Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

 
【Nakahara không để ý đến lời Dan, tay dùng sức hơn, “Hức!” Dazai cố giữ chặt thòng lọng đang siết quanh cổ mình, mặt đỏ lên. Thấy vậy, Nakahara mới hờ hững nói: “Vẫn muốn chết sao? Tên khốn đào hoa?” Dazai nghẹt thở không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu liên tục. Nakahara lúc này mới buông lỏng tay.
 
Động tác này xảy ra chỉ trong tích tắc, khi Dan qua lối nhỏ chạy tới, Dazai đã ôm cổ thở dốc, “Chūya thật xấu xa...” Hắn ấm ức nói.】
 
“Chẳng có chút lực công kích nào cả...” Giọng của Kunikida Doppo nghe có vẻ hơi ghen tị.
 
Elise nhìn màn hình, “Tên 【Dazai】 kia hoàn toàn bị【Nakahara】khắc chế rồi, đúng không Chūya?”
 
“A? À... vâng, đúng vậy, quả không hổ là tôi của thế giới song song!” Nakahara Chūya vẫn đang chìm đắm trong thế giới mà anh đánh bẹp Dazai Osamu không thể dứt ra được.
 
【Nhìn ánh mắt Dazai ẩn hiện nước mắt, “Hơi quá đáng rồi đó...” Có người bị vẻ đẹp của hắn thu hút, không đành lòng bắt đầu nói đỡ cho Dazai. Nakahara liếc người nọ một cái, thờ ơ nhún vai.
 
“Dây thừng là chính cậu ta tự quấn vào cổ. Đồ vật là chính cậu ta tự lấy ra từ cặp. Tôi chẳng qua là đi ngang qua tay bị dây thừng quấn vào, không có vấn đề gì chứ bạn học?”
 
Người kia nhất thời không biết nói gì mới tốt, chỉ đành hậm hực nói một câu: “Cậu, cậu rõ ràng là đang cưỡng từ đoạt lí!” Nakahara đột nhiên bật cười, “Ồ, vậy để cậu đến đánh tôi, đánh thắng rồi tôi sẽ xin lỗi tên... Dazai Osamu để cậu ta hết giận, thế nào?”
 
Dazai ngẩng đầu mờ mịt lên nhìn hai người đột nhiên giằng co, “Ớ? Hoàn toàn không đánh lại đâu...”
 
Người kia nghẹn lời.
 
Cậu tưởng tôi đang nói giúp ai hả!!
 
Dazai Osamu nhắm mắt lại.
 
【Nakahara nói một cách đương nhiên, “Phải rồi, cậu ta không đánh lại tôi, nên tôi đơn phương tha thứ cho bản thân mình rồi, cậu không có ý kiến gì chứ tên khốn đào hoa?” Dazai ấm ức mở lời, “... Không có ý kiến.”
 
Người kia sụp đổ.
 
Thảo nào Nakahara lại gọi cậu là tên khốn đào hoa, Dazai Osamu cậu đúng là đồ khốn thật mà!
 
Cái tên gió chiều nào theo chiều ấy nhà cậu!
 
Dazai Osamu: ?!
 
Cậu không có ý kiến chứ tôi có ý kiến nhé!
 
Mà sao mắng luôn cậu ta vậy!
 
Mori Ōgai kinh ngạc cảm thán, “Wow, Chūya-kun này quả thật là...!"
 
“... Rất nam tính!” Alice giơ ngón cái với Nakahara Chūya, Nakahara Chūya gãi đầu ngại ngùng, “Cũng không có gì...”
 
Có người khen ngợi thì cũng có người sụp đổ, “Nhìn ra từ đâu vậy!!”
 
Edogawa Conan mắt bán nguyệt, ha ha...
 
“Hai người này rõ ràng là một người muốn đánh một người muốn chịu mà..."
 
Haibara Ai: “Không, cũng có thể là vì 【Dazai】 biết, cho dù cậu ta nói có ý kiến, 【Nakahara】 cũng sẽ không chút thương tiếc bảo cậu ta có ý kiến thì chịu thôi.”
 
“À? Sao cô biết?” Hattori Heiji nghi ngờ nói.
 
“Dùng mắt.”
 
Hattori Heiji: “..."
 
【Phòng học lại trở về yên tĩnh, giáo viên cho học sinh về chỗ, tiết học tiếp tục. Khó khăn lắm chờ đến giờ tan học, Dazai mới quay đầu, đối diện với Nakahara vừa tỉnh ngủ, “Chūya và Kyōka sao lại nghĩ đến việc đến đây?”
 
Nakahara ngáp một cái mệt mỏi, “Cậu đoán xem? Tôi vừa xuống máy bay hôm qua, chưa kịp điều chỉnh giờ giấc nên buồn ngủ chết đi được.”
 
“Tôi không đoán ra mà...” Không nhận được câu trả lời mà mình dự đoán, Dazai có chút thất vọng, “Tôi còn tưởng Akutagawa-sensei cũng sẽ đến chứ...” Nakahara vẫn nằm bò trên bàn, “Không đoán được thì chịu đê.”
 
“Hơn nữa cậu biết mà, chúng ta không thể quá nhiều người tụ tập ở một nơi.” Giọng Nakahara khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, “Bằng không Beika sẽ là một Yokohama khác.”】
 
 
“... Có ý gì?”
 
“Cái gì mà… không thể quá nhiều người tụ tập ở một nơi?”
 
“Beika, sẽ là một Yokohama khác?”
 
“Vậy Yokohama bên kia trở nên như vậy là vì họ vốn đều sống ở Yokohama sao?”
 
“Nhưng nguyên nhân này là gì...?”
 
Edogawa Ranpo mệt mỏi day sống mũi, “Xâm Thực Giả..."
 
Nakajima Atsushi khựng lại, cậu nhớ tới những hình ảnh đã xuất hiện trên màn hình trước đó, “Ý của Ranpo-san là...”
 
Mori Ōgai lộ ra vẻ "thì ra là vậy", “Chỉ cần số lượng người trong một khu vực đạt đến mức nhất định, sẽ thu hút Xâm Thực Giả đến?”
 
“Là vậy ạ Ranpo-san?” Nakajima Atsushi khẽ hỏi.
 
Edogawa Ranpo thất thần “Ừm” một tiếng.
 
“Nếu đúng như vậy, người của 【Công ty Thám tử Vũ trang】 đều ở Beika, còn có 【Dazai】, 【Odasaku】, 【Dan】 tại trường cấp 3 Teitan, cộng thêm 【Izumi】 và 【Nakahara】 mới đến, tức là chưa đủ số lượng sao?” Yosano Akiko không hiểu.
 
Tương tự, trong lòng mỗi người lại có một kết quả khác, nhưng đều không muốn tin.
 
Đó chính là loại bỏ những suy luận trên, thực ra số lượng đã đạt đến mức cần thiết, và sự tồn tại của họ chỉ có một mục đích duy nhất, chính là mồi nhử.
 
Mồi nhử để dẫn dụ kẻ địch.
 
Phía Tổ chức Áo đen cũng nghĩ đến chuyện này.
 
Mặc dù họ không phải luôn sinh hoạt ở Beika Tokyo, nhưng sau khi thế giới dung hợp trong tương lai, nếu nhóm người có siêu năng lực này sẽ gây nguy hiểm cho thế giới mà họ đang sống, thì họ vẫn cần phải xem xét cách để tránh né.
 
Tuyệt đối không phải vì gã đàn ông tóc đen bên kia trong tương lai có thể sẽ là cấp trên của họ nên mới lo lắng.
 
Tuyệt đối không phải!
 
【Dazai im lặng một lúc, “Tôi hiểu rồi, Chūya.”
 
“Nhưng tôi không hiểu tại sao nếu đã là như vậy mà các cậu vẫn đến?”】
 
Hắn đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt.
 
【“Chuyện này là tuyệt mật, tôi không thể nói, cậu cũng không thể biết.” Chūya chống cằm, Dazai nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của anh ta, “... Mori-san nói?”
 
“Ừ.”
 
“Vậy... phía Haruo-sensei họ có biết không?” Dazai hỏi, “Biết.” Nakahara nói.
 
“Phía Kawabata, Shimazaki thì sao?” Dazai lại hỏi, “Họ không biết, chuyện này là tuyệt mật cấp cao, tôi cũng nhận lệnh mới đến.” Dazai chỉ nhận được câu trả lời như vậy từ Nakahara.
 
Sau đó hỏi tiếp, lại thấy Nakahara đã ngủ thiếp đi, hắn mới đành quay người lại, chống cằm ngẩn người.】
 
“Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy...?"
 
Edogawa Conan lẩm bẩm, “Rốt cuộc chuyện này là sao?” Chẳng lẽ thật sự như cậu nghĩ ư?
 
Trơ mắt nhìn họ để học sinh trường cấp 3 Teitan cũng giống như họ, cùng nhau làm mồi nhử rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao?
 
Nhưng mà.
 
Một Ran khác cũng đang ở đó...
 
【Sau những chuyện lặt vặt, rồi trôi qua rất lâu, cũng không có học sinh chuyển trường nào khác đến nữa, dường như mọi thứ đã được xác định.
 
.
 
Một ngày nọ.
 
Enomoto Azusa dọn dẹp đĩa của vị khách trước, lo lắng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, “Cứ cảm thấy gần đây hơi lạnh lẽo, có phải sắp mưa rồi không?”
 
Nghe lời cô, Amuro mở điện thoại kiểm tra dự báo thời tiết, trên đó hiển thị là trời âm u, “Trời âm u thôi.” Điện thoại đột nhiên rung lên, khiến Amuro đứng khựng lại.
 
“Trời âm u à?” Enomoto Azusa bưng khay đĩa vào sau bếp, một lát sau, nhân lúc rảnh tay đang rửa chén, Amuro đi đến, “Enomoto-san, tôi đột nhiên có chút việc cần phải xin nghỉ…”
 
“Anh đột nhiên có việc sao? Không sao đâu, Amuro-san cứ đi trước đi, hơn nữa anh cũng từng trực thay tôi rồi, lần này để tôi trực thay anh bù lại nhé.” Cô cười, Amuro cảm ơn rồi đi thay tạp dề, gấp gọn gàng đặt vào tủ nhân viên, rồi rời đi trước.】
 
Amuro Tōru cau mày, một hình ảnh đột nhiên lóe lên trong đầu.
 
Không lẽ là lần đó sao...
 
Hình ảnh trên màn hình không tiếp tục chiếu cảnh khiến anh lo lắng, ngược lại dường như trôi qua một ngày mới.
 
 
【Bên trong Công ty Thám tử Vũ trang.
 
“... Xin được xen vào một tin tức, Thủy cung Kyoto sau một năm tu sửa, hôm nay cuối cùng đã khai trương trở lại! Lát nữa chúng tôi sẽ mang đến cho quý vị những tin tức mới nhất, và nhân dịp khai trương lại lần này, chúng tôi sẽ giới thiệu chi tiết về những thay đổi trọng đại thông qua video...”
 
“Trong lần đổi mới này có tổng cộng ba biến hóa lớn quan trọng, đầu tiên đáng chú ý chính là tất cả các cơ sở giải trí và các cửa hàng đều được bố trí trong nhà... Tiếp theo là các buổi biểu diễn cá heo và vòng đu quay nổi tiếng nhất...”
 
Dazai hào hứng chỉ vào TV, “Haruo-sensei! Em muốn đi!” Odasaku và Dan cũng mắt lấp lánh nhìn Satō Haruo đang đọc báo.】
 
“Là lần đi thủy cung đó!” Ba người trong Đội Thám tử Nhí ríu rít bắt đầu hồi tưởng.
 
“Ừm... Tớ nhớ chỗ này cũng là của?” Mōri Ran nhìn Suzuki Sonoko, người sau thản nhiên nhún vai, “Ừa, cũng là thuộc tập đoàn Suzuki, chỉ là ngày khai trương hôm đó bị phá hoại hơi thảm, ông già cứ chửi mãi khi bỏ tiền ra sửa.”
 
“Phá hoại?” Toyama Kazuha tò mò xích lại gần, “Bị sao thế?”
 
“A, lần đó Kazuha không đi đúng không?”
 
“Ừm!”
 
“Chính là cái vòng đu quay vừa nói trên đó đó, tối ngày khai trương nó đã đổ sập, nghe nói còn có cả trực thăng xả súng gì đó nữa? Mình không rõ lắm, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền...” Suzuki Sonoko gãi đầu.
 
“Thế á...” Toyama Kazuha mắt tròn xoe.
 
【“Không được.” Satō Haruo từ chối thẳng thừng, “Ể! Tại sao ạ...” Ba người thất vọng.
 
“Chúng ta không có tiền.”
 
Ba người trầm mặc.】
 
Mọi người trong phòng chiếu phim cũng trầm mặc.
 
【“Tiền, tiền đâu?”
 
“Cái tên Edogawa Ranpo kia hôm đó khi giao kính kiểm tra đã dùng thủ đoạn chuyển hết tiền trong tài khoản của công ty đi rồi, thầy đã tố cáo hắn với Mori, đợi lấy lại tiền rồi tính tiếp.” Satō Haruo mặt không cảm xúc nói.
 
“Ranpo-san thật xấu xa mà!!”】
 
“... Quá xấu xa!!!” Edogawa Ranpo bất bình.
 
【“Đúng rồi thầy, Kenji và Shimazaki đâu rồi ạ?” Dan lên tiếng, “Từ sáng sớm đã không thấy mặt.” Odasaku vỗ tay, “Đúng rồi, họ đâu ạ?”
 
Satō: “Không biết, dù sao thì sẽ luôn có một nơi ở Osaka, Shinjuku, Kobe có họ,” Dazai mơ hồ, “Hở? Họ đến đó làm gì?”
 
“Trinh thám xã cần có chi nhánh, không thể cứ một đám người ở chung một chỗ được, thầy thấy công ty có khá nhiều người, nên lập một hoặc hai chi nhánh.”】
 
Lại xuất hiện rồi...
 
Cho nên rốt cuộc một đám người không thể ở chung một chỗ là vì...
 
【“Ò... phải rồi, suýt nữa quên mất, thế sau này chúng ta có cần đi giúp đỡ không Haruo-sensei? Dazai hỏi, “Có.” Dazai reo hò, “Woohoo!”
 
“Vui vậy à?” Odasaku ngạc nhiên, “Đương nhiên!”】
 
Kunikida Doppo ghen tị, “Vui vậy ư?”
 
Quay sang nhìn Dazai Osamu, thở dài đầy căm phẫn, “Haizzz!”
 
Nhìn người ta kìa! Sao người ta lại sẵn lòng đi công tác chứ!
 
Còn nhìn cái tên này, lần nào cũng là anh phải làm việc của hai người! Đến lượt Dazai Osamu thì chạy mất dạng, mười lần thì có đến chín lần là tìm thấy hắn dưới sông!
 
Ghen tị quá...
 
Dazai Osamu: “... Anh nhìn tôi cũng vô ích, tôi vốn thế rồi.”
 
Kunikida Doppo: “... Haizzz!”
 
Nakahara Chūya thương hại nhìn về phía Kunikida Doppo.
 
Cứ tập làm quen đi.
 
Rồi sẽ quen à.
 
【Dazai: “Lúc rảnh rỗi còn có thể chơi bời ở đó, tốt biết bao!”】
 
... Nghĩ nhiều rồi.
 
Dazai Osamu nào thì vẫn là Dazai Osamu đó thôi.
 
 
【“À...” Lúc này, trên sàn nhà đại sảnh đột nhiên nhô lên một cái đầu người, “Á á á á á á!! Có ma!” Dazai sợ hãi nhảy lên người Odasaku, bám chặt như một con bạch tuộc không chịu buông.】
 
Nhóm Conan: ?!
 
【Cái đầu người từ từ trồi lên, để lộ thân hình, ngay sau đó trực tiếp bước ra từ cái lỗ hổng, “Dazai! Nhìn kỹ đi, không phải ma đâu mà là Shūsei! Tokuda Shūsei!”
 
“Á á á... Ấy? Shūsei?” Dazai mở một mắt liếc qua, rồi mới buông Odasaku ra.
 
“Tớ suýt nữa thì chết dưới tay cậu rồi đấy, Dazai...”
 
“Xin lỗi nha Odasaku.”】
 
Dazai Osamu u ám bĩu môi.
 
【“Shūsei, thầy dọa người quá đi...” Dazai trách móc Shūsei, “Dazai... cậu biết mà, dị năng của tôi chỉ có thể cho phép tôi đi ra từ cái bóng, muốn chui ra từ dưới sàn nhà thì đương nhiên phải thò đầu lên trước chứ.”
 
“Thôi được, thầy nói đúng.”】
 
“Dị năng liên quan đến cái bóng à...” Elise nhìn màn hình, “Dùng để di chuyển có vẻ tiện lợi thật.”
 
Haibara Ai: “Đây là dị năng sao? Thật là thần kỳ.”
 
Nakahara Chūya cảm thán, “Khi nào mới được nghe con cá thu đó xin lỗi mình đây.”
 
Dazai Osamu: “Bây giờ cũng được, xin lỗi nhé đồ sên lùn.”
 
“Cái tên này!”
 
Phía Tổ chức Áo đen.
 
Gin trầm tư.
 
Năng lực có thể đi vào bóng.
 
Nếu dùng để lẻn vào hoặc ám sát... quả thật là một thứ tốt.
 
【“Shūsei, cậu đến có việc gì không?” Thanh niên gật đầu, “Vâng, tiền của công ty được lấy lại rồi ạ, đây là thẻ ngân hàng và thư xin lỗi viết tay của Ranpo-san.” Anh nói thêm một câu, “Là Mori-san bảo làm.”
 
Ba người Dan nhìn nhau, “Vậy chúng ta có thể đi Thủy cung Kyoto rồi sao!”
 
Satō Haruo nhận lấy đồ, “Thật sự muốn đi à?”
 
“Vâng!!”
 
“Vậy thì đi đi.”
 
“Yeah!!” Ba người chạy mất dạng, Satō Haruo cười với Shūsei một cách xin lỗi, “Shūsei, vất vả cho cậu phải chạy một chuyến mang đến, gần đây bên Ozaki-kun họ thế nào rồi?”】
 
“Hửm?” Ozaki Kōyō chớp mắt, còn có chuyện của nàng sao?
 
【“Không sao, bên Kōyō-sensei mọi việc đều ổn, gần đây còn bàn với chúng tôi dự định qua một thời gian nữa sẽ đi ngắm lá phong.” Shūsei cười nhẹ, “Tôi nghe Dazai nói Kyōka cũng đến trường cấp 3 Teitan rồi, cậu không định đi sao?”】
 
Đùng!
 
“【Shūsei】 này cũng là đệ tử của đại tỷ á?!”
 
【Shūsei vội lắc đầu, “... Thầy nói tôi còn có nhiệm vụ khác phải làm.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ nếu mình đi góp vui, chẳng phải sẽ bị Kyōka lải nhải làm phiền không cho yên sao.】
 
Nakajima Atsushi: “Ể?”
 
Izumi Kyōka: “Ưm...?”
 
【“Thế à, quả thật, bây giờ người đã khá đông rồi.” Shūsei yên lặng lắng nghe, “Vâng, cũng có nguyên nhân này, nên thầy không cho tôi tham gia nữa.”
 
“Vậy thì tốt rồi.”】
 
“Cảm giác họ toàn là *Riddler...”
 
* Riddler là một trong số những kẻ thù đầu sỏ và lâu năm của Batman. Cái tên Riddler phần nào cũng đã toát lên cách thức gây án của nhân vật này (trong tiếng Anh từ "riddle" có nghĩa là câu đố, Riddler có thể hiểu là người ra câu đố), đó là dựa trên các câu đố dưới nhiều hình thức khác nhau. Riddler thường thích để lại các manh mối phức tạp để giải các câu đố của mình cho Batman và cảnh sát lần mò từng bước và tự cho đó là thú vui của mình.
 
“Là sao? Rốt cuộc cái số lượng người này là...”
 
“Người bình thường ai lại nói chuyện nửa vời thế chứ!”
 
【Cùng lúc đó, bên trong phòng họp cấp cao của chi nhánh Tổ chức Áo đen ở Kyoto.
 
“Trên đây là kế hoạch hiện tại của chúng ta.” Mori ngồi ở ghế chủ tọa, hai tay đan vào nhau, đôi mắt màu tím quét qua ba người đang ngồi và hai chiếc điện thoại đang gọi video, “Có điều gì cần báo cáo không? Các vị?”
 
【Atsushi đứng bên trái Mori, cậu cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, mở lời trước, “Vâng, thưa ngài, theo báo cáo từ Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển thuốc, chúng ta đã có manh mối nghiên cứu về TDTA theo yêu cầu, họ xin cần một lô vật thí nghiệm mới, lô trước đó đã không thể chiết xuất được nữa.”】
 
TDTA?
 
Vật thí... nghiệm?
 
“Thí nghiệm trên cơ thể người?!” Yosano Akiko ghét bỏ nhìn người đàn ông cười trên màn hình, “Ông ta vậy mà dám làm thí nghiệm trên cơ thể người?!”
 
Edogawa Ranpo: “Không, có thể không phải như cô nghĩ...”
 
Mori Ōgai bên đây không làm, lại không ngờ hắn ở thế giới song song dám thí nghiệm trên cơ thể người!
 
Trò đùa cực lớn!
 
Vẻ mặt Haibara Ai cũng không tốt lắm.
 
Dù là đối với【Mori】 trên màn hình, hay Mori Ōgai ngoài đời, cảm nhận của cô đều không thể nào tốt nổi, mà cảm giác không tốt này đã đạt đến đỉnh điểm sau khi cảnh thí nghiệm trên cơ thể người xuất hiện trên màn hình.
 
Mặc dù Tổ chức Áo đen đúng là có thí nghiệm trên người...
 
Cô cắn môi.
 
Cô đã ngây thơ nghĩ rằng thay đổi người đứng đầu thì những chuyện này sẽ biến mất…
 
Quả nhiên vẫn là cô nghĩ nhiều rồi sao?
 
【Lời này vừa nói ra, biểu tình của mỗi người đều giãn ra, hiển nhiên là rất vui mừng, Mori nói: “Tốt, ta biết rồi, chuyện này sẽ do Ryūnosuke cậu phụ trách, không vấn đề gì chứ.”
 
“Không vấn đề ạ.” Người đồng ý là một thanh niên khoảng 19 tuổi, mái tóc đen dài được buộc đơn giản sau gáy, đuôi tóc có một chút màu trắng, bên ngoài bộ kimono nam màu xanh xám là chiếc áo khoác đen, khăn quàng cổ màu xám nhạt hơi nới lỏng. “Thỉnh thoảng ra ngoài hoạt động cũng là một lựa chọn không tồi.”
 
Mori cười bất lực: “Phải phải phải, lẽ ra ta nên sớm nghĩ đến điều.”】
 
“A? Akutagawa?” Dazai Osamu kinh ngạc.
 
“Á? Akutagawa?” Nakajima Atsushi kinh ngạc.
 
“A a a a a a!!! Akutagawa-senpai!” Higuchi Ichiyō đầy nhiệt huyết.
 
“Rất có tinh thần đó, Akutagawa!” Elise cười khúc khích.
 
“Không tồi đâu Akutagawa!” Nakahara Chūya nói.
 
Mori Ōgai xoa xoa cằm.
 
Bản thân kia và 【Akutagawa】 thân thiết ghê.
 
【“Tôi cũng có chuyện quan trọng cần báo cáo,” người đàn ông tóc dài màu nâu vàng, mặc kimono màu xanh lục đứng dậy, “Bởi vì thuộc hạ của Rum đều được chuyển sang bộ phận do tôi phụ trách, cấp dưới vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói có người đã chọn đi ngược lại chúng ta và bỏ trốn.”
 
Giọng của Ango truyền ra từ chiếc điện thoại bên trái, “Số lượng Xâm Thực Giả ở Yokohama đã giảm đi rất nhiều so với trước, việc sửa chữa thiết bị máy móc của chi nhánh cũng đang từng bước hoàn thiện.”
 
“Ừm, vậy thì làm phiền Ango-kun tiếp tục đóng quân ở Yokohama, sau khi Izumi-kun hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ cử Tokuda-kun tạm thời đóng quân, có chuyện gì nhất định phải thông báo cho ta.”
 
“Vâng!”
 
“Vậy tôi cũng đến Yokohama giúp đỡ nhé? Vừa hay cũng đi xem Yokohama bây giờ đã thành ra thế nào rồi.” Ozaki nói, “Ừm, như vậy cũng tốt, vất vả rồi Ozaki-kun.” Mori nói.
 
Chiếc điện thoại bên phải sáng lên rồi lại tắt đi, cuối cùng trực tiếp tắt nguồn.】
 
“Hửm?”
 
“Ủa?”
 
Ozaki Kōyō che miệng cười nhẹ.
 
【“Thầy ta bị sao vậy?” Nakahara hất ngón cái về phía chiếc điện thoại màn hình đen, “Không biết nữa.” Ranpo nhún vai, “Chắc là đi chơi với Kawabata bên Công ty Thám tử Vũ trang nên không rảnh họp thôi.”】
 
“Hả?”
 
Tổ chức tội phạm nào mà cấp cao mở họp còn rủ thành viên phe đối lập đi chơi vậy?
 
【Mori chống cằm, “Thế sao? Thôi được rồi, cứ để cậu ta đi, Shiga hai hôm nay rất vất vả rồi, nên nghỉ ngơi một chút là phải.”】
 
Không phải chứ? Hắn thực sự để anh ta đi à?
 
“Woa?”
 
Higuchi Ichiyō cảm thán.
 
Lãnh đạo biết quan tâm đến cấp dưới như này không còn nhiều.
 
“Mà 【Shiga】 này là ai thế? Nhân vật mới?”
 
【“Quả thật...”】
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro