Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1:Từ Chức


​Tác giả: Lưu Sơ

​Lần đầu tiên Hojo Natsuki từ chức là do sự bùng nổ của những oán niệm sau một tháng liên tục tăng ca không nghỉ.

​Cậu ôm lấy trái tim đang âm ỉ đau vì làm việc quá sức, uống một ngụm cà phê đá Mỹ để giữ mạng. Bỗng nhiên, cậu lấy hết dũng khí để nhắn tin cho Gin.

​【Natsuki: Gin, tối nay có thể về sớm một chút không? Có chuyện quan trọng muốn nói với anh.】

​Đối phương trả lời rất nhanh.
​【Gin: Chuyện gì.】

​【Natsuki: Chuyện này muốn gặp mặt trực tiếp mới nói được.】

​【Gin: Đã biết.】

​Cậu chăm chú nhìn giao diện tin nhắn một lúc, ấn tắt màn hình, nhắm mắt suy nghĩ về những từ ngữ để từ chức, mô phỏng những tình huống đối thoại có thể xảy ra...

​Vì quá mệt mỏi, cậu bất giác ngủ gật trên ghế sofa.

​Khi Hojo Natsuki tỉnh lại, ánh sáng trong phòng khách không hiểu sao trở nên kỳ lạ, chỉ còn lại chiếc đèn ở hành lang gần cửa ra vào, một chút ánh sáng vàng cam nhẹ nhàng bao trùm mái tóc đen của cậu.

​Cậu ngơ ngác nhớ lại mình đã tắt đèn từ lúc nào, ngồi dậy nửa chừng, đột nhiên đối diện với một đôi mắt xanh lục.

​Hojo Natsuki giật mình, sau đó mím môi, ngồi thẳng lại: “...Gin.”

​Đối phương thờ ơ đánh giá cậu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, như một loài mèo lớn đang rình mò con mồi.

​Hắn khẽ đáp: “Ừm.”

​Hojo Natsuki siết chặt tấm chăn mỏng, rơi vào trạng thái căng thẳng, vì vậy hoàn toàn không kịp nghĩ xem tại sao trên người mình lại có một cái chăn.

​“Thật ra.” Cậu nói, “Tôi đã có ý định này từ lâu rồi, gần đây mới hạ quyết tâm...”

​Gin chậm rãi rút một điếu thuốc ra, kẹp giữa các ngón tay, chờ đợi cậu nói tiếp.
​Thái độ của hắn trông khá bình thản, thậm chí còn ẩn chứa một chút vui vẻ.

​“...Tôi muốn rời khỏi tổ chức.” Hojo Natsuki khẽ nói.

​Gin đang cúi đầu chuẩn bị châm thuốc, chợt ngước mắt nhìn thẳng vào cậu. Ánh sáng vỡ thành từng mảnh vàng, chìm vào con ngươi xanh nhạt của hắn, không khuấy động bất kỳ gợn sóng nào.

​Hojo Natsuki từ từ kể ra những lý do đã chuẩn bị sẵn, nửa thật nửa giả: “Ba năm rồi, tôi cảm thấy tôi không hợp với công việc này lắm. Tôi không thể đóng góp được thành tựu gì, chỉ ngồi không hưởng lương, rất có lỗi với tiền lương mà tổ chức đã trả... Hơn nữa, gần đây nhiệm vụ của tổ tình báo cũng rất nặng nề...”

​Dưới ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, giọng cậu càng lúc càng nhỏ, nhưng phòng khách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

​Gin khẽ cười, đầy vẻ mỉa mai: “Cậu rất mệt à?”

​Hojo Natsuki chột dạ gật đầu. Nói mình 'tận tụy cống hiến' trước mặt một 'chiến sĩ thi đua' của tổ chức quả thực là một thử thách đối với sự 'mặt dày' của cậu, nhưng cậu không né tránh.

​Natsuki: “Đúng vậy, rất mệt.”

​Gin: “...”

Natsuki thành khẩn nói: “Bây giờ tôi có thể thu dọn đồ đạc được chưa? Tôi sẽ đi rất nhanh.”

​Gin gập điếu thuốc chưa châm lửa, ném vào thùng rác, nói một cách không rõ ý:

“Tối nay còn có nhiệm vụ khác.”

​Hắn đứng dậy, đi về phía cửa.

​Hojo Natsuki ngẩn người một lát, lẽo đẽo đi theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn không quên mang theo chìa khóa xe.

​Trong mười mấy giây đi thang máy, trái tim cậu có một cảm giác không trọng lượng rất nhỏ, không thể đoán được ý đồ của Gin.

​Gin nói tên một địa điểm: “Cá vàng.”
​Hojo Natsuki gật đầu, nhưng trong lòng càng lúc càng bất an.

​'Cá vàng' là một căn cứ bí mật của tổ chức ở Kanagawa, được xây dựng ở ngoại ô. Trên mặt đất là một nhà máy in 3D, bên dưới là sự che giấu của bóng tối và máu tanh.

​Đột nhiên trời đổ mưa, tí tách, tí tách, những giọt mưa đập vào cửa kính xe.
​Cậu bật radio trong xe lên, một bản nhạc nhẹ nhàng, êm dịu vang lên mơ hồ trong tiếng mưa rơi.
​...
​Hojo Natsuki năm nay hai mươi tuổi. Đây là năm thứ ba cậu làm việc cho Gin.

​Cha mẹ cậu qua đời từ sớm, nhưng tổ chức đã cung cấp cho cậu sự hỗ trợ tài chính và tài nguyên giáo dục ưu việt, đồng thời hết lòng hướng dẫn cậu đi theo con đường chuyên ngành máy tính và phát triển phần mềm.

​Điều này khiến cậu có chút không hiểu, bởi vì hoạt động kinh doanh cốt lõi của tổ chức là nghiên cứu dược phẩm.

​Cậu đúng là có chút hứng thú với lĩnh vực này, cho nên lúc xin việc cũng đã cân nhắc những chuyên ngành liên quan. Sau đó vì một vài lý do đã thay đổi ý định, học một chuyên ngành công nghệ hơi 'trừu tượng' hơn.

​Và rồi, khi những người cùng tuổi đang vừa học vừa làm hoặc điên cuồng chạy đua, cậu bắt đầu cuộc sống 'ăn lương nhưng lười biếng'.

​Ban đầu cứ nghĩ sẽ dần dần vào bộ phận kỹ thuật hoặc viện nghiên cứu, nhưng lại được sắp xếp vào tổ tình báo, hơn nữa còn đảm nhiệm vai trò hỗ trợ kỹ thuật riêng cho Gin.

​Vị trí này có chút giống trợ lý cao cấp, việc nhỏ gì cũng phải ôm đồm, lại còn phải hiểu cả kỹ thuật.

​Gin cẩn thận và kín đáo, công việc dọn dẹp hậu quả không cần tốn nhiều tâm sức; nhưng anh thường xuyên điều chỉnh kế hoạch dựa trên tình hình thực tế, vô hình trung tăng thêm rất nhiều khối lượng công việc cho Hojo Natsuki. Cậu không dám lơ là một chút nào, thời gian làm việc và nghỉ ngơi phải đồng bộ với Gin, lại còn phải đồng thời lo nhiệm vụ của tổ tình báo...

​Tiền lương mà tổ chức trả tương đối hậu hĩnh, nhưng chưa đến mức có thể chà đạp lên sinh mệnh của cậu. Hojo Natsuki tin rằng cái 'phúc' làm việc 996 này cậu không thể chịu nổi. Đương nhiên, ngoài ra còn có những nguyên nhân khác, cái này tạm thời chưa nhắc đến.

​Tóm lại, cậu mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ở cái tuổi đáng lẽ phải đi học đại học, tràn đầy khao khát về xã hội, cậu đã có ý định nghỉ hưu sớm hơn quy định. Phải khen một câu là đi sớm hơn người khác 40 năm.
​...
​Sau khi lính gác căn cứ xác nhận thân phận, họ nhanh chóng được cho phép đi qua.

​Những chiếc đèn trắng treo trên trần nhà cao rộng, sàn hành lang trống trải phản chiếu ánh sáng. Chỉ có tiếng bước chân đều đặn vang vọng, để lại một chuỗi dấu chân ướt đẫm.

​Gin đẩy cửa một phòng tra tấn.
​Khác với phong cách công nghiệp tối giản và lạnh lùng trên hành lang, bức tường bên trong căn phòng có màu xám đen nặng nề, lấm lem màu đỏ thẫm dính bết, không khó để đoán là máu văng ra đã khô lại.

​Một người đàn ông mặc đồ đen bên trong gật đầu chào Gin: “Đại ca.”

​Trên chiếc ghế điện ở trung tâm, một tù nhân bị tra tấn đến tóc tai rối bời đang bị trói, miệng lẩm bẩm “Tôi không biết”, vẻ mặt hoảng hốt.

​Lòng bàn tay Hojo Natsuki hơi toát mồ hôi.

​Cậu nhận ra người này, dường như họ Inoue, thành viên của tổ tình báo thứ hai, lớn hơn cậu vài tuổi, cũng luôn miệng nói muốn tích đủ tiền để về hưu sớm.

​Không biết tình hình này là gì, liệu có phải là mô phỏng tra tấn trước khi rời tổ chức, hay là...?

​Gin: “Không hỏi ra được sao?”

​Người đàn ông mặc đồ đen nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Hai ngày rồi, hắn không chịu nói.”

​“Đồ phế vật.”

​Gin cười khẩy, tay trái thò vào túi áo khoác.

​Nhận thấy động tác này, Hojo Natsuki theo bản năng quay đi, nhìn chằm chằm một mảng tường lấm tấm ở phía xa.

​“Đoàng——”

​Có bộ giảm thanh. Nhưng tiếng súng vẫn chói tai, Hojo Natsuki run lên một cách gần như không thể nhận ra.

​Mảng tường đỏ thẫm kia lại chồng thêm một màu đỏ tươi mới, giống như đang chảy ra một giọt máu.

​Cậu nhắm mắt lại thật chậm, khi ngước lên đã giấu đi mọi cảm xúc, mặt mày vẫn như thường đối diện với Gin. Cậu phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, dường như đang dùng ánh mắt chế giễu—“Vẫn vô dụng như vậy.”

​Nhưng Gin không nói thêm lời nào, sải bước rời khỏi căn cứ. Hojo Natsuki bất an đi theo, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

​Tuy nhiên Gin chỉ nói: “Về thôi.”

​Cho đến khi trở lại căn hộ, Hojo Natsuki vẫn ở trong trạng thái mơ hồ.

​Gin nói rằng sáng mai 9 giờ có nhiệm vụ, rồi trở về phòng của mình, chỉ để lại mình cậu giải mã ý nghĩa của những lời đó.

​Hojo Natsuki biết việc từ chức gần như đã thất bại. Gin dường như cũng không có ý định làm khó cậu, cậu lập tức thản nhiên chấp nhận chuyện này—trong mắt người khác gần như là không thể tưởng tượng.

​Cậu tắm rửa, khi ra khỏi phòng tắm thì thấy đèn hành lang tự động cảm ứng sáng lên. Chiếc áo khoác dài màu đen vốn treo trên giá đã biến mất.

​Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên sự kính nể đối với 'chiến sĩ thi đua'. Mặc dù cậu sẽ không bị khích lệ vì điều đó, nhưng cậu cũng có chút bất an—tại sao không gọi cậu đi cùng? Chẳng lẽ vì chuyện từ chức mà nghi ngờ thân phận của cậu sao?

​Gạt bỏ những suy đoán lộn xộn, Hojo Natsuki ngủ thiếp đi. 1 giờ rưỡi sáng, ngày nghỉ ngơi sớm nhất trong tháng này.

​Cậu mơ thấy Gin mang cho mình một ly Americano nóng.

​Hắn lạnh lùng trừng mắt, chửi rủa:

“Americano nóng cút khỏi Nhật Bản!”

​Gin vẻ mặt lạnh nhạt: “Uống hết đi.”

​Natsuki: “Ô ô...”

​Cậu nức nở ngoan ngoãn uống hết.
​Một giấc mơ thật đáng sợ.

​Ngày hôm sau, khi nhìn thấy Gin, bên cạnh anh có thêm một gương mặt mới.
​Người thanh niên to lớn đeo kính râm ngồi trên ghế sofa, trông rất chất phác, là kiểu cấp dưới mà Gin sẽ vừa ý, độ phục tùng cao—sau này, hắn có biệt danh là Vodka.

​Hắn lễ phép chào hỏi Hojo Natsuki:

“Chào anh, Hojo-san. Tôi là Uotsuka Saburo, từ hôm nay sẽ đảm nhiệm vị trí trợ lý của đại ca.”

​Hojo Natsuki không hiểu nguyên do, nhìn về phía Gin.

​Đối phương lại lộ ra vẻ mệt mỏi. Vì thiếu ngủ, dưới mắt hắn luôn có quầng thâm nhạt, nhưng tinh thần vẫn luôn duy trì sự tập trung cao độ; hôm nay cả người hắn có chút rệu rã, như thể cả đêm không ngủ.

​Gin nói: “Bên tổ tình báo không cần đến nữa.”

​Hojo Natsuki nổi da gà: “...”

​“Hôm nay đến tổ hậu cần báo cáo, cậu vẫn sẽ làm việc cho tôi.” Hắn nói tiếp, quay đầu liếc Uotsuka Saburo một cái,

“Sau này giao những công việc máy móc cho hắn.”

​Đối phương sắp xếp cho cậu chu đáo như vậy, cậu ngẩn người tại chỗ, rất lâu không thể nói nên lời.

​Những sắp xếp này dường như chỉ để giảm bớt khối lượng công việc của cậu, cậu nhất thời khó có thể đoán được ý đồ của Gin.

​Gin nâng đôi mắt xanh biếc lên nhìn cậu, cảm xúc rất nhạt, nhưng áp lực lại ập đến: “Còn vấn đề gì không?”

​Hojo Natsuki suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: “...Vậy tiền lương thì sao?”

​Gin: “Theo lẽ thường.”

​Natsuki: “!”

​Lần đầu tiên từ chức lại kết thúc một cách chóng vánh như vậy.

​Hojo Natsuki hồi tưởng lại, cảm thấy Gin quả nhiên thâm sâu khó lường.

​Đánh một gậy rồi cho một củ cà rốt, một loạt thao tác PUA trôi chảy như nước. Không chỉ có kỹ năng b.ắn s.úng và mưu lược hơn người, mà còn là một cao thủ kiểm soát lòng người. Thực sự quá thâm sâu khó lường.

​Nhưng hiển nhiên, cậu không dễ bị điều khiển như vậy.

​Gần một năm trôi qua, Hojo Natsuki lại một lần nữa nảy sinh ý định từ chức.
​Từ chức đương nhiên cần có sự trang trọng. Cậu chỉnh lại cổ áo trước gương, chọn một chiếc đồng hồ yêu thích nhất.
​Người thanh niên trong gương có làn da cực trắng, tóc đen nhánh mềm mại, khóe mắt hất lên, tuấn tú và phong lưu; khi rũ mi mắt, hàng mi dài tạo ra một bóng mờ nhạt nhòa trên mí mắt dưới.

​Cậu vừa chỉnh lại dây đồng hồ, vừa chăm chú suy nghĩ. Vì vậy, cậu không để ý đến màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên.

​【“Đại chiến Hồng-Đen · Đêm trước rạng sáng Ⅱ - Diễn đàn người chơi” đã hoàn tất tải bản vá, đang tiến hành cài đặt lại phần mềm cho bạn.】

​【Đang cài đặt phần mềm...】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro