Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.


"Cậu nói xem có quá đáng không! Tức chết người!"

"Quá đáng, bực mình."

Đường Cảnh Húc rót rượu cho Cố Ý:

"Uống."

"Không có hứng."

Cố Ý cau mày.

"Cho tôi một bình sữa chua."

"Sao hả?"

Đường Cảnh Húc nín cười.

"Còn đau?"

Cố Ý lườm hắn một cái.

Đường Cảnh Húc gọi người hầu đi lấy sữa chua, dựa vào ghế sofa nói:

"Không phải tôi muốn nói, nhưng cậu làm gì không làm lại đi trêu chọc Lục Tuần? Chẳng phải cậu biết rõ y không giống chúng ta sao?"

"Sao lại không giống?"

"Còn phải hỏi? Mẹ y làm người hầu ở nhà cậu mười mấy năm, y còn phải gọi cậu một tiếng thiếu gia. Cậu cảm thấy không có vấn đề, nhưng có dám chắc chắn y ở bên cậu, trong long không khó chịu hay không?"

"Năm nào rồi mà còn thiếu gia."

Cố Ý lấy một điếu thuốc lá, ngậm vào miệng.

"Y không gọi vậy."

Đường Cảnh Húc dịch tới châm lửa cho hắn:

"Y có gọi hay không hai người đều không cùng một tầng lớp."

Cố Ý rít một hơi:

"Tôi thích chơi cùng y, không cần cậu xen vào."

"Tôi là sợ cậu chơi chơi thế nào lại khiến mình bị chơi."

"Quan tâm vớ vẩn cái gì, không phải cậu cũng nghĩ như vậy chứ?"

"Giám đốc nói với tôi."

Đường Cảnh Húc dừng lại một lúc.

"Cậu lần này tìm người không giống mọi khi."

Mẹ. Cố Ý lạnh mặt:

"Đuổi hắn đi."

"Hắn làm việc bao năm nay, cũng không phạm phải sai lầm gì lớn..."

Cố Ý ấn đầu thuốc lên gạt tàn, miết mạnh.

"Hắn không đi thì cậu đi."

"Tôi đi? Tôi đi đâu? Cả nhà tôi đều ở đây."

"Vậy thì cả nhà cùng đi."

Đường Cảnh Húc giận:

"Cố Ý cậu có bệnh à? Sao lại trút giận lên tôi!"

Người hầu bưng sữa chua tới, thấy ông chủ đang cùng vị Cố tổng kia gây gổ, sợ hãi không dám vào.

Cố Ý để cho cô đi vào, nhận lấy sữa chua uống một hớp, tiếp tục cùng Đường Cảnh Húc tranh cãi:

"Tôi cứ lấy cậu trút giận đấy. Tôi nói cậu đi thì cậu phải đi."

"Cậu ỷ thế hiếp người!"

"Hiếp cậu đấy."

Đường Cảnh Húc trong lòng nổi bão, cũng tìm người trút giận, hướng về phía người hầu kêu:

"Sao chỉ lấy một ly, cậu ta là ông chủ chẳng lẽ tôi không phải!"

Người hầu mới tới không lâu, chưa thấy qua tình huống nào thế này, vội gật đầu nói:

"Đều là ông chủ."

Cố Ý không nhịn được mà bật cười:

"Được rồi, đừng bắt nạt người ta."

Đặt ly thủy tinh đựng sữa chua xuống, rút tiền trong ví đưa cho nàng hầu.

"Đi đi."

Đến khi đổi đề tài khác, Cố Ý mới thấy thoải mái.

Đã uống sữa chua đến no căng bụng, trước khi đi lại bị Đường Cảnh Húc ép buộc uống rượu, nói Cố Ý mới vừa rồi bắt nạt hắn, phải nói xin lỗi.

Cố Ý uống sạch rượu, cười đem ly rượu không ném cho Đường Cảnh Húc:

"Trả lại mặt mũi cho cậu."

Ra hội sở, lên xe, An Đồng hỏi hắn:

"Về đâu?"

"Không trở về."

Cố Ý lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.

"Chị An Đồng, chúng ta nói chuyện phiếm đi."

"Nói cái gì?"

Ngón tay Cố Ý miết nhè nhẹ trên đầu gối:

"Chị có người mình thích không?"

"Không có."

"Không định tìm sao?"

"Không."

An Đồng hỏi ngược lại hắn.

"Ngài có người trong lòng sao?"

Cố Ý thoáng im lặng, lúc sau mới nói:

"Muốn tìm một người thử yêu đương."

An Đồng cho là Cố Ý đùa.

Thế nhưng không phải.

Hắn là thật lòng muốn tìm một người nói chuyện yêu đương, nếu có thể kết hôn thì càng tốt.

Cố Ý về đến nhà, tắm rửa đi ra, gọi cho Lục Tuần, hỏi hắn mấy giờ tan làm.

"6 giờ."

"Sớm thế, hôm nay không làm thêm giờ?"

Nghe Lục Tuần ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, Cố Ý cười nói.

"Hiếm thấy thật, cùng nhau ăn cơm đi, tôi đón cậu."

" Được."

Cố Ý trở về phòng, mở tủ tìm quần áo, thử đi thử lại trước gương, vất vả nửa ngày mới tìm được một bộ ưng ý. Lại tốn thêm hai mươi phút làm tóc, sau đó gọi cho An Đồng bảo nàng mang xe đến, hắn cần dung.

Sau đó An Đồng đưa chiếc Panamera tới.

Cố Ý: ". . ."

"Ngài đi hẹn hò sao?"

An Đồng nhìn một chút cách ăn mặc của hắn, bình tĩnh nói.

"Rất thích hợp."

Cố Ý càng nghĩ càng thấy không đúng, lái xe được nửa đường lại quay về, đổi sang quần áo thể thao, thuận tiện đổi luôn xe, lúc này mới thoải đến công ty Lục Tuần.

_____

"Mày đoán xem tao vừa mới vừa đụng phải ai trong thang máy?"

"Ai?"

"Vị họ Cố kia."

"Hở, Cố tổng à."

Cố Ý kéo quần, nghe thấy giọng của người thứ ba vang lên từ gian bên cạnh:

"Bọn mày nói ai cơ, Cố tổng nào?"

"Còn ai nữa, chính là Cố tổng nổi tiếng ấy ấy..."

"Này, mày nói chuyện chú ý một chút."

"Chú ý cái gì, ông đây xin nghỉ việc, về quê, ai cũng không sợ."

Cố Ý mò ra khăn tay trong túi áo, phủ lên rìa nắp bồn cầu, đậy lại rồi ngồi xuống hút thuốc.

"Mày chê tiền à?"

"Chê mẹ mày. Hừ! Ai mà không biết hắn dùng cách nào để được như bây giờ, chỗ tiền đó ông đây đếch dám xài!"

Người đàn ông há miệng khạc đờm, giọng nói tràn đầy căm hận.

"Ỷ có tiền là có thể không coi ai ra gì, hắn cũng chỉ coi trọng người họ Lục kia, những người khác ở trong mắt hắn khác gì một con kiến!"

"Tốt lắm tốt lắm, mày còn chưa nghỉ việc đâu, Lục Tuần nói thế nào cũng là cấp trên của mày."

Người nói đầu tiên đẩy hắn một cái.

"Đi thôi, phải làm việc."

"Đừng đẩy tao, phiền gì đâu."

Người nọ móc một bao thuốc lá nhăn nhúm từ trong túi quần ra.

"Tao nói cho mày biết, thằng kia sớm muộn cũng chán họ Lục thôi..."

Rầm ——!

Cánh cửa gian thứ hai bị đạp mở, Cố Ý chậm rãi đi ra.

Ba người đàn ông bị dọa, mặt trắng bệch.

"Cố, Cố tổng. . ."

"Ừ."

Cố Ý đi tới rửa tay.

"Không có chuyện gì thì, chúng tôi xin đi, đi trước..."

Cố Ý khom người chậm rãi rửa tay, nghe vậy cười nhạt:

"Ai bảo mày là không có chuyện gì?"

___

Lục Tuần xử lý xong công việc, tắt má tính, cầm áo khoác âu phục, vừa mặc vừa đi ra ngoài, tới cửa thì suýt đụng phải người, Lục Tuần lui về phía sau một bước:

"Phó tổng? Ngài đây là. . ."

Trương phó tổng bụng bia từ thang máy chạy đến đây bẵng mấy chục bước, cứ như thế chạy đến ướt đẫm mồ hôi, gã bám vào khung cửa thở hồng hộc:

"Mau, mau, đến lầu mười đi. . ."

Lục Tuần cau mày hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

Trương phó tổng vỗ vỗ ngực, đầu đầy mồ hôi vội vàng nói:

"Vị tổ tông họ Cố kia sắp đánh chết người rồi, cậu mau đi khuyên nhủ đi!"

Lục Tuần biến sắc, co chân chạy thẳng ra thang máy. Rốt cuộc đến trễ một bước, khi hắn đến nơi, người bị đánh đã cả người đầy máu nằm rạp trên đất. Mấy người bên cạnh đứng sát tường, đừng nói tiến lên can ngăn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Gọi cảnh sát chưa?"

Nhân viên đứng cạnh Lục Tuần dè đặt liếc nhìn người đang rửa tay, lắc đầu. Trước khi động thủ Cố Ý nói, chúng mày có giỏi thì gọi đi, làm gì có ai đủ can đảm làm thế?

"Cậu tới rồi."

Cố Ý vất vả lắm mới rửa sạch máu trên tay, xoay người nhìn Lục Tuần đứng ở cửa, cười cười nói.

"Đi, đi ăn cơm."

Lục Tuần không thấy hắn, xoay người lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu.

Cố Ý nhún nhún vai, rời đi trước.

Cố Ý đợi nửa tiếng ở bãi đỗ xe mới thấy y xuất hiện, than phiền:

"Sao giờ mới đến, đói chết."

Lục Tuần liếc mắt nhìn tay hắn, xuống xe, Cố Ý kêu một tiếng, thấy y đi vòng qua chỗ điều khiển bên này, ngây ngẩn hỏi:

"Cậu làm gì?"

Lục Tuần mặt không biểu cảm: "Xuống."

Cố Ý lập tức khóa lại, hô to:

"Không!"

Lục Tuần cau mày gõ cửa kính xe, Cố Ý hạ cửa sổ thủy tinh xuống hai cm, trừng hắn.

"Tôi đói bụng, tay còn đau, không đánh lại cậu."

"Không đánh cậu."

Lục Tuần nói.

"Cậu xuống, tôi lái xe."

Cố Ý không tin:

"Thật?"

"Thật."

Cố Ý không xuống xe, trực tiếp leo sang ghế bên cạnh, nhìn Lục Tuần ngồi vào, thắt dây an toàn, có chút chột dạ hỏi:

"Cậu không giận chứ?"

Xe ra khỏi chỗ đậu xe, đánh một đường đi tới cửa, Lục Tuần vẫn một mực im lặng.

Đến khi xe đậu dưới nhà, Lục Tuần mới tắt máy xuống xe, lấy một điếu thuốc ra, hít sâu một hơi, lúc này mới nói:

"Giận."

Cố Ý xuống xe, đi tới bên cạnh Lục Tuần, cũng hút một điếu:

"Tôi thật sự không cố ý quậy ở công ty cậu, để cho cậu khó xử."

Hắn chậm rãi thở ra một hơi khói:

"Cậu không biết miệng hắn bẩn thế nào đâu, mẹ hắn đúng là thiếu dạy dỗ."

Lục Tuần không nói nữa, yên lặng hút thuốc xong, đem tàn thuốc ném xuống đất một cái, dùng mũi giày nghiền nát, Cố Ý vội vàng đem điếu thuốc lá trong tay cũng vứt xuống:

"Hộ với."

Hai mươi mấy tuổi đầu,còn ngây thơ như vậy. Lục Tuần thầm thở dài, giúp hắn giẫm tắt tàn thuốc:

"Lên đi."

Cố Ý đi theo phía sau Lục Tuần:

"Không ăn cơm sao? Tôi đói."

"Ăn."

Lục Tuần nói.

"Tôi nấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro