Chương 9: Mua y phục
Thị trấn thực náo nhiệt, tiếng mời chào khách nhân từ các hành quán bán rong trên đường kéo dài không dứt, nhưng Thẩm Lăng cùng Hàn Thật mỗi người một thân quán áo tả tơi, thoạt nhìn không khác nào khất cái nên chẳng có ai thèm tiếp đón bọn họ.
Hàn Thật đã quen, Thẩm Lăng cũng sớm có chuẩn bị, cho nên hai người đều không cảm thấy gì. Thẩm Lăng đi chậm rì rì, giả vờ một thân bệnh trạng, cẩn thận đánh giá hết thảy xung quanh. Lương thực, thức ăn, vải vóc, trứng gà mà người nhà nông tự cung tự cấp, các loại đồ chơi nhỏ cho trẻ nhỏ, đều có người mua kẻ bán. Có lẽ bởi vì trời lạnh, rau dưa mang đi bán phần lớn là cải trắng hoặc các loại củ linh tinh để dễ tích trữ. Thẩm Lăng biết nhà của người làm nông đều có hầm, có thể chứa các loại rau dưa này, cho nên bây giờ vẫn còn được bày bán, mà các loại khác trên cơ bản đều là rau phơi khô.
Lương thực, gạo, tiểu mạch, bột ngô, từng túi từng túi đặt trên quầy hàng, có người mua liền lấy một cái túi không khác biệt lắm bên cạnh để đựng, đương nhiên, mua nhiều thì mới được tặng túi, nếu không thì vẫn phải đưa thêm một văn tiền.
Còn quầy hàng bán đồ chơi thì bày thêm một vài món thủ công mỹ nghệ, có dây đeo cho phụ nữ, cũng có hà bao, khăn tay đã thêu sẵn, ngoài ra còn bán thêm các loại sọt đựng đan từ trúc cho nhà nông.
Thẩm Lăng nhìn một vòng, cũng đánh giá giá cả hàng hóa một đường, trong lòng miễn cưỡng thấy có chút phải chăng, mới lại chú ý đến những vật dụng nhà mình cần mua, "Đá Nhỏ, ngươi sẽ khâu y phục sao?" Thẩm Lăng tuy rằng không muốn tính toán sống gian khổ để tiết kiệm, nhưng có thể không cần lãng phí hắn sẽ tận lực không lãng phí. Nếu Đá Nhỏ tự may y phục, hắn liền trực tiếp mua vải bông về nhà làm, tiện hơn so với mua luôn y phục.
Thời tiết này, tuyệt đối không phải đầu xuân, mà là đầu đông. Sau này trời còn lạnh hơn nữa, ăn-mặc- ở- đi lại giờ phút này phải xếp thứ nhất.
Trước mạt thế, hắn đối với mùa đông không có nhiều kinh nghiệm, thời gian ra ngoài đều rất ngắn, phần lớn thời gian luôn ở trong nhà, dù là ở nhà hay chỗ làm đều có máy sưởi ấm áp, ngày thường cùng lắm là chú ý chăm sóc da dẻ dễ bị khô cùng mặc dày hơn là được. Nhưng khi mạt thế tới, hắn mới thực sự biết được cái gì gọi là lạnh đến thấu xương, ngày đông rét mướt. Không thể ngày ngày ở trong phòng, không có máy sưởi, không thể mặc áo bông dày tự bao mình thành một cái kén chắn gió, da thịt lộ ra ngoài đều phảng phất như bị dao nhỏ xẹt qua. Chỉ một mùa đông mà làn da nứt nẻ, đến mức còn chảy máu rách thịt, không có bất cứ thuốc bôi nào, gió lạnh thổi một trận, da lại khô nứt, một tầng lại một tầng, chảy máu cũng không xong, phải đợi tới khi mùa đông qua đi, miệng vết thương mới có thể chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng để lại những vết sẹo xấu xí.
Mùa đông thời mạt thế, là ác mộng của mọi người.
Mùa đông ở cổ đại, có vẻ so với mạt thế thì tốt hơn đôi chút rồi.
Hàn Thật ngẩng đầu, hơi hơi giương miệng nhìn Thẩm Lăng, tựa hồ bị câu hỏi Thẩm Lăng làm cho mông lung, chờ hắn phản ứng lại, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, ánh mắt có chút hốt hoảng, vội vàng cúi đầu.
Thẩm Lăng nghi hoặc, hắn lại trêu chọc tiểu hài tử này chỗ nào sao? Hừm...Hắn nghĩ kỹ, không thể lấy tuổi tác sinh lý làm tiêu chuẩn đánh giá lớn nhỏ được, mà phải dựa vào tuổi tâm lý, luận tuổi tâm lý, hắn so với tiểu hài tử trước mặt chính là một thúc thúc, hắn thà làm một thúc thúc còn hơn là làm một đứa nhóc mười lăm tuổi.
"Sao vậy?" Thẩm Lăng hỏi.
"Ta...Ta sẽ không..." Ca của y trước kia chưa từng giao công việc may vá cho y. Công việc nhẹ nhàng trong nhà đều do tẩu tử làm, y nhiều nhất chỉ sẽ vá một vài chỗ mà thôi. Hàn Thật cảm thấy nói như vậy khiến mình trở nên quá vô dụng, nào có tức phụ nhà ai không thêu thùa may vá, cho dù là song nhi thì cũng như vậy, cho nên liền hoảng loạn mà bổ sung, "Ta biết một chút, chỉ là một chút may vá."
Thanh âm của Hàn Thật càng ngày càng nhỏ, đây có lẽ cũng là lý do mà không có người muốn cầu hôn y! Biết làm việc đồng áng, đốn củi múc nước thì sao? Không biết may áo khâu chăn, nấu cơm lại khó ăn, còn khó sinh hài tử, ai sẽ muốn y chứ?
Thẩm Lăng thấy Hàn Thật lại có bộ dạng lo lắng khủng hoảng như vậy, duỗi tay sờ đầu Hàn Thật, "Không sao, ta cũng không biết làm, nên chúng ta đi mua quần áo đi."
Hàn Thật không dám nói tiếp, nam nhân có thể cầm kim chỉ bao giờ đâu! Y không cảm thấy được an ủi chút nào, nhưng bởi được Thẩm Lăng trấn an nên y vẫn nghe lời đi theo, trong lúc nhất thời trong lòng lại thấy vui vui, yên lặng hạ quyết tâm sau nhau phải cải thiện kỹ thuật may vá hơn.
Thẩm Lăng tìm được một tiệm quần áo, để Hàn Thật đỡ vào, còn chưa vào tới cửa đã chuẩn bị bị chủ tiệm đuổi đi. Thẩm Lăng không tức giận, hắn biết hắn xuyên tới thân thể một người trông như không có tiền mua nổi quần áo, nên hiền lành cười, "Tiểu ca, chúng ta tới mua y phục, ngươi định đuổi khách đi sao?"
"Có tiền không?" Tiểu nhị cau mày hỏi Thẩm Lăng, hắn ta cũng xuất thân nghèo khổ, cho nên biết loại người ăn mặc kiểu này căn bản không thể có tiền, không có tiền còn đòi xem cái gì, hắn ta không rảnh mà hầu hạ đâu.
"Tất nhiên là có, nếu có y phục phù hợp, bọn ta dĩ nhiên sẽ bỏ tiền mua. Nếu ngươi một hai muốn bọn ta đi, bọn ta cũng không thể nói gì nữa, thị trấn lớn như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cửa hàng khác nguyện ý bán cho bọn ta thôi."
Lão bản trong tiệm lúc đầu vẫn luôn mắt điếc tai ngơ, tùy ý tiểu nhị đuổi người, giờ phút này nghe thấy Thẩm Lăng nói vậy, cũng cảm thấy tiền ít thì vẫn là tiền, nếu như hai người Thẩm Lăng không mua thì cũng bắt tiểu nhị đi làm lành, đi lau sạch ô uế mà tiểu nhị bày ra, lão ta sao có thể đuổi khách mua đồ đuổi ra được? Cho nên lão liền ngẩng đầu lên, lạnh mặt nhìn tiểu nhị, "Làm gì đấy? Sao có thể đuổi khách ra ngoài như thế? Không muốn làm nữa phải không?!" Nói xong liền cúi đầu tiếp tục tính sổ, cũng không thèm có ý muốn xin lỗi hai người Thẩm Lăng, lão cũng cảm thấy hai người không có khả năng mua nhiều đồ.
Tiểu nhị bị mắng rụt đầu lại, nhìn về phía hai người, xua xua tay ý bảo bọn họ tiến vào, "Muốn mua gì?"
"Y phục mùa đông, bốn bộ. Chúng ta mỗi người hai bộ, muốn dày, vải dệt không cần quá tốt, chắc chắn là được." Thẩm Lăng cười nói ra yêu cầu. Hắn cũng không phải khách quý, vốn cũng không tính tiêu xài bao nhiêu tiền, cho nên cũng không có tính toán chơi cái gì hoành tráng.
Tiểu nhị giương mắt kinh ngạc liếc hai người một cái, nhìn rất nghèo, nhiều tiền như vậy mà cũng nỡ tiêu, đều là người nhà nông ai mua liền một lúc bốn bộ y phục mùa đông? Cho dù nhà có điều kiện nhất cũng khó! Nghĩ như vậy, sắc mặt tiểu nhị liền đẹp hơn một chút.
Lão bản bán y phục trích phần trăm, như vậy tiểu nhị mới có động lực làm việc, tuy rằng ít nhưng đó vẫn là tiền! Nếu hai người này thật sự mua bốn bộ y phục mùa đông, hắn ta ít nhất cũng nhận được trên dưới mười văn tiền trích phần trăm, đủ một ngày cơm.
"Hai vị chờ một lát." Nghĩ như vậy, tiểu nhị tự động trưng ra vẻ mặt tươi cười, lão bản trước quầy cũng không nhịn được mà nhìn thoáng qua hai người, tuy rằng ra tay không hào phóng như con nhà giàu có, nhưng ở nơi nông thôn như này cũng coi như khách nhân tương đối nhiều tiền rồi, cũng may lão ta không có đuổi người ra ngoài.
Tiểu nhị nhanh chóng lấy ra năm sáu bộ y phục mùa đông, đều là cửa hàng bọn họ đem bông cùng vải vóc thuê các phụ thân quen biết ở nông thôn làm, bọn họ trả tiền công, chuyên môn bán cho những nhà hán tử không có nữ quyến ở nông thôn, rốt cuộc thì không phải người đến đây đều để mua y phục.
"Ngài xem xem, mấy bộ này như thế nào? Quần áo nơi này của chúng ta không có nhiều mẫu mã lắm, nhiều nhất cũng chỉ đổi chất liệu vải vóc, hoặc đổi màu sắc, nhưng chất lượng tuyệt đối tốt. Năm nay ra loại bông và vải mới, sờ lên cực kì mềm mại, không có tiệm nào trên trấn có y phục mềm mại hơn nhà chúng ta đâu. Hơn nữa giá cả cũng phải chăng. Ngài xem xem." Tiểu nhị tay chân lanh lẹ đem mấy bộ y phục đặt trên quầy, lão bản chủ động ôm sổ sách dịch sang bên, cũng không có ý tứ đáp lời Thẩm Lăng, tiếp tục là việc của mình.
Thẩm Lăng lấy ra một bộ ướm thử lên người Hàn Thật. Mặt Hàn Thật đỏ lên, đứng thẳng tắp, thân thể căng thẳng. Vải dệt màu xanh đen được làm thủ công tuy rằng vẫn khó coi như cũ, nhưng so với màu ám trầm như đen màu xám linh tinh thì quả thực màu này hợp với người trẻ tuổi mặc hơn, hơn nữa Hàn Thật còn trắng, màu này càng làm cho làn da của y thêm tươi sáng hơn đôi chút, đáng tiếc nơi này chỉ toàn bố y sắc tối, bộ này trông đã dễ nhìn hơn rồi.
Thẩm Lăng lại chọn một bộ than chì cho Hàn Thật. Chọn đủ hai bộ cho y rồi, liền lấy cho mình hai bộ coi như xong. Sau khi thử các bộ thích hợp, liền đánh tiếng muốn mua, tiểu nhị thấy dễ dàng như vậy đã bán được bốn đơn hàng, tức khắc vui evr ra mặt, "Ta lập tức bọc lại cho ngài? Tổng cộng là bốn trăm hai mươi văn, ngài thấy thế nào?"
"Được. Nơi này của các ngươi có bán chăn bông không?" Thẩm Lăng lại hỏi.
Hàn Thật lôi kéo cánh tay Thẩm Lăng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chăn để ta làm đi!" Chăn so với y phục thì dễ làm hơn, y hẳn có thể làm, nếu làm không tốt, ước chừng cũng chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo một chút, hẳn là không có vấn đề gi lớn đâu!
"Không sao đâu." Thẩm Lăng không để ý đến lời Hàn Thật nói, hắn cảm thấy Hàn Thật không biết may vá, hẳn không thể làm tốt chuyện này, đến lúc đó chỗ này thiếu một chút chỗ kia thừa một tẹo, chăn xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thực là vô pháp, còn không bằng mua cho xong.
"Đương nhiên là có rồi!" TIểu nhị tức khắc càng thêm vui vẻ, "Là người trong nhà dùng sao? Hay mua có việc khác?" Chăn hồng hay chăn trắng tuy cùng là hàng gia dụng nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
"Thường dùng." Thẩm Lăng nói.
"Được rồi, ta đi lấy cho ngài, ngài ngồi chờ một lát." Tiểu nhị nhẹ nhàng chạy như bay đến nơi để một chồng chăn đệm, đệm chăn ôm qua đều cao hơn hắn cả cái đầu, đặt ở trên quầy, "Gia, ngài nhìn thử xem."
Thẩm Lăng chọn hai cái chăn bông lớn giá trên dưới hai trăm văn, nói: "Tổng cộng bao nhiêu?"
"Tổng cộng tám trăm bốn mươi lăm văn." Tiểu nhị càng thêm vui vẻ.
"Mua nhiều như vậy mà không được giảm giá sao? Tám trăm văn đi!"
"Này..." Tiểu nhị có chút ngơ người, giảm có hơi nhiều đi!
"Lão bản, chúng ta không oán không thù mà khi nãy các người định đuổi chúng ta đi một lần, nhưng chúng ta vẫn tiến vào mua hàng của các ngươi, cũng không đi cửa hàng khác, ngài xem..." Thẩm Lăng mỉm cười quay sang nói với lão bản.
Chủ tiệm lúc này mới buông sổ sách trong tay xuống, ánh mắt có chút không quá bình tĩnh, những biểu tình vẫn trầm ổn, lão một năm này đều chưa từng gặp qua vị khách nào một lần mua nhiều đồ như vậy, không đến một khắc đã tiêu gần một lượng bạc, tuy rằng kém nhà giàu mua một lần mấy chục lượng, nhưng cửa hàng bọn họ chủ yếu vẫn bán cho người dân bình thường, thường ngày thật khó mà gặp được mối buôn bán lớn như vậy.
Chủ tiệm chắp tay với Thẩm Lăng, "Tiểu ca, vừa mới đắc tội, tiểu nhị có mắt không biết kim nạm ngọc, ta tại đây xin lỗi ngài."
"Không dám không dám, ta chỉ là người bình thường mà thôi. Chỉ là đồ dùng trong nhà thiếu nhiều thứ quá, nên mới cần lập tức mua như vậy, còn thỉnh lão bản giảm giá đôi chút!" Thẩm Lăng càng thêm khiêm tốn.
-Hết chương 9-
Editor: Cảm ơn các cô ghé đọc truyện nha. Nếu có thấy lỗi chính tả mong các cô chấm một cái để tui sửa nhé! MOA
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro