Chương 10. Tin nhắn
Âu Khắc Dương lái xe rời đi liền trực tiếp chọn hướng dẫn chỉ đường quay lại nhà Côn Húc Cương ăn cơm cùng Liễu Mỹ Cầm.
Thấy Âu Khắc Dương đến Liễu Mỹ Cầm rất vui, nhiệt tình chào đón anh về nhà.
Đương nhiên, bà cũng không nghĩ tới Côn Húc Cương lại có thể chuyển lời đến Âu Khắc Dương, điều này nằm ngoài dự tính của bà. Bà không hiểu trong hồ lô con trai mình bán thuốc gì (*), hay giữa hai đứa chúng có khả năng phát triển lên.
(*) Ý là Liễu Mỹ Cầm không hiểu Côn Húc Cương định làm gì hay nghĩ gì
Cho dù không có, nhưng thế này có tính là tiến triển tốt không?
“Khắc Dương, sao không nói cho dì con và Húc Cương đang trong cùng đoàn làm phim, vậy thì dì cũng không cần lo lắng.”
Trò chuyện chốc lát, hai người ngồi xuống ăn cơm trưa, Âu Khắc Dương vẫn vô cùng thích đồ ăn ở đây.
Nhìn cả bàn đầy thức ăn ngon, Âu Khắc Dương gắp một miếng sườn rán, nói: “Con sợ dì lo lắng nên mới không nói, là Côn… Húc Cương nói sao ạ?”
Liễu Mỹ Cầm nói: “Đúng vậy. Nhưng sao nó không về?”
Nghĩ đến bốn chữ to Trong Có Chó Dữ, Âu Khắc Dương nói: “Đạo diễn bảo anh ấy hướng dẫn người mới, không có thời gian trở về, nhưng anh ấy cho con mượn xe dùng.”
Kỳ thật trong lòng Âu Khắc Dương lúc này đang nghĩ đến chuyện khác, anh rất tò mò liệu mấy con chó dữ kia có tìm hắn gây phiền toái không, hy vọng bọn họ có thể hòa bình cùng tận hưởng một buổi chiều tuyệt vời.
Biết con trai cho Âu Khắc Dương mượn xe sử dụng, trong lòng Liễu Mỹ Cầm kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con trai từ trước đến nay chưa bao giờ cho người khác mở chiếc xe yêu quý, lẽ nào giữa hai đứa thật sự có xu thế phát triển?
Âu Khắc Dương thấy Liễu Mỹ Cầm đang tự hỏi chuyện của anh và Côn Húc Cương nên không nói câu nào, những thứ kia cũng không tệ, sườn rán cũng rất ngon. Ăn trưa xong, đến đúng giờ đoàn phim bắt đầu quay buổi chiều, Âu Khắc Dương ném xe Côn Húc Cương ở đây, còn mình quay lại đoàn phim.
Ngồi trên taxi, Âu Khắc Dương tốt bụng hỏi Hà Thời Đại số điện thoại Tống Khiêm Nam rồi gọi điện cho y.
Tống Khiêm Nam theo bên cạnh Côn Húc Cương nhiều năm như vậy, nhất định biết những chuyện rách nát giữa anh và Côn Húc Cương nên anh mới có thể gọi cuộc điện thoại này. Hơn nữa hai lần kia anh đánh thăm dò Côn Húc Cương, Tống Khiêm Nam dường như chưa từng nói gì, có lẽ y cũng cảm thấy Côn Húc Cương bị đánh là đáng đời.
Phỏng đoán suy nghĩ người khác không phải là việc Âu Khắc Dương thích làm, nhưng có lẽ do thói quen mà thôi.
Trong điện thoại, Âu Khắc Dương nói thế này: “Tống tiên sinh, Côn đại thần không biết có gọi điện thoại cho anh không.”
Tống Khiêm Nam vừa cùng đối tác dùng xong cơm trưa, cũng không ngạc nhiên khi Âu Khắc Dương gọi cho y mà ngạc nhiên vì Âu Khắc Dương dùng giọng điệu trêu chọc nhắc tới Côn Húc Cương. Nếu như trước kia Âu Khắc Dương hầu như luôn hỏi một vài chuyện của Côn Húc Cương, y cảm giác Âu Khắc Dương thay đổi rồi.
Tống Khiêm Nam bóp mi tâm: “Sáng nay sau khi tách ra, cậu ta không gọi cho tôi một cuộc, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Âu Khắc Dương nói: “À, có xảy ra chuyện gì hay không tôi không biết, nhưng tôi biết nếu anh ta không bắt được xe về thì nhất định sẽ tìm anh.”
Tống Khiêm Nam hỏi Âu Khắc Dương: “Vậy cậu ta đi đâu rồi?”
Nghĩ đến Côn Húc Cương hiện tại có thể còn đang ở đó bị chó đuổi, tâm tình anh tốt liền nói địa chỉ cho Tống Khiêm Nam, còn bổ sung: “Trong có chó dữ, chú ý cẩn thận.” Sau đó treo điện thoại.
Tống Khiêm Nam: “……” Giờ đây thời gian Âu Khắc Dương nói lời khách sáo cùng y đều giảm hẳn, cậu ta cũng thay đổi quá lớn đi.
Côn Húc Cương chạy đến cái địa phương chim không thèm ỉa kia làm gì chứ, lại còn trong có chó dữ, đúng là khiến người ta không yên tâm. Cậu cũng sắp ba mươi rồi đấy.
Nhưng sáng nay không phải Côn Húc Cương tự mình lái xe đi sao? Chiếc xe bảo bối của cậu ta đâu?
Mà vì sao Âu Khắc Dương lại biết được hành trình của cậu ta, chẳng phải bảo dù đối với người theo đuôi hắn khó giữ được bí mật địa điểm xuất hành thì cũng phải giữ bí mật với Âu Khắc Dương sao? Bây giờ lại là xảy ra chuyện gì, mặc kệ đã, trước tiên đi xem sao.
Trước đó hắn bát Côn Húc Cương điện thoại, không có tiếp nghe, tái đánh, vẫn không có người nào tiếp nghe, không phải là đem cái này dừng ở bên trong xe đi, trước mặc kệ, đi xem hắn lại đang làm cái gì.
Bên này cố gắng chạy tới chỗ Côn Húc Cương mà hắn bên kia hai tay hai chân đang kẹp chặt thân cây, kêu gào với mấy con chó đen phía dưới không ngừng hướng hắn sủa: “Chó chết, mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Một con chó: “Gâu gâu gâu!”
Hai con chó: “Gâu gâu gâu!”
Ba con chó: “Gâu gâu gâu!”
Cái vòng chó dưới tàng cây kia ngày càng nhiều, vì sao không ai nói cho hắn biết nơi này có nhiều chó dữ như vậy. Đều do Âu Khắc Dương chết tiệt kia hại, thật là đáng ghét.
Nhưng hiện tại hắn muốn tìm ai đó tới cứu, vừa rồi trèo lên cây, di động chết tiệt rơi xuống mất rồi…
Côn Húc Cương vẻ mặt đau khổ hô: “Cứu mạng! Có người không! Cứu mạng! Chó chết, mau tránh ra! Cứu mạng…”
Âu Khắc Dương trở lại đoàn phim thì thấy Hà Thời Đại vội vàng lao về phía mình. Một tay anh chống trước ngực anh ta nói: “Có việc gì gấp?”
Hà Thời Đại làm người đại diện, đặc biệt là làm đại diện cho người mới, Hà Thời Đại lo lắng không phải không có ngọn nguồn. Thật sự là hình thức ở chung giữa Âu Khắc Dương cùng Côn đại thần khiến người ta rất lo lắng.
Hà Thời Đại thấp giọng nói: “Côn đại thần sao không trở về cùng cậu, các cậu giữa trưa đi đâu ăn cơm?”
Âu Khắc Dương nói: “Không đi đâu cả.”
Nhìn thời gian, còn nửa giờ nữa mới đến cảnh diễn của anh, Âu Khắc Dương và Hà Thời Đại vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng hóa trang.
Biết Âu Khắc Dương kín miệng, Hà Thời Đại không thể không dời trọng tâm tới vấn đề công tác. Anh ta cũng không muốn biết quá nhiều việc riêng, dù sao không mang phiền toái đến cho anh ta là được. Có một người mới đặc biệt an phận là chuyện rất tốt.
Phần diễn buổi chiều cũng không nặng, Âu Khắc Dương cũng nắm được phần này khá hơn, mặc dù có lần NG nhưng nếu là người mới thì vẫn trong phạm vi cho phép. Đạo diễn Lữ không mắng lời thô tục đủ thấy rõ kỳ thực Âu Khắc Dương vẫn đáng giá để ông tiếp tục quan sát và chậm rãi bồi dưỡng.
Bộ phim càng quay về sau, tần suất Âu Khắc Dương xuất hiện càng nhiều, yêu cầu của đạo diễn Lữ với anh cũng càng ngày càng cao. Hiện tại đã phải bắt đầu tăng ca thêm giờ quay phim, đồng thời, đoạn Âu Khắc Dương và Côn Húc Cương diễn tay đôi cũng sắp bắt đầu.
Tuy nhiên, buổi chiều quay phim xong, đạo diễn Lữ lại nhận được điện thoại của Tống Khiêm Nam, chỉ thấy sắc mặt ông càng ngày càng đen, cuối cùng vỗ vai Âu Khắc Dương nói: “Cảnh ngoại cảnh của cậu và Côn Húc Cương bốn ngày sau mới thực hiện. Đến hôm đó cậu qua đấy cùng Côn Húc Cương, trợ lý bên kia sẽ lấy vé máy bay cho các cậu.” Nói xong, ông lại mắng: “Đúng là cái tên thiếu đánh, làm sao đột nhiên lại bị chó cắn chứ.”
Âu Khắc Dương mặt không đổi sắc, tỏ vẻ bản thân không nghe thấy gì cả, mà thực tế thì anh đang rất vui vẻ.
Phần diễn buổi chiều thuận lợi kết thúc, Âu Khắc Dương đi cùng Hà Thời Đại đến chợ gần đó dạo một vòng. Về tới nhà, Hà Thời Đại ném tất cả đồ trên tay xuống đất, không ngừng nói: “Cậu nói xem hôm nay cậu lại phát thần kinh cái gì mà mua nhiều đồ như vậy.”
Âu Khắc Dương gác chân lên nói: “Bên trong hầu như là của anh, đồ của tôi cũng không nhiều.”
Nghĩ đến Âu Khắc Dương lừa mình mua quần áo từ trong ra ngoài, Hà Thời Đại tức mà không có chỗ xả, anh ta vẫn luôn tiết kiệm, chưa từng đối đãi hào phóng với bản thân như vậy. Thường ngày ra ngoài gặp nhà đầu tư anh ta đã có âu phục, nhưng quay đi quay lại cũng chỉ là vài bộ đó.
Hà Thời Đại nói: “Vậy cậu cũng không có thể lừa tôi mua đồ không cần thiết.”
Âu Khắc Dương chỉ quần áo trên người anh ta, nói: “Những bộ quần áo này đã lỗi thời rồi. Làm người đại diện của giới thời thượng, anh muốn trổ hết tài năng là đúng. Ngôi sao nổi tiếng không chỉ cần có khí chất đặc biệt mà người đại diện cũng phải có mị lực cá nhân của mình. Nếu anh có mị lực thì còn người nổi tiếng nào có thể bỏ anh đi. Hiện tại anh không cần giải thích đó là sắp xếp của cấp trên, mọi thứ đều dựa vào bản thân, dựa vào người khác sẽ không bao giờ kiếm được chỗ tốt. Vậy nên bây giờ anh cần thay đổi bản thân từ trong ra ngoài, hình tượng rất quan trọng.”
Lời nói sắc bén chỉ ra khuyết điểm của Hà Thời Đại. Anh ta chính là người mềm lòng, tính tình cũng nhu nhược nên khi giải quyết các vấn đề cũng luôn lựa chọn nhượng bộ trước, sẽ không vì bản thân giành lấy ích lợi.
Sau khi bọn họ có quan hệ hợp tác rồi ở cùng một nhà, Âu Khắc Dương đã xác định Hà Thời Đại là người của mình. Bởi vì bọn họ là quan hệ hợp tác, Âu Khắc Dương đang tiến bộ, Hà Thời Đại cũng không thể không tiến lên.
Hà Thời Đại biết Âu Khắc Dương nói không sai, miệng anh cũng quá thẳng đuột. Là một người đàn ông ba mươi tuổi nghe bề dưới đánh giá mình như vậy sẽ hơi khó chịu, tuy nhiên anh ta vẫn thẳng thắn tiếp thu nhận xét này, chung quy thì Âu Khắc Dương cũng là muốn tốt cho mình.
Hà Thời Đại giơ hai tay đầu hàng: “OK, tôi hiểu rồi.”
Âu Khắc Dương vươn ngón trỏ ở trước mặt anh ta so đo, híp mắt: “Mai anh đi phối thêm một chiếc kính mắt không độ, gọng kính phải vuông, tốt nhất là kính đen không mắt, nó có thể che đi ánh mắt ngu ngốc của anh.”
Hà Thời Đại nói: “Tôi không cận thị, tôi hung ác chỗ nào?”
Âu Khắc Dương nói: “Kính mắt cũng là một loại thời trang. Tôi nói ngu ngốc chính là ngốc trong từ thằng ngốc, không phải hung ác từ sát trong giết người (*). Trên người anh không có loại này, quá viển vông với anh.”
(*) Ngu ngốc (sỏa khí) 傻气 /shǎqi/ đọc gần giống Hung ác (sát khí) 杀气 /shāqì/
Hà Thời Đại: “…” Anh ta bị Âu Khắc Dương chọc tức đến mức muốn khóc, là ngu ngốc, không phải hung ác, anh ta sao lại cho rằng Âu Khắc Dương sẽ khen mình chứ.
Hà Thời Đại kiềm chế tức giận, lôi đống chiến lợi phẩm kia về phòng rồi định ra cho mình kế hoạch cải tạo. Anh ta muốn trở thành người đại diện kim bài thuần thục có thể gạt người, để cấp trên cho anh ta mang thêm vài tiểu phấn hồng!
Quả nhiên, có vài người cần phải để người khác đá một cái phía sau.
Âu Khắc Dương nằm trên sofa nhìn chằm chằm trần nhà, thả lỏng bản thân quên hết mọi thứ xung quanh.
Hai ngày đi qua, gió yên sóng lặng.
Âu Khắc Dương tiếp tục rèn luyện thân thể, chạy xong quay trở về, theo kế hoạch uống sữa vào buổi sáng, trên tay cầm tờ báo mới vừa lấy trong thùng thư, đầu đề tờ giải trí không có gì tin giật gân, chỉ đơn giản là nữ minh tinh nào đó tham dự thương hội rồi quen biết với một phú thương nào đó thôi.
Hà Thời Đại thay hình đổi dạng đeo gọng kính xuất hiện đằng sau Âu Khắc Dương: “Này, cốc sữa uống xong không được để lung tung.”
Âu Khắc Dương nói: “Người đại diện khôn khéo không nên dài dòng như vậy.”
Hà Thời Đại: “……” Nói cũng không được, không nói cũng không được.
Có điều hai ngày này tới công ty, ánh mắt mọi người nhìn anh ta cũng khác trước. Anh ta cảm thấy bản thân nên cảm ơn Âu Khắc Dương, nhưng cái tên này chẳng hề ngạc nhiên với hình tượng mới của anh ta, tựa như điều này đã nằm trong dự đoán của cậu ta.
Vì thế, Hà Thời Đại chỉ có thể tự cầm cái cốc trên bàn đổi đề tài: “Cách hội nghị hàng tháng lúc chín giờ còn có một giờ, bây giờ cậu nên thay quần áo rồi ra ngoài.”
Âu Khắc Dương nhún vai: “Tôi thấy anh cần phải đổi xe đi, chiếc của Côn Húc Cương cũng rất ổn.”
Hà Thời Đại rốt cuộc không nhịn nổi gào lên: “Chiếc kia là xe thể thao phiên bản giới hạn toàn thế giới đó! Anh tôi cũng mua không nổi!”
Âu Khắc Dương nói: “Chẳng trách, lái ngon thật.”
Hà Thời Đại vỗ vỗ ngực mình: “…… Cậu từng lái rồi?”
Âu Khắc Dương nói: “Từng lái.”
Hà Thời Đại nói: “Nghe nói Côn đại thần chưa bao giờ để người khác lái con xe thể thao ấy.”
Âu Khắc Dương không nói gì, bởi xe là do anh đoạt lấy lái đi. Không có biện pháp, ai bảo Côn Húc Cương đang trong bệnh viện điều trị kia muốn uy hiếp anh.
Nghĩ một chút, Âu Khắc Dương nói: “Buổi chiều chúng ta sẽ đi thăm một người bạn.”
Hà Thời Đại nói: “Bạn nào?”
Âu Khắc Dương nói: “Người bạn bị chó cắn vào mông.”
Hà Thời Đại xoa xoa mông mình: “Tê…… Nghĩ thôi đã đau trứng.”
Trên đường đến công ty, Âu Khắc Dương lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho một vị bệnh nhân, sau đó cong khóe miệng xinh đẹp.
Nội dung tin ngắn thế này: Siêu ngu ngốc, buổi chiều hai giờ tới bệnh viện thăm anh.
Bệnh viện.
Đại thần nào đó nằm sấp trên giường đang cùng mỹ nữ minh tinh nói chuyện trên trời dưới bể sau khi xem tin nhắn lập tức cảm thấy răng hàm…… đau.
Thế nên Côn đại thần Côn Húc Cương đối diện di động không nhịn được buột miệng thốt ra: “Cậu mới là siêu ngu ngốc!”
Mỹ nữ minh tinh kinh hãi: “……”
Côn Húc Cương ngoảnh mặt không nhìn nữ minh tinh vì khiếp sợ mà khuôn mặt biến dạng: “……”
Hôm nay mới phát hiện…… Người phụ nữ này thật xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro