Chương 6: Trở lại Thẩm gia
Hai người Thẩm Lăng nằm trên giường thẳng đến khi mặt trời đã lên cao, khí trời cũng ấm áp hơn không ít mới dậy nấu chút cơm. Trải qua kinh nghiệm học tập ngày hôm qua, Thẩm Lăng ít nhất đã biết ở thời đại không có bật lửa này thì nhóm bếp bằng cách nào rồi. Nhưng bởi vì ngồi nhóm lửa sẽ ấm áp hơn, hắn quyết định vẫn để cho tiểu hài tử làm, còn hắn phụ trách nấu cơm.
Hàn Thật cố đẩy hắn vài lần nhưng Thẩm Lăng vẫn kiên quyết tỏ vẻ muốn tự mình nấu, hắn không chịu nổi tay nghề của Hàn Thật.
Hàn Thật chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở trước bệ bếp thêm củi. Thẩm Lăng lấy bột ngô, trộn với nước làm thành bánh bột ngô. Trong nước cho thêm rau dại, khoai lang đỏ, thêm thật nhiều gia vị và muối rồi mới bắt đầu nấu. Hàn Thật nhìn mà đau lòng không chịu được. Không thêm bã đậu mà chỉ cho một chút khoai lang đỏ như vậy, rất tốn bột ngô! Hơn nữa, canh nấu suông ít nước như vậy, ăn không đủ no mất. Còn thêm nhiều muối như thế kia, phải biết rằng với người nông thôn mà nói, chỉ có vài hộ dám bỏ tiền ra mua muối, hơn nữa để mua được cũng không dễ dàng.
Dẫu vậy y cũng nhìn ra được Thẩm Lăng không thích y làm cơm. Bọn họ cũng chỉ có ngần ấy tiền, tiêu hết bây giờ hay vài bữa nữa tiêu hết có gì khác nhau đâu? Nếu đã vậy chi bằng để cho Thẩm Lăng ăn chút đồ ăn ngon. Nghĩ như vậy, Hàn Thật lại không nhịn được nghĩ xem gần đây trong thôn có ai muốn ra ngoài làm công hay không. Thân thể Thẩm Lăng chưa khỏe hẳn, y có thể ra ngoài làm chút việc, nhưng chỉ sợ làm vậy khiến thanh danh không tốt. Hàn Thật cúi đầu, có chút rầu rĩ.
"Được rồi." Chờ tới lúc cơm chín, Thẩm Lăng mỉm cười lấy đồ ăn từ trong nồi ra, nói: "Ngươi nếm thử đi. Tiếc là chúng ta không có thịt, nếu không trời lạnh như vậy mà được ăn một bát canh thịt nóng hổi thì vô cùng sảng khoái. Chờ buổi chiều xem có thể đi chợ một chuyến hay không."
Hàn Thật nhận lấy bát đũa mà Thẩm Lăng đưa. Từ sau lần y ăn cơm trong bếp bị Thẩm Lăng phát hiện, y đã bị Thẩm Lăng cưỡng bách yêu cầu phải ăn cơm lượng cơm gần giống như hắn, không ăn không được. Bánh bột ngô màu vàng còn nóng hôi hổi tỏa ra hương thơm hơn với bánh y làm nhiều lắm. Hàn Thật không nỡ ăn nhiều, vô cùng muốn để lại một phần để sau bữa cơm ăn. Nhưng Thẩm Lăng nhìn y chằm chằm, bộ dáng ăn không xong ngươi không được buông bát đũa, thế nên y chỉ có thể ăn hết toàn bộ.
Thu dọn bát đũa xong xuôi, Thẩm Lăng nói với Hàn Thật: "Ngươi đỡ ta tới trước cửa Thẩm gia đi, sau đó đừng nói gì cả. Nếu có người hỏi ngươi thì ngươi cứ giả vờ sợ hãi khóc lên là được. Còn nếu ngươi chịu không nổi thì liền chạy về nhà luôn, không có việc gì."
Hàn Thật trừng lớn mắt: "Chúng ta đi làm gì thế?"
"Đương nhiên là đi đòi tiền rồi! Ngươi thử đi hỏi tất cả mọi người trong thôn xem, nào có nhà ai phân gia nhưng chỉ chia cho con có một xâu tiền? Mời đại phu còn không mời nổi." Thẩm Lăng nói.
Hàn Thật cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng.
"Sao vậy? Không dám sao? Vẫn cảm thấy ta làm như vậy là quá đáng?" Thẩm Lăng xoa xoa đầu Hàn Thật.
Hàn Thật lắc đầu: "Bọn họ sẽ không đưa tiền." Nói xong, lại cắn môi dưới.
Thẩm Lăng vui vẻ, ít nhất tiểu hài tử không cảm thấy hắn làm vậy là sai, y cũng không ngu hiếu, điều này khiến hắn thực vừa lòng. Thẩm Lăng không hề biết, nếu y ngu hiếu đến mức như vậy thì khi còn ở nhà huynh trưởng lúc trước đã chết đói lâu rồi. Ngày thường ít nhiều gì chính y cũng trộm giấu một chút thức ăn, mới có thể miễn cưỡng sống sót qua những ngày tháng ấy.
Hàn Thật đỡ Thẩm Lăng ra cửa. Bọn họ ở phía đông của thôn, chung quanh phần lớn là nhà cũ, rất nhiều nhà đã sắp sập, chỉ có phía tây của thôn mới có khu nhà mới. Thế cho nên người sống bên này không phải là lão nhân thì cũng là phu thê mới phân gia.
"Thẩm Nhị, bệnh như vậy còn đi đâu thế?" Vào lúc Hàn Thật đỡ Thẩm Lăng đi qua một căn nhà, một bà lão ngồi ngoài cửa lột vỏ ngô ngẩng đầu lên hỏi.
Thẩm Lăng hữu khí vô lực thấp giọng trả lời: "Đi tới nhà bên kia."
"Ôi, ta còn tưởng rằng bệnh của ngươi không có khởi sắc nên bên kia mới không tới gọi ngươi. Ngươi phải về xem đệ đệ ngươi hả? Chắc hẳn là vậy rồi. Khi nãy ta vừa đi ngang qua nhà của cha nương ngươi, nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong vô cùng náo nhiệt. Ta nghe nói tam đệ ngươi được đề cử đi lên huyện để học. Đúng là khó lường. Nói không chừng ngày nào đó trở về đã thành đại quan rồi. Cha ngươi còn nói muốn mở tiệc mời khách, mời phu tử ăn một bữa cơm. Ngươi mau đi đi! Phỏng chừng giờ cũng đã sắp đến giờ rồi."
Thẩm Lăng cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Thật, nói: "Hôm nay cha nương có đến tìm chúng ta kêu về đó ăn cơm sao?"
Hàn Thật im lặng không nói tiếng nào.
Sắc mặt bà lão nháy mắt trở nên có chút không tự nhiên cùng xấu hổ, nói: "Vậy ngươi đi qua đó làm gì?"
"Ta chỉ muốn chút tiền mua thuốc mà thôi. Lúc phân gia, nương chỉ cho chúng ta một xâu tiền, đại phu cũng mời không nổi. Ta cũng rất sợ chết mà!" Thẩm Lăng cười thật ôn nhu mà đáp.
Ánh mắt bà lão nhìn Thẩm Lăng có chút biến hóa, nói không nên lời, không biết là đồng tình, kinh ngạc hay là có chút tò mò muốn xem náo nhiệt. Bà lão mở miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì chỉ đành bồi thêm một câu: "Hôm nay cha ngươi ở nhà mời phu tử của tam đệ ngươi bữa cơm. Còn có lý chính ở đó nữa."
Bà lão này chính là đơn thuần nói cho Thẩm Lăng biết một chút tình huống ngày hôm nay ở nhà của bọn họ. Nếu hắn đến gây chuyện, hôm nay là dịp tốt. Còn nếu hắn không đến gây chuyện, thì tốt nhất hôm nay không cần đi, tránh ầm ĩ cùng phiền toái không đáng có.
Thẩm Lăng gật đầu, cảm tạ: "Đa tạ người đã báo cho ta." Sau đó liền cất bước rời đi.
Bà lão nhìn theo bóng dáng của hai người Thẩm Lăng. Một song nhi nhỏ gầy bận bộ xiêm y đã rách tung tóe, dìu Thẩm Lăng một bộ dáng bệnh yếu cũng khoác trên mình cái áo bông cũ nát, chẳng khác nào hai người ăn mày từ nơi khác chạy nạn đến đây. Bà không nhịn được mà lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Làm bậy mà."
Thẩm Lăng làm bộ không còn sức lực dựa vào người Hàn Thật, dưới chân lại hơi dùng sức, sợ mình nặng quá đè ngã Hàn Thật. Hai người dìu dắt nhau đi đến Thẩm gia. Quả nhiên như bà lão kia nói, Thẩm gia giờ phút này thập phần náo nhiệt. Cửa viện rộng mở, ngoài sân gạch bày bốn cái bàn vuông, chung quanh đã có đầy người ngồi. Ngồi ở bàn chính giữa sân là Thẩm phụ, Thẩm Tam, còn có lý chính, phu tử của học đường, còn một vài người Hàn Thật không quen.
Hàn Thật bước chân vào đến cửa, chậm chạp không dám đỡ Thẩm Lăng đi vào, thân thể cũng có chút hơi run. Thẩm Lăng liếc nhìn Hàn Thật một cái rồi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của y. Hàn Thật ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng, sau đó mới dám cẩn thận rảo bước vào đại môn Thẩm gia. Y liều mạng cúi đầu, trông như muốn chôn đầu xuống đến ngực mà đi, không nói một tiếng.
Thẩm Lăng nhạy bén cảm nhận được thân thể Hàn Thật có chút nhũn ra, thậm chí còn cần hắn duỗi tay kéo một chút mới có thể đứng vững. Tuy vậy hắn cũng không quá để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm phụ đang ngồi ở giữa. Hắn đã có thể xác nhận người này là cha của thân thể này, cũng trực tiếp mở miệng nói: "Cha, tam đệ, chúc mừng."
Thẩm Chí Bá đã sớm phát hiện ra bóng dáng Thẩm Lăng, chỉ là vừa mới thấy bọn họ đứng ở cửa hồi lâu, cũng không thèm để ý. Lão cho rằng bọn chúng dù biết được hôm nay nhà có việc, cũng sẽ không mò tới cửa. Nhưng không nghĩ tới tên quỷ bệnh tật này vẫn tới. Sắc mặt Thẩm Chí Bá có chút khó coi.
Phu tử của học đường họ Trần, cũng không phải là người thôn này, mà là người sống ở thị trấn, căn bản không biết tình huống của Thẩm gia. Nhưng nháy mắt khi thấy Thẩm Lăng tiến vào, ông có thể rõ ràng cảm nhận được người xung quanh nháy mắt trở nên mất tự nhiên, thậm chí ngay cả Thẩm Tam Lang cũng cứng đờ người một chút. Dù vậy, nghe cách nói chuyện của người này, hắn phải là ca ca của học sinh của ông mới đúng. Hôm nay ông cũng coi như là nửa phu tử nửa phụ thân, liền đứng lên chắp tay, lấy thân phận chủ nhân mà chào hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này là thân thích của người trong thôn phải không? Mời ngồi."
Thẩm Lăng lộ ra một tia tươi cười châm chọc, nhưng nể tình đây là người ngoài nên hắn cũng không nói cái gì không nên nói, tươi cười với ông. Thẩm Lăng mở miệng nói: "Không được đâu. Thân thể ta không tốt, không muốn gây phiền toái cho các vị. Ta là tới tìm nương, chắc đang ở trong phòng bếp hỗ trợ phải không?" Thẩm Lăng nhìn khắp nơi, muốn tìm phòng bếp.
Thẩm Chí Bá đứng lên, nói: "Lại đây."
"Vâng." Thẩm Lăng hơi gật đầu, ý bảo Hàn Thật đỡ hắn đi qua.
Sao lại đi vào nhà chính? Trần phu tử kỳ quái nhìn thoáng qua phương hướng Thẩm Chí Bá đi. Lúc này bỗng có vài người muốn kéo đề tài nói chuyện, kính rượu ông, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thẩm Chí Bá tiến vào nhà chính liền rẽ sang phòng chứa đồ vật ở gian phía tây. Sau khi đến nơi, lão ngay lập tức dài mặt, hạ giọng phẫn nộ quát Thẩm Lăng: "Thân thể ngươi không tốt còn để Hàn Thật đỡ ngươi đi lung tung làm cái gì? Hôm nay trong nhà mọi sự rối rén, ngươi không ở nhà mà nghỉ ngơi đi, chạy đến đây làm loạn, lại bệnh thì làm sao?"
Thẩm Lăng khoanh tay nghe, từng lời của Thẩm phụ nghe thì có vẻ như đang lo lắng cho hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng. Quan tâm hay không, không phải chỉ dựa vào lời nói. Nếu nói, hắn cũng có thể một phen nói ra những lời thâm tình thiết ý với Thẩm phụ còn lời thật lòng thì nuốt hết trong bụng.
"Cha, ta muốn tìm đại phu. Bệnh của ta vẫn cần phải uống thuốc."
"Uống thuốc cái gì chứ? Bệnh của ngươi có uống thuốc hay không thì cũng như nhau, vẫn là chủ yếu mà tĩnh dưỡng cho tốt đi. Ngươi mau về nhà đi!"
"Cha. Thời điểm phân gia chỉ cho ta một xâu tiền, chỉ sợ ăn cơm không bao lâu thì hết. Ta bị bệnh, Hàn Thật còn phải chăm sóc ta, thật sự không có thu mà chỉ có chi."
Ánh mắt Thẩm Chí Bá lạnh lùng, nói: "Những lời này của ngươi có ý gì? Ghét bỏ ta chia cho ngươi ít? Sao trước lúc phân gia ngươi không có ý kiến? Ngươi biết một năm ngươi uống không biết bao nhiêu thuốc, của cải đều là ngươi ăn sạch ngươi có biết không? Dưới ngươi còn có mấy đệ muội, ta dù sao cũng phải xử lý mọi chuyện công bằng chứ! Tiền đều tiêu hết trên người ngươi, ta làm sao chủ trì công đạo cho mấy đứa kia?"
"Cha, ta còn gọi người một tiếng cha, người muốn để nhi tử của mình đói chết bệnh chết sao?" Ánh mắt Thẩm Lăng lạnh băng. Thẩm Chí Bá trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt của hắn, cả người đều run lên. Đứa con trai này từ sau khi bị bệnh trở nên vô cùng xa lạ, quên ngày càng nhiều, có đôi khi đến lão mà cũng không nhận ra. Đại phu có nói đứa con trai này không khỏi được, lão không thể lãng phí tiền bạc cho một đứa phế nhân.
"Người nói lời này là có ý gì? Con cái đều là đầu quả tim của phụ mẫu, ngươi bị đói sao? Ngươi bệnh đã chết à? Sao ta lại sinh ra thứ của nợ như ngươi cơ chứ? Lăn, biến về nhà đi!" Thẩm Chí Bá thở phì phò muốn đi.
Thẩm Lăng cười nói: "Cha, trong nhà không có lương thực. Nếu hôm nay là chuyện vui của tam đệ, đứa con này liền ở đây cọ một bữa cơm vậy. Nhìn đi nhìn lại, ta cũng là thân huynh của tam đệ, có tư cách ngồi ở chủ bàn."
Thẩm Chí Bá đang bước đi liền dừng lại, lão xoay người, chán ghét nhìn Thẩm Lăng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Ngươi dám!"
"Nhi tử thật sự không có cơm ăn! Xin cha thứ lỗi." Thẩm Lăng mỉm cười đáp.
-Hết chương 6-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro