Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Làm việc tốt cũng bị cho là bụng dạ khó lường (3)

Editor: Đạo Hoàn

"Tiếng đàn này thanh lệ tao nhã, tự có một loại bất khuất mạnh mẽ, vừa không mất đi nhu tình, cũng không biết là do người nào sở tấu." Một khúc xong, Lan Cảnh Lạc giương mắt, ca ngợi.

"Công chúa, đây là tiếng đàn của Liễu Mặc Bạch a. Lúc trước người cũng vì tiếng đàn này nên mới muốn đưa hắn vào trong phủ, nhưng hắn lại không biết phân biệt tốt xấu mà cự tuyệt. Sau đó người để cho hắn lựa chọn một trong hai, hoặc là đến Bích Thảo các làm thanh quan đàm giá thủ từ khúc, hoặc là ở trên giường hầu hạ người." Trong mắt An Diệu Kỳ tràn đầy mê man, không biết cảm xúc của công chúa nhà mình từ đâu đến nhiều như vậy.

Thật là tội nghiệt a, đem một người tài như vậy nhốt ở loại địa phương này để đánh đàn. Lan Cảnh Lạc lắc đầu liền xuống xe ngựa.

"A nha, là Ngũ công chúa a!" Sáng sớm Cẩm đa liền đợi ở trước cửa, chỉ đợi vị Ngũ công chúa này đến đây.

"Ừ, ta muốn gặp Liễu Mặc Bạch." Lan Cảnh Lạc nói rõ mục đích đến đây.

Cẩm đa lộ vẻ khó xử, nói: "Hình bộ thương thư Mục Lưu Vân đang ở trong phòng của Liễu Mặc Bạch."

"Không sao cả, ngươi dẫn ta vào bên trong đó." Lan Cảnh Lạc mỉm cười, hoàn toàn không để ý.

An Diệu Kỳ ở bên tai Lan Cảnh Lạc nhỏ giọng nói: "Công chúa, Mục Lưu Vân này từng buộc tội người!"

"Ừ, ta biết rồi." Nếu đã từng buộc tội ta trước kia, vậy đã nói rõ Mục Lưu Vân này là một quan tốt.

Bích Thảo các không giống với tiểu quan quán, tự nhiên không có mùi vị son phấn bình thường. Lan Cảnh Lạc dưới sự hướng dẫn của cẩm đa, chỉ cảm thấy địa phương lịch sự tao nhã này, hoàn toàn không giống như một tiểu quan quán, càng giống với một hội sở có chút cao cấp.

"Tiểu nhân đi vào trong nói một tiếng, người ở bên ngoài chờ một chút?" Cẩm đa cẩn thận hỏi.

"Bảo công chúa của chúng ta chờ? Liễu Mặc Bạch hắn không ra nghênh tiếp công chúa của chúng ta đã là tội lớn, bây giờ còn phải đợi ngươi đi thông báo xong mới có thể vào sao?" An Diệu Kỳ tức giận nhìn Cẩm đa, thân thể Cẩm đa rụt một cái, nhìn về phía Lan Cảnh Lạc cầu cứu.

Lan Cảnh Lạc định mở miệng nói, cửa mở.

"Công tử nhà ta mời Ngũ công chúa tiến vào." Người mở cửa là thiếp thân tiểu tư bên cạnh Liễu Mặc Bạch, tên Hoán Dẫn Hạc. Hắn ta ngoài mặt, đối với Ngũ công chúa Lan Cảnh Lạc này không hề có ý cung kính, biểu tình chán ghét lại càng rõ ràng.

Vào phòng, đánh giá trùng tu bên trong, Lan Cảnh Lạc cảm thấy đây là một căn phòng tốt trong Bích Thảo các.

Vén rèm lên, đập vào mắt đầu tiên chính là nam tử đánh đàn thanh nhã kia.

Nam tử mi như viễn sơn, giữa trán có một loại khí chất người thường không được đến gần. Một mỹ nam tử tài mạo song toàn như vậy lại bị giam ở tiểu quan quán này, thật đúng là khuất tài*.

[*khuất tài: Có tài mà không thể phát huy được.]

Cảm giác bị Lan Cảnh Lạc nhìn chằm chằm, giống như bị một con ruồi theo dõi. Liễu Mặc Bạch nhíu mi một cái.

"Thần hạ bái kiến Ngũ công chúa." Mục Lưu Vân phá vỡ cục diện căng thẳng.

"Ở nơi này cũng không cần phải lễ nghi." Lan Cảnh Lạc khoát tay áo không thèm để ý, ánh mắt của Liễu Mặc Bạch ghét bỏ, bị nam tử có khí chất xuất trần chán ghét, cảm giác không phải là tốt đâu.

"Liễu Mặc Bạch lớn mật, chủ tử nhà ta đến đây gặp ngươi, ngươi không ra ngoài cửa nghênh tiếp thì thôi, hôm nay công chúa chúng ta tiến vào, ngươi cũng thật tốt, không thèm hành lễ, là cái đạo lý gì?" An Diệu Kỳ phát huy công năng bảo hộ, một bộ muốn giữ gìn mặt mũi cho chủ tử.

"Được rồi, phải làm nhiều lễ nghi phiền phức như vậy làm gì. Liễu Mặc Bạch, chuyện trước kia, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngươi muốn ta đến, ta đã đến. Vừa lúc Mục đại nhân cũng ở đây, để hắn làm chứng là được. Ta, Ngũ công chúa Khuynh Hoàng vương triều, ngày hôm nay thả Liễu Mặc Bạch rời khỏi Bích Thảo các, từ nay về sau không còn liên quan, nếu như ta còn tồn tại ý xấu, cố ý quấy rối cuộc sống của Liễu Mặc Bạch, để cho thiên lôi đánh xuống ta, chết không tử tế." Lan Cảnh Lạc thề độc, một phen kinh động những người ở nơi này.

"Ngũ công chúa, người cần gì phải vì một tiện nam thề độc như vậy?" An Diệu Kỳ là người phản ứng nhanh nhất, lập tức vẻ mặt như đưa đám hỏi.

Lan Cảnh Lạc liếc mắt nhìn An Diệu Kỳ, trách mắng: "Đừng có tùy tiện nhục mạ người khác."

"Liễu công tử, còn có vấn đề gì khác không?" Lan Cảnh Lạc hỏi.

"Không có." Liễu Mặc Bạch mở miệng trả lời.

"Được rồi, Diệu Kỳ, đừng có đứng ngốc ở đó, chúng ta hồi phủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro