
Chương 127: Người được chọn làm nghiên cứu sinh
Chương 127: Người được chọn làm nghiên cứu sinh
Editor: Qing Yun
"Trước đó xin làm rõ, tớ cũng không thể bảo đảm tớ chắc chắn sẽ được trúng tuyển đâu." Matsuda Jinpei nói. "Tớ xem qua yêu cầu, tuy rằng kiểu quy chế đề cử này có rất nhiều khoảng trống để thao tác, nhưng yêu cầu về trình độ chuyên môn cũng tương đối cao. Điểm mạnh của tớ là ở thực hành, một khi dính đến khía cạnh học thuật thì không thể so với thí sinh chuyên nghiệp được."
"Loại hình ngành kỹ thuật thì cũng coi trọng thực hành hơn chút chứ?" Morofushi Hiromitsu cười nói, "cậu nên có tự tin vào bản thân đi, Matsuda."
"Tớ có tự tin, nhưng rốt cuộc cậu đã nói thế nào với cấp trên mà họ thật sự đồng ý cho tớ đi thi..." Matsuda Jinpei vừa nhớ tới chuyện bị cấp trên gọi qua nói chuyện trước đó, vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Mặc dù nói là nghiên cứu sinh tại chức... Nhưng về cơ bản công việc ở Sở Cảnh sát Thủ đô bên kia, trừ những thời kỳ đặc biệt cần điều chuyển thì công việc cơ bản là ở yên một cái.
"Cái này tớ cũng phải viết mấy đơn xin mới thành công đó... Nhưng chủ yếu là có áp lực đến từ bên FBI nữa."
"FBI? Sao bọn họ lại xen vào?"
"Bởi vì nếu so với lực lượng FBI ở Nhật Bản thì bên chúng ta thật sự không thể so được. Cho nên dù cậu là át chủ bài của Đội Xử lý chất nổ, sau khi tớ giải thích sự cần thiết cấp bách, họ cũng có thể tạm thời điều chuyển cậu sang đây." Morofushi Hiromitsu nói, còn cười mỉm giơ ngón trỏ lên giải thích rõ ràng, "à đúng rồi, bên đó chỉ đồng ý cho cậu tạm điều chuyển một năm, cho nên nếu cậu muốn lấy được bằng cấp thì cố gắng xem có thể tốt nghiệp trước thời hạn một năm không nhá!"
"... Này, quá đáng rồi đấy." Khóe miệng Matsuda Jinpei khẽ giật, "đừng có gây áp lực vô cớ cho tớ nữa, tớ còn chưa trúng tuyển đâu!"
"Dù sao anh cũng có thể đi cửa sau, khi tuyển nghiên cứu sinh thì Cacao rất chú trọng năng lực thực hành." Haibara Ai ở bên cạnh khoanh tay, lạnh lùng bình luận, dáng vẻ như một bà cụ non, "nhưng nếu anh thông qua phỏng vấn, tốt nhất vẫn là cố gắng học cho ra hồn đi, tốt nghiệp trước thời hạn như cảnh sát Morofushi nói ấy."
Matsuda Jinpei sững sờ: "Hả? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
Haibara Ai vô cảm nói: "Bởi vì anh là nghiên cứu sinh đầu tiên, nếu anh không tốt nghiệp mà đã thôi học thì sẽ làm Cacao mất mặt."
Hai người còn lại: "..."
"À, còn phải cảm ơn bé Ai đã giúp Matsuda sửa lại đơn xin."
"Không có gì, em chỉ là muốn giúp Cacao thôi. Nếu không còn chuyện gì khác thì em xin phép đi trước." Haibara Ai đi tới cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên dừng bước, quay đầu hơi mỉm cười, "à, em quên nói, tuy rằng không có quy định giáo sư không được yêu đương với nghiên cứu sinh, nhưng giáo sư yêu đương với chính học sinh của mình là bị cấm đấy. Xin anh ghi nhớ điểm này, đừng mang đến phiền phức không cần thiết cho Cacao."
Haibara Ai nói xong liền mở cửa bước ra, rời đi không hề lưu luyến.
Hai cảnh sát trong phòng nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt đều có chút phức tạp, thậm chí sau khi cô rời đi còn có một khoảnh khắc trầm mặc.
Matsuda Jinpei chậm rãi mở miệng nói: "Tuy rằng nói ra nghe rất buồn cười... Nhưng đôi khi, tớ thật sự có ảo giác cô bé đó là tình địch của tớ."
"Em ấy chỉ là có quan hệ tương đối tốt với Cacao thôi... Nhỉ?" Nói xong lời cuối cùng, Morofushi Hiromitsu cũng sinh ra phần không xác định.
"Tạm thời bỏ qua lời cảnh cáo làm người ta thấy hơi khủng hoảng của Haibara, lần trước cậu nói tớ qua đây là cần thiết đúng không?" Matsuda Jinpei nghiêm túc dò hỏi: "Giờ có thể nói cho tớ rồi chứ? Cái gì gọi là 'kế tiếp muốn truyền lại tình báo thì yêu cầu môi giới mới'?"
"Thân phận của Rei làm cậu ấy không thể có quá nhiều hành động lớn, hơn nữa nhiệm vụ hiện tại của cậu ấy và Cacao sẽ thường xuyên trùng hợp, quan hệ hai người cũng là trạng thái bị ràng buộc, nếu cứ mãi là Cacao truyền tin tức cho Rei, rồi từ cậu ấy truyền cho chúng ta, thứ nhất là sẽ có sự chậm trễ về thời gian, thứ hai là sẽ làm gia tăng nguy hiểm. Nhưng tớ không thích hợp ra mặt tiếp xúc Cacao quá thường xuyên... Bởi lúc đó vì sự rời đi của tớ mà cô ấy đã phải chịu nghi ngờ rồi. Tớ đi tiếp cận cô ấy sẽ mang đến nguy hiểm quá cao." Morofushi Hiromitsu nghiêm túc giải thích: "Trong tình huống này, người có cơ sở để cô ấy tin tưởng, hơn nữa thân phận bối cảnh đều có thể tra được như cậu là lựa chọn thích hợp nhất, đặc biệt là Cacao vừa vặn đang tuyển sinh. Mặc dù bên công an đây cũng có thể sàng lọc ra người có gốc kỹ thuật thích hợp để qua đó... Nhưng Cacao sẽ không tin tưởng người xa lạ, hơn nữa tớ cũng không quá tin tưởng."
"... Tớ hiểu rồi." Matsuda Jinpei từ từ thở phào, liếc nhìn chiếc điện thoại vừa báo có thư điện tử mới, xoay người đi ngồi xuống. "Vậy tớ cũng chỉ có thể cố gắng chuẩn bị phỏng vấn thôi.. Chậc, lần phỏng vấn nhập học gần nhất cũng là ở bảy năm trước, cũng thấy khá hồi hộp... Hơn nữa nói thật, gọi bạn gái cũ kém mình bốn tuổi là giáo sư thật sự cảm thấy khá kỳ quái!"
***
Cùng lúc đó, bên kia...
"... À, đúng vậy, bởi vì có chút nghi ngờ... Cô ấy sẽ là nhân vật mấu chốt. Dù là giả thuyết hai người hay là giả thuyết nằm vùng..." Thanh niên tóc hồng đeo kính nói, đồng thời tự rót cho mình một ly Bourbon Whiskey, "thật ra tôi có khuynh hướng nghiêng về giả thuyết sau... Ừm, cho nên dù gì cũng cần tiếp xúc một chút mới biết được, hơn nữa vừa vặn cũng trùng hợp với một nhiệm vụ khác của tôi... Không sai, là phải bảo vệ cô ấy... Lý do à, là bởi vì đã từng có ước định với một người."
Thanh niên tóc hồng đang nói, điện thoại di động vang lên tiếng nhắc nhở thư điện tử, anh ta nhếch khóe miệng cười nhẹ: "Trước không nói nữa, chắc là qua, kết quả phỏng vấn của tôi tới rồi, bước tiếp theo mới là phần khó khăn nhất đây."
***
Ừm... Tuy rằng nội tâm tràn ngập hoang mang, nhưng bỏ qua mọi chuyện khác không nói, từ đơn xin mà xem, đơn xin của cảnh sát Matsuda quả thật viết không tệ, hơn nữa về năng lực mà nói, anh ấy cũng là người đứng đầu trong số những người xin học.
Chỉ là không rõ vì sao anh ấy lại tới... Nói là đi học lấy bằng cấp chuyên sâu cũng không hợp lý lắm. Anh ấy đã là đội trưởng Đội Xử lý chất nổ của Đội Cơ Động, thậm chí có thể nói là tuyển thủ át chủ bài, rất được cấp trên trọng dụng... Cho nên đối với việc cấp trên của anh ấy sẽ đồng ý cho anh ấy đi học tại chức thế này, tôi cũng thực hoang mang.
Tóm lại... Bởi vì quá khó hiểu nên cứ bỏ qua mấy vấn đề ngoài lề, đối xử công bằng với mọi thí sinh vậy.
Từ lý lịch mà nói, anh Okiya Subaru kia là người đứng đầu về mặt học thuật, hơn nữa luận văn viết thật sự rất thú vị, và vừa vặn có phần nội dung trùng lặp với một dự án nhỏ tôi đang làm, có thể nói là rất đúng gu, hẳn là nhắm thẳng vào tôi mà nộp đơn. Thật ra không chỉ tôi, các giáo sư khác cũng sẽ muốn một học sinh như thế này.
Mà từ kinh nghiệm thực tế mà nói... Bỏ qua mối quan hệ giữa tôi và cảnh sát Matsuda, tôi cũng sẽ muốn nhận một học sinh như vậy, bởi vì về mặt sáng tạo và năng lực thực hành mà nói, anh ấy rất mạnh.
Ngành kỹ thuật này vẫn cần phải đặt nặng thực tiễn, đây là loại học sinh mà tôi đang thiếu nhất.
Tuy rằng cảnh sát Matsuda nói sẽ đến gần tôi... Nhưng tôi cảm thấy khẳng định không phải tới vì chuyện này.
Bởi vì quy định của các trường đại học lớn rất rõ ràng, giáo sư không thể gặm miệng sinh viên... À không đúng, không phải cái này.
Quy định bên Viện Công nghệ California thì giáo sư là có thể hẹn hò với nghiên cứu sinh đã trưởng thành, nhưng không thể hẹn hò với sinh viên của mình.
Tóm lại, tôi vẫn phỏng vấn bốn người dựa theo quy trình thông thường.
Okiya Subaru có lý lịch thật sự rất đẹp, hơn nữa có thư giới thiệu của một giáo sư Princeton mà tôi có quan hệ tốt, tôi mang tính tượng trưng hỏi đối phương mấy vấn đề, thí nghiệm một chút năng lực tư duy logic của anh ấy, lại xác nhận thêm cút trình độ tiếng Anh cùng với năng lực giao tiếp xong, liền cơ bản xác định có thể nhận anh ấy.
Hai người còn lại so ra thì kém một chút, một người là cảm giác năng lực không đủ, một người là giao tiếp xong thấy có vẻ hướng nội sợ giao tiếp, tôi không muốn nhận, tôi tuyệt đối không phải kiểu giáo sư ôn hòa đâu, thậm chí có thể nói sẽ có chút ma quỷ!
Còn người cuối cùng sao...
"Matsuda Jinpei." Tôi gọi đầy đủ tên đối phương, nhìn thanh niên tóc xoăn ngồi đối diện tôi, cũng chỉnh lại nét mặt, "em xem đơn xin của anh rồi, bao gồm cả bản thiết kế do chính anh vẽ, xét một cách công bằng thì năng lực của anh rất ưu tú, hơn nữa chính là loại hình em đang thiếu... Nhưng trước đó, em cũng yêu cầu xác định một chút, hỏi anh mấy vấn đề nhé."
Hôm nay Matsuda Jinpei mặc âu phục chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt cũng tương đối nghiêm túc, nhìn thậm chí có thể nói là hơi xa lạ.
Anh ấy nghe vậy cũng chỉ gật đầu một cái: "Giáo sư, mời hỏi."
... Nói thật, cái cách dùng kính ngữ này kỳ quái đến mức làm tôi cảm thấy nổi da gà.
Tôi ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói tiếp: "Anh là loại hình tại chức, việc xin học bên này sẽ không ảnh hưởng công tác của anh chứ? Hay nói cách khác, trong quá trình học tập sau này, công việc của anh liệu có ảnh hưởng tới việc học không?"
"Anh đã làm đơn xin rõ ràng với cấp trên, cấp trên cũng tán thành anh đi học chuyên sâu."
"..." Không, không đúng! Tôi cứ cảm thấy có rất nhiều vấn đề! – tôi nhịn xuống, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Như vậy, anh là tự nguyện... ừm, cầu học chuyên sâu sao?
Matsuda Jinpei hơi sửng sốt, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu giãn ra, còn cười khẽ: "Giáo sư Natsuki, em hỏi cứ như thể em đang nói nếu anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt vậy..."
Tôi nghiêm túc phản bác anh ấy: "Anh có thể, chớp mắt đi, em sẽ coi như anh bị bắt cóc."
Lần này anh thật sự bật cười, sau đó anh lập tức dừng lại, ho khan vài tiếng: "Xin em yên tâm, anh thật sự là tự nguyện. Hơn nữa anh bảo đảm sẽ học tập nghiêm túc."
"... Nếu anh nói như vậy." Tôi chần chờ nhìn anh ấy, vẫn nói rõ trước để miễn trách nhiệm: "Nhưng mà em cần nói rõ trước, em làm giáo sư hướng dẫn là rất nghiêm khắc, yêu cầu rất khắt khe, hơn nữa khi khó chịu, có đôi khi em sẽ tiến hành một số lời công kích cá nhân đủ để Phòng Nhân sự gọi em đi nói chuyện, em còn thường xuyên kêu nghiên cứu sinh đi làm việc, anh đã chuẩn bị tâm lý cho vấn đề này chưa?"
Anh ấy gật đầu, vẻ mặt cũng hơi nghiêm lại: "Anh chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Nếu anh đều nói đến nước này..." Tôi khép tài liệu trên tay lại, mỉm cười nhẹ với người đối diện, "em đã thấy năng lực làm việc thực tế của anh rồi, em cũng đoán mấy năm nay năng lực của anh chỉ có tăng chứ không có giảm, cho nên em miễn phần thực hành tại chỗ. Anh về chờ thông báo đi."
Dù sao dựa theo quy trình, vốn dĩ người trúng tuyển cũng là hai người này.
Ừm, có điều tôi cứ cảm thấy hơi tiếc nuối, tôi vốn cảm thấy Bourbon để ý đến việc không xác định quan hệ đã phát sinh quan hệ, nói ra khả năng lớn là bị từ chối, vậy quá mất mặt, cho nên lần trước dù thấy bầu không khí không tồi nhưng tôi cũng không nói; nhưng tôi cảm thấy cảnh sát Matsuda chắc sẽ đồng ý, vốn đang định xem có thể chọn thời cơ thích hợp để lặng lẽ hỏi anh ấy có muốn thử chút không...
Hiện tại xem ra không được, hầy.
Tôi vẫn rất tuân thủ điều lệ quy chế của trường học, hơn nữa không muốn bị Phòng Nhân sự gọi đi dạy bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro