Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ngươi là nữ nhân không chịu trách nhiệm (2)

Editor: Đạo Hoàn

"Ngược lại ngươi nói một chút, yêu cầu mà bản công chúa đưa ra là gì?"

"Người nói muốn tự nguyện. Thuộc hạ tìm tìm kiếm kiếm, lại tìm thấy hắn ở trong thành Nguyên Lượng." An Diệu Kỳ nói xong hết sức ủy khuất, "Người cũng biết danh tiếng của người ở bên ngoài, muốn tìm một người tự nguyện, không hề dễ dàng chút nào!"

"Đủ rồi, bản công chúa cũng không có đam mê tình yêu với trẻ nhỏ, về sau người cũng đừng có tính toàn đem người ném trên giường của ta." Lan Cảnh Lạc ưu nhã ngáp một cái, lại nói: "Chờ bình minh ngày mai, đem đứa bé kia đưa về. Ta đổi gian phòng ngủ, đừng quấy rầy ta đi ngủ."

Cũng không biết An Diệu Kỳ đến tột cùng là thiếp thân thị vệ hay là người buôn lậu a. Lúc này mới bao lâu đâu, lại dẫn người trở về hầu hạ.

Lan Cảnh Lạc tùy tiện vào một gian sương phòng, thầm nghĩ: Thật tốt, nàng đem *trai lơ đều đuổi đi đi, nếu không lúc này ở bên phòng, đẩy cửa bước vào nhất định sẽ thấy một người nam nhân ở tao thủ lộng tư.(?)

[*trai lơ: tựa như kỹ nam]

Không còn trai lơ quấy rối ở cửa, nàng ngủ rất thoải mái.

"Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!" Âm thanh tức giận vang lên ở bên tai của nàng, đem giấc mộng của nàng phá vỡ tan tành

"Chịu em gái ngươi a!" Lan Cảnh Lạc mời vừa tỉnh ngủ, tính tình rất xấu, nàng ngồi dậy, cầm ngọc thạch lên, hướng cậu bé đập tới. Cũng may là nàng chỉ muốn phát tiết một chút, không thực sự nhắm vào cậu bé mà đập.

Ngọc thạch không có chạm đến cậu bé, rơi xuống đất, vỡ nát.

"Công chúa đại nhân!" An Diệu Kỳ hét lớn một tiếng, vọt vào, đại đao sáng loáng giơ lên, phòng bị nhìn cậu bé.

"Ngươi tới rất đúng lúc, vì sao đứa nhỏ này vẫn còn ở nơi này?" Lan Cảnh Lạc thấy tên đầu sỏ gây chuyện, gương mặt nghiêm túc hỏi.

An Diệu Kỳ nghĩ thầm: Ai, hai người này liếc mắt đưa tình, thôi rồi, sao lúc này mình lại đi vào đâm đầu vào chỗ chết chứ?

"Ngươi đã nói sẽ phụ trách với ta." Bé trai mắt đẹp tựa như mèo con, trơ mắt nhìn Lan Cảnh Lạc, cố chấp lặp lại câu nói một lần nữa.

"Ta nói, ngươi thực sự biết ta là ai không? Ngươi có biết mọi người ban cho ta cái biệt hiệu gì không?" Lan Cảnh Lạc hoài nghi nhìn bé trai, nếu như hắn biết nàng chính là công chúa mặt người dạ thú, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, công chúa không thuần khiết trong truyền thuyết kia, hắn có còn dám kiên quyết như vậy muốn nàng phụ trách hay không?

"Người ta gọi là lãng ma công chúa!" Cậu bé đáp lại.

"An Diệu Kỳ, có phải đứa trẻ này đã bị đụng mất trí nhớ?" Cái gì cũng đều biết mà còn dám đến đây.

"Công chúa, như vậy thật tốt a, quá phù hợp với yêu cầu của người! Hắn cũng không ngại quá khứ của người!" An Diệu Kỳ ở một bên than thở, nàng thật là không dễ dàng mới tìm được một người con trai đối với công chúa đại nhân không có tránh né.

"Không phải ta đã bảo ngươi đưa đứa nhỏ này trở về nhà rồi sao? An Diệu Kỳ, lá gan của ngươi thật lớn, có dũng khí dám nhiều lần làm trái mệnh lệnh của ta!" Lan Cảnh Lạc không cách nào nhìn thẳng vào biểu tình bị thê tử vô lương tâm vứt bỏ trên mặt của bé trai, liền hướng vào An Diệu Kỳ tức giận nói.

"Ta không có nhà." Bé trai ủy khuất nói, cặp mắt kia như nước trong veo, giống như lập tức nước mắt liền sẽ rơi xuống.

Lan Cảnh Lạc nhìn dáng vẻ đáng thương của bé trai, quay sang An Diệu Kỳ nói: "An bài cho hắn một chỗ ở."

"Không cần phiền phức như vậy, ta và ngươi ở cùng nhau là được." Bé trai nghe được ý tứ phụ trách của Lan Cảnh Lạc, thoải mái cười.

"Không phiền phức, An Diệu Kỳ sẽ giúp ngươi chọn một chỗ ở có phong thuỷ tốt cho ngươi ở." Lan Cảnh Lạc có dự cảm, nếu như để cho đứa nhỏ này ở lại vương phủ, không biết chừng hắn sẽ gây ra cái loạn gì đây, kiên quyết không cho phép.

"Ngươi không nói chữ tín, ngươi muốn đem ta vứt bỏ, ngươi đây là nữ nhân không chịu trách nhiệm!" Bé trai chỉ vào Lan Cảnh Lạc, dùng đủ loại ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.

Bị đôi mắt nhỏ hồn nhiên nhìn như vậy, Lan Cảnh Lạc suýt chút nữa đã đem mình trở thành một người phụ nữ cặn bả vứt bỏ chồng con, suy nghĩ lại một chút, lại nói: "Ta không phụ trách thì sao?"

"Ta đây sẽ ở nơi này!" Bé trai không buông lỏng, nhất định phải ở nơi này.

Sau một phen tranh chấp, Lan Cảnh Lạc đành bỏ qua, "Tùy ngươi, miễn là không ngủ ở trên giường ta, không ngủ ở trong phòng ta, trong phủ công chúa này ngươi ngủ ở đâu cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro