ gọi điện thoại cho anh."

Dụ Phi Trạch tuy rằng nói như vậy, nhưng là chỉ cần là ở cùng Dụ Lộ Lộ, hắn không thể không lo cho Diệp Cẩm Tú.

Hơn nữa hắn còn nghe nói diệp Minh Châu cũng ở đó, hai nữ nhân tâm kế cùng ở bên Diệp Cẩm Tú, hắn thật sự thực lo lắng.

Nhưng là hắn không có nói ra mình biết Diệp Minh Châu cũng ở đó, hắn muốn sát muối lên vết thương của Diệp Cẩm Tú, càng không làm ra chuyện tổn thương cô.

Nếu nguy hiểm, hắn liền yên lặng mà bảo vệ cô, dù trong mắt cok không có hắn, chỉ cần có thể nhìn cô, hắn đã cảm thấy hạnh phúc.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."

Diệp Cẩm Tú biết tình cảm của Dụ Phi Trạch, cho nên mang theo ý trốn tránh, cô lôi kéo Liền Nhiên phải rời đi.

Liền Nhiên nhanh nhạy, cũng nhìn ra được Dụ Phi Trạch đối Diệp Cẩm Tú rất quan tâm. Nhưng nàng nhìn bụng Diệp Cẩm Tú, lựa chọn trầm mặc.

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú rời đi, đáy lòng một mảnh bi thương, ngay cả một câu cô cũng không muốn nhiều lời cùng hắn sao?

Cô yêu Dụ Trì Diệp như vậy sao? Nếu là cô yêu chính là hắn, hắn nhất định sẽ không như Dụ Trì Diệp có phúc không biết hưởng.

Duyên phận thật là quá trêu người, luôn tra tấn người trong tình yêu, lại không thể làm mọi chuyện trở nên viên mãn, làm mọi người đều hạnh phúc.

Dụ Trì Diệp yêu Diệp Minh Châu, vậy cho bọn họ ở bên nhau, hắn yêu Diệp Cẩm Tú, nếu Diệp Cẩm Tú cũng yêu hắn thì tốt biết bao.

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú ngồi vào xe Liền Nhiên, mới yên tâm lên xe, rời đi.

Liền Nhiên ngồi vào xe, nhìn Diệp Cẩm Tú, cuối cùng vẫn không nhịn được nói bóng nói gió nói.

"Cậu dường như trốn tránh hắn? Sợ người đàn ông kia nhìn thấy sẽ tức giận?"

Liền Nhiên nhìn Diệp Cẩm Tú xấu xa tươi cười.

"Mau lái xe đi, trời sắp tối rồi, kỹ thuật lái xe của cậu mình sẽ lo lắng."

Diệp Cẩm Tú nhìn Liền Nhiên cười, thúc giục nói.Liền Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt một, trời sắp tối? Nàng giơ tay nhìn thời gian, mới hơn 4h chiều, lại đang mùa hè, dù trời tối cũng bảy tám giờ.

Liền Nhiên nghĩ đến Diệp Cẩm Tú, hiện giờ đang mang thai, vẫn là đưa cô về sớm chút.

Liền Nhiên khởi động xe thật chậm, dù là ngồi xe tổng thống Mỹ nàng cũng không khẩn trương như vậy.

Hiện giờ Diệp Cẩm Tú có mang, nàng không thể không cẩn thận lái xe.

Diệp Cẩm Tú một bên cùng Liền Nhiên nói chuyện, một bên nhìn người đi đường ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên tháy hình dáng Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu ôm nhau đi trên đường, đâm vào trong mắt.

Diệp Minh Châu như chim nhỏ nép vào người Dụ Trì Diệp, mà Dụ Trì Diệp mặt đầy sủng nịch nhìn Diệp Minh Châu.

Có người không phải lạnh nhạt, mà là không có gặp được người làm anh ôn nhu, mà diệp Minh Châu chính là người được tận hưởng ôn nhu.

Xe chạy qua, Diệp Cẩm Tú quay đầu lại nhìn, nói cho bản thân không cần để ý, nhưng là tâm vẫn có chút đau đớn.

Nhiều năm tình cảm chân thành như làm sao trong nháy mắt có thể buông.

Liền Nhiên nhìn đến Diệp Cẩm Tú chuyên chú, hỏi cô là nhìn thấy gì, xe rất xa, còn quay đầu lại nhìn xung quanh.

"Không có gì, chính là thấy người quen, có thể là nhìn lầm rồi."

Diệp Cẩm Tú giải thích, không dám nhìn Liền Nhiên, cô sợ Liền Nhiên nhìn thấy mắt mình ươn ướt

Cô cố gắng chớp mắt, nhưng nước mắt cứ muốn rơi xuống.

Cô làm bộ lơ đãng lau đi, phục hồi trạng thái bình tĩnh.

Liền Nhiên chuyên chú lái xe, căn bản không phát hiện Diệp Cẩm Tú khác thường, rất nhanh tới biệt thự Dụ Trì Diệp.

Liền Nhiên thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đem đại thần an toàn đưa về nhà.

Nàng xuống xe từ cốp xe lấy ra quần áo mua cho con của Diệp Cẩm to, muốn đưa Diệp Cẩm Tú đi vào, Diệp Cẩm Tú lo lắng Liền Nhiên nếu đi vào sẽ gặp Dụ Lộ Lộ, ngay lúc này, một người hầu ra ngoài đổ rác, Diệp Cẩm Tú vội kêu lại.

Người hầu lấy đồ trong tay Liền Nhiên, liền vào biệt thự.

"Liền Nhiên, lái xe cẩn thận, hôm nào chúng ta lại gặp."

Liền nhiên gật gật đầu rời đi.

Diệp Cẩm Tú nhìn Liền Nhiên rời đi nhẹ nhàng thở ra, xoay người trở về biệt thự.

Chương 34: giá rẻ

Diệp Cẩm Tú vừa mới đi vào biệt thự, Dụ Lộ Lộ thật sự ở nhà, đang ngồi ở phòng khách liền giật mình làm rơi đồ Liền Nhiên mua.

"Loại đồ giá rẻ vỉa hè cô cũng mang vào nhà, Dụ gia chúng tôi rất mệt mỏi với cô, không phóng khoáng chính là lên không được bàn."

Dụ Lộ Lộ khinh thường đem quần áo ném xuống đất, đứng dậy rời đi, càng làm như không nhìn thấy tiếp dẫm.

Diệp Cẩm Tú biết Dụ Lộ Lộ cố ý, mặc kệ nàng, cầm đồ lên lầu.

Vào phòng, ngồi trên giường nhìn quần áo yêu thích không buông tay, ảo tưởng lúc con cô mặc đáng yêu cỡ nào.

Cô hạnh phúc cười, nhưng nghĩ đến lời Dụ Trì Diệp nói cô sinh xong con liền rời đi, tức khắc một nỗi bi ai nổi lên, thay thế khuôn mặt hạnh phúc tươi cười.

Chẳng lẽ duyên phận mẹ con như vậy đã kết thúc, sinh con xong, liền rời đi, đối với một người mẹ đau cỡ nào.

Nam nhân cô yêu, đem tất cả tình cảm cho chị cô Diệp Minh Châu, mà cho cô lại là thống khổ vô tận cùng vết thương cả đời không có cách nào lành.

Thời gian gần đây, cô có thói quen vuốt ve bụng, tuy rằng còn rất nhỏ, vừa mới thành hình, nhưng cô cũng không nỡ.

Tuy rằng hiện giờ con ở trong bụng cô, nhưng nghĩ đến mười tháng sau ly biệt, cô cũng đã bắt đầu không muốn buông.

Diệp Cẩm Tú vuốt ve bụng, nếu có thể, cô muốn mang con cô rời đi, đến một nơi không ai tìm được. Nhưng cô biết, dù cô chạy trốn tới chân trời góc biển, dựa theo năng lực Dụ gia, cũng tìm được cô dễ như trở bàn tay.

Diệp Cẩm Tú không nghĩ tới chính là, duyên phận giữa cô và con, đêm nay, hoàn toàn kết thúc.

Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp ăn cơm trong phòng ăn, Dụ Trì Diệp đi vệ sinh, Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp vừa mới vào nhà vệ sinh, vội vàng lấy di động gọi về biệt thự.

Người hầu nghe được điện thoại, vội vàng đi tiếp.

"Dì Trương, Cẩm Tú vừa mang thai, ăn cơm không ngon, buổi tối dì nấu cho cô ấy món canh dinh dưỡng nhưng thanh đạm một chút, thân thể quá gầy ốm, chắc ăn không tiêu, dì Trương, đừng nói là tôi dặn, dì biết, quan hệ giữa Cẩm Tú và tôi mà."

Diệp Minh Châu ngồi nhìn ngoài cửa sổ, làm bộ không thấy Dụ Trì Diệp trở về, dặn dì Trương, hoàn toàn một bộ dáng thiện lương muốn Diệp Cẩm Tú biết.

"Đã biết, Diệp tiểu thư." Diệp Minh Châu đạt được mục đích, cắt điện thoại.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Dụ Trì Diệp đã trở lại, có chút giật mình nhìn Dụ Trì Diệp.

"Diệp, anh đi sao lại không có tiếng động, làm em giật mình."

Diệp Minh Châu vỗ ngực, làm như bị dọa.

Dụ Trì Diệp kéo diệp Minh Châu tay, trong mắt tràn đầy biểu tình.

"Em chính là quá thiện lương, cô ta đối với em như vậy, em còn suy nghĩ cho cô ta, cô ta không đáng để em quan tâm."

Dụ Trì Diệp can ngăn Diệp Minh Châu, Diệp Cẩm Tú đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng nhìn Diệp Minh Châu lại một mảnh ôn nhu.

"Cô ấy dù sao cũng là em gái em, hiện giờ còn mang thai con của anh, đứa bé vô tội, Diệp, anh là ba đứa bé, dù không thích nó, nhưng anh cũng không thể làm lơ sự tồn tại của nó."

Diệp Minh Châu nhìn Dụ Trì Diệp an ủi nói.

"Em a, chính là quá thiện lương, thiện lương có chút ngốc, bất quá anh thích em ngốc."

Dụ Trì Diệp nói đứng dậy đi đến bên Diệp Minh Châu, ôm nàng vào ngực.

Phục vụ nhìn hai người, ngược chết chó độc thân.

Dụ Trì Diệp không nhìn thấy, mắt Diệp Minh Châu hiện lên một tia tính kế, đêm nay nghiệt chủng kia có thể cùng Diệp Cẩm Tú nói tạm biệt.

Nàng muốn nhìn Diệp Cẩm Tú mất đi đứa nhỏ này, còn mặt mũi ở lại Dụ gia.

Dụ mẫu nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Cẩm Tú, đến lúc đó dù nàng không làm gì, cũng có thể xem một trò hay.

Biệt thự.

Dụ Lộ Lộ từ trên lầu xuống dưới liền thấy dì Trương ngắt điện thoại.

"Ai gọi tới?"

Dụ Lộ Lộ nhìn dì Trương hỏi.

"Là Diệp tiểu thư, cô ấy dặn tôi làm canh tẩm bổ cho phu nhân. Dụ tiểu thư, nếu là không có việc gì tôi đi nấu canh."

Dì Trương là người lớn tuổi nhất Dụ gia, cũng nhìn ra Dụ Trì Diệp đối với Diệp Minh Châu rất thích, mặc kệ nói như thế nào, Diệp Minh Châu nói, bà cũng phải nghe.

Nói nữa bà vốn dĩ phụ trách nấu cơm, bất quá nấu canh mà thôi, chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Dụ Lộ Lộ nghe dì Trương nói, tức khắc nét mặt biểu lộ một tia đắc ý tươi cười.

Diệp Minh Châu cô thật đúng là có tâm, tôi thật là xem thường cô, trong lòng nàng đang chửi thầm, nàng muốn nhìn Diệp Cẩm Tú sau buổi tối hôm nay, làm sao ở lại Dụ gia.

Dụ Lộ Lộ ở phòng khách xem TV, bỗng nhiên nhìn dì trương ra khỏi phòng bếp, nàng vội vàng đi vào phòng bếp.
Đem đã sớm chuẩn bị thuốc, bỏ vào canh, Dụ Lộ Lộ sau khi làm xong, liền ra khỏi phòng bếp. Vài phút lúc sau, dì Trương từ nhà vệ sinh ra, trở lại phòng bếp, cũng không có phát hiện gì bất thường.

Nửa giờ lúc sau, dì Trương lên lầu kêu Diệp Cẩm Tú xuống ăn cơm.

Đêm Dụ Lộ Lộ cùng Diệp Cẩm Tú ăn cơm, Dụ Lộ Lộ trừng mắt nhìn Diệp Cẩm Tú, lười phản ứng.

Diệp Cẩm Tú cũng lười đến phản ứng Dụ Lộ Lộ, an tĩnh đang ăn cơm.

Dụ Lộ Lộ vốn dĩ muốn rời đi, nhưng lại cảm giác vẫn là tận mắt nhìn thấy cô uống canh rồi rời đi mới chắc chắn, nếu cô không uống, nàng không phải uổng công sao.

"Phu nhân, canh rất bổ, người uống một ít, Dụ tiểu thư muốn một chén không?"

Dì Trương mụ bưng chén canh lên, đưa cho Diệp Cẩm Tú một chén, hỏi Dụ Lộ Lộ muốn uống không?

"Cảm ơn dì Trương, tôi giảm béo, lại không mang thai, không cần những đồ bổ như vậy."

Dụ Lộ Lộ nói nói mát, một bên đang ăn cơm, một bên trộm nhìn Diệp Cẩm Tú, xem cô có ăn cạnh hay không.

Diệp Cẩm Tú căn bản là không nhìn đến Dụ Lộ Lộ, hoàn toàn không phòng bị bưng canh uống.

Có lẽ là gần đây nôn nghén quá nhiều, cô ăn không vô bỗng nhiên cảm giác hương vị canh không tồi, dì Trương thấy cô uống xong một chén, liền cho cô một chén.

Diệp Cẩm Tú không ăn cơm, lại uống một chén canh, cảm giác thân thể ấm áp.

Bỗng nhiên di động Dụ Lộ Lộ vang lên, nàng tiếp điện thoại, liền trực tiếp xách túi rời đi.

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Lộ Lộ rời đi, lơi lỏng cảnh giác.

Dì Trương khuyên Diệp Cẩm Tú ăn nhiều một chút, nhưng cô thật sự ăn không vô, liền lên lầu nghỉ ngơi.

Diệp Cẩm Tú về phòng, tắm rửa liền nằm trên giường, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, đêm nay tất cả mọi người không ở, cô nên an tĩnh nghỉ ngơi một chút.

Lúc nửa đêm, cô đột nhiên cảm giác bụng hơi đau, tưởng tiêu chảy, dùng tay ôm bụng, muốn giảm bớt đau đớn, nhưng là lại không làm gì, trong bụng càng ngày càng đau.

Cô ra mồ hôi lạnh, dựa bản năng phản ứng, cô lo lắng đứa bé xảy ra vấn đề, cô vội vàng lấy di động gọi cho Dụ Trì Diệp.

Nhưng di động vẫn không có người tiếp, cô cảm giác rất sợ hãi, cô nên làm cái gì bây giờ?

Dì Trương đã tan tầm về nhà, toàn bộ biệt thự một người cũng không, cô rất sợ hãi, lo lắng con sẽ xảy ra chuyện.

Một lần nữa gọi cho Dụ Trì Diệp, nhưng vẫn không có người nghe.

Diệp Cẩm Tú không biết rằng, lúc này Dụ Trì Diệp đang ở khách sạn cùng Dụ Trì Diệp phiên vân phúc vũ, mà Dụ Trì Diệp đang tắm, Diệp Minh Châu đem điện thoại Dụ Trì Diệp chuyển sang cấu hình im lặng.

Nàng muốn cho Diệp Cẩm Tú hoàn toàn thất vọng, nhất định phải đem cô cả thể xác và tinh thần đều phá hủy.

Dụ Trì Diệp chỉ có thể là nàng diệp Minh Châu.

Diệp Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng gắt gao mà ôm bụng, không ngừng mà cầu nguyện hy vọng đứa con không có việc gì.

Bỗng nhiên cô nghĩ tới Dụ Phi Trạch, lúc này, chỉ có đem hy vọng ký thác ở hắn.

Diệp Cẩm Tú run rẩy bấm, gọi cho Dụ Phi Trạch đến.
"Phi Trạch, cứu, cứu con em."........

Chương 35: bụng đau

Diệp Cẩm Tú nghẹn ngào nói, dụ Phi Trạch đang chuyện cùng bạn, sau khi nhận được điện thoại của Cẩm Tú trực tiếp chạy ra ngoài, để lại một đám hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra sự tình gì.

Dụ Phi Trạch nghe được âm thanh thống khổ của Diệp Cẩm Tú đáy lòng bất an.

May là đêm khuya, tình hình giao thông rất tốt, hắn chạy như bay, không đến mười phút liền đến biệt thự Dụ gia.

Dụ Phi Trạch bước nhanh lên phòng Diệp Cẩm Tú, đẩy cửa đến chỗ Diệp Cẩm Tú nằm, liền thấy Diệp Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Dường như nhẹ nhàng chạm vào liền sẽ biến thành bọt biển bay đi.

Dụ Phi Trạch trước nay đều không sợ hãi như vậy, hắn bế Diệp Cẩm Tú ra ngoài.

"Cẩm Tú, em chịu đựng một chút."

Dụ Phi Trạch gọi Diệp Cẩm Tú đã hôn mê, Diệp Cẩm Tú chậm rãi mở to mắt, nhìn Dụ Phi Trạch, nước mắt lăn xuống.

"Phi Trạch, cứu con em."

Khi nói chuyện cô liền cảm giác hạ thể có một dòng nước ấm chảy ra cô muốn ngăn cản, nhưng là lại vô lực giữ lại.

Diệp Cẩm Tú tinh tường biết đó là cái gì? Ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú ngất xỉu, cảm giác bên hông áo sơ mi trận ướt át truyền đến, hắn không kịp nghiên cứu đó là cái gì, hắn chỉ biết là phải nhanh mang Diệp Cẩm Tú đi bệnh viện.

Máu uốn lượn một đường từ cầu thang cho đến cửa, Dụ Phi Trạch đem Diệp Cẩm Tú bỏ vào xe, bước nhanh chạy đến ghế lái chở cô tới bệnh viện.

Mười phút lúc sau, Dụ Phi Trạch mang Diệp Cẩm Tú bệnh viện gần nhất.

Dụ Phi Trạch đem Diệp Cẩm Tú giao cho bác sĩ, hắn lo lắng muốn vào xem tình hình của cô, nhưng lại bị y tá sĩ ngăn ở bên ngoài. Cúi đầu, trên tay cùng áo sơ mi quần tây, tràn đầy máu tươi. Đỏ bừng một mảnh, đáy mắt mở ra, hắn không khống chế được mà run rẩy, sợ hãi Diệp Cẩm Tú cứ như vậy rời khỏi.

Dụ Phi Trạch đứng ở hành lang chờ đợi bác sĩ kiểm tra kết quả, hắn đã đoán trước con của Diệp Cẩm Tú rất có khả năng đã không còn nữa, chảy nhiều máu như vậy.

Nửa giờ  sau, phòng giải phẫu mở ra, y tá đẩy Diệp Cẩm Tú về phòng bệnh thường.

Dụ Phi Trạch nhìn Diệp Cẩm Tú ra tới, vội vàng tiến lên xem tình hình Diệp Cẩm Tú, lúc này, hắn chỉ để ý cô, ai cũng không thể ngăn cản hắn lo lắng cùng sợ hãi.

"Cẩm Tú, Cẩm Tú."

Dụ Phi Trạch đau lòng kêu tên Diệp Cẩm Tú, Diệp Cẩm Tú lại không trả lời.

Bác sĩ nhìn Dụ Phi Trạch, đi theo đi tới phòng bệnh, liền kéo Dụ Phi Trạch ra ngoài cửa nói chuyện.

Dụ Phi Trạch thật sự là quá lo lắng cho Diệp Cẩm Tú, quên mất hỏi bác sĩ tình hình của cô.

"Bác sĩ, cô thế nào? Đứa bé còn không?"

Dụ Phi Trạch cẩn thận hỏi, hắn biết đứa nhỏ này đối với Diệp Cẩm Tú rất quan trọng, tuy rằng Diệp Cẩm Tú mang là con Dụ Trì Diệp, nhưng nghĩ đến bộ dáng Diệp Cẩm Tú thương tâm thống khổ, hắn vẫn hy vọng đứa bé kia không có việc gì, còn an tĩnh ở Diệp Cẩm Tú trong bụng lớn lên.

"Thực xin lỗi, bởi vì người bệnh mang thai lần đầu, lại mất nhiều máu, đứa bé đã không còn, thời gian này cần điều dưỡng thật tốt, chờ thân thể khỏe, vẫn là có thể có con."

Bác sĩ an ủi Dụ Phi Trạch, nhìn hắn lo lắng, trực tiếp đem hắn trở thành chồng Diệp Cẩm Tú.

"Phiền ông, đừng nói cho cô ấy, tôi sợ cô ấy không chịu nổi."

Dụ Phi Trạch thật sự sợ sau khi Diệp Cẩm Tú biết chân tướng, sẽ hỏng mất.

"Được, tôi còn có việc, có chuyện có thể tìm tôi."

Nói xong bác sĩ liền rời đi.

Dụ Phi Trạch đứng ở cửa, nhìn phòng bệnh, không biết làm thế nào đối mặt với Diệp Cẩm Tú, càng không biết làm như thế nào đem sự thật tàn khốc nói cho cô.

Phòng bệnh, lời bác sĩ cùng cùng Dụ Phi Trạch nói cô đều nghe được, cô sao có thể không biết đứa bé đã không còn.

Lúc cô cảm giác hạ thân có nhiệt lưu chảy ra, cô liền biết, con cô đã bỏ cô mà đi. Hiện tại, mọi thống khổ cô đều không cảm giác được, cô cả người bởi vì đau lòng mà chết lặng.

Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, thân thể đau đớn mãnh liệt, con cô cứ như vậy lặng lẽ rời đi.

Cô đã cẩn thận bảo vệ con, vẫn là mất đi.

Nghĩ đến lúc cô gọi cho Dụ Trì Diệp anh đều không tiếp, cô liền cảm giác rất hận, anh cùng Diệp Minh Châu ở bên nhau, ngay cả con mình cũng không quan tâm.

Diệp Cẩm Tú cảm giác mình thật là bị mù, mới có thể yêu nam nhân tuyệt tình nhẫn tâm như Dụ Trì Diệp, lúc này đây cô đối với anh đã hết hy vọng.

Cô đã từng vô cùng quý mà Dụ Trì Diệp, hoàn toàn làm tâm cô rét lạnh.

Dụ Phi Trạch trở lại phòng bệnh, liền nhìn đến Diệp Cẩm Tú trợn tròn mắt thống khổ, lại chết lặng, trong lòng dường như có người ở hung hăng đâm vào một nhát dao.

Phòng bệnh yên tĩnh, Dụ Phi Trạch không biết nên an ủi Diệp Cẩm Tú thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro