Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Vầng Trăng Tan Mây

Hà Thanh không ngờ rằng mình sẽ thường xuyên ở lại biệt viện như vậy.

Ngày tháng trôi qua, tiết trời tháng Tư, tháng Năm dần nóng lên, giữa sắc xuân ấm áp, Hà Thanh khoanh tay đứng ngoài cửa thư phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt mà âu sầu.

Vương gia đang nghị sự bên trong, quản sự sáng sớm đã đến dặn dò, không cần hạn chế Hà chủ tử, dù đã ba lần xin cho hắn vào hầu hạ, Hà Thanh vẫn còn do dự.

Hắn đi quanh cửa, bộ dạng lo lắng khiến gã sai vặt phía sau bưng khay trà sợ hãi, chỉ lo sơ ý đụng phải vị chủ nhân này, làm đổ đồ vật trong tay thì không sao, lỡ làm hắn bị thương dù chỉ một chút thôi cũng là đại họa.

"Công tử, trà sắp nguội rồi, chúng ta có đưa vào không?" Gã sai vặt hỏi.

"Đưa, đương nhiên là đưa..." Hà Thanh siết chặt tay áo nói.

Hắn tự mình pha trà, một tấm lòng thành ý, đương nhiên muốn dâng lên, chỉ là... Chỉ là nghĩ đến bộ dạng của một người bên trong, hắn lại chùn bước.

Người hắn sợ không phải Quý Thiệu Cảnh, mà là một kẻ thích trêu chọc, Cố Chí Thành.

Vương gia dường như đang chuẩn bị chuyện gì đó quan trọng, đều ở kinh thành, Cố Chí Thành đến cũng rất chăm chỉ, biệt viện yên tĩnh, bỗng chốc thành nơi Hà Thanh gặp họa.

Mẫu thân của Cố Chí Thành là dì của Quý Thiệu Cảnh, năm đó quý phụ chết trận sa trường, Quý mẫu đau buồn mà qua đời, Quý Thiệu Cảnh chịu rất nhiều sự chăm sóc của Cố gia, tình cảm giữa hai anh em họ rất tốt, dù Quý Thiệu Cảnh lập chiến công hiển hách được phong vương, Cố Chí Thành vẫn gọi hắn là Tam ca theo vai vế bên họ ngoại, cũng không thấy lạ. Chỉ là mấy năm trước Cố Chí Thành không biết vì sao đột nhiên nảy ý định đi du học, lang bạt khắp nơi ba năm, trong thời gian đó hai người chỉ liên lạc qua thư từ, không hề biết gì về cuộc sống của nhau.

Vừa lúc Cố Chí Thành trở về mấy ngày trước, liền nghe được tin đồn về việc Quý Thiệu Cảnh có đoạn tụ, bỗng nhiên hiểu ra Tam ca còn có sở thích này, theo phương châm xem trò vui không chê chuyện lớn, công tử bột Cố công tử đã khổ tâm tìm kiếm mười tám mỹ thiếu niên, nhân dịp sinh nhật Quý Thiệu Cảnh mà đưa tới, mới có Hà chủ tử của vương phủ bây giờ.

Hà Thanh biết được đầu đuôi câu chuyện, liền nhớ tới Cố Chí Thành coi như là ân nhân của hắn, mỗi khi Cố Chí Thành kiếm cớ châm chọc hắn, hắn chỉ có thể vâng dạ chịu đựng.

Hắn biết Cố Chí Thành không ưa hắn.

Hà Thanh tự hỏi lòng mình, Cố Chí Thành vì sao luôn nhằm vào hắn gây khó dễ? Đương nhiên là vì hắn khiến Vương gia nghĩ đến chuyện cũ, từ lần trước đá hắn một cước, bị Vương gia dạy dỗ một trận, Cố Chí Thành liền ghi hận trong lòng, ngấm ngầm không cho hắn dễ chịu thì thôi, còn thường xuyên ở trước mặt Vương gia khiến hắn mất mặt.

"Hà công tử, Vương gia mời ngài vào." Quản sự xem cửa biết hắn lo lắng điều gì, nhìn tiểu chủ nhân đang ngẩn người lo lắng, thở dài, nói: "Nếu công tử không tiện, lão nô thay đưa vào cũng được."

Nói rồi, liền muốn đón lấy khay trà trong tay gã sai vặt, Hà Thanh vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, không phiền quản gia, hay là ta đi vậy."

Hà Thanh lấy lại bình tĩnh, vuốt ngực một cái, hạ quyết tâm, cuối cùng cũng coi như cất bước đi vào, ai quản hắn Cố công tử thấy thế nào, hắn để ý chính là tâm ý của Vương gia!

"Vương gia." Hà Thanh lên tiếng, khiến hai người đang ngồi đều quay đầu lại, Cố Chí Thành vừa thấy hắn, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu lập tức biến mất, cà lơ phất phơ nói: "Ngươi lại làm gì đến nữa, một ngày tìm đến Tam ca tám lần, không sợ người ta ghét ngươi sao!"

Tiết trời mùa xuân ấm áp, Cố công tử cởi xiêm y hơi nhanh, bị cảm lạnh, cả ngày nghẹt mũi, lúc này giọng nói trêu chọc nghe khàn khàn, chẳng có chút uy lực nào, Hà Thanh không để ý đến Cố Chí Thành, bảo gã sai vặt bưng khay trà lên, cung kính nói: "Vương gia, ta đưa trà đến."

Quý Thiệu Cảnh "Ừ" một tiếng, phất tay đuổi hạ nhân lui xuống, nhìn gã sai vặt rót trà mà không đụng đến, Cố Chí Thành thấy không có phần của mình, bất mãn chịu lạnh nhạt, lại hướng Hà Thanh khiêu khích nói: "Ai đó đưa trà đưa thật là không biết điều, còn không tự mình dâng, Tam ca, ngươi nói có phải không?"

Biết ngay hắn không để yên, Hà Thanh lén lút liếc mắt nhìn Cố Chí Thành một cái, đoán Thụy An vương cũng không thể để hắn làm càn với mình, liền đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Quý Thiệu Cảnh liền hướng chiếc ghế kia liếc mắt nhìn, cư nhiên thuận theo lời Cố Chí Thành mà đáp một tiếng, bảo Hà Thanh dâng trà cho Cố Chí Thành.

Hà Thanh miễn cưỡng cười cười, đi lên trước vén ống tay áo thổi phồng cốc trà đưa cho Cố Chí Thành, lại muốn đưa trà cho Quý Thiệu Cảnh thì bị hắn nắm lấy cổ tay cầm trong lòng bàn tay, "Hôm nay trà này, là ai nấu?"

Hà Thanh ngửi hương trà, nghĩ là vương gia muốn khen hắn, tinh ranh chớp mắt, đang chờ trả lời, lại nghe Thụy An vương nói một câu: "Nói ra bản vương muốn trừng phạt nặng." Không biết chỗ nào xảy ra sai sót, lòng tự đắc của Hà Thanh nhất thời héo rũ, cúi thấp mắt xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhỏ giọng đáp: "Không biết là ai nấu, ta tiện tay lấy."

Cố Chí Thành liền xen vào: "Không biết mà ngươi cũng dám bưng tới, sợ không phải muốn độc chết chúng ta?"

Khóe miệng Hà Thanh co giật, Cố công tử du học một phen, chẳng tiến bộ gì, trí tưởng tượng ngược lại là tăng cao thần tốc.

Quý Thiệu Cảnh không quản hai người bọn họ đấu võ mồm, đem ống tay áo Hà Thanh chậm rãi kéo lên, nhìn trên mu bàn tay trắng nõn mấy vệt hồng, hiểu rõ mà nhíu mày, "Hôm nay trà."

Hà Thanh vội che ống tay áo: "Vương gia đoán ra rồi."

Ngày ấy Quý Thiệu Cảnh lần đầu tiên đối với hắn mở lòng, nói chuyện rất nhiều, Hà Thanh thấy hắn bận rộn khổ cực, có lúc ngay cả lúc ngủ cũng cau mày, trong lòng không muốn, liền cùng sư phụ học nấu trà an thần cho hắn, lại nghe nói sương mai pha trà là nhã thú nhất, liền thừa dịp Quý Thiệu Cảnh không ở trong sân hắn ngủ đêm buổi sáng, kêu lên hạ nhân cùng nhau hái sương từ hoa lá trong vườn.

Hái hoa hải đường, cây ngọc lan, hoa mẫu đơn, hoa và cây cảnh trong vườn biệt viện đua nhau khoe sắc, đều bị hắn tuốt qua nước sương, coi như là sự quan tâm của mình đối với Thụy An vương, tỉ mỉ mà niêm phong ở một cái bình bên trong, đợi đến khi vất vả lắm mới góp đủ một bình nhỏ, hôm nay liền trổ tài, đem trà tiến vào hiến cho hắn.

Hà Thanh cúi đầu ấm ức nói: "Hôm nay trà này chính là nô nấu, Vương gia muốn phạt liền phạt đi, chỉ là nô không biết làm sai chỗ nào khiến Vương gia không vui, kính xin nói cho nô một tiếng."

Quý Thiệu Cảnh lại hỏi: "Ngón tay ngươi là thế nào làm?"

Hà Thanh giơ ngón tay chỉ vào cốc trà nói: "Tại hoa viên hái sương lúc không chú ý, bị chút cành hoa."

Quý Thiệu Cảnh "Ừ" một tiếng, đối diện Cố Chí Thành lại "Ai u" một tiếng, đối Hà Thanh nói: "Ngươi nói trà này là ngươi lấy hoa lộ nấu?"

Hà Thanh gật đầu, Cố Chí Thành chen miệng nói: "Tam ca không thích hoa, ngươi lại pha trà hoa cho hắn uống. Ngươi không nhận ra Tam ca chẳng bao giờ đến vườn hoa sao?" Cố Chí Thành cười trên nỗi đau của người khác, thấy Hà Thanh ngơ ngác, hắn ta cố ý ho khan một tiếng: "Ai da, có người nịnh nọt nhầm người rồi, ta không học theo hắn ta đâu, ta phải xem đồ của ta mới được, không thể phụ lòng Tam ca." Nói xong, hắn ta giơ mấy tờ giấy lên, giả vờ nghiêm túc xem.

Hà Thanh sững sờ, vô tình bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Quý Thiệu Cảnh.

Ngu ngốc thật, ở bên cạnh Vương gia gần hai tháng trời mà không tìm hiểu xem hắn thích gì, lại còn gây phiền phức cho hắn.

Hà Thanh cười gượng gạo: "Thì ra là vậy, ta không biết." Vừa nói, y vừa thu dọn chén trà, thay nước mới.

May mà phía dưới luôn có trà dự phòng cho Vương gia. Khi Hà Thanh cầm chén trà mới quay lại, Cố Chí Thành đã ra ngoài. Quý Thiệu Cảnh nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

Hà Thanh bước nhỏ đến gần, đưa chén trà cho Quý Thiệu Cảnh: "Vương gia, lần này ta không nhầm nữa."

Quý Thiệu Cảnh nhận lấy chén trà từ tay y, uống một ngụm, bỗng nhiên hỏi: "Ở bên cạnh ta, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt, nhưng giá như ngài có thể đừng lúc nóng lúc lạnh thì còn tốt hơn." Hà Thanh nghĩ thầm, nhưng không dám nói thật. Y đang suy nghĩ tìm từ thì Quý Thiệu Cảnh lại nói: "Cứ nói thật đi."

Hà Thanh cười đáp: "Được ở bên cạnh Vương gia là điều may mắn nhất trên đời. Tốt hơn cuộc sống trước kia của ta nhiều. Nô tài muốn ở bên cạnh Vương gia cả đời."

"Khéo léo thật, chắc là nói dối nhiều rồi." Quý Thiệu Cảnh cười nhạt. Hà Thanh định giải thích, nhưng nhìn vào mắt hắn, y lại im bặt. Một lúc sau, Quý Thiệu Cảnh mới nói: "Đêm nay ở lại với ta."

Chủ đề chuyển đổi quá đột ngột, Hà Thanh không kịp phản ứng. Khi y hiểu ra, thì vui mừng ra mặt, hớn hở đáp: "Vâng."

Ý của hắn là... Hà Thanh nuốt nước bọt. Sau khi trở về từ kinh thành, cuối cùng hắn cũng "mây tan trăng sáng", không cần phải "cấm dục" nữa.

...

Hy vọng đến rồi, thời gian nhàn hạ trôi qua nhanh chóng, Hà Thanh đốt hương thơm ngát, từ rất sớm đã thu dọn xong đồ đạc cá nhân, nằm xuống giường, vừa lau mái tóc còn ướt, vừa chờ Quý Thiệu Cảnh đến tận đêm xuân.

Nằm được một lúc thì nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, Hà Thanh nhớ ra chậu lan mới mua còn để bên ngoài trời mưa, không mặc quần áo muốn chạy ra mang vào, liền chợt nhớ ra Quý Thiệu Cảnh không thích hương hoa, do dự đi vài vòng, nghiến răng quyết định: Kệ nó xối mưa đi, coi như nó xui xẻo, đời sau đầu thai tốt hơn, đừng để hắn gặp lại nữa.

Ai bảo hắn yêu thích Quý Thiệu Cảnh, thề phải một đời làm người theo đuổi hắn chứ, một lòng một dạ theo đuổi, tuyệt đối không thể trái ý người kia được.

Hà Thanh hung hăng mắng cái thói nịnh bợ hèn hạ của mình, vui vẻ quay người trở lại giường chờ đợi.

Lâu ngày hạn hán gặp mưa rào.

Ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh sáng lờ mờ bị thành giường che khuất, dựa vào ánh sáng nhạt nhòa mơ hồ, hai thân hình quấn quýt lấy nhau in bóng trên tường, Hà Thanh nằm sấp quỳ gối trên giường, Quý Thiệu Cảnh ấm áp mài giũa khiến hắn khó chịu.

Hôm nay Vương gia, trên người vẫn còn mang theo mùi rượu thoang thoảng.

Thấy người dưới thân chặt chẽ nắm lấy đệm giường lạnh run rẩy, Quý Thiệu Cảnh chậm lại động tác, giọng nói khàn khàn: "Khó chịu lắm sao?"

"Vương gia... Vương gia nhanh một chút." Hà Thanh lắc đầu mạnh mẽ, tâm trí mơ màng, không tự chủ được nhích người về phía sau, trêu đến Quý Thiệu Cảnh mạnh mẽ đâm vào một cái, liền tư thế này kéo hắn ngồi thẳng lên, ôm vào lồng ngực mình.

Tư thế này, lưng dán vào ngực, phảng phất như Quý Thiệu Cảnh đang ôm hắn, Hà Thanh run rẩy càng lúc càng lợi hại, bỗng nhiên bị Quý Thiệu Cảnh hôn lên vai, Hà Thanh chua xót khó chịu, giãy dụa hai lần cũng không thoát ra được, càng ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Lời nói của Quý Thiệu Cảnh vang vọng bên tai hắn, không cho phép từ chối.

"A Thanh, ngươi không được rời bỏ ta."

Lòng Hà Thanh hồi hộp một chút, thái dương lấm tấm mồ hôi, gọi câu nói ân cần kia càng thêm thoải mái, thân thể mềm nhũn hoàn toàn trong lồng ngực Quý Thiệu Cảnh.

"Sẽ không rời đi Vương gia, cả đời cũng không rời đi, một lòng một dạ, đuổi cũng không đi." Hà Thanh nhỏ giọng nói trong lòng, không quay đầu lại xem sắc mặt Quý Thiệu Cảnh, mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro