Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19. Tiệc chúc mừng


Lúc theo Amuro Tooru ra khỏi nhà, đã là 5 giờ rưỡi.

Vừa xuống lầu, tôi chợt nhớ ra hình như trò chơi sẽ bảo trì lúc 5 giờ.

Liếc mắt nhìn Amuro Tooru đang đi bên cạnh, tôi len lén mở khóa điện thoại và nhấn vào game.

【Thời gian bảo trì trò chơi kéo dài hơn ~ thành thật xin lỗi ~】

Tôi: “……?”

Tôi đã từng ngầm thừa nhận rằng trò chơi này có yếu tố siêu nhiên.
Dù sao đây cũng là nước Nhật, Ayano còn từng bảo cháu trai cô ấy sẽ "biến thân", Atobe Keigo còn có thể đánh ra những quả bóng tennis có hiệu ứng đặc biệt, có một trò chơi kỳ lạ thì có gì là lạ đâu.

Nhưng bị hệ thống trí tuệ nhân tạo nhắc nhở trực tiếp thế này, tôi vẫn thấy hơi rùng mình.

… Tôi cảm thấy hơi nhớ cái hòn đảo yên bình trong game rồi…

Khi tôi đang âm thầm mắng mỏ, Amuro Tooru như cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của tôi, quay đầu nhìn:
“Có chuyện gì sao?”

Giọng nói rất chân thành và nghi hoặc.

Tôi luống cuống, vội khóa màn hình: “Không… không có gì!”

Làm sao có thể để đối tượng được công lược trong game biết là tôi đang chơi game hẹn hò với chính anh ta được chứ!!

Với tâm lý chột dạ như vậy, tôi theo anh đến cửa quán cà phê Poirot. Nhưng phát hiện bên trong tối om và im lặng một cách kỳ lạ.

Pha lê trên cửa sổ bị ai đó che lại, quán vắng tanh, nhìn cực kỳ bí ẩn.

Tôi kéo nhẹ vạt áo của Amuro Tooru, khó hiểu hỏi:
“Hồi chiều em còn thấy quán giăng đèn kết hoa mà, sao giờ trông như… đóng cửa phá sản? Hay bị đòi nợ?”

Amuro Tooru thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười:
“Phá sản rồi.”

Tôi: “?”

Giọng anh vẫn điềm tĩnh: “Anh và cô Enomoto đều thất nghiệp rồi.”

Tuy nghe có vẻ nhảm nhí, nhưng nhìn quán Poirot tiêu điều trước mắt, rồi lại nhìn vẻ mặt bình thản của Amuro Tooru, tôi… bắt đầu tin thật.

Tôi vung tay hào phóng:
“Vậy để em mở một quán khác, nuôi hai người các anh!”

Vừa dứt lời, trong quán vang lên một tiếng cười không nén được — hình như là của chị Enomoto "thất nghiệp".

Tôi nhìn Amuro Tooru: “???”

Anh cười tủm tỉm, ra hiệu cho tôi mở cửa bước vào.

Tôi bán tín bán nghi đẩy cửa.

“Chào mừng cô chủ mới của Poirot!”

Ngay khi cửa mở, pháo giấy "phụt" nổ, tiếng hò reo vang lên:
“Chúc mừng! Chúc mừng!”

Tôi cảm giác có gì đó rơi trên đầu mình…

À, cảm giác này chắc là… ruy băng lấp lánh?

Lúc này, đèn trong quán bật sáng.
Tôi mới thấy rõ — bên trong là một khung cảnh được trang trí vô cùng công phu và rực rỡ, không hề tiêu điều như tôi tưởng.

Bóng bay, sao giấy, dây ruy băng… treo khắp nơi.
Bàn tiệc bày đầy món ngon.

Bên cạnh bàn là một nhóm người đang chờ:

Chị Enomoto Azusa, Mori Ran, Edogawa Conan, cùng vài học sinh tiểu học và hai học sinh cấp ba tôi chưa quen.

Nghĩ lại bữa trưa hôm nay tôi gặp Ayano, thấy cô ấy nói chuyện với một người — chắc là Amuro Tooru và Conan đang chuẩn bị bóng bay cho buổi tiệc này.

Có lẽ họ định tổ chức từ buổi trưa, nên anh ấy mới hẹn ăn với tôi.
Nhưng rồi bị công việc đột xuất cản trở, không kịp quay về, nên mới dời sang chiều?

Ôi trời… Dù an ninh khu Beika không tốt, nhưng người nơi đây thật tốt quá đi mà. qwq

Tôi cúi đầu thật sâu, vui vẻ cảm ơn:
“Cảm ơn mọi người đã chuẩn bị bất ngờ này cho em!”

Amuro Tooru đứng sau lưng tôi, tôi không thấy nét mặt anh.

Nhưng tôi mơ hồ cảm nhận được ánh mắt anh nhìn tôi — đầy ý cười dịu dàng.

---

Sau màn giới thiệu sôi nổi, bữa tiệc bắt đầu.

Ayumi, Genta và Mitsuhiko là những đứa trẻ hoạt bát, còn giành nhau đùi gà — cuối cùng Ayumi thắng.

Ai-chan thì rất ít nói, chỉ ngồi uống cà phê một cách thanh tao.

… Không biết có phải ảo giác không, nhưng tôi cảm thấy khí chất của cô ấy giống như một nữ tinh anh cùng tuổi với tôi vậy.

Sonoko nhìn như một tiểu thư giàu có — và đúng là tiểu thư thật.
Tôi thấy cô ấy gọi điện hủy tiệc tối ở Pháp, rồi ung dung ngồi ăn chocolate soufflé.

Ran nhìn hiền lành vậy chứ võ thuật siêu lợi hại, có thể mở nắp chai nước ngọt bằng tay không.

Conan thì khỏi nói, ánh mắt sắc bén, kiến thức dồi dào — đúng kiểu "trí lực + vũ lực".

Tôi bỗng nhận ra:
Một quán cà phê nhỏ thế mà tập trung đủ cả trí, tài và võ. (? )

Nhìn lại hai nhân viên "bình thường" nhất là… Amuro Tooru và tôi.
Nhưng so với nhóm này, thì anh bạn trai biết đánh nhau + chơi thần bí của tôi… cũng không phải tệ nhỉ.

Tôi vốn muốn giữ mối quan hệ "yêu thầm âm thầm", nhưng rõ ràng là không giấu nổi bọn họ ——

“Buổi tiệc này là do anh Amuro đề xuất để tặng cho chị Yumeko đó!”

Ngay khi mọi người vừa ngồi vào bàn, cậu nhóc Conan ngây thơ thốt ra một câu khiến tôi muốn hóa đá.

Thế là, cả bàn rộn ràng bàn tán về tình yêu ngọt ngào giữa tân quản lý và nhân viên nổi tiếng của quán.

Amuro Tooru mỉm cười, không chút che giấu:
“Căn bản là chúng ta không thể giấu được bọn họ đâu.”

Tôi thật sự muốn úp mặt xuống bàn:
“… Không, em có cảm giác là anh vốn không định giấu!”

Tôi giơ ly lên, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Anh cụng ly nhẹ nhàng với tôi:
“Đinh.”

Sau đó, anh lấy một đĩa đồ ăn từ xa mang đến đặt trước mặt tôi:
“Mọi người thử món này xem, anh mới nghĩ ra hôm nay đấy.”

Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

“Có ướp chút rượu, vị sẽ đậm đà hơn,” Amuro Tooru tựa cằm lên tay, mỉm cười.

Tôi tò mò nếm thử — ngon quá!!

Tôi sáng bừng cả mắt, xúc thêm một thìa to.

—— Ngon cực kỳ!!

Tôi bắt đầu ăn như gió cuốn.

Genta lại gần, mắt sáng rỡ:
“Cái này là gì vậy! Ngon thế! Có còn không vậy anh Amuro!”

Amuro Tooru bình thản nói:
“Là món tráng miệng kiểu Úc, anh chỉ làm đúng một phần.”

Genta chớp mắt nhìn tôi:
“Chị Yumeko, cho em nếm một miếng được không ạ?”

Tôi vừa định bảo Genta lấy muỗng thì…

Amuro Tooru dịu dàng cắt ngang:
“Trẻ con không được ăn đâu, trong này có rượu.”

Genta: QAQ

Anh chỉ sang quầy bar:
“Nhưng anh có làm một phần cơm lươn kiểu Úc, Genta ăn cái đó được đấy”

Genta vui vẻ chạy theo anh đi tìm cơm lươn.

Nhìn họ đi khuất, tôi nhỏ giọng nói:
“Thật ra mùi rượu cũng nhạt mà, cho Genta nếm một chút chắc không sao…”

Chưa nói xong thì Enomoto Azusa áp sát tôi, thì thầm:

“Yumeko à, món tráng miệng đó làm rất phức tạp. Anh Amuro mất cả buổi chiều để làm riêng cho em đó.”

Cô ấy nháy mắt tinh ranh.

Tôi cũng chớp chớp mắt.
Sau đó xúc thêm một thìa thật to.

—— món tráng miệng này, chỉ có tôi mới được ăn!!

---

Sau khi ăn no uống say, buổi tiệc cũng kết thúc.

Mọi người chủ động giúp dọn dẹp, rồi lần lượt rời đi.

Tôi lại cảm thán: Người dân khu Beika tốt bụng quá!

Cuối cùng, chỉ còn tôi và hai nhân viên đang tổng kết doanh thu.

Amuro Tooru đi đổ rác, tôi kiểm tra thực đơn, còn Enomoto Azusa thay hoa trong bình.

“À, Yumeko, lúc hai người tới buổi chiều có bị kẹt xe không?” — Enomoto Azusa hỏi.

Tôi ngẩng đầu: “Hở? Không có.”

Cô ấy bối rối:
“Ủa? Chúng tôi tưởng hai người bị kẹt xe. Vì ban đầu party dự định bắt đầu lúc 5h, sau Amuro Tooru bảo hoãn nửa tiếng vì có việc đột xuất…”

Tôi thuận miệng: “À, chắc là tại… em bỗng dưng muốn anh ấy ghé nhà…”

Tôi: “……”

Vội vàng chữa lại: “Để xem… mấy cây xương rồng!!”

Enomoto Azusa mỉm cười hiểu ý:
“À à, ra là vậy.”

Tôi: “……”

5 giờ.

Tôi ngẩn người.

Chẳng phải đó chính là thời điểm trò chơi bảo trì sao?

Không chỉ là buổi tiệc — mà cả trò chơi cũng trì hoãn bảo trì.

Mà trong lúc ở nhà tôi, Amuro Tooru còn lén liếc nhìn đồng hồ mấy lần…

Nếu trò chơi bảo trì để ngăn tôi biết trước buổi tiệc, vậy thì…

Một suy nghĩ kinh hoàng hiện lên trong đầu tôi.

… Không thể nào.
… Không thể nào chứ??

Làm sao Amuro Tooru lại liên quan tới cả trò chơi được chứ!?

---

Trên đường về, đầu tôi vẫn quanh quẩn ý nghĩ đó.

“Có chuyện gì sao, Yumeko?” — Amuro Tooru nắm tay tôi, nhẹ nhàng hỏi.

Cảm nhận được sự lơ đãng của tôi, anh khẽ siết tay an ủi.

Tôi nhìn vào đôi mắt xám tím của anh: “……”

Rõ ràng rượu trong món ăn rất nhạt, mà đầu tôi lại như nóng bừng lên.

Amuro Tooru hơi khó hiểu: “?”

Cuối cùng, tôi không nhịn được, lắp bắp mở lời:
“Anh… anh có thể… trò chơi… có thể… khống… khống chế trò chơi không?”

Tôi càng nói càng căng thẳng, cảm giác như đang đi trên một sợi dây mỏng treo trên vực thẳm.

Nếu trò chơi siêu nhiên này bị phát hiện, chẳng phải tôi xã chết luôn rồi sao!?

Amuro Tooru nghe tôi ấp úng, khẽ nhíu mày, sau đó bật cười.

Dưới ánh đèn đường, nụ cười trêu chọc của anh hiện rõ.

Anh nhướng mày:
“Cuối cùng em cũng nhận ra rồi à? Là anh đã ‘dịch chuyển tức thời’ đến trước mặt em ở quán cà phê đó?”

Tôi: “……”

Ra là anh thật sự đã dịch chuyển tức thời hôm đó.

Tôi run rẩy hỏi tiếp:
“Anh… chỉ liên kết được với NPC, hay là còn có thể…”

Đừng nói là anh biết cả những hành vi xấu hổ của tôi… đừng nói…

Amuro Tooru ra vẻ ngộ ra điều gì đó:
“À, thật ra anh còn có thể liên kết với hệ thống. Ví dụ như hôm trước em rút được cái ——”

Tôi lập tức nhớ tới cái ảnh gợi cảm, suýt ngất tại chỗ.

Tôi lắp bắp, cố gắng biện hộ:
“Cái, cái đó… coi như em uống nhiều quá đi! Em không nghe thấy gì cả!”

Tôi định chạy trốn khỏi hiện thực, nhưng chưa kịp bước đã bị Amuro Tooru ôm chặt từ phía sau.

Anh ôm rất khéo, không dùng lực mạnh, nhưng không thể thoát được.

—— Chết tiệt, người này từng học võ à!?

Đầu anh tựa vào hõm vai tôi, tóc anh cọ vào cổ tôi, hơi ngứa…

Tôi nhớ lại tất cả những hành động lố lăng mình từng làm trong game, trong lòng chỉ muốn tan biến.

Nếu được, tôi muốn bị Ayano đánh bay như trái tennis vào không gian…
Hoặc sống ở hành tinh khác luôn cũng được…

Khi tôi đang tuyệt vọng vẽ ra tương lai ngoài Trái Đất, tôi nghe Amuro Tooru cười khẽ bên tai:

“Yumeko, làm người chơi lâu như vậy ——”

Giọng anh thong thả, bình tĩnh.

Tôi bỗng dâng lên cảm giác như bị cảnh sát thẩm vấn sau khi lộ tội:
“… vẫn là phải trả giá thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro