
Chương 7
【"Hết rồi sao? Ha ha! Tại hạ cũng có thứ để báo cáo đây!"
Ranpo giơ tay lắc lắc ống tay áo blouse trắng, "Tèn tén ten! Sản phẩm mới của Bộ phận Khoa học và Công nghệ~ Kính kiểm tra phiên bản mắt kính! Tiện lợi hơn và dễ mang theo hơn đó!" Anh ta lấy ra một đống lớn mắt kính từ trong túi, còn trịnh trọng chọn ra một cái trong đống đó đưa cho Akutagawa.
Akutagawa nhận lấy: "Ừm... Cảm ơn?"
Mori cũng lấy một cái, "Phiên bản nâng cấp của kính lúp sao?" Ranpo gật đầu: "Đúng! Ngoài cái này ra tại hạ còn đang dẫn dắt bộ phận nghiên cứu và phát triển một thứ tốt nữa, đợi khoảng thời gian nữa có kết quả, Mori-san đừng quên yêu cầu của tại hạ nhé!"
"Đó là đương nhiên."
Mori lại hỏi, "Phía Nghiên cứu vũ khí thì sao Ranpo?" Ranpo nghĩ ngợi: "Đang nghiên cứu đạn chuyên dụng có tính không? Tuy tiến độ trước mắt đang bị kẹt lại, vì nhân lực chính đều bị tại hạ điều đi làm đồ tốt hết rồi."】
Gin cau mày: "... Đạn chuyên dụng?"
"Vậy những thứ anh ta làm đều là nhằm vào Xâm Thực Giả?"
Amuro Tōru phản ứng lại.
"Bingo!" Giọng trẻ con quen thuộc vang lên.
"Sách!"
"Sách!"
"Sách?"
"Xem ra mọi người vẫn còn nhớ tôi nhỉ." Sách vui vẻ nói.
"Quên được mới lạ..." Có người lẩm bẩm.
"Tôi đến để phổ cập kiến thức về Xâm Thực Giả cho mọi người."
Mori Ōgai: "Trước đó, ta muốn hỏi một chút, Sách, về Xâm Thực Giả, sau khi hai thế giới dung hợp thì chúng cũng sẽ xuất hiện sao?"
"Sẽ." Câu trả lời của Sách nằm trong dự đoán của mọi người, "Sự tồn tại của chúng có nhiều nguyên nhân, khe hở thời không do thế giới dung hợp gây ra chỉ là một trong số đó."
"Xâm Thực Giả, là vật chất màu đen được tạo ra bằng cách hấp thụ cảm xúc tiêu cực của con người đối với một thứ gì đó, chúng có khả năng học hỏi, có thể thay đổi hình dạng, và sẽ vĩnh viễn thù địch với nhân loại."
Edogawa Conan không nhịn được hỏi, "Lần ở Yokohama trên màn hình, người đàn ông đó cũng là Xâm Thực Giả mà? Nhưng ông ta lại không phải vật chất màu đen."
"Như mọi người đã chứng kiến," Sách nói, "Đây là biến thể của Xâm Thực Giả, Xâm Thực Giả thông thường chính là vật chất màu đen mà tôi nói, nhưng Xâm Thực Giả biến thể có khả năng học hỏi rất cao, chúng có thể nhập vào con người, từ đó nuốt chửng linh hồn con người và chiếm giữ cơ thể."
"Và người đàn ông mà mọi người thấy, về bản chất hắn ta đã không còn là con người nữa, bởi vì Xâm Thực Giả đã ăn mất cảm xúc và ký ức của hắn, đây cũng là một cách để chúng học hỏi và tiến hóa."
"Giết Xâm Thực Giả cần phải dùng vũ khí đặc chế hoặc dị năng đánh vào điểm yếu của chúng, bằng không chúng sẽ không bao giờ bị tiêu diệt. Sau khi Xâm Thực Giả chết, cơ thể mà chúng chiếm giữ cũng sẽ chết theo và biến thành xác chết bình thường."
Nói vậy...
Những việc mà những người này làm có thể được giải thích rồi...
Nhưng mà...
Sakaguchi Ango đẩy gọng kính, "Vậy chính phủ của thế giới đó thì sao? Họ lẽ nào không biết đến sự tồn tại của Xâm Thực Giả sao?"
Nhưng chỉ nhận được một câu nói đầy ẩn ý của Sách, "Chính phủ à... mọi
người đoán xem?"
Sakaguchi Ango: ?
Ý gì đây?
"Cũng gần như vậy thôi, tôi sẽ không làm phiền mọi người xem phim nữa..." Sách lần nữa biến mất.
"Này! Chờ đã--!"
Rồi không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Sách nữa, bộ phim trên màn hình lại tiếp tục chiếu.
【"Các vị, sau này có chuyện gì có thể gửi vào email cho ta, và... kế hoạch tuyệt đối phải giữ bí mật."
"Vâng!"
"Giải tán đi, Ryūnosuke ở lại chút." Ranpo nhướng mày, tắt màn hình điện thoại đang gọi video chuẩn bị mang đi, "Ranpo, điện thoại là tài sản của tổ chức, không được mang đi đâu nhé?" Mori cười híp mắt, "Vâng..." Anh ta đặt lại điện thoại về chỗ cũ trên bàn.】
Dazai Osamu đánh giá, "Keo kiệt quá!"
Elise: "Đúng đó đúng đó!"
Mori Ōgai: "Sao lại như thế chứ!"
【Cuối cùng, trong phòng họp chỉ còn lại Mori, Atsushi và Akutagawa.
"Atsushi-kun, nhiệm vụ của cậu là tìm kiếm Curacao đang mất tích, cô ấy là nhân tài đặc biệt dưới trướng Rum, cậu phải đảm bảo đưa cô ấy trở về an toàn."
"Vâng!" Atsushi nhận lệnh rồi rời đi trước.
"Ryūnosuke, cậu tạm thời ở lại đây trước, có tình huống gì ta sẽ báo cho cậu."
"Vâng."
.
Mori thay trang phục thường ngày, rời khỏi chi nhánh bằng lối đi bí mật của tổ chức, đến đón Mari đợi sẵn ở quán cà phê trung tâm thành phố, hai người đi tới Thủy cung Kyoto.
Rất tình cờ, Mori và Mari đeo kính râm lớn và khẩu trang, cùng với Dazai đang nghiêng đầu nhìn nhau bằng sáu con mắt...
"Ủa! Là Mori-san? Và cả Mari-chan nữa! Hai người cũng đến chơi à?"
Mori khựng lại, lớp ngụy trang của hắn vậy mà bị Dazai-kun nhận ra ngay lập tức sao?!】
Dazai Osamu: "... Có người mù mới không nhận ra thôi!!"
【Sau khi qua cổng soát vé, Mori vừa thở dài vừa tháo kính râm và khẩu trang, "Không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi... Ta còn tưởng có thể giấu được một lúc." Mari cũng tháo khẩu trang, gấp bỏ vào túi đeo chéo màu đen, hôm nay cô bé mặc một chiếc váy đầm đỏ, "Vì cha rất rực rỡ mà." 】
"Quá ngọt rồi Mari-chan!" Elise vô cùng cảm động.
Ánh mắt Mori Ōgai chuyển đổi qua lại giữa màn hình và bên cạnh mình, kích thích gấp đôi khiến hắn cũng có chút lâng lâng.
Quá ngọt rồi Elise-chan! Mari-chan!
【"Odasaku nhìn kìa, quả nhiên là Mori-san đúng không! Tớ nói tớ không nhận nhầm mà cậu không tin," Dazai kéo Odasaku, năm người ngồi xuống chiếc ghế dài dành cho du khách bên đường, "Thật không ngờ có thể gặp mọi người ở đây." Mori cười.
"Tôi cũng không ngờ," Dazai dường như nghĩ ra điều gì, "Đúng rồi! Akutagawa-sensei cũng đến sao!" Hắn nhìn xung quanh thì bị Dan kéo lại, "Chưa chắc đâu, ta đã giao nhiệm vụ cho cậu ấy rồi."
Dazai bĩu môi, "Mori-san thật là, Akutagawa-sensei viết sách đã rất vất vả rồi sao còn giao việc bên ngoài cho thầy ấy nữa!" Mặc dù là chất vấn, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ nũng nịu.】
Ít nhất bản thân Dazai Osamu xem đến muốn chết rồi.
"Họ đều biết thân phận của nhau?!" Hattori Heiji kinh ngạc.
"Thậm chí còn rất quen thuộc." Haibara Ai cũng nói.
Một bên là Công ty Thám tử Vũ trang, một bên là Tổ chức Áo đen.
Thậm chí 【Dazai】còn là đệ tử của Chủ tịch công ty, mà lại quen thuộc với 【Mori】 là boss của tổ chức đến thế...
Chuyện này còn kỳ dị hơn cả việc thấy Kudō Shinichi và Gin nắm tay nhau nhảy múa!
【"Được được được, xong lần này ta sẽ cho Ryūnosuke nghỉ phép, cậu thấy thế có được không Dazai-kun?" Dazai ngạc nhiên, "Thật sao? Tuyệt vời quá!" Marii đột nhiên "phụt" một tiếng cười, "Cảm giác Dazai-niisan hình như còn giống trẻ con hơn cả em nữa! Dazai-niisan lẽ ra nên rủ cả Satō-sensei đi cùng."】
Một tiếng "Dazai-niisan" của 【Mari】 làm Dazai Osamu nổi hết da gà, giờ hắn rốt cuộc mới hiểu cảm giác của Nakajima Atsushi khi bị gọi là gì.
"Ư..." Hắn rùng mình.
【"À, qua lâu vậy rồi mà chỉ lo tám chuyện..." Dan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Mọi người muốn uống gì? Để tôi đi mua nhé." Anh chỉ vào khu vực ẩm thực cách đó không xa.
【"Để ta đi đi, tóm lại không thể để đệ tử của Haruo mời được..." Mori đứng dậy, "Thế ạ? Vậy tôi muốn Coca, loại có thêm đá!"
"Vậy tôi cũng không khách sáo nữa? Tôi muốn nước cam."
"Cảm ơn Mori-san, tôi giống Dazai, cũng muốn Coca."
"Còn Mari-chan?" Mori cúi đầu, "Một ly... sữa nóng ngọt ngào đầy ắp tình yêu thương của cha được không ạ?" Mắt Mari sáng lên, "Được, sữa nóng đúng không?"】
"Nhìn thế nào thì cô bé 【Mari】 này cũng có gì đó không đúng!" Kunikida Doppo chỉ vào màn hình, "Kiểu tương tác cha con nào lại như thế chứ!"
Yosano Akiko chỉ vào anh em Tanizaki, "Họ?"
"Người ta là anh em, đâu phải cha con!"
"Ể... không ngờ Kunikida-san cũng tiêu chuẩn kép đó..." Miyazawa Kenji hình như đã khám phá ra châu lục mới.
"Đây rõ ràng là có sự hoán đổi thiết lập rồi..." Chianti bĩu môi lẩm bẩm.
Trong phòng chiếu là thủ lĩnh ấu dâm, trên màn hình là con gái cuồng cha...
【Mori đi xếp hàng mua đồ uống, hắn vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt Mari lập tức biến mất, cô bé bình tĩnh ngẩng đầu nhìn ba người, "Ba anh muốn đi tàu lượn siêu tốc đúng không?"
Dazai: "Ể? Anh không có ý định đi tàu lượn siêu..." Dan kéo tay áo hắn, "... Đúng đúng đúng, tụi, tụi anh quả thật là đang chuẩn bị đi tàu lượn siêu tốc!" Odasaku nhanh mắt nhanh tay bịt miệng Dazai, khiến hắn không phát ra được tiếng nào. "?"
"Vậy ạ!" Trên mặt Mari lần nữa nở nụ cười, "Vậy đợi cha mua đồ xong về rồi đi nhé? Em và cha muốn đi vòng đu quay cơ." Ba người điên cuồng gật đầu.
Mori quay lại, sau khi ba người nhận lấy túi đồ nói lời cảm ơn liền nhanh chóng như chớp biến mất, "Họ bị sao vậy?" Mari cắm ống hút, "Dazai-niisan nói muốn đi tàu lượn siêu tốc, chắc là sợ không mua kịp vé chăng?"
"Thế à?"】
Mọi người: "..."
Mọi người hít một hơi lạnh.
Cái vẻ ghen tuông đó cũng quá lộ liễu đấy!!
Có nên khen 【Dan】 và 【Odasaku】 biết nhìn sắc mặt người khác không?
【"Cha!" Mari một tay cầm cốc, một tay nắm lấy tay Mori, "Cùng đi vòng đu quay nhé!" Mori ngẩn người, sau đó khẽ nhếch môi, "Được."
Cùng lúc đó.
Ba người trốn ở góc cua nhìn bóng Mori và Mari đi xa, Dazai vỗ ngực, "Đi rồi đi rồi..."
"Lúc Mari-chan đột nhiên thay đổi sắc mặt làm tớ hết cả hồn!"
"Có khi nào là vì cô bé thấy chúng ta cản trở thế giới riêng của hai người họ không?" Odasaku thở dài, "Hả?"
"May mà tớ và Odasaku biết tùy cơ ứng biến, bằng không người ta sẽ ghi nhớ sự không tốt của cậu đó, Dazai." Dan cũng nói, "Hả? Nghiêm trọng thế à?" Dazai gãi đầu, "Họ không phải cha con sao?"
"Cha con giả không phải cha con thật, cho dù là thật, Mari muốn nó là giả, thì nó chính là giả." Dan nhìn lên bầu trời, nhưng Dazai lại đầu óc trống rỗng không hiểu gì.】
"Câu cuối cùng đó... có ý gì?" Nakahara Chūya nhíu mày.
Ozaki Kōyō: "Lẽ nào là về dị năng của 【Mari】?"
Mori Ōgai có chút thất vọng, "Không phải ruột thịt à... Nhưng cũng không sao, Mari-chan vẫn rất đáng yêu!
"Gì chứ! Rintarō đúng là thấy mới nới cũ, đồ ngu ngốc ngu ngốc!"
"Elise-chan ghen sao! Huhu cảm động quá..."
"Mơ đẹp ghê!"
【"Vậy chúng ta thực sự phải đi tàu lượn siêu tốc sao? Cái đó đáng sợ lắm." Dazai rụt người một chút, "Odasaku lấy bản đồ công viên ra khỏi ngực, "Chỉ cần tránh ra chút là không thành vấn đề-- nhìn kìa, cả vòng này chúng ta đều có thể chơi."
"Wow! Hoan hô! Vậy còn chờ gì nữa?"
Còn Atsushi thì sao? Cậu theo thiết bị định vị được cấy vào cổ Curacao mà đi thẳng đến Thủy cung Kyoto, còn vào sớm hơn cả nhóm Dazai.
Atsushi đã tìm thấy Curacao, nhưng xung quanh cô ta lại toàn là trẻ con, nhất thời cậu không thể ra tay được.】
Yoshida Ayumi: "À, là chúng mình kìa!"
"Thì ra chị gái đó tên là Curacao..."
"Chị ấy thật sự rất tốt, còn cứu mình, gắp gấu bông và móc khóa cá heo cho chúng mình nữa..." Kojima Genta đếm ngón tay.
Nhưng sau đó chị gái ấy biến mất rồi.
【"Yo! Không phải Atsushi-kun sao! Lâu rồi không gặp!" Atsushi quay đầu lại, ba người Dan đi tới, "À... Dazai, Odasaku và Dan, chào các cậu."
"Cậu có muốn chơi cùng không? Cảm giác hôm nay gặp được rất nhiều người quen đó..."
"Cũng?"
Dazai gật đầu, "Đúng vậy, vừa nãy bọn này còn gặp Mori-san và Mari-chan ở cổng kiểm tra an ninh."
Atsushi: ...
Ngài ấy lén lút ra ngoài chơi sao?!】
"..."
Nakahara Chūya dường như có thể hiểu được cảm giác của đối phương.
【"Tôi có nhiệm vụ rồi." Cậu khéo léo từ chối lời mời của Dazai, "Akutagawa-san nói có lẽ lát nữa thầy ấy cũng sẽ đến, Dazai cậu có thể mong đợi."
"Thật sao?!"
"Có lẽ thôi."
"Hoan hô!"】
Nakajima Atsushi đơ người một lúc: "..."
Nghe thấy mình gọi Akutagawa là "san" thật đáng sợ.
【Khi mọi người đến Thủy cung Kyoto cũng đã hơn mười giờ, nên sau khi chơi xong đều đi ăn trưa. Mori trong khi đi chơi với Mari thì nhận được tin nhắn từ Ozaki.
Đại khái là Shiga đã khôi phục một phần danh sách nhân sự, và đã gửi toàn bộ cho Ozaki, phần còn lại cần thêm chút thời gian, cơ bản là sẽ khôi phục hoàn toàn trong vòng một tuần.
Với việc Ozaki đã cử người đi bắt người, Mori vì thế cảm thấy rất hài lòng.】
"Quá giỏi..."
Mori Ōgai vô cùng ghen tị.
【Việc đi vòng đu quay cần phải xếp hàng rất dài, mà đối với một số người, đúng lúc chính là một cơ hội.
"Mong đợi quá đi!"
"Ở trên đó rốt cuộc có thể nhìn thấy gì nhỉ?"
"Nhất định sẽ nhìn thấy Tháp Suzuki!"】
Kojima Genta phấn khích: "Là chúng mình kìa!"
"Ừm ừm!"
【Vermouth đội mũ rộng vành và đeo kính râm dựa vào lan can trong suốt, không biết là tự nói với mình hay nói với người khác, "Làm gì ở nơi này?"
Người phụ nữ tóc bạc mắt dị sắc ngẩn ra, "Hửm?" Lông mày hơi nhíu lại, rồi nhìn người phụ nữ tự nói với mình đó rời đi.
"Nhanh lên cha! Đúng lúc hàng đang nhích lên rồi!" Mori tết tóc đơn giản cho Mari, "Đi chậm thôi nào, không vội đâu Mari-chan!" Hai người nắm tay nhau theo kịp đuôi.
Bước chân của Vermouth khựng lại, ả ngạc nhiên nhìn cặp cha con ấy, lại liếc nhìn người phụ nữ tóc bạc đang tiếp tục đi theo đám đông tiến lên phía trước, tăng tốc rời đi.
Ả ấn vào tai nghe bluetooth bên tai, "Tình hình có biến, thay đổi kế hoạch."
Trong đầu Vermouth lúc này chỉ có một suy nghĩ: Boss vậy mà lén lút ra ngoài chơi?! Còn quang minh chính đại như thế!】
Mori Ōgai: "... Ấy?"
Vermouth: "..."
【Ả biết đối phương có một cô con gái.
【Ngày hôm đó sau khi gặp Gin và rời khỏi văn phòng, ả đã sử dụng các mối quan hệ của mình trong tổ chức để điều tra về người này, kết quả tra ra Souza có một cô con gái nuôi với mật danh "Fruit Wine", tên thật là Elise, hiện đổi tên thành "Mori Mari", cùng gia nhập tổ chức hai năm trước cho đến bây giờ.
Còn về việc tại sao Souza có thể tiếp cận Thủ lĩnh tổ chức và trở thành người kế nhiệm, ả không điều tra được bất cứ cái gì, điều duy nhất biết được là thủ đoạn của Souza không hề đơn giản, thậm chí trong hai năm ở tổ chức đã có một lượng lớn người theo hắn, nhưng ngài ấy vậy mà hoàn toàn không để bụng... Hắn ta rốt cuộc đã sử dùng thủ đoạn gì?!
Vermouth thở dài.
Ả nghĩ nhiều như vậy thì có ích gì đây? Đối phương bây giờ đã là thủ lĩnh mới của tổ chức rồi, nếu ả lại muốn làm thêm những trò nhỏ gì đó, phỏng chừng cái mạng nhỏ cũng khó giữ.】
"Không thể tin được..."
Edogawa Conan sửng sốt, "Cái gì?"
Haibara Ai nói nhỏ, "Hai năm trước ở thế giới đó, 【Mari】 cũng chỉ khoảng 10 tuổi thôi đi? Mật danh của Tổ chức Áo đen không dễ dàng có được đâu..." Cô dừng lại, "Ngay cả tôi ngày xưa, cũng chỉ vì bố mẹ đều là nhân viên nghiên cứu nội bộ của tổ chức, nên mới miễn cưỡng có được mật danh."
Cô cười khổ, "Cậu vẫn chưa hiểu sao Kudō, bất kể là cặp cha con đang ngồi trong phòng chiếu này, hay cặp cha con chúng ta thấy trên màn hình, họ đều không phải người bình thường... Nếu hai thế giới thực sự dung hợp, những người bình thường như chúng ta đối với họ, có lẽ giải quyết chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi."
"Quả thật như Sách đã nói, thế giới song song trên màn hình chỉ có một chút khác biệt nhỏ với chúng ta, đối chiếu với tình hình trước mắt thì xem ra, cũng chỉ là sự khác biệt về tính cách và phe phái của nhóm người đó..."
Hattori Heiji cũng nói: "Hơn nữa chúng ta không biết, thế giới dung hợp là dung hợp theo ý nào... nhưng số lượng người tăng đột biến là điều chắc chắn, hơn nữa Sách cũng nói, thế giới của họ tồn tại dị năng, người thường đối đầu với họ chỉ có nguy hiểm, vậy đến lúc đó sẽ cân bằng như thế nào đây?"
"Những việc này cho đến nay vẫn chưa có bất cứ biện pháp giải quyết nào, lời nói ban đầu của Sách cũng chỉ là muốn chúng ta thông qua việc xem phim về thế giới song song để biết đối phương làm như thế nào, nhưng những gì chúng ta có thể thấy chỉ là hành động của nhóm dị năng giả đang ngồi trong phòng chiếu này, còn những dị năng giả khác thì sao?"
"Chuyện này..." Tiến sĩ Agasa trán lấm tấm mồ hôi.
Ông quả thực chưa từng nghĩ đến tình huống đấy.
Ông còn nghĩ rằng ngay cả khi có một thế giới tồn tại những người có năng lực đặc biệt, chính phủ của thế giới đó cũng sẽ quản lý.
Nhưng khi nhớ lại những gì đã thấy trên màn hình, Yokohama ở thế giới song song kia đã không còn chính phủ, một thành phố hoang tàn như vậy, ông chưa bao giờ thấy một nơi như thế trong thời đại được gọi là hiện đại này.
【Ayumi nắm tay Curacao đi sát theo hàng, trong lúc trò chuyện với các bạn khác, ánh mắt liếc thấy Mari cũng đang nắm tay Mori, bốn mắt nhìn nhau, Ayumi kinh ngạc kêu lên, "Đẹp quá!"
"Hả?" Mấy đứa trẻ và cả Curacao cũng nhìn về phía hai người, "Wow! Chị gái xinh ghê!"
"Chị là con lai sao!"
"Chào các em." Mari giữ nụ cười đúng mực đứng bên cạnh Mori.】
Đội Thám tử Nhí đã biết thân phận thật của hai người họ: "..."
Ưm...
【Chỉ có Haibara dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, hoảng sợ trốn ra phía sau cùng.
... Chuyện gì thế này?! Sao lại có... khí tức đó.
Lẽ nào... chúng đang ở gần đây?!】
"Chúng?" Có người nghi hoặc lên tiếng.
Haibara Ai trong phòng chiếu cũng khẽ run.
Đám người Tổ chức Áo đen hiện đang ở phía sau...
Cô vốn tưởng có thể giấu được chuyện này, nhưng cô biết chắc điều đó là không thể nào.
Nếu Gin biết, Shiho chưa chết mà bị teo nhỏ... không chỉ cô, Kudō Shinichi đã biến thành Edogawa Conan cũng sẽ vì thế bị bại lộ thân phận.
Đến khi ra ngoài nên làm gì bây giờ...
Vài người biết nội tình trong phòng chiếu cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng đều áp cảm xúc xuống, trong lòng bắt đầu lập kế hoạch A.
【"Haibara? Không sao chứ?" Conan cũng cảnh giác chú ý tình hình xung quanh.
Haibara vừa định nói, thì loa phát thanh tiếp tục thông báo những người đi vòng đu quay đợt trước đã xuống, yêu cầu hàng tiếp tục đi lên. Cô liền kéo Conan bắt đầu chen lên phía trước, bỏ lại Curacao và ba đứa trẻ.
"À, chúng ta cũng nhanh lên đi, nếu không giành được vị trí thì không hay." Mori nói, "Vâng!" Marii cũng chạy lên trước, bốn người còn lại thấy vậy cũng đuổi theo.
Vòng đu quay quay một vòng rồi dừng lại.
"Ưm... Ha, vòng đu quay quả nhiên là tuyệt nhất, đúng không cha?" Mari nắm tay Mori nhảy ra khỏi cabin, cô bé vươn vai nói.
Mori mỉm cười, "Phải rồi." Hắn còn thấy một cảnh tượng không tầm thường.
Không ngờ chỉ là đi một chuyến vòng đu quay, lại có thể xem được cảnh Curacao mơ hồ khôi phục ký ức nhờ ánh đèn dưới vòng đu quay phản xạ đến.
Cabin của họ không xa so với cabin của Curacao, nên rất dễ thấy được thời điểm đối phương ôm đầu khóc rống miệng còn lẩm bẩm, thật trùng hợp chính là, hắn đã học cách đọc khẩu hình miệng khi còn ở trong quân đội.
Nhớ tới nhiệm vụ của Atsushi là tìm Curacao, nên hắn liền soạn tin nhắn nói chuyện này cho đối phương.】
"... Quân đội?!"
Mọi người trừng lớn mắt.
"Hả?" Nakahara Chūya nhìn Mori Ōgai, "Thủ lĩnh, thật hay giả vậy ạ?"
Mori Ōgai hết sức bình tĩnh, "Hửm? Ta chưa từng nói sao? Thời trẻ ta từng làm bác sĩ trong quân đội đấy."
Elise bổ sung: "Còn chẳng phải là quân y à."
Yosano Akiko cười lạnh đảo mắt, "Ra vẻ."
Elise lè lưỡi với cô, "Blè."
Edogawa Conan hơi bối rối.
Nếu đúng như lời nói, Mori Ōgai là thủ lĩnh mafia, nhưng ông ta lại từng là quân y của quân đội... cái kiểu thân phận tách rời như này thật sự sẽ có người làm sao?
Hơn nữa quân đội, có thể là do cá nhân tự thành lập, cũng có thể là của chính
phủ, vậy ông ta...
Edogawa Conan không nghĩ tiếp nữa.
【Dưới vòng đu quay, có người che giấu thân hình trong bóng tối, lại chạm mặt với một người khác cũng đang đứng ở chỗ này.
Vermouth cảnh giác nhìn thiếu niên tóc bạc trước mặt, "Cậu là..."】
Nakajima Atsushi: "..." Sao lại là mình nữa vậy!!
Nhưng【Atsushi】 kia cứ kì kì thế nào ấy?
【Thiếu niên tóc bạc bước ra từ bóng tối, có đôi mắt dị sắc, mắt trái màu tím, mắt phải màu vàng nhạt, trên mặt là sát ý không thể diễn tả được, mặc dù đeo một chiếc kính gọng đen dày, cũng không thể che giấu được đôi mắt nhìn ai cũng mang hung ác đó. 】
Mèo tam thể nhìn chằm chằm, đuôi có chút dựng đứng nhẹ.
【"Vermouth." Giọng thiếu niên khàn khàn, dường như đã lâu không nói chuyện. "Ngươi là ai?"】
" 【Atsushi】 này và【Atsushi】 xuất hiện trước đó cảm giác không giống nhau." Yosano Akiko rùng mình, cô xoa xoa cánh tay, nhận chiếc chăn mà Miyazawa Kenji đưa tới đắp lên vai.
"Ừm, em cũng nhận ra rồi." Miyazawa Kenji nói, "【Atsushi】 trước mắt bình thường, còn【Atsushi】 này mắt có hai màu."
Nhưng Edogawa Ranpo lại nói, "Không, cậu ta quả thật là 【Atsushi】, chỉ là..."
"Chỉ là gì ạ?" Nakajima Atsushi căng thẳng.
Edogawa Ranpo nhắm mắt, "Lát nữa cậu tự xem sẽ biết thôi."
Chuyện gì thế này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro