Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hàn Thật


Thẩm Lăng cẩn thận phân tích tình cảnh của bản thân. Đầu tiên, Thẩm gia hẳn là vẫn còn tiền cho hắn xem bệnh, nhìn vào việc lão Tứ còn tiếp tục đi tư thục là hiểu.

Tiếp theo, không biết vì duyên cớ gì, hoặc bởi vì hắn bệnh quá lâu, nên Thẩm gia rốt cuộc không thể chịu được phế nhân là hắn nữa, liền dựa vào việc muốn hắn sau khi chết có thể được thờ cúng trong phần mộ tổ tiên mà phân hắn ra ngoài, để hắn tự sinh tự diệt. Nếu không, làm gì có đứa nhỏ nhà ai được cha mẹ thương yêu mà bị phân gia sống một mình dù rõ ràng chưa có chết cơ chứ?

Hơn nữa, tuy rằng nói người dọn ra ở riêng không có con cái mới được chất tử mang bài vị về từ đường bái tế, nhưng ở ngoài nói là phân gia bên trong thực chất vẫn chăm lo hắn chữa bệnh thì cũng không người nào dám nói gì, dù sao ở riêng chỉ là chuyện trên danh nghĩa. Ấy vậy mà Thẩm gia lại tuyệt tình như thế, thật sự đuổi hắn ra ngoài, đủ cho thấy gia đình này chán ghét hắn.

Thẩm Lăng có chút đau đầu, thân thể hắn hiện tại thực sự suy yếu, căn bản không đứng dậy nổi, cho dù là muốn tự mình cứu mình cũng không có biện pháp, chẳng lẽ muốn hắn chính mắt chứng kiến sinh mệnh vừa có lại đã vội vã mất đi sao? Thẩm Lăng chuyển ánh mắt đến người thiếu niên chất phác đang ngồi bên giường không nói một lời, tâm tình đùa giỡn cũng phai nhạt đi không ít, mở miệng nói: "Hàn Thật, giúp ta tìm một vị đại phu đi!"

Hàn Thật ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, "Nhưng chúng ta không có tiền, số tiền lớn nhất nương cho chỉ có một xâu, nói là để dùng để mua thức ăn."

Giờ đây Thẩm Lăng mới thật sự cảm thấy tức giận, đuổi đứa con đang bệnh tật ra ngoài, ném tới một căn nhà rách nát, chỉ cho duy nhất một xâu tiền, đây là muốn bức hắn chết mà! Ngay từ đầu hắn còn cảm thấy Thẩm gia không muốn lại tiếp nhận thứ phiền toái là hắn, mới để hắn phân gia rồi tự sinh tự diệt, làm như vậy để bảo toàn thanh danh. Nhưng hiện tại xem ra, đây không chỉ là để hắn tự sinh tự diệt, mà là muốn bức chết hắn, không khác gì mưu sát cả!

Thẩm Lăng ho khan dữ dội.

"Ngươi không sao chứ?" Hàn Thật thuần thục vỗ ngực cho Thẩm Lăng.

"Vậy sao ngươi còn không cầm số tiền này mà đi? Ta rồi cũng phải chết." Thẩm Lăng ngẩng đầu lên, "Cầm tiền rồi quay về nhà mẹ đẻ ngươi đi!"

Hàn Thật cúi đầu không lên tiếng.

"Không bỏ ta sao? Ngoài xâu tiền này ra, ta còn có thứ gì mà ngươi không bỏ được?" Thẩm Lăng tức giận nói.

Hàn Thật vội vàng lắc đầu, "Ta không đi, ta đi rồi ngươi chết đói mất."

Đó là sự thật, Thẩm Lăng giờ đây ngay cả đứng lên cũng rất gian nan, với tính cách của người Thẩm gia, nói không chừng thật sự muốn hắn chết đói!

"Ngươi là trượng phu của ta, ta là phu lang của ngươi." Hàn Thật nhỏ giọng nói.

Thẩm Lăng đột nhiên nghĩ, hắn muốn cảm kích những đạo lý bảo thủ xưa cũ này, ít nhất tức phụ thoạt nhìn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời bỏ hắn.

Thẩm Lăng không còn tức giận nữa, mạnh mẽ vỗ về mu bàn tay y, Hàn Thật thảng thốt mà thu tay lại, chẳng khác nào chú thỏ nhỏ đang sợ hãi, mở to đôi mắt, một tay che lại mu bàn tay nơi hắn vừa vỗ, hai má đỏ bừng.

Thẩm Lăng:...

Không phải là tức phụ sao?

Hàn Thật tựa hồ cũng cảm thấy phản ứng như vậy không ổn, lại yên lặng lại gần, thật cẩn thận mà ngồi bên giường chỗ mà Thẩm Lăng không thể với tới.

Thẩm Lăng ho khan hai tiếng, "Không có việc gì, không cần mời đại phu nữa, người xem rồi mua chút lương thực, tính kế ăn đi!"

"Ừm." Hàn Thật gật gật đầu.

Thẩm Lăng không chú ý tới câu trả lời của Hàn Thật, đầu óc đã chuyển đến trên người Thẩm gia, nếu hắn bệnh rất nặng, lại tiêu hết tiền, đến lúc đó hắn liền đi đến cửa Thẩm gia đòi tiền, dù sao hắn cũng đi ra từ thời mạt thế, thể diện có hay không không quan trọng. Nhưng đối với một nhà coi trọng thanh danh kia, đây là uy hiếp lớn nhất, với cái dạng này, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, tuy rằng không thể cơm áo không không lo, nhưng hắn cũng không cần lo sẽ chết đói.

Hiện tại, việc quan trọng nhất là hắn có thể nhanh chóng khỏe mạnh!

Hàn Thật thật cẩn thận đứng lên, lặng yên không một tiếng động cầm chén rời đi, Thẩm Lăng cũng không chú ý, hoặc là dù có chú ý cũng không có ý kiến gì. Tuy rằng Hàn Thật trên danh nghĩa là tức phụ của hắn, nhưng vừa nhìn vào biểu hiện khi nãy của y, chỉ sợ hai người cũng chưa phát sinh chuyện gì, Thẩm gia căn bản chính là cưới cho hắn một tiểu hài tử, hầu hạ hắn ăn mặc dưỡng bệnh mà thôi. Dù tiểu hài tử thoạt nhìn thân mình cũng không tệ lắm, béo một chút thì càng tuấn tú hơn, nhưng hài tử vẫn là hài tử, Thẩm Lăng nếu đang sống vô tư vô lo thì có lẽ có tâm tình đùa giỡn y đôi câu, nhưng hiện tại mạng nhỏ của mình còn lo chưa xong, nào có tâm tình này.

Phải rồi, dị năng của hắn đâu? Thẩm Lăng đột nhiên nhớ ra mình có dị năng hệ thủy, vội vàng muốn ngưng tụ ra một quả cầu nước, không có...

Tâm tình Thẩm Lăng trầm hẳn xuống, không có gì khác lạ, hắn trở thành người bình thường rồi sao? Như vậy, chẳng phải hắn giống như những thôn phu tha hương, từ nay về sau đều phải dựa vào đồng ruộng mà kiếm kế sinh nhai, còn có lúc ăn không đủ no ư?

Thẩm Lăng không cam lòng nhắm mắt, cẩn thận thử lại, dù chỉ là một tia căn nguyên còn sót lại cũng đã rất tốt rồi! Hắn có thể chậm rãi tu luyện như trước kia, không cần đến cấp sáu như đời trước, cưỡng bức bản thân trở thành dị năng giả cao cấp. Tại thế giới thập phần bình phàm này, hắn hy vọng có thể luyện đến tầng thứ tư liền thỏa mãn! Ít nhất dùng nước không phải lo.

Ấy? Đó là cái gì? Thẩm Lăng mở mắt ra, trước mắt xuất hiện một con suối, ngay tại bên người hắn, giống như lơ lửng trong không trung, chỉ có chậu rửa mặt lớn nhỏ. Thẩm Lăng mang theo một cái chậu đi múc nước, nước suối đọng lên tay hắn, Thẩm Lăng không nhịn được đưa tay vốc một chút nước uống, vị ngọt lành như suối tiên ở thần gian, một cảm giác khoan khoái truyền từ miệng đến toàn thân, làm cho thân thể đang nóng bừng mệt mỏi nhẹ nhàng chấn động, thư thái hơn rất nhiều.

Thẩm Lăng liền suy đoán rằng nước suối này hẳn là do dị năng của hắn chuyển thành, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không còn dị năng thì hắn cũng đã có nước suối.

Thẩm Lăng nhắm mắt lại suy nghĩ để con suối biến mất, quả nhiên khi mở mắt ra, đã không còn thấy tăm hơi, còn nếu nghĩ rằng muốn nó xuất hiện, nó sẽ lại hiện ra. Ánh mắt Thẩm Lăng có chút phức tạp, dù sao cảm giác có dị năng vẫn tốt hơn một chút. Một bên có thủy đàm cung cấp nước bên thân, một bên có dị năng có thể tu luyện công kích, cái sau vẫn quan trọng hợn một chút.

Thôi, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể sống lại còn có một con suối cung cấp nước đã là may mắn, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Thẩm Lăng chống khuỷu tay, nhẹ nhàng tiến sát vào dòng nước, hương vị thanh lương mà hắn vừa được thưởng thức làm hắn thấy vô cùng sảng khoái, so với nước sôi để nguội Hàn Thật mang tới ngon hơn nhiều, khiến hắn không nhịn được lại uống thêm một ngụm.

Lại một cỗ cảm giác khoan khoái lan tràn khắp toàn thân, vui sướng giống như lữ khách sa mạc đột nhiên tìm thấy dòng nước nơi ốc đảo vậy. Thẩm lăng uống liền mấy ngụm mới nâng tay lên lau miệng, bỗng nhiên khựng lại, hình như khí lực của hắn đã lớn hơn một chút, có thể tự mình nâng cánh tay lên rồi?

Thẩm Lăng giật giật, quả nhiên cả người cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, hưng phấn đứng lên, nước suối hắn uống không chỉ đơn giản là nước bình thường, mà là linh dược sao? Thẩm Lăng duỗi thân đưa tay ra vốc một chút nước, lần này cái cảm giác thần thanh khí sảng cũng đã giảm đi nhiều, không còn làm người ta chấn động như trước nữa.

Thẩm Lăng xốc chăn ngồi dậy, thử thăm dò muốn xuống giường, đầu lại hơi choáng váng, bụng thì đánh tiếng kêu. Không ngờ trước lúc bọn họ dọn ra ở riêng cũng chưa có ăn cơm! Đây thật sự là muốn bỏ đói hắn đến chết mà! Ánh mắt Thẩm Lăng toát ra một tia hàn ý.

Thẩm Lăng nằm trên giường chờ cơm tới rốt ruột, có lẽ thân thể này đã khỏe hơn nhiều, bao nhiêu đói khát cũng đều nhanh chóng xuất hiện. Thẩm Lăng nghĩ, nếu Hàn Thật còn chưa trở về, hắn khả năng sẽ không nhịn được phát hỏa, tính tình của người sống trong mạt thế không thể coi là tốt đẹp gì. Cho nên, hắn trước kia tình tình ôn hòa cũng vì gió tanh mưa máu mà trở nên nóng nảy, từ một thư sinh nho nhã cuối cùng trở thành sài lang hung tàn. Nhưng cho dù hắn có cố gắng thay đổi để thích ứng đến nhường nào, thì thế giới tàn khốc ấy cũng bức hắn đến tuyệt lộ.

Thẩm Lăng hai tay giao nhau nằm trên giường, ngón cái nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay, vừa yên lặng nghĩ ngợi vừa trấn an bản thân.

Hàn Thật là một đứa nhỏ vừa đáng yêu vừa nhu thuân, vẫn là tức phụ trên danh nghĩa của hắn,

Đối với hắn không rời không khi, biết rõ hắn chỉ còn một xâu tiền cũng chẳng bỏ rơi hắn. Người tốt như vậy đời trước không hề có, hắn nhất định phải vô cùng quý trọng, không thể vì trong nhất thời vì đói bụng lâu ngày mà bạo phát dọa người chạy mất được.

Cho nên nhất định phải khống chế bản thân, để khi Hàn Thật trở về tươi cười với y, đứa nhỏ xinh đẹp luôn được ưu ái không phải sao?

Hàn Thật vừa về đến nơi liền nhìn thấy một màn như vậy: Thẩm Lăng trừng lớn mắt nằm trên giường, môi nhẹ nhàng mấp máy như đang tự lẩm bẩm gì đó, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ.

Hàn Thật không khỏi cảm thấy hình ảnh Thẩm Nhị bệnh tật nằm trên giường hiện tại có chút đáng sợ, về việc đáng sợ ra sao, y không lý giải được. Vốn bởi vì nhận mệnh chiếu cố bệnh nhân suy yếu này mấy tháng mà dần dần cảm thấy quen thuộc, không còn sợ hãi người xa lạ này, cũng không bởi vì bản thân ít nói mà không dám cùng hắn nói chuyện, muốn xem hắn như trượng phu mà chiếu cố. Nhưng giờ đây, sau khi Thẩm Nhị đột nhiên mất trí nhớ, lập tức biến thành một người xa lạ, làm cho Hàn Thật cảm thấy sợ hãi.

Hàn Thật cúi đầu, phụ mẫu nuôi dưỡng y mất sớm, từ rất nhỏ đã bị huynh trưởng coi như nô bộc mà nuôi, cả người khô khan, làm việc gì cũng xấu hổ, nhìn thấy người lạ thì khẩn trương đến không thể nói một câu, Thẩm Nhị đột nhiên thay đổi, y có chút không biết phải làm sao.

Thẩm Lăng cảm nhận được có người tiến vào, mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt tinh tường nhanh chóng lướt đến cái bát sứ thô trong thay Hàn Thật, "Nấu xong cơm rồi sao?"

"Hả? Ừ...Ừ." Hàn Thật khẩn trương gật đầu.

Thẩm Lăng nhướng mày, vừa nghĩ còn có thể nói vài câu, như thế nào đột nhiên lại hoảng hốt như vậy? Nhưng hắn vẫn vẫy vẫy tay, tự mình ngồi dậy đi đến, "Ăn cơm thôi!"

Hàn Thật nhìn Thẩm Lăng tự mình ngồi xuống, kinh ngạc trừng lớn mắt, nhất thời ngay cả sợ hãi cùng khẩn trương cũng quên sạch, "Ngươi...Ngươi...."

Hàn Thật khẩn trương đến mức không nói thành lời, giống như nói lắp, nhưng y không phải bị nói lắp.

"Ta? Ta có vẻ khỏe hơn rất nhiều, ừm... Có thể là do hoàn cảnh nơi này thích hợp cho ta dưỡng bệnh hơn, hoặc là, ta dùng nhiều dược như vậy cuối cùng cũng có hiệu quả?"

Nghi hoặc cùng kinh ngạc của Hàn Thật cũng không biến mất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, lộ ra chiếc răng nanh cùng khoang miệng hồng nhuận. Thẩm lăng cảm thấy cử chỉ của đứa nhỏ này rất thú vị, ngồi nâng cằm xếp bằng trên giường nhìn y, trong lúc nhất thời ngay cả đói bụng cũng biến mất.

Hết chương 2 - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro