
22. Sự thật về trò chơi
"Cậu vừa nói cái gì cơ???"
Lần này tôi hét to, khiến những người xung quanh đều bị thu hút, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
"Đừng làm quá lên như thế."
Akako ngồi tao nhã trên băng ghế công viên, tiện tay vuốt tóc một cách thản nhiên.
Cô ấy đúng thật là một đại mỹ nữ. Dù đang mặc đồng phục giản dị của trường cấp ba Egota, vóc dáng hoàn hảo của cô vẫn vô cùng thu hút, toát ra khí chất thanh lịch đầy cuốn hút.
… Thậm chí cô còn tự mang theo một chiếc đệm ren tinh tế để lót ghế ngồi.
"Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi mà – tôi là một ma nữ."
Tôi nhìn cô bằng ánh mắt "cậu đang đùa tôi đấy à".
Akako cười tự tin, tiện tay biểu diễn một chút ma thuật nhỏ.
"......"
Tôi cạn lời: "… Tôi cứ tưởng cậu bị hoang tưởng trung học thôi."
Akako lạnh lùng liếc tôi một cái: "Thế nên, nói thật đi – tại sao cậu lại đột nhiên chú ý đến Kuroba Kaito?"
Tôi đành phải kể toàn bộ sự việc cho Akako nghe.
… Dù gì thì lúc này, cô ấy là người có vẻ đáng tin cậy nhất.
Trước đó, tôi thậm chí còn từng nghĩ đến việc đi hỏi Ayano – cậu nhóc tiểu học có khả năng biến hình – để xin lời khuyên.
…
"Thì ra là vậy."
Sau khi tôi kể xong, Akako không biết từ đâu lôi ra một cây quạt tinh xảo, khẽ phẩy gió.
"Tôi cứ tưởng ma pháp đó thất bại, hóa ra lại hiệu nghiệm… trên người của cậu."
Tôi: "?"
Tôi: "Nói rõ ra đi."
Akako ngoan ngoãn giải thích.
…
"Vậy tức là, ban đầu câuh chỉ muốn rút ngắn khoảng cách với… Kuroba Kaito, nên đã tìm thấy một cuốn sách cổ mục nát trong đó có ghi một loại ma pháp rằng ‘có thể giúp người mang trong lòng tình yêu tạo ra kỳ tích’?"
Càng nói tôi càng thấy vô lý.
Akako nhún vai: "Đúng thế. Đó là loại ma pháp cổ xưa, nguyên liệu rất hiếm. Tôi phải vất vả mới gom đủ. Sau khi thi triển lại chẳng có gì xảy ra, nên tưởng mình làm sai đâu đó."
Tôi: "……"
Rồi Akako bình tĩnh kể tiếp một chuyện động trời: "Hôm thực hiện ma pháp, tôi tiện tay lấy bản phác thảo thiết kế mà cậu đưa nhầm cho tôi từ trước đó ra để lót dưới pháp trận."
Tôi: "?"
Tôi: "Vậy nên…"
Akako vẫn bình thản: "Ma pháp có lẽ đã phát huy tác dụng lên chủ nhân của bản phác thảo ấy – là cậu"
Tôi: "…………"
Dù thấy rất hoang đường, tôi lại không thể không thừa nhận chuyện này có vẻ là sự thật.
Cô ấy trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chỉ là tôi không ngờ, ‘kỳ tích’ mà ma pháp tạo ra cho cậu lại là… một trò chơi? Mà còn là trò chơi rất đặc biệt nữa."
Tôi: "… Quả thực, nếu không có ma pháp, tôi cũng sẽ không biết Kuroba Kaito chính là siêu đạo chích Kid"
Nhìn vẻ mặt cô ấy, chắc chắn đã biết thân phận thật của Kid từ lâu rồi.
Akako cười khúc khích vài tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp: "Không được để lộ ra ngoài đấy."
…
Cuối cùng, Akako nói với tôi rằng vì đây là lần đầu tiên cô sử dụng ma pháp phức tạp như vậy, nên hiệu lực của nó có thể không kéo dài lâu.
"Qua một thời gian nữa, ma pháp sẽ tự tan biến."
Cô ấy chớp chớp mắt.
"Nhưng mà, cậu bây giờ cũng xem như… ừm, nói sao nhỉ, đã ‘ôm được mỹ nhân về’ rồi? Khi ma pháp tiêu tan, hai người sẽ trở thành một cặp đôi bình thường – không thể tùy tiện làm bạn trai dịch chuyển tức thời đâu nha."
Akako khẽ chạm ngón tay lên cằm mình, vẻ đầy suy tư.
"Tôi thấy trò chơi này khá thú vị, hãy trân trọng khoảng thời gian còn lại đi."
Sau khi hẹn tôi gửi bản thiết kế mới, chúng tôi trò chuyện thêm vài câu rồi tạm biệt nhau.
Vừa định rời đi, cô như nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi tôi: "Mặc dù tôi không thích can thiệp chuyện người khác, nhưng chẳng phải cậu nói cảm thấy Amuro Tooru kia có nhiều bí mật sao?"
"Cậu có cần Akako đại nhân giải mã bói toán cho không? Một giây là bóc sạch bí ẩn luôn đấy."
Akako nheo mắt, nở nụ cười rất có hứng thú.
Tôi nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
"Tôi tin anh ấy."
"Rồi sẽ có ngày, anh ấy sẽ nói cho tôi biết tất cả."
"Hừ." Akako lại vuốt tóc đầy thanh nhã, "Câu nói đó, tôi đã bói ra từ sớm rồi."
Tôi: "… Không hổ là đại nhân Akako!"
Akako mỉm cười khẽ khàng, đóng quạt bốp một tiếng, rồi chạm nhẹ vai tôi: "Sau này, tôi tìm được trong góc nhà một trang sách bị thiếu của cuốn cổ thư ấy."
Là người từng xem rất nhiều phim ngôn tình cẩu huyết, tôi lập tức hiểu ra: "À… Nên ma pháp không thể tác động lên chính cậu là vì vậy…"
Akako gật đầu, giọng mang chút tiếc nuối: "Ma pháp ấy cần hai người thật lòng yêu nhau, đối xử chân thành với nhau. Tôi chỉ có một mình, nên không thể dùng được."
Tôi: "… Khoan đã! Ý cậu là…"
Akako cười tủm tỉm nhìn tôi: "Đúng thế, cậu với Amuro Tooru, luôn luôn là đôi bên cùng thật lòng."
Cô ấy còn nhấn mạnh cụm "thật lòng".
"Hơn nữa là siêu cấp thích cái kiểu đó."
Akako nói rất khoa trương, còn cố tình nhấn mạnh "siêu cấp thích".
Lúc tôi gửi tin nhắn tỏ tình, thấy anh ấy hơi do dự, tôi từng lo rằng có thể anh không thích tôi sâu đậm như tôi nghĩ.
Dù sao anh ấy cũng là một người đàn ông trưởng thành, trầm ổn hơn tôi vài tuổi. Còn tôi… như một em gái nhỏ bên cạnh anh vậy.
Tôi từng cảm thấy thiếu an toàn.
Ayano còn kể cho tôi nghe chuyện tình cảm của cậu ấy để minh họa rằng tâm tư đàn ông trưởng thành rất khó đoán.
Sau khi nghe Akako nói, tôi im lặng đỏ mặt vài giây.
Akako có vẻ ghét bỏ, giơ quạt lên phẩy: "Chậc, tình nhân."
---
Vài tiếng sau, khi mới vừa pha xong một ly cà phê đá, điện thoại trong túi áo Amuro Tooru lại vang lên.
Anh lặng lẽ liếc về phía hai vị khách đang cố tình quan sát anh từ xa bằng ánh mắt tò mò, rồi mới như không có chuyện gì mà mở điện thoại lên.
… Lần này hy vọng không phải một tin nhắn khiến anh trở tay không kịp nữa.
【Yumeko: Amuro Tooru! Em cũng siêu thích anh!!! [Miêu miêu tung tim.gif]】
Amuro Tooru: "……"
Quả nhiên là một tin nhắn khiến anh không biết phản ứng sao cho phải.
Bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình thẳng thắn tỏ tình một cách quyết liệt, Amuro Tooru đột nhiên cảm thấy không biết nên trả lời thế nào.
…
Không xa, Hattori Heiji nhìn thấy anh phục vụ đang cười mỉm, không khỏi rơi vào trầm tư.
Lần này là tin nhắn gì đây…
Cách đó xa hơn một chút, Kuroba Kaito – tên đạo chích suýt nữa bị Amuro Tooru bắt được lần trước – đang cẩn thận nhấp một ngụm cà phê.
Nhớ lại hình ảnh mình vừa thấy, cậu ta không khỏi cảm khái:
"Đúng là một người đàn ông phức tạp."
Không uổng công mình quan sát hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lần sau gửi thư mời, có nên giả làm… vị ‘tiên sinh phức tạp’ này không nhỉ?
---
Buổi trưa sau khi nói chuyện với Akako, giữa công viên đầy nắng, máu nóng dâng trào, tôi gửi cho bạn trai một tin nhắn đầy nhiệt huyết.
Nhưng khi về văn phòng u ám để hồi phục "năng lượng xã giao", tôi lập tức cảm thấy… xấu hổ muốn độn thổ.
Mười mấy phút trôi qua từ khi điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn từ anh, nhưng tôi vẫn không dám mở ra xem.
… Người đang yêu đúng thật là kỳ quặc.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thu thập tài liệu do tiền bối giao, tôi mới lấy hết can đảm mở khóa màn hình.
【Amuro Tooru: Anh cũng vậy. [Miêu miêu nhận tim.gif]】
Tôi: "……"
Thậm chí còn dùng đúng bộ biểu cảm giống tôi!
Đáng giận!
Yêu đương đúng là tuyệt quá!
"Sasaki, bộ tài liệu về sản phẩm đối thủ này ——"
Tiền bối vừa đến lấy tài liệu trên bàn tôi.
Cô ấy ừ một tiếng rồi nghi ngờ hỏi: "Sao mặt em đỏ thế? Điều hòa ở đây không mát à? Trên bàn chị có cái quạt USB, em cần không?"
Tôi: "… Cảm ơn tiền bối!! Không cần đâu ạ!!"
---
Tan làm lúc chạng vạng, tôi lững thững đi ra khỏi cổng công ty.
Đi làm mệt quá mệt quá mệt quá. Làm người giàu bình thường thật là sướng hơn nhiều...
Tôi đứng ở điểm chờ xe điện, cúi đầu xem lộ trình.
Ngay lúc tôi đang phân vân có nên gọi taxi hay đi xe điện, một chiếc xe dừng bên cạnh và bấm còi hai lần.
"……"
Tôi tưởng người ta muốn tôi tránh ra nên bước vào trong một chút.
Tôi vẫn dán mắt vào điện thoại.
Rất lâu sau, tôi mới nhận ra chiếc xe đó vẫn chưa đi.
"?"
Tôi ngẩng đầu – cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Là chiếc Mazda RX-7 màu trắng.
Amuro Tooru tay đặt trên vô lăng, nhìn tôi có chút bất đắc dĩ: "Ơ, anh tưởng Yumeko sẽ nhận ra xe của anh chứ."
Là bạn trai tôi đó!!!
Mệt mỏi đi làm lập tức tan biến!
Tôi hớn hở mở cửa xe, nhảy lên ngồi vào ghế phụ, thoải mái thả lỏng.
"Sao anh lại tới đón em vậy! Quán cà phê không bận sao?"
"Chiều nay quán bảo dưỡng sàn, nên tạm nghỉ."
Rồi anh chuyển chủ đề: "Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?"
Tôi uể oải than: "Mệt quá đi… Dù có trốn việc cũng mệt… Mệt cả thể xác lẫn tinh thần…"
Vừa nói, tôi vừa lén lút liếc nhìn anh.
Anh vừa định mở miệng, tôi liền gục đầu vào vai anh, vô cùng mặt dày mà cọ cọ.
"Nạp pin nạp pin!" Tôi nũng nịu.
Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể anh hơi cứng lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng thả lỏng.
Anh thử đưa tay xoa đầu tôi, dịu dàng an ủi: "Tối nay mình đi ăn món gì ngon nhé, thưởng cho Yumeko chăm chỉ làm việc."
"Chỉ cần nhìn thấy anh là em hết mệt rồi! Sắc đẹp khiến tinh thần em bừng sáng! Em cảm thấy mình còn đủ sức khiêng vài xe gạch nữa để nuôi anh luôn!"
Tôi giơ ngón cái, nói rất nghiêm túc.
Amuro Tooru: "… Phụt."
Thấy tôi ngồi ổn định rồi, anh mới nổ máy xe.
Anh luôn lái xe rất vững vàng.
Giờ tan tầm xe cộ đông đúc, chúng tôi chậm rãi leo lên cầu vượt.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt sông lấp lánh như tranh sơn dầu.
Ngoài xe là phố thị ồn ào, trong xe chỉ có hai chúng tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng yên bình và an tâm.
Tôi quay đầu ngắm nhìn gương mặt anh nghiêng nghiêng: "Tối nay mình ăn gì nhỉ~"
Anh nhận ra ánh mắt tôi, khẽ mỉm cười: "Em thích ăn mì không? Conan từng giới thiệu cho anh một quán mì rất nổi, nghe nói ngon lắm."
Tôi lập tức: "Mì gì cũng được, miễn là ăn cùng anh!"
Amuro Tooru bị câu nói đó chọc cười.
Anh nhướng mày, cười khẽ: "Anh sẽ tin hết lời Yumeko nói đấy."
Tôi chợt nhớ đến tin nhắn trưa nay, lập tức im như gà: "……"
Tình hình giao thông bắt đầu thông thoáng hơn.
Đột nhiên, tôi thấy trên mặt anh thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
Tôi: "?"
Tôi vẫn đang quay đầu nói chuyện với anh, nên vẻ mặt đó tôi nhìn rất rõ.
Hình như anh vừa… liếc vào gương chiếu hậu?
Có chuyện gì sao?
Anh nhanh chóng nở nụ cười, như không có chuyện gì, rồi đổi chủ đề: "Yumeko có xem phim ‘Tốc độ và Cuồng nhiệt’ không?"
Dù hơi mơ hồ, tôi vẫn gật đầu: "Xem rồi, họ lái xe đỉnh thật."
Amuro Tooru: "Gần đây anh cũng xem lại."
Tôi: "?"
Anh nói rất nhẹ nhàng: "Hay là, giờ anh biểu diễn cho em xem kỹ thuật lái xe tốc độ và mãnh liệt nhé?"
Tôi: "??"
Tôi gật đầu mà không hiểu gì.
Anh liếc mắt nhìn tôi gật đầu xong, tay siết vô lăng đổi tư thế cầm thuận lợi hơn.
Anh mỉm cười nhìn về phía trước: "Ngồi cho vững nhé, có thể sẽ hơi kích thích đấy."
Không hiểu sao tôi cảm thấy nụ cười đó… hơi khiêu khích?
Vừa dứt lời, anh đạp mạnh chân ga.
Tôi: "AAAAAAAAAAA——!!!"
Tôi có cảm giác mình sắp bay lên luôn!!
Thật sự là bay theo nghĩa vật lý!!
Tôi nắm chặt tay vịn, hoảng loạn nhìn cảnh vật lao qua như phim hành động.
Amuro Tooru nhẹ giọng: "Sẽ có chút lực đẩy phía sau đấy."
Giờ phút này, toàn thân anh toát ra khí chất nguy hiểm.
Tôi gần như hét khản cả cổ: "Chút á?!"
Tôi không bao giờ dám nói Amuro Tooru lái xe vững vàng nữa!!!
Hóa ra bạn trai tôi còn biết lái xe thể thao điên cuồng thế này nữa!!!
Rốt cuộc anh còn bao nhiêu bí mật khiến em bất ngờ nữa hả trời?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro