Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3.


Cố Ý gọi giám đốc tới, cho hắn xem một tấm hình. Giám đốc có ai không lão luyện, xem qua người trên hình cũng biết là ý gì.

"Cố tổng." Giám đốc đứng bên cạnh Cố Ý, khom người hỏi.

"Ngài muốn người lúc nào?"

"Tối nay."

Cố Ý dừng một chút, lại bổ sung thêm.

"Trước 11 giờ."

"Cái này. . ."

Giám đốc có chút khó khăn.

"Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Cố gắng hết sức?"

Giám đốc vội vàng sửa lời nói:

"Nhất định nhất định, ngài đợi tin tức của tôi."

___

Hơn 9 giờ, Lục Tuần gọi hỏi Cố Ý có ở nhà không. Cố Ý ký một đống văn kiện, tay mỏi, bị An Đồng thả xuống xe, đang định tìm người đấm bóp một chút, nghe Lục Tuần hỏi như vậy, do dự hai giây, đáp: "Có."

"Vậy cậu đợi một lát xuống mở cửa, tôi cho trợ lý đến lấy mẫu đồ."

Cố Ý hời hợt vẫy tay, xoay người trở lại xe:

"Cậu còn ở công ty?"

"Ừ, làm thêm giờ."

"Biết rồi."

Cố Ý cúp điện thoại, nói với An Đồng.

"Về nhà Lục Tuần."

___

Cố Ý vào đến nhà vệ sinh, giám đốc kia gọi điện tới, nói đã tìm được người.

Cố Ý lười ra cửa, đọc cho ông ta một địa chỉ:

"Đưa đến đó đi."

Đợi đến lúc chuông cửa reo, Cố Ý mới tắm xong đi ra. Hắn mở cửa cho trợ lý của Lục Tuần, để nàng vào thư phòng lấy đồ.

Trợ lý rất nhanh đã trở ra, cầm trong tay túi văn kiện màu xanh da trời.

Cố Ý hỏi nàng:

"Lục Tuần khi nào tan ca?"

Trợ lí cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời:

"Khoảng 11 giờ."

Đủ thời gian. Cố Ý gật đầu:

"Ừ, đi đi."

Trợ lí vừa đi, giám đốc kia lập tức gọi tới, nói người được sắp xếp đã đến rồi, nhưng an ninh không cho vào.

Cố Ý buồn bực:

"Ghi danh một chút không được sao?"

Giám đốc ở đầu dây bên kia nịnh nọt cười:

"Là do không biết tối nay ngài ở bên này, tăng cường an toàn đề phòng mà."

Trời ạ, An Đồng này đúng là. Cố Ý đỡ trán:

"Chuyển máy cho an ninh."

Cũng may giám đốc kia làm tốt, người mang tới tối nay khiến Cố Ý rất hài lòng. Ít nhất, ngoại hình rất được.

Cố Ý dựa lưng trên ghế, hất cằm về phía gã:

"Biết luật không?"

Người kia trả lời: "Biết."

Cố Ý chỉ chỉ phòng cho khách: "Đi đi."

Người kia cầm theo bàn chải, bước nhanh vào phòng, mười lăm phút sau tắm và đánh răng xong, đi tới bên cạnh Cố Ý, giải thích:

"Trước khi tới đã cẩn thận tắm một lần."

Nói xong bày ra tư thế chuẩn bị quỳ xuống.

"Ấy!"

Cố Ý kịp thời đưa chân ra đỡ dưới đầu gối gã, nhìn chằm chằm mặt gã:

"Không cần làm vậy, ngồi đi."

Người đàn ông nọ khom người ngồi xuống bên cạnh Cố Ý, ánh mắt nhìn xuống cổ áo tắm mở rộng làm lộ xương quai xanh và ngực của hắn, không kiềm chế nổi mà nuốt nước bọt.

Cố Ý phì một tiếng bật cười khiến gã đỏ mặt, thận trọng nói:

"Thật xin lỗi."

Khóe miệng Cố Ý cong thêm một chút, hỏi:

"Đẹp mắt không?"

Người đàn ông lại nhìn sang, lúc này nhìn kỹ hơn, phát hiện chính giữa xương quai xanh có một nốt ruồi son nho nhỏ, đưa mắt nhìn lên, ánh mắt rơi xuống khóe mắt trái của Cố Ý. Nơi đó cũng có một nốt.

"Đẹp mắt."

Cố Ý cười hỏi:

"Muốn hôn sao?"

Gã đàn ông nuốt nước miếng:

"Tôi, có thể không?"

"Có thể, cậu muốn hôn nơi nào đều có thể."

Cố Ý nghiêng người, tay luồn vào vạt áo gã, sờ sờ cơ bụng rắn chắc.

"Trừ miệng."

Nghe vậy, gã đàn ông kích động ôm Cố Ý, hôn xương quai xanh, hôn ngực hắn, hôn đôi môi nóng hổi của hắn, động tác tuy rằng gấp gáp, song rất có chừng mực, không lưu lại bất kỳ dấu hôn nào.

Cố Ý sờ mặt gã một cái, đem đầu gã ấn xuống dưới.

Người đàn ông thuận theo, cúi người ngậm lấy.

Cố Ý ngước đầu, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Hắn cảm nhận được khoái cảm, rất nhanh liền cứng, dương vật không hề nhỏ kia choán đầy miệng gã nọ.

Hai người trên ghế sofa, một ra sức phục vụ, một toàn tâm hưởng thụ, đắm chìm trong tình dục nên phản ứng có chút chậm chạp, Lục Tuần về đến cũng không ai phát hiện. Cho đến khi y đi tới, đến cách ghế sofa chỉ còn ba bước, Cố Ý mới đột nhiên giật mình nhận ra, nghiêng đầu thấy Lục Tuần mặt đen như đáy nồi, theo phản xạ đầy đẩu gã kia ra. Gã đàn ông không có chuẩn bị, răng chưa kịp thu, vẫn đang dùng lực, suýt nữa bất cẩn cắn đứt bảo bối của Cố Ý.

Cố Ý đau đến cơ mặt vặn vẹo, cắn răng dịch sang một bên, quay đầu quát:

"Cút."

Gã đàn ông đứng dậy, lấy thảm bọc người, đi qua chỗ Lục Tuần thì bị gọi lại.

"Để thảm lại."

"Mang đi."

Cố Ý cau mày hít một hơi, khép áo choàng tắm lại, nói với Lục Tuần:

"Tôi đền cậu cái mới."

Lục Tuần trầm mặt hất tay cho gã đàn ông đi khỏi, Cố Ý đứng dậy mạnh mẽ đi tới, đạp gã kia một phát, xoay người ôm lấy Lục Tuần:

"Đừng giận, chỉ là một cái thảm thôi mà."

Lục Tuần không đáp, chờ gã đàn ông đi khỏi mới đi ra đóng cửa, nghiêng đầu hỏi Cố Ý:

"Tôi đã nói gì?"

"Cậu đã nói gì?"

Cố Ý sờ mũi một cái.

"Cậu nói nhiều lắm..."

"Cố Ý!"

Cố Ý run một cái, tay sờ dưới háng:

"Đừng dọa tôi, tôi còn đang đau."

Lục Tuần lạnh lùng nhìn hắn một cái, sải bước đi vào phòng vệ sinh.

Vậy là xong rồi? Đầu óc Cố Ý còn đang choáng váng thì thấy Lục Tuần cầm cây lau nhà đi ra.

Cố Ý cả đầu đầy dấu hỏi.

Lục Tuần đem cây lau nhà nhét vào tay hắn:

"Lau sạch sàn nhà."

Sau đó chỉ tay về phía ghế sofa.

"Sofa cũng phải lau."

Cố Ý trợn to mắt, chỉ mũi mình:

"Cậu để tôi lau nhà?"

"Có ý kiến?"

Cố Ý lớn như vậy, hoa quả còn chưa phải rửa lần nào, người này lại bắt hắn lau nhà?

Hắn đương nhiên là có ý kiến, ý kiến lớn!

"Không, không ý kiến."

Đáng tiếc, người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được.

"Ấy ấy, xin lỗi mà? Tôi thề sau này không mang theo người trở lại, tối nay là trường hợp đặc biệt, nếu không phải..."

"Im miệng."

Lục Tuần ra lệnh.

"Làm việc."

"Không làm."

Cố Ý đem cây lau nhà ném xuống đất, bước ra cửa.

"Tôi về nhà."

"Đứng lại!"

Cố Ý nghiêng đầu hét:

"Tôi trở về nhà mình còn không được sao!"

Lục Tuần mặt lạnh nhìn hắn: "Cậu cho rằng nhà tôi là nơi nào? Muốn đi là đi, muốn ở là ở?"

Thấy Lục Tuần tức giận, Cố Ý hơi sợ:

"Tất nhiên, tất nhiên là coi nhà cậu như nhà tôi rồi."

Cố Ý quay lại nhặt cây lau nhà lên, di di trên sàn nhà hai cái.

"Cậu chỉ biết bắt nạt tôi, tôi phải mách mẹ cậu."

"Lau."

"Lau lau lau lau thì lau, cậu đừng nhìn tôi, đi chỗ khác đi."

Lục Tuần vào thư phòng.

Cố Ý một tay cầm cây lau nhà ở trong phòng khách lau qua lau lại, lau xong bèn quay sang lau sofa, dày vò đến cả người đẫm mồ hôi mới tạm coi như xong xuôi. Trở về phòng lấy giỏ táo, lại đến phòng bếp gọt, cầm vào thư phòng, đưa cho Lục Tuần:

"Này, ăn trái cây."

Thuận tiện liếc mắt nhìn màn hình máy tính, thấy văn bản chính, hạng mục thống kê báo cáo, Cố Ý rút khăn giấy lau tay, hỏi.

"Công việc bận rộn lắm à?"

Lục Tuần cầm lên trái táo bị gọt nham nhở như chó gặm, há miệng cắn một cái, lạnh nhạt "ừ" một tiếng.

"Cậu xem, cậu ngày ngày bận rộn như vậy, không được thăng chức, vậy mà được à."

"Có thăng chức."

"Hả?"

Cố Ý hỏi.

"Thăng cái gì?"

"Hạng mục Tổng thanh tra."

Lục Tuần lại cắn một miếng.

"Hạng mục Tổng thanh tra? Tôi nhớ trước kia là hạng mục giám đốc mà."

Mặt Cố Ý đầy nghi ngờ.

"Tổng thanh tra lớn hơn giám đốc?"

"Dù sao cũng lớn hơn cậu."

Lục Tuần khép máy tính xách tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Biết Lục Tuần như vậy là không giận, Cố Ý cười hì hì đi lên, đụng bả vai hắn:

"Nơi đó lớn hơn tôi?"

"Cái kia so với cậu cũng lớn hơn."

Lục Tuần vào phòng bếp, đem hột ném vào thùng rác, rửa tay một cái, hỏi Cố Ý.

"Ăn không?"

Cố Ý sửng sốt một chút:

"Ăn, ăn cái gì?"

"Ăn đêm."

"À, ăn đêm."

Cố Ý xoa xoa mặt.

"Ăn!"

Làm hai chén mì, mỗi người một chén.

Lục Tuần một tô, Cố Ý một chén nhỏ.

Ăn xong Lục Tuần thu chén đũa vào phòng bếp, đi ra không thấy Cố Ý, đến phòng ngủ nhìn một cái, thấy người nọ ngồi xếp bằng trên giường xoa hạ thân.

Lục Tuần: ". . ."

"Bị trầy da." Cố Ý ăn xong thức ăn đêm, đầu óc quên luôn trong chén.

"Răng tên kia thật là lợi hại."

"Cố Ý."

Lục Tuần gọi hắn.

"Đi xuống khỏi giường của tôi."

"Sao hả."

Cố Ý mặc xong áo ngủ, xuống giường tìm dép, cúi đầu lẩm bẩm.

"Tôi cũng không ngủ cùng cậu, chỉ là ngồi một chút."

Lục Tuần nắm cánh tay hắn kéo ra ngoài, Cố Ý la oai oái:

"Dép của tôi."

Lục Tuần chờ hắn đi dép xong, lập tức dùng sức hất một cái, trực tiếp đem Cố Ý quăng ra cửa, Cố Ý lảo đảo vịn tường đứng ngay ngắn, thấy Lục Tuần chỉ mặt hắn mà nói:

"Lần sau còn dẫn người về thì không phải là trầy da đơn giản vậy đâu."

Sau đó rầm một tiếng đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro