
42. Anh thua rồi
…… Đây là đang chơi trò nhập vai nhân vật sao?
Nghe những lời này từ Furuya Rei, trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Hai cánh tay với màu da và hình dáng khác biệt rõ ràng đang đan vào nhau.
“……”
À, cảm giác nếu anh ấy thực sự muốn đưa tôi đi đâu đó, chắc chắn sẽ dễ dàng làm được.
Như lúc nãy khi bị anh ấn vào ghế xe, tôi hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu: “……”
Có lẽ tôi nên tìm ngày nào đó hỏi Ran về lớp karate để đăng ký tham gia.
Ừm… không chỉ để tăng cường sức mạnh, mà còn có thể rèn luyện thân thể =v=.
Để tránh bị đối phương phát hiện tai mình đang hơi đỏ, tôi quyết định tấn công trước:
“Học trưởng Furuya, anh không hợp.”
Furuya Rei lùi lại một chút, chớp mắt, không nói gì.
Cảm giác áp lực vừa rồi biến mất, tôi lấy lại tự do liền bắt đầu mạnh miệng: “Dù trễ đến đâu, anh Amuro cũng sẽ luôn đợi em”
Tôi giả vờ ngại ngùng che tai, làm bộ mặt thiếu nữ bling bling tiêu chuẩn.
Liếc nhìn biểu cảm "cười như không cười" của Furuya Rei, tôi nổi hứng tiếp tục diễn:
“Anh nói như vậy, Anh Amuro sẽ giận đấy! Em ~ đã ~ có ~ hẹn ~ rồi ~.”
Tôi kéo dài giọng, nhấn mạnh vào cụm “đã có hẹn”.
Furuya Rei: “……”
Furuya Rei: “…………”
Anh mỉm cười, định nói gì đó thì cửa kính xe đột nhiên bị gõ nhẹ.
Tôi: “?”
Thấy người lạ bên ngoài, tôi vội hạ cửa kính xuống.
“Xin lỗi…”
Một nữ sinh lạ mặt nhìn chúng tôi, thận trọng hỏi:
“Xin hỏi hai người sắp đi hay vừa mới đỗ xe ạ? Chúng em tìm chỗ đỗ lâu rồi, chỉ thấy xe các anh chị vẫn có người nên mới đến hỏi… thật ngại quá!”
Cô ấy mặt đỏ bừng, ánh mắt liên tục né tránh.
Một nữ sinh khác đứng sau còn đang cúi đầu lẩm bẩm gì đó.
Không lẽ…
Họ đã thấy…?
Tôi: “……”
Tôi: “Chúng tôi sắp đi rồi!!”
Tôi: “À không!! Ý tôi là chúng tôi sắp xuống xe!! Chỗ đỗ vẫn cần!”
Tôi vội kéo Furuya Rei chạy như bay.
……
Trên đường về khu Beika, tôi rúc nửa mặt vào cổ áo, nghiêm túc đề xuất tạm thời:
“Sau này ở ngoài đừng hôn nữa, em ngại lắm.”
Furuya Rei chỉnh lại cà vạt, gật đầu nhẹ, giọng công việc:
“Anh không phản đối đề nghị của em. Có thể lập hiệp ước ngay.”
Tôi nghiêng đầu: “?”
Furuya Rei bình thản, như đang thảo luận hợp đồng:
“Ai chủ động trước, thì người đó chịu trách nhiệm.”
Anh liếc nhìn vẻ do dự của tôi: “Yumeko không dám sao?”
Tôi giả vờ run rẩy:
“Vi phạm phải chịu trách nhiệm? Nghe đáng sợ quá, em chỉ là cô dân thường chất phác thôi.”
Học trưởng - hậu bối, công an nghiêm túc và dân thường vô tội.
“……” Furuya Rei nhướng mày, “Vậy đổi cách khác? Một ván cá cược.”
Tôi lẩm bẩm:
“Anh Amuro chắc chắn sẽ dịu dàng đồng ý, không đòi cá cược gì đâu.”
Furuya Rei mỉm cười nhắc:
“Tên anh trong danh bạ của em là Furuya Rei.”
Tôi: “……”
Do dự một lúc, tôi nhớ lần đầu chúng tôi hôn là do tôi chủ động.
Bực thật, cảm giác như món đồ muốn mua nhưng không mua bỗng bị người khác cướp mất.
Tôi có thể không mua, nhưng không chịu được việc nó hết hàng.
Đang phân vân, Furuya Rei nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Dù em không thiếu tiền, nhưng nếu anh thua, anh sẽ chi trả toàn bộ…”
Anh ngập ngừng, cố nhớ mấy từ không quen:
“…Steam shopping cart, và mấy trò Switch em nói lúc trước.”
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi không thiếu tiền, nhưng là con nghiện game, thích cảm giác bất ngờ.
Vừa nghe "cá cược", tôi hào hứng ngay.
Tôi nắm vạt áo anh:
“Anh còn phải chơi game otome em mua lâu rồi mà chưa chơi! Nozaki đã giới thiệu đó!”
Được đà, tôi tiếp:
“Và đi du lịch cùng em! Em muốn đi suối nước nóng! Đảo Azuki nữa!”
Biết anh bận, nên chúng tôi chưa đi đâu xa, chỉ dạo công viên.
Furuya Rei tính toán rồi gật đầu:
“Khoảng một tháng nữa anh có thể xin nghỉ vài ngày.”
Tôi mừng rỡ, tiếp tục đòi:
“Còn nữa…”
Furuya Rei cười:
“Tự tin thế, không sợ vi phạm hiệp ước sao?”
Tôi vỗ ngực:
“Chắc chắn không, em không có ham muốn tầm thường như ‘muốn hôn’ đâu.”
Furuya Rei cười, không nói gì.
……
Một phút sau khi hiệp ước có hiệu lực, tôi chợt nhớ chưa báo nhân viên quán hôm nay đi ăn.
“Giá mà bảo họ chuẩn bị trước… đỡ phải chờ…”
Tôi bực bội cắn một miếng kem lớn.
Furuya Rei chỉ tay về phía quán Poirot:
“Sắp tới nơi rồi.”
Rồi bỗng hỏi:
“Kiss me?”
Giọng điệu "mới vài phút đã thua rồi à".
Tôi vội vã:
“Không! Ý em không phải vậy! Đó là tên nhân viên mới!”
Furuya Rei: “Ừ.”
……
“Tên tôi phát âm giống ‘kiss me’ thật đấy, Yumeko gọi thế, Azusa và Kashima cũng thế.”
Shigino Kisumi vừa pha trà vừa cười.
Tôi giới thiệu với Furuya Rei:
“Đây là Shigino Kisumi, sinh viên Đại học Touka, nhân viên mới của Poirot.”
Shigino Kisumi cúi đầu:
“Rất vui được gặp anh! Anh là nhân viên cũ à?”
Furuya Rei gật đầu, nếm thử trà lúa mạch.
“Em nghe nhiều về tiền bối Amuro lắm! Món sandwich của anh rất nổi tiếng trên Twitter!”
Shigino Kisumi say sưa khen ngợi:
“Hôm nay được gặp anh, thật vinh hạnh!”
Furuya Rei mỉm cười:
“Cảm ơn.”
Tóc anh ấy… đúng là màu hồng nhạt.
……
Shigino Kisumi quay sang tôi:
“Yumeko này, Kashima dạo này nghĩ ở trường vì đi du học, Azusa cũng nghỉ, buồn quá!”
Tôi gật đầu:
“Không sao, Kashima ban đầu chỉ đến để lấy tư liệu cho vở kịch quán cà phê mà.”
Shigino Kisumi cười:
“Vâng, cô chủ!”
Anh quay vào bếp, mang sandwich ra, thì thầm:
“Dạo này nhiều khách nữ hỏi thăm Kashima, bảo đợi ‘hoàng tử đảo lộn’ về mới quay lại.”
Tôi cảm thán:
“Kashima đúng là có sức hút.”
Rồi quay sang Furuya Rei:
“Cô ấy từng gọi em là công chúa, còn hôn tay nữa.”
Furuya Rei: “……”
Phong cách này nghe quen quá.
Như nhân vật bạch mã hoàng tử.
Nhìn xung quanh đầy nữ sinh, tôi nói:
“Không sao, Kissme vẫn có thể thu hút khách.”
Tôi phong cho anh danh hiệu:
“Cậu là bảng hiệu nam mới của Poirot.”
Không quên Furuya Rei:
“Anh là cựu bảng hiệu nam.”
Shigino Kisumi: “……”
Furuya Rei: “……”
Tôi tiếp:
“Trước đây khách nữ đến vì Amuro Tooru nhiều lắm… đúng là nhân tài như mây.”
Shigino Kisumi nghiêm túc:
“Tiền bối Amuro đẹp trai thật.”
Tôi vỗ vai cậu:
“Hai người là hai kiểu khác nhau. Cậu là kiểu năng động, trẻ trung, lại biết chơi bóng rổ, thể lực cũng tốt.”
Furuya Rei: “……”
Furuya Rei: “…………”
Anh nếm sandwich, chậm rãi:
“Nhân giò hun khói sốt mayonnaise này, nếu…”
“Yumeko với tiền bối Amuro đang hẹn hò phải không?”
Shigino Kisumi cắt ngang.
Mắt sáng rực:
“Hai người trông rất đẹp đôi đó!”
Furuya Rei: “……”
Không khí trầm lắng.
Furuya Rei gật đầu:
“Sandwich ngon lắm.”
Shigino Kisumi vui mừng:
“Thật ư? Em sẽ ghi nhớ!”
……
Sau khi ăn xong, trời cũng dần tối.
Xe dừng trước nhà tôi.
Tôi cầm hộp kem, nhìn Hàng Cốc Linh trong bóng tối. Đến lúc nói chuyện du học rồi…
Tôi cắn một miếng kem, hít sâu.
Ba, hai, một –
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Furuya Rei lên tiếng trước.
Tôi nuốt câu “em định đi du học”, đổi thành:
“Anh nói trước đi.”
Furuya Rei quay sang.
Dù không thấy rõ, tôi cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của anh.
“Sasaki Yumeko.”
Giọng anh trang trọng làm không khí trở nên sâu lắng.
Tôi giật mình: “Dạ?”
Furuya Rei bật cười:
“Em như học sinh bị gọi lên bảng vậy.”
Tôi bực mình, cắn miếng kem to:
“Đừng có chọc em!, anh mau nói đi.”
Không khí tan biến. Furuya Rei thư giãn hơn.
“Sasaki Yumeko.”
Tôi ăn tiếp kem vani.
“Anh là Furuya Rei.”
Tôi: “?”
Rồi anh nói:
“Em có muốn làm bạn gái anh không?”
Đôi mắt xám tím lấp lánh trong đêm.
Hả?
Tôi ngây người, không hiểu.
Chuyện này không phải đã xảy ra rồi sao?
Anh giải thích:
“Lúc trước anh dùng thân phận giả, chưa từng thật lòng. Xin lỗi em”
Anh mỉm cười:
“Hôm đó em tỏ tình ở đây, bây giờ anh muốn nói lại.”
Ký ức ùa về.
Sáng sớm.
Chung cư.
Trong xe.
Amuro Tooru.
Chúng ta hẹn hò đi.
Tôi lẩm bẩm: “Anh…”
Furuya Rei lặp lại:
“Em có muốn làm bạn gái anh không?”
Tim tôi đập nhanh.
Dù không bận tâm chuyện anh giấu diếm, nhưng vẫn hơi buồn.
…… Chỉ một chút.
Tôi tưởng mình giấu kín.
“……”
Nhìn ánh mắt anh, tôi nhận ra anh hiểu rất rõ.
Tôi gọi: “Furuya Rei”
Anh im lặng chờ.
Tôi: “Kiss me.”
Hàng Cốc Linh nghiêng đầu: “Shigino…?”
Tôi bực bội:
“Anh làm gián điệp gì mà không hiểu! Lúc này đừng có nhắc Shigino Kisumi!”
Tôi vò hộp kem:
“Em không muốn thua.”
Giọng đầy ham muốn trần tục.
Furuya Rei hiểu ý, mắt ánh lên niềm vui.
Tôi nói:
“Bây giờ em muốn anh hôn em.”
“Vì không muốn thua, nên em yêu cầu anh hôn em”
“Anh hôn xong rồi, thì em sẽ đồng ý.”
……
Thế là, sau nửa năm hẹn hò, tôi lại đồng ý làm bạn gái Furuya Rei.
“Toàn kem vị chocolate… Đây là cây thứ ba trong hôm nay đấy?”
“…… Hôn đi! Sao nhiều lời thế!”
Chuyện du học… để sau vậy.
Ừm, nói sau.
……
Tôi tựa vào ghế, nâng mặt Furuya Rei.
“Anh thua rồi.”
"Rei."
Lần đầu gọi tên anh như vậy. ReiRei, hay Rei-chan không tính.
Tôi đắc ý nhìn anh, giọng đầy mưu mô.
Furuya Rei cười, mắt đầy chiều chuộng:
“Ừ, anh thua rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro