Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Hojo Natsuki và Matsuda Jinpei trò chuyện xã giao một lúc, cuối cùng hẹn gặp ăn trưa vào trưa thứ Bảy tuần sau.
​Sau khi cúp điện thoại, cậu bắt đầu suy ngẫm.

​Amuro Tooru, cảnh sát nằm vùng của Sở Cảnh sát Tokyo, đã nhận được danh hiệu Bourbon, và cậu đã mở khóa được thêm nhiều chức năng của diễn đàn.

​Moroboshi Dai, hiện tại vẫn là một thành viên phe Hắc thuần túy, hoàn thành nhiệm vụ cho Tổ chức, cũng có thể giúp cậu mở khóa.

​Hojo Natsuki thử chức năng 【 lọc 】 mới được mở khóa. Hiện tại, chức năng này còn khá đơn giản, chỉ là thêm các từ khóa che chắn.

​Tốt, loại bỏ các từ 【 hướng CP 】, 【 trò chuyện 】, 【 chia sẻ 】, 【 fanfic 】, 【 khoe vật phẩm 】.

​Các bài đăng còn lại trên trang chủ có hàm lượng thông tin cao hơn một chút. Cậu đã xem rất lâu và kết luận rằng Bourbon hẳn là một người phe Ánh sáng kiên định. Các người chơi trên diễn đàn gọi anh ta là “chiến lang lập trường kiên định”, vì vậy tạm thời loại trừ khả năng anh ta sẽ thay đổi phe trong tương lai.

​Do đó, việc mở khóa chức năng có lẽ không liên quan nhiều đến lập trường. Nhưng vì cảnh sát Matsuda đã tự tìm đến, cứ thử tiếp xúc với anh ấy xem sao.

​Trước mắt, Natsuki không xét đến khả năng Matsuda là cảnh sát nằm vùng của Tổ chức, mà cứ coi anh ấy là một người phe Ánh sáng thuần túy.

​Để kiểm soát các biến số, Hojo Natsuki bắt đầu theo dõi chặt chẽ mọi động thái của Moroboshi Dai, tránh việc nhầm lẫn thành tựu do Moroboshi Dai mang lại thành của Matsuda.

​Cậu thực ra cũng rất muốn theo dõi Bourbon, nhưng Bourbon hoạt động đơn độc, giống như Vermouth, là một người theo chủ nghĩa bí ẩn. Cậu không có nhiều cơ hội để tiếp xúc chặt chẽ với anh ta.

​Moroboshi Dai thì khác.

​Cùng hoạt động trong tổ của Gin, cơ hội hành động tập thể không ít, mỗi tuần ít nhất gặp mặt hai lần.

​Hojo Natsuki quyết định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Moroboshi Dai, để tiện cho kế hoạch thăm dò của mình.
​Cậu phát hiện đối phương tuy là người Mỹ, có giọng Mỹ chuẩn, và thuộc nằm lòng địa lý California, nhưng lại có thói quen uống trà chiều. Khẩu vị của anh ta cũng thiên về kiểu Anh.

​Cậu hỏi: “Trước đây cậu từng sống ở Anh à?”

​Moroboshi Dai không có ý kiến gì, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới “Ừm” một tiếng.
​Sau khi nhận ra điều này, Natsuki dần phát hiện thêm nhiều bằng chứng cho thấy “Moroboshi Dai có thể đã sống ở Anh một thời gian dài,” có lẽ quê gốc của anh ta là người Anh.

​Vì thế, Natsuki phỏng đoán danh hiệu tương lai của Moroboshi Dai sẽ là Scotch.

​Dù sao, Rye (Rye Whiskey) là sản phẩm của châu Mỹ. Moroboshi Dai thích uống Bourbon, nhưng anh ta không phải Bourbon. Moroboshi Dai đến từ Mỹ, nên anh ta cũng không phải Rye.

​Để chứng minh suy đoán của mình, Natsuki lần đầu tiên đăng bài trên diễn đàn.

​【 Cầu giúp đỡ 】 Người mới, xin hỏi Moroboshi Dai có phải là Scotch trong cốt truyện sau này không?

​【 Chủ thớt | 552277: Như tiêu đề, xin giải đáp 】

​【 1L: Woc, vui thế, đúng rồi 】

​【 2L: Mỹ nhân sáu chữ số à?!! Chụp ảnh chung đi 】

​【 3L: ??? Quào, chủ thớt chơi mấy năm rồi thế 】

​【 4L: Sư phụ, xin nhận một lạy! 】

​【 5L: À đúng đúng đúng, Moroboshi Dai không chỉ là Scotch, còn có quan hệ rất đặc biệt với Bourbon 】

​【 6L: Mỹ nữ kinh ngạc!! Không chỉ là số thuần mà còn là sáu chữ số nữa. Đây là người chơi nội bộ đợt beta 1 của phe Ánh sáng và phe Hắc đây mà 】

​【 7L: Sáu chữ số??? Lần đầu tiên thấy, mỹ nhân tuyệt thế ở hàng đầu 】

​Những bình luận còn lại đều kinh ngạc trước việc ID mặc định của cậu lại là sáu chữ số thuần. Trên diễn đàn người chơi, ID mặc định cơ bản đều là tiếng Anh + số ngẫu nhiên. ID thuần số và thuần chữ vì số hiệu đẹp nên được gọi là “mỹ nhân.”

​Hojo Natsuki vì dãy ID sáu chữ số này mà bị coi là “đại lão”.

​Các người chơi đều đồng loạt cho rằng cậu đăng bài “cầu giúp đỡ” ngây ngô như vậy là đang đùa. Chẳng ai phản bác cậu, thậm chí còn hùa theo: “À đúng đúng đúng,” “Không sai không sai,” “Mọi người đều biết Moroboshi Dai và Bourbon có quan hệ rất tốt (mặt cười).”

​Cậu theo bản năng cảm thấy ngữ khí của những bình luận này hơi kỳ lạ, nhưng vì còn hiểu biết nông cạn về diễn đàn người chơi nên đã chọn tin rằng họ đang hùa theo mình.

​Nói cách khác, Moroboshi Dai thật sự là Scotch.

​Natsuki cố tình tìm các bài đăng về cặp đôi Scotch và Bourbon. Có một số bài cậu vẫn không thể xem được, nhưng tiêu đề đã cho thấy mối quan hệ của hai người này.

​【 thanh mai trúc mã vô địch thiên hạ 】, 【 đồng đội ở trường cảnh sát 】, 【 cùng nhau dựa dẫm trong bóng tối 】
​Cái gì! Moroboshi Dai cũng là nằm vùng sao?!

​Hojo Natsuki hoàn toàn chấn động. Vậy thì, những quyền hạn được mở khóa khi Moroboshi Dai và Bourbon làm nhiệm vụ cho Tổ chức, tất cả đều phải thuộc về 【 thành tựu phe Ánh sáng 】.
​… Hay là diễn đàn người chơi này, đang muốn dẫn dắt cậu trở thành kẻ phản bội Tổ chức?

​Cậu hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại. Không đúng, kết luận bây giờ còn quá sớm.

​Mặc dù hai người này là phe Ánh sáng, nhưng những nhiệm vụ họ hoàn thành là giúp Tổ chức giải quyết rắc rối và mở rộng thế lực. Nói một cách nghiêm túc, chúng vẫn là 【 thành tựu phe Hắc 】, không thể chỉ dựa vào lập trường mà phán đoán.

​Chỉ có thể đợi sau khi cậu tiếp xúc với Matsuda Jinpei mới có thể xác định được.
​Hojo Natsuki thu lại tâm tư, nhấp vào một bài đăng sản xuất 【 Scotch X Bourbon 】. Bài viết kể về ký ức của Scotch và Bourbon trong thời kỳ làm nằm vùng ở trường cảnh sát, với lối văn rất hay.

​Nhân tiện, Moroboshi Dai là người Mỹ lại đi học ở trường cảnh sát Nhật Bản, có hơi kỳ lạ không nhỉ?

​Hay là lý lịch sống ở Mỹ của anh ta cũng là ngụy trang?

​Hojo Natsuki lướt qua vài bài đăng, tóm tắt lại: Scotch cũng là nằm vùng của Sở Cảnh sát Tokyo, không chỉ là thanh mai trúc mã mà còn là bạn cùng lớp ở trường cảnh sát với Amuro Tooru. Khi nằm vùng trong Tổ chức, họ đã hỗ trợ lẫn nhau. Cuối cùng, thân phận nằm vùng của Scotch bị bại lộ và chết dưới tay Rye, nhưng Rye thực ra cũng là phe Ánh sáng.

​Cốt truyện thật là sướt mướt. Chẳng trách người ta nói ba người Whiskey đều là những nhân vật vừa đẹp vừa mạnh lại vừa bi thảm.

​Nhớ lại không khí căng thẳng dưới mặt nước khi Moroboshi Dai và Bourbon gặp mặt, Hojo Natsuki chợt hiểu ra: hai người họ cố tình giả vờ quan hệ không tốt để che giấu liên lạc ngầm.

​Natsuki không có ý định thay đổi vận mệnh của mấy người này. Cậu không thích giết người, nhưng không có nghĩa là cậu có xu hướng “Thánh Phụ” muốn cứu giúp những người chính nghĩa. Bản chất, đây là chuyện không liên quan đến cậu. Nhưng nếu việc can thiệp vào quỹ đạo vận mệnh của họ có thể mở khóa thêm quyền hạn diễn đàn, cậu cũng sẽ thử.

​Sau khi lên kế hoạch đơn giản, Hojo Natsuki quyết định trước tiên sẽ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Moroboshi Dai.

​Bước đầu tiên, quan tâm đến đối phương nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao.
​Trong Tổ chức, cách hiệu quả nhất để tăng cường tình cảm là giúp đỡ nhau gánh vác công việc.

​Nhưng mà…

​Natsuki: “… Tất cả, đều là công việc cậu phải xử lý hôm nay sao?”

​Moroboshi Dai bình thản: “Đúng vậy.”

​Natsuki: “Cậu có thể cho tôi xem danh sách công việc mấy ngày trước không? Những nội dung bảo mật thì không cần.”

​Moroboshi Dai “Ừm” một tiếng, đưa danh sách công việc mấy ngày trước cho cậu xem.

​Hojo Natsuki lập tức bối rối. Khối lượng công việc của đối phương quá lớn, có thể so sánh với thời điểm cậu bận rộn nhất, trước khi Vodka vào đội hành động của Gin.

​Nếu không phải hiểu rõ con người Gin, cậu đã phải nghi ngờ rằng Gin không ưa Moroboshi Dai, nên cố tình tìm việc cho anh ta làm.

​“Phần này để tôi làm,” Hojo Natsuki gạch vài gạch vào danh sách của anh ta.

“Cảm giác cậu gần đây không nghỉ ngơi tốt, quầng thâm mắt nặng lắm.”

​Cậu chu đáo đưa ra lời khuyên: “Nếu nhiệm vụ quá nhiều, thật ra có thể thương lượng với Gin. Gin không phải là kiểu cấp trên độc đoán đến mức không thể nói lý đâu.”

​Mặc dù kết quả có thể là bị anh ta nhìn bằng ánh mắt coi thường, rồi nhận một tràng châm biếm sắc bén, nhưng cuối cùng anh ta vẫn sẽ dựa vào tình hình thực tế mà điều chỉnh.

​Đây không phải đặc quyền của riêng Natsuki. Gin ở một khía cạnh nào đó thực sự là một cấp trên tốt. Anh ta thậm chí còn giải thích kế hoạch tác chiến cặn kẽ cho những thuộc hạ ngu ngốc như heo.

​Akai: “?”

​Trên khuôn mặt bình tĩnh của anh ta xuất hiện một tia biểu cảm vô cùng khó hiểu.

​“Vậy sao?” Akai uyển chuyển nói, “Xin lỗi, tôi không nghĩ vậy.”

​Hojo Natsuki tinh ý nhận ra anh ta và Gin có mâu thuẫn, và còn nghiêm trọng hơn trước. Mối quan hệ giữa họ không hề hòa hoãn hơn dù đã làm việc cùng nhau một thời gian.

​Điều này thật tồi tệ. Cậu theo bản năng muốn hòa giải mâu thuẫn của hai người.
​Dù sao, cậu cần xây dựng mối quan hệ tốt với Moroboshi Dai, mà cậu lại là cấp dưới trực tiếp của Gin. Nếu quan hệ của hai người họ căng thẳng, cậu rất dễ bị Moroboshi Dai “giận cá chém thớt.”

​“Có lẽ, cậu chịu đựng qua đợt này là ổn thôi,” Natsuki như một cỗ máy dọn dẹp tỉ mỉ, cố gắng “tẩy trắng” cho Gin. “Dù sao cậu cũng là người mới, chưa trải qua quá trình rèn luyện cơ bản mà đã được vào đội hành động của Gin. Rất nhiều người đang theo dõi cậu. Gin giao nhiều nhiệm vụ như vậy cũng là để cậu chứng minh năng lực của mình trước mặt những người khác.”

​Hojo Natsuki hoàn toàn không biết mình bây giờ giống như một quản lý nhân sự tại công ty lớn, đang thao túng tâm lý nhân viên mới. Cậu tiếp tục trôi chảy:

“Hiện tại cậu đã có chút danh tiếng trong Tổ chức, tốc độ thăng chức có thể nói là chưa từng có. Tôi nghĩ điều này không thể tách rời khỏi khối lượng công việc Gin đã sắp xếp cho cậu. Anh ấy cũng công nhận năng lực của cậu, tin rằng người tài thường gánh vác nhiều việc, nên mới giao cho cậu nhiều việc như vậy. Đây cũng là để tạo dựng thành tựu cho cậu.”

​Akai nghe xong, hai mắt mở to. Đồng tử màu xanh lục hiếm hoi nhuốm vẻ mờ mịt và kinh ngạc.

​Bàn tay cầm chén trà sứ của anh ta run nhẹ, đáy chén va vào đĩa trà tạo ra âm thanh lanh lảnh.

​Anh ta không thể tin được, bàn tay 37 độ của Hojo Natsuki lại có thể vẽ ra một chiếc bánh nướng lớn vô lý đến vậy.

​Akai không kìm được hỏi: “Cậu nghiêm túc chứ?”

​Natsuki: “Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”

​Akai: “…?”

​Akai Shuichi là người xuất sắc nhất trong số các đặc vụ FBI cùng khóa. Khi nhiệm vụ nằm vùng của anh ta hoàn thành, có lẽ anh ta cũng sẽ trở thành thám tử được thăng chức nhanh nhất.

Trong quá khứ, anh ta đã gặp rất nhiều đối thủ khó nhằn, đối mặt với nhiều tình huống sinh tử cận kề, nhưng không ai khiến anh ta cảm thấy có nguy cơ hơn Gin.

​Anh ta có thể cảm nhận được mỗi lần Gin nói “Không hoàn thành tôi sẽ giết cậu” đều không phải là lời nói suông.
​Khối lượng công việc chết người mà đối phương giao cho mỗi ngày cũng thực sự là để tìm cách giết chết anh ta.

​Nếu Moroboshi Dai chiến đấu một mình, có lẽ trong hai tháng qua, anh ta đã trở thành một trong những linh hồn dưới tháp đôi rồi.

​May mắn thay, Akai không phải thế. Anh ta vẫn có các đồng đội FBI hỗ trợ.

​Ngoài khối lượng công việc khổng lồ và phức tạp hàng ngày, Gin còn thường xuyên giao cho anh ta một số nhiệm vụ mà thoạt nhìn là không thể hoàn thành ngay lập tức, rồi đưa ra thời hạn ngắn ngủi từ ba đến bảy ngày, kèm theo một câu “Không hoàn thành được thì giết cậu.”

​Akai trước đây cũng có phong cách làm việc độc lập, không thích cộng tác với người khác. Nhưng yêu cầu của Gin quá khắt khe, anh ta không thể không nhờ sự giúp đỡ của các đồng đội chi nhánh Nhật Bản, tận dụng mạng lưới tình báo của FBI, mới có thể khó khăn lắm hoàn thành đúng hạn.

​Những ngày qua anh ta sống thực sự rất mệt mỏi, dù trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, khó dò.

​Tuy nhiên, Hojo Natsuki có một điều nói không sai, đó là nhờ có khởi đầu địa ngục, Akai buộc phải phát huy 120% năng lực để phục vụ Tổ chức, vì thế tốc độ thăng chức của anh ta nhanh chưa từng có.

​Thậm chí vì quá xuất sắc, anh ta đã được “Vị tiên sinh” kia chú ý.

​Ngay cả Rum cũng đã chìa cành ô liu ra. Hắn ta lén tìm gặp Akai, ánh mắt đầy vẻ thưởng thức, vỗ vai người trẻ tuổi này:

“Gin đúng là ném mọi thứ cho cậu làm. Người trẻ tuổi, có muốn về đội hành động của tôi không?”

​“Tên Gin đó, hắn ta đang chèn ép cậu đấy. Nếu cậu gia nhập đội của tôi, tôi sẽ xin danh hiệu cho cậu với ‘Vị tiên sinh’.”
​Akai có chút do dự, anh ta tất nhiên đã động lòng.

​Càng nhanh có được danh hiệu, càng có cơ hội tiếp xúc với các dự án nghiên cứu cốt lõi, khám phá cơ cấu bên trong của Tổ chức Áo đen.

​Trong Tổ chức, ngoài Boss tối cao, quyền lực chủ yếu là cuộc đấu tranh giữa Gin và Rum. Nhưng Gin, là át chủ bài sát thủ thể hiện thực lực của Tổ chức ra bên ngoài, không chỉ có danh tiếng lừng lẫy mà còn mang tính đại diện cao.

​So với việc bắt sống Rum, bắt sống Gin chắc chắn mang ý nghĩa biểu tượng lớn hơn. Dù sao thì sớm muộn anh ta cũng sẽ có danh hiệu và tách ra khỏi đội hành động, không cần vội vã.

​Hơn nữa, Akai có chút lo lắng cho Hojo Natsuki.

​Natsuki đã nhẫn nhục chịu đựng bao năm như vậy, ẩn mình bên cạnh sát thủ hàng đầu để đánh cắp thông tin, thu thập bằng chứng… Akai tin rằng cậu là một người hợp tác với cảnh sát. Với sự đa nghi của Gin, nguy hiểm bại lộ của cậu là lớn nhất.

​FBI và cảnh sát Nhật Bản có lợi ích không giống nhau, nhưng đều là đồng minh của phe chính nghĩa. Akai sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu.

​Nếu Natsuki bại lộ, trên cơ sở không làm tổn hại lợi ích của bản thân, anh ta cũng sẽ hỗ trợ cậu chạy trốn.

​Hojo Natsuki vẫn đang dùng những lời nói suông để “vẽ bánh,” hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của Akai: “Mặc dù nhiệm vụ thực sự rất nhiều, điều này phải thừa nhận, nhưng tôi nghĩ cậu cũng sẽ là thành viên nhận được danh hiệu nhanh nhất…”

​Akai nghe thấy “nhận được danh hiệu,” ánh mắt run lên, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương đã nhìn thấu mục đích của mình?

​Nếu nghĩ vậy, không có gì lạ khi việc tiếp xúc lại thuận lợi như thế. Có lẽ bác sĩ đã thông báo trước với cậu ấy, và cậu ấy đang phối hợp diễn xuất, hỗ trợ anh ta thâm nhập Tổ chức.

​Natsuki mong đợi nhìn anh ta: “Hai người tương tự nhau như vậy, đến lúc đó có lẽ cậu sẽ hiểu được suy nghĩ của Gin. Tôi biết anh ấy cũng rất quý Dai-kun. Cho nên, không bằng thử hòa hợp với anh ấy đi?”

​Cậu có chút chột dạ. Gin không những không quý Moroboshi Dai, mà còn coi thường thủ đoạn “honey trap” để lấy thông tin của anh ta.

​Akai cẩn thận quan sát Natsuki, rồi chợt lĩnh ngộ ẩn ý sâu xa của cậu.

​Natsuki biết Gin đang nhắm vào mình, nên lấy cớ giúp đỡ chia sẻ nhiệm vụ để nói chuyện, bảo anh ta tìm cách hóa giải mâu thuẫn với Gin, để sớm có được danh hiệu.

​Thì ra là vậy. Hojo Natsuki quả nhiên biết thân phận của anh ta.

​Vẻ mặt Akai Shuichi dịu đi một chút, gật đầu nói: “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng.”

​Đương nhiên là không thể rồi. Anh ta và Gin định mệnh là kẻ thù không đội trời chung, anh ta tuyệt đối sẽ không nhún nhường trước người đó. Nhưng lúc này, vẫn nên nói vài lời dễ nghe để trấn an đối phương.

​Hojo Natsuki nghe vậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng: “Cậu có thể nghĩ thông suốt thật sự quá tốt.”

​“Tôi hiểu rồi,” Akai lấy lại tài liệu từ tay cậu, điềm đạm nói, “Tôi một mình có thể giải quyết được, cậu cứ làm việc của mình đi, chú ý nghỉ ngơi.”

​Hojo Natsuki vô cùng cảm động. Không ngờ một hành động bộc phát, và những lời nói suông vô thưởng vô phạt lại có tác dụng lớn đến vậy. Cậu lập tức sinh ra một sự tự tin mù quáng vào tài ăn nói của mình.

​Trong Tổ chức, có rất nhiều “độc hành hiệp” không chịu nghe lời. So sánh như vậy, Moroboshi Dai thật sự rất tốt.
​Natsuki thương xót nhìn Moroboshi Dai.
​Scotch đáng thương, sao lại đoản mệnh thế chứ?

​Akai không hiểu gì nhìn lại, dường như đã nắm bắt được điều gì đó từ ánh mắt đầy ẩn ý của cậu, rồi đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

​Hòa giải mâu thuẫn, đương nhiên không thể chỉ tác động một phía.

​Natsuki suy nghĩ làm thế nào để giải quyết định kiến của Gin đối với Akai. Cậu phân tích một chút, một mặt là hai người đều là những tay súng bắn tỉa hàng đầu, “đồng nghề khinh nhau.” Mặt khác, Akai giỏi “honey trap,” còn Gin thì khinh bỉ điều đó.

​Ngày nghỉ hiếm hoi, Gin nửa nằm trên sofa xem phim. Phòng khách tắt đèn, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ.

​Mái tóc dài bạc trắng buông xuống như ánh trăng. Ánh sáng và bóng tối tạo nên đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh.
​Hojo Natsuki cắt một ít trái cây, nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh anh.

​Đối phương lướt nhìn cậu một cách hờ hững.

​Natsuki suy nghĩ cách mở lời, lại bất giác xem phim một cách ngon lành.

​Một bộ phim Pháp, nam chính là một gã ăn bám chỉ có vẻ ngoài, dựa vào việc “ăn cơm mềm” của các phú bà mà dần dần trà trộn vào giới thượng lưu.

​“Đây không phải là ‘honey trap’ sao?” Natsuki giật mình hoàn hồn, nắm lấy cơ hội hỏi, “Gin, anh không thích cái này, đúng không?”

​Gin chậm rãi nói: “Tôi chỉ quan tâm kết quả.”

​Gin là người theo chủ nghĩa hiệu quả tối thượng. Giết người chỉ dùng một viên đạn, làm nhiệm vụ chỉ chọn phương án nhanh nhất để đạt được mục đích, và khi cần thiết có thể hy sinh đồng đội bất cứ lúc nào.

​Hojo Natsuki bối rối “Ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “Tôi cứ nghĩ anh ghét Moroboshi Dai vì cái này.”

​Ánh mắt Gin lập tức dừng lại trên người cậu, mang theo sự lạnh lẽo và không thể bỏ qua.

​Không đợi anh ta mở lời, Natsuki lập tức đầy bản năng sinh tồn, nói năng lộn xộn để bù đắp: “Xin lỗi, tôi chỉ tò mò tại sao anh lại… À, đúng, tôi cũng không thích hắn ta.”

​“Xin lỗi, Scotch,” cậu thầm nghĩ. “Cậu là người tốt, hy vọng cậu đừng bận tâm những lời tôi nói linh tinh. Cậu cũng không cố ý.”

​Gin vẫn nhìn chằm chằm cậu, như thể đang đùa giỡn, sâu thẳm trong đôi mắt xanh lục là sự đen tối ẩn chứa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

​Ánh mắt anh ta hơi thu lại: “Cậu tốt nhất là như thế.”

​Hojo Natsuki không thể chịu nổi ánh mắt đó, run rẩy dời đi tầm nhìn.
​“Tôi đương nhiên là như thế rồi,” cậu mạnh miệng.

​Không khí hơi dịu đi một chút.
​Natsuki vừa xem phim vừa ăn trái cây, đột nhiên nói: “Nam chính này không đẹp trai bằng tôi.”

​Gin không có ý kiến gì, nhưng cũng không lạnh lùng châm biếm như mọi khi.

​Natsuki suy tư: “Hắn ta có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, nếu tôi đi ‘honey trap’ chắc cũng dễ dàng thành công lắm nhỉ?”

​Gin chậm rãi quay đầu lại, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến Natsuki theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, trong đầu báo động vang lên.

​“Đùa thôi,” cậu như một con thú nhỏ bị giật mình, lông tơ dựng ngược lên, “Trước đây tôi không có ý nghĩ này, sau này cũng sẽ không có!”

​Ánh mắt anh ta kiềm chế nhưng đầy phóng túng, lướt qua chiếc cằm đang căng thẳng của người đang run sợ, rồi khẽ cười một tiếng, khiến người nghe sởn gai ốc.

​Giọng Gin lạnh nhạt, nhưng tràn đầy ý cảnh cáo: “Cậu có thể thử xem.”
​Natsuki cứng họng: “……”

​Thật đáng sợ, thử chắc chắn sẽ chết mất…

​Thứ Bảy, ngày hẹn ăn trưa với Matsuda, nhanh chóng đến.

​Tối hôm trước, khi bàn bạc sẽ ăn ở đâu, Matsuda ấp úng: “Có lẽ hơi đột ngột, nhưng cậu có ngại tôi dẫn theo một người bạn không? Hắn ta tên là Hagiwara Kenji, cậu hẳn là cũng không nhớ đâu… Hắn ta cũng là người quen của cậu. Hồi trước chúng ta từng chơi cùng nhau trong kỳ nghỉ.”

​Khi nghe đối phương nói Hagiwara Kenji cũng là cảnh sát, Natsuki dứt khoát gật đầu: “Đương nhiên được. Tôi cũng muốn gặp lại những người bạn cũ.”

​Sau đó, Hojo Natsuki không để lộ dấu vết, thăm dò Moroboshi Dai về hành trình ngày mai của anh ta. Biết được đối phương có một nhiệm vụ ở nước ngoài kéo dài một tuần, cậu thở phào nhẹ nhõm.

​Điểm thành tựu của Moroboshi Dai hẳn là sẽ không được phản hồi kịp thời cho cậu. Còn bên Bourbon thì khó nói, nhưng chỉ cần cậu kiểm tra kịp thời, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán.

​Ngày hôm sau, Hojo Natsuki bước vào quán thịt nướng.

​“Này, Natsuki,” Matsuda giơ tay, “Ở đây này.”

​Đối phương mặc đồ thoải mái, một chiếc áo hoodie màu xanh Klein, đeo một cặp kính râm đen. Bên cạnh anh ta là một thanh niên tóc dài lòa xòa, khuôn mặt tuấn tú và phong lưu, mặc một bộ vest thoải mái, cũng mỉm cười gật đầu với cậu.

​“Lâu rồi không gặp, Natsuki,” Hagiwara Kenji cười nói, “Cậu càng ngày càng đẹp trai đấy. Nghe Jinpei nói cậu bị mất trí nhớ, thật hay giả thế? Không phải cậu ta đang lừa tôi đấy chứ?”

​Matsuda bất mãn: “Cậu ngu à? Làm sao tôi có thể dùng chuyện này để lừa người được.”

​Hojo Natsuki nở nụ cười xin lỗi đúng lúc: “Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ gì cả. Trước đây tôi từng gặp một tai nạn xe hơi.”

​Cậu trực giác rằng hai người trước mặt không lừa dối mình.

​Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng cậu lại cảm thấy thoải mái đến lạ, giống như đang gặp lại những người bạn đã quen từ lâu.

​Hagiwara quan tâm hỏi: “Vậy bây giờ sức khỏe cậu thế nào rồi?”

​“Cũng ổn, mọi thứ bình thường. Ngoài việc mất trí nhớ ra thì không có di chứng nào khác.”

​Hojo Natsuki nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tán cây xanh tươi. Dưới ánh nắng buổi trưa, những chiếc lá được chiếu sáng đến mức thấy rõ từng đường gân, từng chi tiết nhỏ nhất.

​Mùa hè sắp đến rồi. Cậu chợt nhận ra.
​Cậu thích mùa hè, không có lý do gì cả. Có lẽ mùa hè từng có những chuyện rất vui, nên cậu nhớ mãi không quên.

​Nhưng khi lục lọi trong ký ức, lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Có vẻ như sự thiên vị của cậu đối với mùa hè chỉ là sự đa tình của riêng cậu mà thôi.

​Natsuki chợt cảm thấy mất mát: “Cảm giác không nhớ gì thật khó chịu. Tôi quên mất cả người bạn thân nhất của mình. Hy vọng có thể tìm thấy anh ấy.”
​Matsuda và Hagiwara liếc nhìn nhau. Cả hai khẽ cau mày, dường như cũng đang cố gắng nhớ lại.

​“Nếu có manh mối, tôi và Jinpei có thể nhờ người giúp cậu tìm xem,” Hagiwara cười nói một cách trong sáng. Anh ta hỏi, “Cậu có ảnh của anh ấy, hay bất kỳ thông tin nào khác không?”

​— Dù sao thì họ là cảnh sát.

​Natsuki lắc đầu: “Không có gì cả. Chỉ nhớ anh ấy có mắt màu xanh lá…”

​“Và là một tay bắn tỉa.” Điều này thì không thể nói.

​Vì vậy, cậu nuốt từ đó xuống: “… Bên ngoài, không có gì cả…”

​Matsuda hơi mở to mắt: “Khoan đã, mắt màu xanh lá, nghĩa là anh ấy là con lai đúng không?”

​Natsuki: “Ừm, chắc là vậy. Cao hơn tôi rất nhiều.”

​Matsuda lập tức vui vẻ: “Tôi có ấn tượng về người này! Anh ấy từng đến đón cậu bằng xe, lớn hơn cậu vài tuổi.”

​Hagiwara mỉm cười gật đầu phụ họa ở bên cạnh.

​“Vì tên của hắn có một chữ trùng với tên tôi, nên tôi có ấn tượng sâu sắc,”

Matsuda nói. “Nhưng tôi không biết tên đầy đủ. Cậu lúc đó gọi hắn là ‘A Jin’.”

​Natsuki: “……”

​Natsuki kinh hãi: “……!!”

​Cậu gần như không thể thở nổi: “!!!!!”

​Cái gì?! G-Gin à?!

​Thật là một cái tên đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro