Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

 【“Tôi là thư ký của Thủ lĩnh, mật danh là Cointreau.” Thiếu niên nói.
 
“Cointreau...?” Vermouth lẩm bẩm, “Vermouth, Thủ lĩnh nói nghi ngờ Curacao đã khôi phục ký ức, 20 phút nữa sẽ có cớm và xe cứu thương đến đón cô ta đi.” Cậu ta nói rất nhanh, có thể nghe ra sự thiếu kiên nhẫn.
 
Cái gì... khôi phục ký ức rồi sao?
 
Nakajima Atsushi căng thẳng nuốt nước bọt.
 
Cớ, cớm?!
 
Bản thân kia lại có tính cách như thế này sao!
 
A a a, quả thật chính là Akutagawa phiên bản Nakajima Atsushi... đáng sợ quá!
 
【“Chúng ta cần đưa người đi trước, Thủ lĩnh nói bảo mấy người phối hợp với tôi hành động.” Vermouth nhìn thẳng vào cậu ta, “Sao ta phải tin ngươi?”
 
Thiếu niên trước mắt cô, ước chừng chỉ bằng tuổi học sinh cấp ba, nhưng lại là một thành viên có được mật danh của tổ chức, còn là cấp dưới trực tiếp của vị kia... Rốt cuộc họ là...
 
“... Tin hay không tùy, dù sao nhiệm vụ thất bại thì người chịu phạt cũng không phải tôi.” Thiếu niên nở một nụ cười xấu xa, Vermouth: ?!】
 
Vermouth: ...
 
Sao không giống với những gì cô nghĩ thế?
 
Lẽ ra lúc này đối phương không nên chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình sao?
 
Nakajima Atsushi: “...”
 
Đáng ghét, lại có chút giống Dazai-san phiên bản cậu rồi!
 
Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa nhóc ranh! Thật không khiến người ta ưa nổi!
 
Không thể tin được cậu ta lại là thư ký của ngài ấy, không biết ngài ấy chịu đựng cậu ta bằng cách nào nữa?
 
Vermouth cũng thầm chửi trong lòng.
 
“Wow, ai đó bị hớ rồi kìa.” Amuro Tōru cười như không cười.
 
Vermouth mặt lạnh lùng, “Hừ.” Chỉ là đàn ông mà thôi!
 
【“Được rồi, tôi phải phối hợp với cậu như thế nào?” Vermouth bất lực, “Là các người, chứ không phải cô, Vermouth.” Cointreau giơ tay chọc chọc tai nghe bên tai mình, “Người ở phía bên kia tai nghe của cô cũng phải nghe theo tôi.”
 
Bản thân Gin ở phía bên kia tai nghe: “... Chậc.”
 
Vermouth: “... Rõ.”】
 
Gin, Vermouth: “... Chậc.”
 
Nakajima Atsushi cảm thấy có hai ánh mắt oán hận đang nhìn chằm chằm gáy mình, cậu có chút khổ sở.
 
Đó căn bản không phải là tôi mà!
 
Mọi người có tức giận cũng đừng trút lên tôi chứ!!
 
“Không sao đâu, em sẽ bảo vệ Atsushi!” Giọng Izumi Kyōka vang lên bên tai cậu, ánh mắt kiên nghị của cô bé thật sự xua tan đi một chút lo lắng trong lòng cậu.
 
“Ừm, cảm ơn em, Kyōka.”
 
【Trong bãi đậu xe ngoài thủy cung.
 
Amuro xuống xe chào người vừa đến, “Đây là...?” Vermouth tháo kính râm, “Kế hoạch hành động lần này thay đổi, đây là ‘sếp’ của hành động mới này của chúng ta, Cointreau.” Ả nói đùa.
 
“Hành động mới?” Amuro nhíu mày.
 
Anh đánh giá thiếu niên trước mắt, để một đứa trẻ đến...? Không, trong tổ chức không tồn tại “đứa trẻ” vô tội có được mật danh rượu.
 
“A…”
 
【Vermouth kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người cho Amuro, rồi nói: “Gin không thể quay lại kịp lúc, nên chỉ có ba chúng ta thôi.” Ả xòe tay, hành động tùy ý này khiến lòng Amuro đang muốn tìm cách khác lại càng thêm căng thẳng.
 
Anh chưa từng nghe đến sự tồn tại của Cointreau, cũng không nắm bắt được ý định của đối phương. Nhiệm vụ lần này nhất định phải thất bại, Curacao tuyệt đối không thể bị người của tổ chức đưa đi!
 
“Ủa...?”
 
Mà ba người đội Thám tử Nhí lại không khỏi bắt đầu lo lắng.
 
“Điều này có nghĩa là Amuro-niisan không phải người xấu đúng không?”
 
“Nếu không phải người xấu thì là nằm vùng hả? Vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?”
 
“Hở? Vậy phải làm sao bây giờ? Amuro-niisan ở bên chúng ta là nằm vùng hay là kẻ xấu?”
 
Đương nhiên là nằm vùng rồi.
 
Amuro Tōru nghĩ thầm trong lòng.
 
Gin: “Bourbon, hy vọng mày không phải là chuột giống như đồng vị thể của mày.”
 
Amuro Tōru: “...” Chậc.
 
【“Curacao hiện đang được bảo vệ nghiêm ngặt, không chấp nhận bất kỳ yêu cầu gặp mặt nào, hơn nữa cảnh sát gần đó đã đến trước rồi, có chút khó khăn đây.”
 
Cointreau mở miệng, “… Không bằng xông thẳng vào giết đi?” Lời vừa dứt, hai người kia đồng tử chấn động.
 
Thật quá ương ngạnh!
 
“Ngài đang nói đùa sao...” Amuro nói giảm nói tránh, “Không, tôi nghiêm túc.” Cointreau phủ nhận.
 
Amuro, Vermouth: “...”
 
Lẽ nào vị kia nói bảo họ hỗ trợ, thực sự là để họ động não còn Cointreau hành động à?!
 
Vermouth chìm vào suy tư.
 
Khoan đã, Cointreau vậy mà lại có tính cách như thế này sao...?
 
“Lừa người đúng không...”
 
Nakajima Atsushi: “…” A a a a a a a!!!
 
Rốt cuộc cậu đang làm gì thế!!
 
【Mari nhìn bản đồ công viên và suy nghĩ, “Tiếp theo chơi gì đây...” Không chú ý dẫm phải viên đá trên đất, khi cô bé sắp ngã Mori đã tinh mắt ngăn cản và bế cô bé lên.
 
Mari còn tưởng mình sắp ngã sấp mặt, một thoáng lơ lửng, mở mắt ra thấy mình đang được Mori ôm vào lòng, má cô bé hơi nóng lên, “Cảm ơn cha...” Đôi mắt xanh lam đột nhiên run lên, giọng cô bé run rẩy, “Tay của cha...!”】
 
Ánh mắt mọi người nhìn theo màn hình...
 
Tất cả lập tức cạn lời.
 
 
Mèo tam thể: “...?”
 
【Mu bàn tay của Mori đang ôm cô bé có một vết xước nhỏ, có lẽ do cạnh giấy của bản đồ gây ra, Mori cũng chú ý đến điều này, “Không sao, chỉ là một vết cắt nhỏ thôi, Mari-chan không sao là được rồi.”
 
Marii tuy cảm động nhưng cũng xót xa, “Không được đâu cha! Nhất định phải đến phòng y tế xử lý mới được!” Mori: “À? Không cần thiết mà...”
 
“Rất cần thiết!”】
 
Mori Ōgai chần chừ, “Có hơi khoa trương không nhỉ?”
 
Nakahara Chūya ôm mặt.
 
Ngài giờ mới phát hiện sao?!!
 
【Ngay sau đó, Mari kéo Mori đến phòng y tế trong khu thủy cung, “Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!” Mori có chút khó xử, “Không cần khoa trương đến thế đâu Mari-chan, chỉ là một vết thương nhỏ thôi...”
 
 
Y tá bước đến, “Có chuyện gì vậy?” Mari căng thẳng nói: “Chị y tá làm ơn xem tay của cha, cha bị thương rồi!” Mori ngoan ngoãn đưa mu bàn tay ra, y tá nhìn chằm chằm vào vết xước sắp lành đó, rơi vào trầm mặc. “Chị y tá, có nghiêm trọng lắm không ạ!”
 
Y tá: “...?”】
 
“Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha ha...” Dazai Osamu ôm bụng cười lớn.
 
“Đến trễ chút nữa là vết thương lành luôn rồi đấy!”
 
【Y tá chỉ bôi chút iodophor lên mu bàn tay Mori, và đưa một miếng băng cá nhân để điều trị. Sau đó, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Mari, cô thu lại băng cá nhân, thay bằng băng gạc quấn cả bàn tay lại, và thắt một chiếc nơ bướm để kết thúc. 】
 
Mori Ōgai: “..."
 
Elise: “...”
 
【“Như vậy được rồi nhỉ? Mari-chan còn muốn đi đâu chơi nữa không?”
 
“Không được! Cha bị thương vì con nên mới bị thương, cha phải nghỉ ngơi ở đây!” Trong sảnh phòng y tế, Mari kéo Mori ngồi xuống ghế sofa, “Không, không đến mức đó đâu Mari-chan..."
 
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi!” Tiếng kêu quen thuộc lần nữa xuất hiện.
 
“Có chuyện gì vậy?” Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng thò đầu ra khỏi phòng, chỉ thấy Odasaku và Dan mỗi người đỡ một bên Dazai đang hôn mê chạy tới, “Bác sĩ! Lúc xuống tàu lượn siêu tốc là cậu ấy đã ngất xỉu rồi, còn sùi bọt mép nữa!”
 
“Cậu ấy sắp chết rồi ạ!”】
 
 
Mori Ōgai huýt sáo.
 
Dazai Osamu ôm mặt.
 
【Bác sĩ bảo họ đỡ người đến ghế sofa, dùng đèn pin soi vào mắt Dazai, rồi kết luận: “Chắc chỉ đơn giản là bị dọa ngất thôi.” Odasaku lo lắng hỏi, “Vậy vì sao cậu ấy còn sùi bọt mép..."
 
Bác sĩ lại ngửi ngửi, “Trước khi đi tàu lượn siêu tốc cậu ấy có uống gì không? Ví dụ như… nước giải khát có ga chẳng hạn.” Dan im lặng, ngừng vài giây, mới nói, “Đã làm phiền bác sĩ rồi...”
 
Mori nhớ lại ly coca hắn mua cho Dazai lúc mới gặp, chìm vào im lặng.】
 
“Cậu ta bị dọa ngất rồi muốn nôn, nhưng trong bụng lại toàn là coca nên...?” Kunikida Doppo không nói tiếp được.
 
“Nên nôn ra toàn là bọt của coca.”
 
Dazai Osamu nghe xong muốn tự sát.
 
Hắn tuyệt đối không thừa nhận cái tên trên màn hình có chung khuôn mặt với mình kia tên là Dazai Osamu.
 
【Dan từ xa chào Mori một tiếng, sau đó cùng Odasaku ngồi chờ Dazai tỉnh lại.
 
Không lâu sau, có ba đứa trẻ chạy vào, tìm một chiếc ghế sofa trống trong sảnh bắt đầu chơi cờ vây đen trắng, xem cuộc trò chuyện của chúng thì hình như là đang đợi người, Dazai cũng vừa lúc này từ từ tỉnh lại.
 
“Dazai!”
 
“Tớ, tớ đang ở đâu… Tớ...” Hắn vẫn còn hơi mơ hồ, “Lúc tàu lượn siêu tốc dừng lại tụi tôi đã phát hiện cậu ngất xỉu rồi, tôi và Dan đã khiêng cậu vào phòng y tế đó, Dazai.”
 
“À... hức hức hức.” Dazai nặn ra nước mắt, “Lần sau đừng đi tàu lượn siêu tốc nữa được không, đáng sợ quá...” Dan chế nhạo, “Nhưng đó là cậu tự muốn đi mà, tụi tớ đã ngăn cậu lại rồi, còn nhớ không Dazai?”
 
Dazai: “... Chuyện đó không quan trọng!”】
 
Nakahara Chūya vỗ đùi, “Ha ha ha ha ha ha ha ha...”
 
【Lúc này, ba đứa trẻ đang chơi cờ ở bên cạnh chạy đến góc cua, không biết đang nói gì với một nhóm cảnh sát, Curacao đi theo bọn trẻ ngồi xuống chơi cờ, ba người Dazai cũng không để ý, dưới lời nhắc nhở của Dan, hắn cũng chào Mori từ xa.
 
Chủ yếu là vì, cú sốc Mari mang lại cho hắn vào buổi trưa hơi lớn, bây giờ hắn có chút sợ người ta, nên chỉ cần chào từ xa là được.
 
Mori vừa an ủi Marii, vừa dùng điện thoại bắt đầu gửi tin nhắn cho Atsushi.
 
Lạ thật, đây không phải là nhiệm vụ của Atsushi-kun sao, sao không thấy người đâu, mà mục tiêu nhiệm vụ lại cứ lởn vởn trước mặt hắn hoài vậy...】
 
Cũng biết à!!
 
Mọi người thầm than trong lòng.
 
Một vị thủ lĩnh như thế này và một cấp dưới như thế này, tổ chức này thực sự không có vấn đề gì sao?
 
Mấy người của Tổ chức Áo đen cũng bắt đầu không khỏi lo lắng, trừ Gin.
 
【“Xin lỗi đã làm phiền, tôi là Kazami, công an,” ba người đàn ông nghiêm nghị mặc vest xuất hiện ở cửa sảnh, “Tôi nghe nói người phụ trách ở đây là Thanh tra Megure.” Người dẫn đầu nói là Furumi, một người đàn ông đeo kính với mái tóc ngắn gọn gàng, anh ta nhìn về phía người bước ra khỏi đám đông, “Ông là Thanh tra Megure sao?”】
 
Mèo tam thể sáng mắt.
 
Người của chính phủ thế giới đó à...
 
【Dazai giật mình, ngay cả ahoge trên đỉnh đầu cũng run rẩy theo, hạ giọng nói với bạn mình: “Sao công an lại ở đây? Không lẽ là đến để...” Hắn đột nhiên dừng lại, lời nói đầy vẻ hoảng hốt, “Họ không lẽ là đến để bắt Mori-sensei đấy chứ!”】
 
Mori Ōgai: “...”
 
Yosano Akiko khoanh tay, “Ha!” Mau bắt đi! Tiện thể bắt luôn cái tên ở đây!
 
【Hắn lo lắng nhìn về phía Mori đang ngồi trên ghế sofa cạnh cây xanh, đối phương lại rất bình thản tự nhiên, sắc mặt không hề hoảng loạn, Dazai kinh ngạc.
 
Quả nhiên là Mori-san! Ngay cả khi gặp chuyện thế này cũng có thể biểu hiện sự điềm tĩnh như vậy! Xem ra hắn còn rất nhiều chỗ phải học hỏi!】
 
Dazai Osamu im lặng.
 
Mori Ōgai im lặng.
 
Elise: “【Dazai】 này... ngoài 【Akutagawa】, không lẽ cũng thích 【Mori】 sao?”
 
Dazai Osamu, Mori Ōgai: “...” Sự im lặng kéo dài.
 
Những người bên Conan biết về mạng lưới quan hệ của các nhà văn: “...” Sự thật rồi.
 
【“Tôi chính là Megure.” Viên cảnh sát mập mạp mặc áo màu nâu nói. “Xin hãy giao người phụ nữ đó cho chúng tôi ngay lập tức.” Kazami nói.
 
“Dựa vào đâu? Chúng tôi cũng có quyền điều tra mà đúng không?” Thanh tra Megure sắc mặt trầm xuống. Dựa vào đâu mà công an vừa đến là cảnh sát thường vụ như họ liền phải giao nghi phạm của vụ án đang điều tra đi chứ!
 
“Người phụ nữ đó là nghi phạm đã xâm nhập vào phòng cảnh sát, chúng tôi phải lập tức thẩm vấn mục đích của cô ta. Nếu ông có thể hiểu được, tôi hy vọng tiến hành thủ tục bàn giao nhân sự ngay, vì các ông không có quyền từ chối yêu cầu này.”
 
“... Tôi hiểu rồi.”】
 
Amuro Tōru thầm khen Kazami trong lòng.
 
Làm tốt lắm Kazami!
 
“Hừ, Công an Nhật Bản!” Chianti cười lạnh.
 
【“Vậy xin mời đi lối này, chúng tôi đã chuẩn bị đơn xin.” Thanh tra Megure đi theo Kazami rời đi, Dazai cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
May quá, may quá, không phải đến bắt Mori-san, sợ muốn chết...
 
Ê ê ê…
 
【Trung tâm nghỉ ngơi của du khách trong thủy cung.
 
“Mặt trời xuống nửa rồi, Cointreau 20 phút mà cậu nói sớm qua rồi thì phải? Chúng ta coi như nhiệm vụ thất bại sao?” Vừa nãy Amuro đã nhân cơ hội khi Cointreau đang xem điện thoại cũng nhìn tin nhắn “đang bàn giao” mà Kazami gửi cho anh, trong lòng mừng thầm, nhưng vẻ mặt không thay đổi.
 
“Không, căn bản không có giới hạn thời gian nào cả, đó là tôi cố ý hù dọa các người thôi.” Cointreau nhếch miệng cười, “Có bị dọa không?”
 
Vermouth và Amuro đều cứng đờ người.
 
Tên nhóc ranh có tính cách tồi tệ!
 
Lúc này, Vermouth nhận được điện thoại của Gin, tạm thời tách khỏi Cointreau, dẫn Amuro đến địa chỉ mà Gin đã nói.
 
Mặt trời lặn về phía tây, nhìn lên bầu trời đã là một màu mờ nhạt. Khi ấy, trong một nhà máy không bắt mắt nào đó, một chiếc đèn lớn chói mắt được bật sáng, rồi nhìn những người bên trong, một nam một nữ bị trói vào cột trong nhà xưởng, vài người mặc đồ đen đứng rải rác gần cửa ra vào.
 
“Xem ra, chúng ta bị nghi ngờ là gián điệp rồi?”
 
“Danh sách gián điệp mà Curacao gửi đến hôm qua, hình như có tên các người?” Gin đứng trước đèn lớn, đồng thời miệng còn ngậm một điếu thuốc lá chưa châm lửa.】
 
“Gián điệp?!”
 
Có người trừng lớn mắt.
 
“Cô ấy có phải là cô phóng viên trên TV không?”
 
“Tôi nhớ hình như tên là... Mizu, Mizunashi Rena?”
 
“Đúng rồi, chẳng lẽ cô ấy cũng là...”
 
Phía bên trái mọi người, người nói câu này người nói câu kia, chỉ có Mouri Kogorō cau mày, “... Gián điệp?”
 
Ba người trong đội Thám tử Nhí có chút thất vọng, “Không ngờ Mizunashi-neesan không ngờ cũng là kẻ xấu sao... Cả Amuro-niisan nữa...”
 
“Sao lại như vậy... Không phải nói là thế giới song song sao?”
 
“Nhưng Amuro-niisan bên mình cũng ở cùng với những người xấu mặc đồ đen trên màn hình mà...”
 
“Vậy sau khi ra ngoài, Amuro-niisan có bị báo cảnh sát bắt đi không? Sau khi bị bắt, chúng ta còn có thể đi thăm tù không?”
 
Bản thân Amuro Tōru: “...”
 
Này này này, mấy đứa trẻ đó nói chuyện cũng không thèm che giấu âm thanh luôn à?
 
Sao lại là anh bị bắt đi và bị thăm tù chứ!
 
Ai bắt ai còn chưa chắc đâu!
 
Vermouth hướng về phía anh nhướng mày, “Bị người quen nói như vậy cảm thấy thế nào?”
 
Amuro Tōru nở nụ cười giả tạo thuộc về Bourbon, “Cảm giác gì? Còn có thể có cảm giác gì?”
 
“Vô vị.”
 
Không nhìn thấy thứ muốn xem, Vermouth cảm thấy nhàm chán, mới nhìn lại màn hình.
 
“Gián điệp?” Nakahara Chūya nhìn về phía Tổ chức Áo đen, “Là loại người giống chúng ta à.”
 
“Nhìn cái là biết ngay mò...” Alice thở dài, “Khả năng quan sát của Chūya còn cần phải cải thiện đấy.”
 
“Vâng...?”
 
【“Curacao là tâm phúc của Rum đúng không?” Amuro bị trói vào cột hỏi ngược lại, “Nhưng tôi nhớ Rum hiện tại không phải đã chết rồi sao? Vậy độ đáng tin cậy của Curacao còn phải khảo chứng lại, nếu là tôi, ẩn náu làm nhiệm vụ trường kì, ngày nọ phát hiện sếp lớn đã chết rồi còn bị một kẻ không quen biết ra lệnh làm việc, tôi có thể sẽ nảy sinh dã tâm đấy?” 】
 
“A?”
 
“Rum quả nhiên đã xảy ra chuyện!” Vodka kinh ngạc kêu lên, “Ông ta vậy mà chết rồi sao? Chết như thế nào?”
 
“Chẳng lẽ là...” Gin trầm mặt xuống.
 
【“Hừ, quả nhiên là lợi hại, Bourbon, ngay cả chuyện này cũng đã điều tra xong.” Gin cười lạnh châm thuốc, “Chuyện Curacao có nảy sinh dã tâm hay không tạm gác lại đi, bởi vì chuyện này còn lâu mới quan trọng bằng việc xử lý gián điệp.” Sắc mặt Amuro trầm xuống.
 
“Cô ta hành động rất thuận lợi trước khi lấy được danh sách, nhưng sau đó bị cảnh sát phát hiện... còn mất trí nhớ trên đường chạy trốn.” Vermouth cũng đúng lúc lên tiếng, “Mặc dù bây giờ nghi ngờ đã khôi phục ký ức, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ thôi, không phải sao?”
 
Người phụ nữ bị trói quay sang nói với người gần cô nhất: “... Vậy việc chúng ta cần làm bây giờ, không phải là đoạt lại danh sách gián điệp từ Curacao sao?! Gin! Đợi anh xem danh sách gián điệp xong rồi xác nhận hai chúng tôi có phải gián điệp hay không cũng chưa muộn!”】
 
“Quả nhiên là lần đó.” Vermouth bắt chéo chân, vẻ hứng thú giảm sút.
 
“Nhưng... hình như, có chút không giống?” Vodka nuốt nước bọt, “Rum của thế giới đó chết rồi sao? Sao lại chết chứ?”
 
Chianti ngược lại vươn vai, “Đây chắc chắn là sự khác biệt của thế giới song song mà cái thứ gọi là Sách trước đó đã nói đúng không? Nếu giống hệt nhau, chúng ta đâu cần phải xem, rập khuôn thẳng theo là được rồi mà?”
 
Korn: “Phải, chính vì là thế giới song song, nên mới xuất hiện những điểm khác biệt với bên chúng ta.”
 
【“À... quả thật là như vậy.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, tiếp theo là tiếng súng lục lên đạn vang lên, “Nhưng, Kir, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đó là quy tắc của tao.”
 
“Đại ca!”
 
“Gin!”
 
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, “Vậy bây giờ... chính là lúc xử lý kẻ phản bội...”
 
“Đoàng!” Một phát súng, viên đạn găm vào cánh tay Kir, cô đau đớn khuỵu xuống, “Ức...”】
 
Sắc mặt của Edogawa Conan và Haibara Ai đều có chút khó coi.
 
Người trước lén nhìn về phía Công ty Thám tử Vũ trang và Mafia Cảng, nhưng lại phát hiện về cơ bản biểu cảm của mỗi người đều như thường lệ, không thể hiện nhiều cảm xúc, ngược lại khiến họ có vẻ hơi làm quá?
 
Nhóm người này, rốt cuộc là...
 
“Toàn lấy tên rượu làm mật danh à...” Nakahara Chūya ngẫm nghĩ, “Những tên trước còn tưởng là trùng hợp đấy?”
 
Mori Ōgai gật đầu: “Lấy tên rượu làm mật danh quả thực là... Nếu để là ta, ta nhất định sẽ dùng tên các loại thuốc để đặt mật danh.”
 
Elise liếc hắn một cái, “Ồ? Vậy Rintarō muốn đặt mật danh gì cho em? Axit Isobutylphenyl Propionic sao?”
 
“... Cũng không phải là không thể! Dù sao Elise-chan chính là thuốc giảm đau của ta mà!”
 
Higuchi Ichiyō cố nhịn cười.
 
Cảnh tượng này lại làm Edogawa Conan cảm thấy nhói lòng.
 
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, nếu hai phe đó ở cùng một thế giới, nhất định sẽ là kẻ thù, vậy tình huống trên màn hình chắc chắn là chuyện quá đỗi bình thường rồi.
 
Nhưng cảm giác tách biệt giữa hai bên này thực sự khiến người ta khó có thể cân bằng.
 
Một bên đang đổ mồ hôi thay cho người trên màn hình, bên kia lại đang nói cười vui vẻ…
 
【“Sao vậy, Kir, tiếp tục đi.” Gin cười khẩy, “Mày vừa nãy định tháo còng tay ra đúng không?” Mặt Amuro đầy vẻ tức giận, anh hét lên: “Chỉ vì chuyện này mà anh nghi ngờ đồng đội sao!”
 
“Chúng ta có phải đồng đội hay không không phải do một câu nói của mày quyết định.” Gin hút hơi thuốc cuối cùng, rồi dùng đế giày nghiền nát đầu mẩu thuốc lá, “Cho chúng mày thêm một phút cuối cùng, tao chỉ cho phép người bán đứng đối phương trước được nhìn thấy bộ dạng kẻ phản bội bị xử tử...” Viên đạn lại được lên nòng, tiếng vang lanh lảnh đặc biệt rõ ràng trong nhà xưởng trống vắng này.
 
“Khoan đã.” Đột nhiên, một giọng nói trẻ trung xuất hiện ngoài cửa nhà xưởng, tất cả mọi người đều khựng lại, Gin chậm rãi quay người nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi mắt màu xanh lục lại đột ngột co lại.】
 
Dazai Osamu biểu cảm méo mó, “...?”
 
Nakajima Atsushi biểu cảm méo mó, “...?”
 
Edogawa Ranpo nhắm mắt, Kunikida Doppo ánh mắt lơ đãng.
 
 
【“Sao cậu lại đến đây?” Vermouth bước tới, đôi mắt đen xám của thiếu niên bình thản, “Vị kia bảo, ngài ấy lo các người giết chóc quá đà, nên bảo tôi đến xem thử.”】
 
Gin: ?
 
Vermouth: ?
 
Vodka: ?
 
Chianti: ?
 
Korn: ?
 
Amuro Tōru: ...
 
Amuro Tōru: !!!
 
Mori Ōgai: “Ơ kìa ơ kìa?”
 
Alice giận dữ giẫm lên Mori Ōgai, “Không được cướp lời thoại của em!”
 
【Y chú ý đến Kir đang ngồi xổm trên đất với cánh tay chảy máu, và Amuro đang sững sờ tại chỗ, “Hai người này chính là những người xuất hiện trong danh sách gián điệp mà Curacao gửi đến sao?” Vermouth gật đầu, “Đúng vậy.”
 
Sau đó, Akutagawa lấy ra một chiếc kính đặc chế từ trong lòng ra đeo vào, chỉ liếc nhìn hai người một cái, rồi nói: “Thả đi, họ không phải gián điệp.” Rồi cất kính vào trong.
 
Gin: ?
 
Vermouth: ?
 
Khốn kiếp, cái kính đó là công nghệ cao có thể phân biệt gián điệp gì à?!】
 
Amuro Tōru: ?!
 
Edogawa Conan: ?!!
 
Okiya Subaru: !!!
 
Mấy người trong Tổ chức Áo đen: ?!
 
【“... Thả?” Vodka mắt choáng voáng, gã cầu cứu nhìn Gin, “... Vậy thả đi.” Gin nhấp môi.
 
Thế là, Kir và Amuro ngơ ngác được tháo còng, Akutagawa nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay Kir vài giây: “Hai người đưa cô ấy về phân bộ chữa trị đi, nhớ tiêm thuốc mê.”
 
Chianti và Korn bị chỉ định, “À? Ồ ồ ồ!” Hai người bước tới, mỗi người kẹp một bên Kir rồi đi mất, bỏ lại những người còn lại đang ngây người tại chỗ.】
 
“Thỏa hiệp nhanh ghê!”
 
Chianti, Korn: “...”
 
Có cái quần!
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro