C6 - Bái sư
Trên đỉnh núi Vân Phong, tiên hạc bay vào bên trong hồ nước lớn, nước hồ mang theo độ ấm, trong đó là từng đóa hoa sen kiều diễm.
Sương mù vờn xung quanh hồ, bên trong ngẫu nhiên sẽ có linh ngư nhảy lên đớp cánh sen trắng, khi đã vừa lòng thì quẫy đuôi lẻn vào trong nước.
Trung tâm hồ là một cái đình, trong đình hiện có hai người, một thì dựa vào lan can, quần áo lỏng lẻo rất ngả ngớn, chính là vị vừa mới qua đây, Vân Trầm.
Mà một người khác, đầu đội bạch ngọc quan, khuôn mặt không vui không buồn, một cái liếc mắt cũng làm người khác sinh lòng kính sợ, một thân quần áo trắng tinh không nhiễm bụi trần, ống tay áo màu xanh lá sẫm như có thêu hoa văn chìm.
Đúng là thái thượng trưởng lão Lăng Vân Tiên Tông, Vân Hàn.
Vân Trầm cười hì hì nhìn Vân Hàn, nói: "Hai người kia thật sự thú vị, sư huynh muốn nhận ai?"
Vân Hàn không có phản ứng, lúc này tiên hạc từ trong hồ nước bay ra, đáp xuống bên cạnh Vân Hàn, chỉ nghiêng đầu nhìn y chứ không dám lại gần.
"Sư huynh, mấy ngày trước đây ta gặp được người của Ngũ gia, ta tò mò vì ngươi mà tính một quẻ."
Vân Hàn vẫn không có bất luận cảm xúc gì.
"Ngũ đương gia chỉ nói một chữ, 'cự '."
Vân Hàn hơi ngẩng đầu, lại không phải nhìn về phía Vân Trầm, mà là nhìn về hồ nước phía trên không trung.
Hồ nước rất an tĩnh, nếu không phải bên trong có linh ngư ngẫu nhiên bơi qua thì tưởng rằng đó chỉ là một vùng nước lặng, phản chiếu toàn bộ không trung.
"Ta đều đã có tính toán."
Vân Hàn mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo.
Vân Trầm lắc đầu, nhìn về phía hoa sen trong hồ, "Ta chưa từng nghĩ đến tương lai nơi này lại thay đổi bộ dáng như vậy."
Vân Hàn cũng nhìn về phía hoa sen bên trong hồ nước, lại không mở miệng.
"Thôi thì, chuyện của ngươi ta cũng không tiện nhúng tay."
Ánh mắt Vân Trầm hơi trầm xuống, như vừa nhớ tới điều gì, "Dù sao ta cũng chỉ tới xem náo nhiệt nhưng lại thấy được một chút việc thú vị mà thôi, đi đây."
Nói xong, Vân Trầm điểm mũi chân bay đến hồ nước, nhẹ nhàng dẫm lên một phiến lá sen, bay vào trong mây, không thấy thân ảnh.
Vân Hàn cầm lấy chén trà bạch sứ, ánh mắt lại phóng tới lợi kiếm phía trên tảng đá.
Đột nhiên, có tiếng bước chân lác đác thưa thớt, Vân Hàn ngưng thần nhìn qua, một lát sau, xuất hiện trong tầm mắt y là một bàn tay, sau đó là một khuôn mặt...cùng với một khuôn mặt khác.
Lại là đồng thời chạy lên?
Vân Hàn tiếp tục nhìn lại, hai người kia không ai nhường ai, vừa thấy được lợi kiếm phía trên tảng đá đã năng nổ trèo lên.
Không khỏe, đây là cảm giác duy nhất của Vân Hàn.
"Bang!"
Là thanh âm hai tay hợp lực lại nắm kiếm, lại là đồng thời cầm lấy sao.
"Buông tay."
Thẩm Bạch buồn bực, đến cả mấy thủ đoạn nhỏ hắn cũng đã dùng rồi, tên này sao còn có thể đuổi theo hắn vậy.
"Buông ra."
Phong Thiên cũng nói hai chữ này, ngữ khí rõ ràng không tốt lắm.
Cả một đường, dù Thẩm Bạch có kéo chân cởi quần áo bắt tay ôm đùi, y cũng không lưu tình.
"Là ta cầm được trước."
Phong Thiên không tính nói chuyện, chỉ là bàn tay cầm kiếm nắm chặt muốn chết.
"Ngươi chỉ cần thả tay, ta tặng cho ngươi thứ ta trân quý nhiều năm, Xuân Cung Đồ!"
Phong Thiên:...
"Lệ ——"
Tiên hạc vỗ vỗ cánh bay lên, đứng ở bên trên tảng đá nhìn hết thảy, như đang xem một tuồng kịch.
Thẩm Bạch sống chết không buông, Phong Thiên căn bản cũng không nghĩ tới chuyện buông tay, hai người tiếp tục đứng ở phía trên đó giằng co.
Thẳng đến khi một luồng khí lạnh truyền đến, Thẩm Bạch run rẩy thân mình, quay đầu nhìn lại, ở bên dưới chính là một hồ nước, bên trong sen trắng nở rộ, sương mù vờn quanh, mơ hồ còn có thể thấy được một người ngồi trong đình nhỏ giữa hồ.
Bóng người lạnh lẽo.
Thẩm Bạch mở to hai mắt, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực toàn thân.
"Kiếm Thần đại nhân ——!!"
Vân Hàn ngồi ở trung tâm, thân thể hơi hơi động một chút.
Kiếm Thần, thái thượng trưởng lão Vân Hàn, người này đối với việc lý giải kiếm pháp xứng đáng với danh thiên hạ đệ nhất, thậm chí ngay cả lúc trước viết nhân vật này, Thẩm Bạch cũng đã bỏ ra biết bao tâm huyết.
Thế cho nên, khu bình luận lại một lần giơ cao cờ lớn, ồn ào đến một mảnh lửa nóng.
Bởi vì người này, người nam nhân này, quá mức cường đại, gần như hoàn mỹ, là người gần nhất với thần.
Thẩm Bạch cầm kiếm chạy về phía trước, Phong Thiên không chịu buông tay, bị hắn kéo đi.
Tảng đá hơi dốc, thời điểm Thẩm Bạch chạy xuống chân bước không vững, một chút vụn đá lăn xuống, liên lụy đến Phong Thiên ở đằng sau, rốt cuộc hai người không ai chịu buông kiếm trong tay ra nên trực tiếp cùng lúc "tõm" một tiếng lăn vào bên trong hồ nước.
Thẩm Bạch bị nước hồ đột nhiên chụp tới, đầu lệch đi, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Bạch có một giấc mộng, hắn mơ thấy bản thân cùng người kia đi ra ngoài du lịch, ai ngờ giữa đường thì gặp cướp, giựt tiền xong rồi còn sờ cằm chuẩn bị cướp sắc, Thẩm Bạch xoay người liền chạy, kết quả lại chạy tới núi tuyết mà phía dưới chính là vực thẳm.
Nhảy thì chết tươi.
Mà không nhảy thì bị cướp.
Cuối cùng hắn khẽ cắn môi, Thẩm Bạch nhớ tới câu nói kia, sinh hoạt tựa như cưỡng bức, nếu không thể phản kháng thì mở đùi ra mà hưởng thụ.
Vì thế, Thẩm Bạch tỉnh, ở thời điểm còn chưa tỉnh táo, cả người lạnh lẽo, hắn giật giật đôi mắt, vặn cái đầu, nhìn đến Phong Thiên đang mặt vô biểu tình.
"..."
Vươn một bàn tay bụm mặt, "Ánh mắt ngươi trống rỗng, biểu tình vừa lãnh khốc vừa tàn nhẫn, cho nên, ngươi nhìn ta rốt cuộc là muốn làm gì?"
Phong Thiên yên lặng ngẩng đầu, tay Thẩm Bạch chặt chẽ nắm kiếm, Phong Thiên cũng không muốn buông ra, cho nên lúc ngất xỉu hai người vẫn đang cầm kiếm.
Thẩm Bạch:...
Tuy rằng ta nhìn ra ý tứ của ngươi nhưng ta không nghĩ đến chuyện thả tay ra, làm sao bây giờ.
Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn ngó, giờ hắn đang ở bên trong tẩm điện nhưng dưới thân lại là giường bạch ngọc cho nên có chút lạnh, hơn nữa chỉ có một chiếc giường, ngay cả thảm cũng không có, khó trách Thẩm Bạch lại cảm thấy lạnh như vậy.
"Đều tỉnh sao?"
Tiên hạc đạo đồng đột nhiên từ bên ngoài tiến vào, thần sắc ôn hòa, khi nhìn thấy hai người nắm chặt kiếm thì nhịn không được cười lên một tiếng.
"Theo ta đi bái kiến chủ nhân đi." Tiên hạc đạo đồng nói.
Thẩm Bạch có vài phần do dự, cho nên để mà nói thì Kiếm Thần rốt cuộc muốn thu ai làm đệ tử?
Hắn không chịu buông kiếm, Phong Thiên cũng không buông ra, hai người nắm kiếm, trầm mặc đi theo tiên hạc.
Một đường đi ra đại điện, đi đến phía trước hồ nước.
Vân Hàn đứng bên hồ nước, tiểu đình ngày ấy đã vô cớ biến mất, trên mặt hồ, hoa sen lá sen như cũ sinh trưởng tươi tốt.
Thẩm Bạch thấy vậy, trước một bước quỳ xuống trước mặt Vân Hàn, "Đệ tử Thẩm Tiếu Bạch, cầu Kiếm Thần đại nhân thu nhận!"
Phong Thiên nguyên bản không định hành động, Thẩm Bạch vừa động, y liền bị bắt quỳ xuống theo.
Vân Hàn hơi nghiêng đầu, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, giống như một thanh kiếm, một thanh vô bi vô hỉ, vĩnh viễn cách biệt với chúng sinh.
"Đứng lên đi." Chỉ với ba từ nhưng lại khiến người ta cảm nhận được uy áp giống như núi cao đè nặng.
Vân Hàn vừa duỗi tay, lợi kiếm bị hai người nắm chặt hóa thành một đạo kiếm khí, tiêu tán không còn thấy tăm hơi.
Vì thế, tay hai người theo bản năng nắm chặt lấy đối phương, gắn bó gắt gao.
Thẩm Bạch cảm giác nhiệt độ trong tay biến đổi, còn có thêm độ ấm, vừa nhìn lại hắn liền trực tiếp buông ra, thần sắc hơi hơi khác thường.
Phong Thiên cũng trầm mặc thu tay về.
Vân Hàn từng bước đi về phía hai người, "Từ nay về sau, các ngươi chính là đệ tử của ta."
Thẩm Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, không phải nói chỉ thu một người thôi sao?
Vân Hàn như không biết đến thắc mắc của Thẩm Bạch, vươn hai ngón tay, trước mặt Thẩm Bạch cùng Phong Thiến mỗi người xuất hiện một thanh lợi kiếm.
"Bạch Sương, Bạch Hồng."
Hẳn là tên hai thanh kiếm kia.
Thẩm Bạch chần chờ cầm lấy kiếm ở trước mặt mình, chỉ thấy phía trên chuôi kiếm, có khắc ký tự 'Sương' nho nhỏ.
【Đinh! Nhiệm vụ bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão hoàn thành】
Thẩm Bạch quay đầu, nhìn Phong Thiên, vẻ mặt cứng đờ, "Sư đệ, sau này chúng ta chính là đồng môn, cao hứng không, bất ngờ không, kinh hỉ không?"
Ta thế nhưng cùng vai chính trở thành sư huynh đệ đồng môn, này mẹ nó đem cốt truyện vứt xa mười tám cây số rồi!
Phong Thiên:...
Thẩm Bạch cũng thật bất đắc dĩ, trong cốt truyện, vai chính bị hắn hố ở bên trong kiếm trận suốt nửa năm mới ra ngoài nha.
Vì cái gì cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, hệ thống lại không có nhắc nhở.
Giống như cùng một nhiệm vụ giống nhau, thứ hệ thống nhìn chỉ là kết cục chứ không quan tâm quá trình, thậm chí có khác cốt truyện nguyên bản thì cũng không nằm trong phạm vi phận sự.
Nói như thế, chẳng lẽ hệ thống bố trí nhiệm vụ chỉ chú ý chuyện hắn có hoàn thành hay không, mà sẽ không để ý hắn có hay không phá hủy cốt truyện?
Đặc biệt khi nghĩ đến kết cục của Thẩm Tiếu Bạch, Thẩm Bạch trộm nhìn về phía Phong Thiên, ai ngờ Phong Thiên cũng vừa vặn nhìn qua, Thẩm Bạch tươi cười, xem tám cái răng trắng của ta đi.
Phong Thiên:...
Việc sinh hoạt tựa như tâm tình thiếu nữ chờ đợi nam tử âu yếm, sợ hắn xằng bậy, lại sợ hắn không làm gì, nhưng mọi chuyện cũng đã định, hắn cùng Phong Thiên đồng thời bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão Vân Hàn.
Chuyện này bất quá ngắn ngủi chỉ qua hai ngày đã lan truyền tới toàn bộ Tu chân giới.
Tu chân giới sở hữu tứ đại tiên tông, tứ đại tiên tông quan hệ phức tạp, nhưng không thể không nói, tứ đại tiên tông này, cơ bản là đại biểu đứng đầu toàn bộ Tu chân giới, cũng bởi vậy, việc Lăng Vân Tiên Tông thái thượng trưởng lão thu đồ đệ một khi truyền ra vô số người sẽ sôi nổi suy đoán, rốt cuộc là hai vị đệ tử nào lại may mắn như thế, vậy mà lại xông qua được trận pháp?
Hơn nữa còn có tận hai vị, lúc trước thái thượng trưởng lão không phải nói chỉ thu nhận một đệ tử thôi sao.
Bên ngoài cứ việc suy đoán không ngừng, nhân vật bị suy đoán - Thẩm Bạch giờ phút này lại muốn buông xuôi tất cả.
Bởi vì hắn cùng Phong Thiên đang phải đứng tấn bên trong tuyết trắng đầy trời.
Gió lạnh thổi qua, mang theo bông tuyết nhắm thẳng vào mặt hắn, Thẩm Bạch lạnh đến mức co tay lại, ngồi xổm một cách không quy củ, trái lại Phong Thiên bên cạnh hắn không nhúc nhích chút nào, tựa như cách ly cùng thế giới bên ngoài.
"Ta rất lạnh, sư đệ ngươi không lạnh sao?"
"..."
"Thật sự rất lạnh, sư đệ vì sao ngươi không hề động đậy?"
"..."
"Sư đệ, lông mi ngươi kết băng rồi, ngươi không lạnh sao?"
"..."
"Sư đệ, ngươi có phải bị đông lạnh đến ngất đi rồi? Ngươi còn sống không, có thể động đậy không, trả lời cái coi"
"..."
Thẩm Bạch nhìn Phong Thiên một hồi lâu, nhưng hắn không thấy đối phương có động tĩnh gì.
Hắn tò mò, thu chân, sau đó vươn tay đột nhiên tập kích bên hông Phong Thiên, chính là cố ý trêu đùa y.
Phong Thiên bị giật mình, chân buông lỏng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Ha ha ha"
Thẩm Bạch cười lớn, vừa chạm phải ánh mắt Phong Thiên hắn lập tức ngừng cười, xoay người bỏ chạy.
Thẩm Bạch còn chưa kịp chạy một bước đã bị Phong Thiên ngáng chân vấp ngã, sau đó Phong Thiên cầm một nắm tuyết nhét vào cổ áo hắn.
"Ai u, lạnh chết ta!"
Thẩm Bạch xoay người, nâng tuyết lên ném Phong Thiên, đồ vật lạnh như băng này ngoài dự đoán lại rất là mềm mại.
Phong Thiên trực tiếp nhét Thẩm Bạch vào trong tuyết, toàn thân tràn đầy cảm giác rét lạnh, Thẩm Bạch lập tức xin tha.
"Ta thua ta thua, ta đánh không lại ngươi."
Phong Thiên sửng sờ trong giây lát, nhìn tuyết trong tay có chút mê mang, y lập tức ném tuyết trên tay xuống, sau đó đi sang một bên tiếp tục đứng tấn, tư thế tiêu chuẩn, nhìn không ra một chút sai.
Thẩm Bạch phủi sạch tuyết trên người, quay đầu liền thấy Kiếm Thần với gương mặt không biểu tình đang nhìn bọn họ.
Chân Thẩm Bạch mềm nhũn, Kiếm Thần nhà hắn, sẽ không gia bạo...nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro