Chương 6. Xung đột
Đoàn phim quay phim chắc chắn cần đến mấy tháng, Âu Khắc Dương lại gấp không thể xử lý Côn Húc Cương trong hai ngày. Hai ngày trước, anh đánh một quyền kia rất sảng khoái nên tạm thời cho hắn thoải mái vài ngày. Đến lúc hắn chết nhất định không cho hắn được dễ chịu.
Bởi vì sửa lại phần diễn của Âu Khắc Dương, thời gian quay phim của anh cũng sớm hơn.
Cảnh đầu tiên anh lên sân khấu vô cùng có tính thách thức. Hà Thời Đại rất lo lắng bởi cảnh đầu này nói đến chơi bida.
Hà Thời Đại lật tất cả tư liệu của Âu Khắc Dương thấy không chỗ nào viết anh biết chơi loại vận động này. May là anh ta có xem trước kịch bản, liền hỏi Âu Khắc Dương: “Tiểu Âu, cậu biết chơi bida không?”
Lúc đó Âu Khắc Dương đang ép chân trên ban công, anh trả lời Hà Thời Đại là biết.
Càng đến thời gian quay, Hà Thời Đại càng lo lắng. Trước khi xuống xe Hà Thời Đại lại xác nhận lần nữa: “Tiểu Âu, cậu xác định mình thật sự biết chơi bida chứ?”
Âu Khắc Dương chỉ trò chơi bóng bàn trên di động của mình: “Nếu điều anh nói là đánh thế này, vậy tôi cho là, biết.”
Hà Thời Đại đoạt lấy điện thoại của anh, cẩn thận xem xét quy tắc trò chơi. Ngay khi anh ta đang nghiêm túc chuyên chú xem quy tắc trò chơi, Âu Khắc Dương đã xuống xe đi về phía đoàn phim.
Hà Thời Đại xem xong quy tắc trò chơi chạy vội xuống xe, hướng Âu Khắc Dương quát: “Âu Khắc Dương, cậu quay lại cho tôi!”
Ôi, cái tên nhóc thối này, là cố tình muốn anh ta tức đến mức bị bệnh tim mà. Đây rõ ràng là trò chơi trí tuệ của con nít, anh ta bị thằng nhóc lưu manh Âu Khắc Dương này trêu đùa rồi.
“Hà tiên sinh, làm sao vậy?”
Hà Thời Đại vừa thét xong thì nghe có người hỏi mình. Anh ta lập tức quay đầu, sau đó trông thấy Tống Khiêm Nam và Côn đại thần mặt đen sì. Sáng sớm mặt đã đen có vẻ không tốt lắm đâu.
Anh ta xấu hổ mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Côn đại thần mặt lạnh nói: “Mới sáng sớm đã luyện giọng?”
Hà Thời Đại yên lặng cúi đầu. Anh ta có thể nói bản thân bị đùa giỡn không? Đương nhiên, không thể!
Hà Thời Đại nói: “Khụ khụ, đúng vậy, đang luyện giọng, khá lâu trước đây, ông chủ tôi nói tôi có tiềm chất của một ngôi sao ca nhạc, ha ha.”
Sau đó, tẻ ngắt.
Tống Khiêm Nam cười: “Hà tiên sinh thật hài hước. Nếu như anh có khuôn mặt của Tiểu Âu thì muốn trở thành ngôi sao ca nhạc chắc chắn không có vấn đề.”
Hà Thời Đại: “… Ha ha.” Tống Khiêm Nam, anh thật độc.
Nhưng chỉ có người như vậy mới có thể mỗi ngày chùi mông cho Côn đại thần nha, nhìn phóng viên nhỏ bên kia lại không biết muốn viết những gì đây.
“Tiểu Âu vừa vào, tôi đi đỗ xe đã, lát gặp.”
Hôm nay Côn Húc Cương mặc một chiếc áo len dệt cổ chữ V màu xám, quần da đơn giản, dáng người lộ rõ không thể nghi ngờ, khiến mọi người ghen tị không thôi. Khó trách hắn sẽ có nhiều scandal như vậy, các sao nam sao nữ chạy theo ầm ầm, vì hắn tranh giành tình nhân. Này không, nữ chính Nhâm Hương Hương gần đây rất ân cần, một vài cánh truyền thông đã bắt đầu phao tin đồn. Nhưng lần này người đại diện của Côn Húc Cương không hề làm gì đáp lại. Vì sao ư, vì đây hoàn toàn là bịa đặt.
Nghĩ đến Côn Húc Cương nhìn chằm chằm khóe miệng sưng tấy phải ngồi nhà chườm đá, không thể đến quán bar hắn thích nhất uống rượu, Tống Khiêm Nam lại cảm thấy vui vẻ. Khụ, y thật sự không phải là cười trên nỗi đau của người khác, mà là lần đầu tiên thấy có người đánh Côn Húc Cương, còn không rõ lý do.
Ha ha ha……
Côn Húc Cương âm trầm hỏi: “Anh nghĩ bậy bạ cái gì.”
Tống Khiêm Nam lắc đầu: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Côn Húc Cương hừ lạnh, trông thấy Âu Khắc Dương là trong lòng hắn đủ loại khó chịu, nhìn cái gì cũng bực mình, lúc đi đường cũng tức đến mức phát điên. Hôm nay có cảnh diễn của Âu Khắc Dương, phải xem cậu ta bị đạo diễn Lữ mắng té tát như thế nào.
Côn Húc Cương hai ngày nay muốn chuyên tâm quay 《 Thiên thành 》 nên trong khoảng thời gian này không sắp xếp các hoạt động khác. Tống Khiêm Nam lấy danh nghĩa đi theo hắn sợ hắn gây chuyện, kỳ thực trên thực tế, y càng muốn xem phát triển tiếp theo của Âu Khắc Dương và Côn Húc Cương, Côn Húc Cương sẽ bỏ qua cho Âu Khắc Dương sao?
Nam chính Giang Hàm Tĩnh trong 《 Thiên thành 》 có một cậu em trai tên là Giang Hàm Dục, du học trở về từ Canada, nói tiếng Anh lưu loát. Thứ hắn yêu thích nhất không phải học tập, cũng không phải kinh doanh, mà là muốn trở thành một tuyển thủ billiards – snooker (1) chuyên nghiệp.
Trong phim cảnh hắn lên sân khấu cũng là đang cùng vài người thích bida ở nhà mình chơi bida giải trí. Trên bàn bida trông hắn khá nổi bật, nhưng màn tiếp theo lại có thể cảm nhận được sự âm ngoan của vị thiếu chủ hắc đạo tương lai này. Ngay khi hắn chơi bida chuyện trò vui vẻ, bỗng mỉm cười ra lệnh bằng tay, trực tiếp bẻ gãy hai tay cảnh sát nằm vùng, sau bắn thêm một súng vào đầu người nằm vùng nọ.
Lữ Việt từ cái nhìn đầu tiên đã chọn trúng Âu Khắc Dương, hơn nữa ông cũng nhận thấy bản thân không nhìn lầm người. Bida là một môn vận động có độ khó cao, nếu không có kỹ xảo cao siêu, có thể không đạt được hiệu quả mong muốn. Ông đang cân nhắc cảnh diễn này của hôm nay có cần hoãn lại không.
Ông bảo trợ lý gọi Âu Khắc Dương đến trước mặt: “Nhóc con, nếu bây giờ quay cảnh chơi bida đầu tiên, cậu có nắm chắc không?”
Âu Khắc Dương gật đầu: “Tôi biết chút về bida, tôi sẽ cố gắng.”
Lữ Việt nhìn ra kiên trì từ trong mắt anh. Ông thích sự không do dự của cậu nhóc này, có phần giống với Côn Húc Cương hồi trẻ, nhưng mà phẩm hạnh tên kia so với Âu Khắc Dương còn kém nhiều lắm.
Âu Khắc Dương đã bày tỏ mình có thể quay, vậy đạo diễn Lữ cũng không kiêng nể gì nữa, ông làm việc tùy theo hoàn cảnh là được.
Nhân viên công tác bắt đầu chuẩn bị đạo cụ, Âu Khắc Dương trở lại vị trí cũ của mình cùng diễn viên khác bắt đầu diễn thử. Cả cảnh diễn chơi bida này chỉ có mình anh thể hiện, những người khác không biết chơi cũng không sao, bọn họ chỉ cần nói mấy câu hoặc làm vài động tác là được. Đều là diễn viên lâu năm, ban đầu khi Âu Khắc Dương tìm họ diễn thử, bọn họ còn không sẵn lòng. Một diễn viên già dặn trong đó thấy Âu Khắc Dương thể hiện ra ngoài đều là phong độ, cũng không làm khó dễ, vì vậy bèn phối hợp lại.
Đối diễn xong, Âu Khắc Dương cầm lên cây cơ (2) đặt ở một bên, đây là cơ cho người mới học sử dụng, thiên về trọng lượng.
Trước tiên thân thể Âu Khắc Dương đứng tại vị trí thích hợp, dựa theo phương hướng cùng khoảng cách của bi và cơ để quyết định.
Sau đó dùng tay phải cầm cơ chuẩn theo yêu cầu, nhắm thẳng bi trên bàn với hướng bi chủ muốn đánh, giữ cơ cố định, đầu cơ chỉ vào bi chủ, ngón cái tay phải cầm cơ và đường chỉ may quần thẳng nhau. Hướng cơ chỉ cùng hướng bi chủ đi lên tạo thành đường thẳng, đây là một tư thế tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, đánh snooker thường phải cúi người ngắm đánh bi. Thân trên Âu Khắc Dương ổn định duỗi về phía trước, cách mặt bàn rất gần, đầu ngẩng lên, hàm dưới và cơ dán sát nhau, hai mắt nhìn thẳng đằng trước, theo hướng cơ nhìn chăm chú, đánh bi.
Cạch, bi chạm bi xuôi theo cạnh bàn rơi xuống lỗ.
Những người khác thấy anh thử bi, cho rằng đây là bi may mắn, không có khả năng mỗi người đều có thể đánh tốt như vậy, cười nói: “Vận khí không tồi.”
Dùng bi đánh bi đã tan ra, tản khắp bốn phía. Đạo diễn Lữ định tìm người dọn lại bóng, lát khi quay để người mới biểu hiện thật xuất sắc. Nhưng rồi, ông chú ý thấy Âu Khắc Dương vững vàng đánh bi vào lỗ, ý nghĩ này liền không nói ra ngoài nữa.
Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng!
Phó đạo diễn hô: “ACTION!”
Làm một nhân sĩ hải quy (*), thậm chí còn là hải quy bằng cấp cao, bất kể là phong cách hay cách nói năng của Giang Hàm Dục đều mang theo hương vị thân sĩ. Khuyên trên tai dù không lớn nhưng vẫn bắt mắt. Tay hắn giữ cán cơ, cùng bạn bè nói cười. Hắn cúi người ngắm bi, đầu nhẹ nâng, hàm dưới cùng cơ dán sát, hai mắt kiên định nhắm thẳng phía trước, xoạch, tiếng đánh bi rơi xuống.
(*) hải quy (海归): chỉ những người học tập hoặc công tác từ nước ngoài trở về
Cậu ta cũng không nhìn quả bóng kia có lăn vào lỗ không, mà tiếp tục khom lưng, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên bị trói chặt hai tay bắt chéo sau lưng, nói: “Chú Trương.”
Vừa dứt lời, bỗng vang lên âm thanh bi vào lỗ. Người đàn ông bị trói tay sau lưng ngẩng đầu, gương mặt vặn vẹo.
Giang Hàm Dục đứng thẳng về vị trí của mình, tiếp tục đánh bida. Hắn nhìn thẳng phía trước, vẫn nói bằng âm điệu bình ổn: “Chú Trương, cha đối đãi với chú không tệ, anh tôi cũng không hoài nghi gì chú, nhưng chú vẫn không qua được hai mắt tôi.”
Xoạch, lại là âm thanh đánh bi. Sau đó mọi người lại đợi bi thứ hai này rơi xuống lỗ, ai ở đây cũng biết bi này rất khó đánh trúng. Bọn họ nhìn bi kia chạm bi đen, lại đập vào mép bàn, chạy thẳng đến lỗ bi đối diện, một lần nữa, vào.
Người đàn ông trung niên bị trói sắc mặt khá mệt mỏi, ngang ngạnh không nói lời nào.
Bi vào, Giang Hàm Dục mỉm cười: “Tay người rất quan trọng.”
Sau đó hai tay ông ta bị thuộc hạ bẻ gẫy.
Người đàn ông đó cuối cùng mở lời, môi trắng bệch vì đau: “So với cha và anh mày mày còn tàn nhẫn hơn. Đáng tiếc, vị trí kia mày không thể ngồi lên, vì mày chỉ là con hoang.”
Giang Hàm Dục tiếp tục đánh bi. Dù bị ông ta nói trúng, nhưng sự thực này hắn đã biết trước, không phải sao?
Sau đó lại có người đánh gãy chân trái của ông ta. Giang Hàm Dục cười: “Ông là cảnh sát nằm vùng, biết ông mạnh miệng, cũng không có gia đình, không uy hiếp được ông, cho nên tôi chỉ có thể, giết ông đi, răn đe, còn có chút tác dụng.”
Lần này Giang Hàm Dục không cúi người tiếp tục đánh bóng nữa, mà buông cơ xuống, từ bên hông lấy ra một khẩu súng giảm thanh, mắt không chớp bắn trúng đầu người đàn ông trung niên.
Bịch……
Ông ta ngã trong vũng máu.
Nụ cười như có như không bên khóe miệng Giang Hàm Dục được thu lại, nhìn chằm chằm họng súng nói: “Vị trí lão đại rồi sẽ là của tôi.”
Cuộc đối thoại và nội dung cảnh phim chấm dứt.
Cả màn này từ đầu tới cuối đạo diễn Lữ không hô một tiếng cắt, mọi người ở đây dường như không ai phát ra được âm thanh. Bọn họ kinh ngạc với sự thuận lợi của Giang Hàm Dục lại hoàn toàn bắt được diễn xuất trọng điểm. Công lực như này sợ là chỉ có Côn đại thần mới có thể áp chế được.
“Cắt!” Cuối cùng đạo diễn Lữ hô lên, sau đó ông xem lại cảnh vừa rồi một lần, mọi người chờ ông la làm lại.
Kết quả đợi nửa ngày, ông hô: “Cảnh tiếp theo, bắt đầu chuẩn bị.”
Côn Húc Cương vẫn luôn đứng một bên xem hết cảnh diễn của Âu Khắc Dương, sắc mặt âm u, không biết nghĩ gì.
Tống Khiêm Nam nói: “Âu Khắc Dương trưởng thành không ít.”
Côn Húc Cương trừng y: “Có biết nói chuyện phiếm không, kia là cậu ta trưởng thành không ít sao?”
Tống Khiêm Nam nói: “Đây là anh cho cậu mặt mũi.”
Côn Húc Cương: “……”
Diễn xong cảnh này, Âu Khắc Dương ra ngồi cạnh Hà Thời Đại trên băng ghế nhỏ, che lên mắt, đây là bộ dáng anh bước ra khỏi nhân vật. Vừa buông tay ra thì thấy Côn Húc Cương đi tới hướng anh.
Sau đó, Âu Khắc Dương chọc chọc người đại diện bên cạnh nói: “Anh có biết vì sao mấy ngày hôm trước Côn Húc Cương phải ôm mặt lên xe không?”
Hà Thời Đại hiếu kỳ hỏi lại: “Cậu biết à?”
Âu Khắc Dương nhe răng cười: “Tôi đánh anh ta đó.”
Hà Thời Đại sửng sốt, rồi từ trên ghế đứng bật dậy: “Cái gì!”
Âu Khắc Dương nâng cằm về phía Côn Húc Cương: “Anh ta có lẽ sang đây để trả thù.”
Làm một người đại diện tốt của thời đại mới có trách nhiệm lại hết lòng hết sức, phản ứng của Hà Thời Đại khi vừa nghe nói vậy chính là kéo Âu Khắc Dương chạy về một hướng khác. Dù sao bọn họ cũng quay xong phần diễn hôm nay rồi!
Côn Húc Cương thấy bọn họ chạy, hắn cũng chạy theo. Sau đó Tống Khiêm Nam cũng chẳng hiểu gì mà cứ đuổi theo. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đã xảy ra chuyện gì à?
Thật ra Hà Thời Đại chỉ muốn mang tên đầu sỏ gây tội này rời khỏi hiện trường xảy ra chuyện. Không ngờ họ vừa mở cửa xe Côn Húc Cương đã đuổi tới, đè tay ngăn lại Âu Khắc Dương muốn đóng cửa.
Côn Húc Cương trừng Âu Khắc Dương: “Đi ra, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Hà Thời Đại ngồi trên ghế lái, tim đập thình thịch, rất lo lắng, rất sợ hãi.
Tuy nhiên, Âu Khắc Dương lại mỉm cười với Côn Húc Cương, lộ ra răng nanh đáng yêu, nói: “Thật không phải, tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Sau đó, anh vươn chân đá vào bụng dưới của Côn Húc Cương khiến hắn lui sau hai bước, lại nói với Hà Thời Đại: “Lái xe.”
Hà Thời Đại rất nghe lời, lái xe.
Sau, anh ta nghĩ, lúc ấy không phải nên xuống xe xin lỗi trước sao, bọn họ chạy cái gì mà chạy. Người tên lưu manh Âu Khắc Dương này đánh chính là đại thần, Côn đại thần đó! Còn là lần thứ hai!
Cậu ta chết chắc rồi! Cậu ta chết chắc rồi! TAT
Côn Húc Cương ôm bụng ngồi xổm xuống, đau chết hắn rồi.
Lần này lại ăn cái thiệt lớn từ thằng nhóc này. Nhìn một dấu chân to in trên quần áo sạch sẽ của hắn, lửa giận tiếp tục xoạch xoạch xoạch trở thành bão tố.
Tống Khiêm Nam chứng kiến toàn bộ quá trình không biết nên an ủi làm sao. Y nhìn chằm chằm phía dưới Côn Húc Cương, lo lắng hỏi: “Nó có khỏe không?”
Đại thần nọ mặt đen sì: “Cút.”
Âu Khắc Dương đáng ghét này, hắn sớm hay muộn cũng sẽ tìm về hai khoản này.
Tống Khiêm Nam thầm nghĩ: Ai, thế sự khó lường, ai biết sau là ai chỉnh ai.
Chú thích:
(1) Billiards – snooker: Snooker là trò chơi cơ phổ biến nhất ở Anh và các nước trước đây là một phần của Đế chế Anh. Bàn snooker điển hình có kích thước là 2×4 m (6×12 ft) gồm 6 lỗ. Bộ bi Snooker gồm 1 bi cái, 15 bóng mục tiêu đỏ không đánh số (gọi là bóng đỏ), 6 bóng mục tiêu màu không đánh số (gọi là bóng màu: vàng, xanh lá cây, nâu, xanh da trời, hồng, đen). Mỗi bóng đỏ được tính 1 điểm, bóng màu khác từ 2 đến 7 điểm. Mỗi trận có 17 ván và có thể kéo dài 8 giờ.
Điểm trong mỗi lượt cơ của đấu thủ được tính bằng đưa vào lỗ bi đỏ trước tiên, sau đó đưa bi màu vào lỗ. Liên tiếp như vậy cho tới khi bi đỏ được đưa hết vào lỗ rồi đánh tiếp các bi màu theo thứ tự giá trị điểm của bóng. Số điểm sau mỗi lượt cơ được tính thêm vào tổng số điểm của đấu thủ. Điểm phạt do phạm lỗi được cộng cho đấu thủ kia.
Người thắng của 1 trận đấu là người đạt đủ số điểm, số ván theo quy định.
(2) Cây cơ: Gậy chơi bida. Khi chơi bida, nên chọn cơ phù hợp với đôi tay và đúng với giai đoạn đang luyện tập. Có 3 giai đoạn:
- Giai đoạn sơ cấp: giai đoạn này đôi tay chưa có cảm giác chính xác, phát lực còn chưa chuẩn nên có thể chọn cơ nặngkhoảng 0,44 đến 0,45kg để hỗ trợ thêm lực, ngọn 12mm, cơ này có thể đánh bi ngoài rất tốt và chuẩn.
- Giai đoạn trung cấp: đôi tay đã khá quen thuộc, phát lực khá chẩn nên có thể chọn cơ nhẹ hơn khoảng 0,43, ngọn 11,5mm.
- Giai đoạn cao cấp: tay đã thật sự nhuyễn, phát lực bằng phản xạ và chuyển qua tập kent nên chọn cơ 0,42, ngọn 11,2mm để không bị đuôi cơ làm mỏi tay và ngọn nhỏ để lực tập trung vào mũi cơ nhều hơn.
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro