Chương 56: Đối Sách
Đó là một chuỗi đường link.
Sau khi nhấn vào liền trực tiếp dẫn đến một trang có tiêu đề dùng chữ in nghiêng màu đen.
Trên đầu trang là một video, ngay sau đó là thâu âm, cuối cùng là một số hình ảnh.
Ngoại trừ đầu đề, toàn bộ tin tức không có nhiều từ để miêu tả. Bình luận của dân mạng được biểu hiện ở phía dưới.
Dựa vào tin tức ảnh khoả thân để làm gió đông, chỉ nội trong mấy chục phút tin tức này được chia sẻ hơn trăm ngàn lần, mấy chục ngàn lời bình luận.
Bất quá, những bình luận ngay từ đầu đều lấy việc công kích Jiyeon là chính, nhưng sau khi dân mạng thứ nhất đã kiên nhẫn xem hết video và thu âm thì hướng bình luận đã bị đảo ngược lại.
Jiyeon không còn là nhân vật trong ảnh khoả thân, cô mang danh là người bị hại, nghệ sĩ được công chúng thông cảm. Mà cái người nghệ sĩ Andy chưa có tên tuổi kia đã trở thành đối tượng bị fan của Jiyeon công khai lên án.
"Cút ra khỏi giới showbiz? Cô mới phải cút ra khỏi giới showbiz, cả nhà cô đều cút ra khỏi giới showbiz!"
"Thật nham hiểm, thiếu chút nữa là bị thứ đồ bỏ Andy lừa gạt rồi. Jiyeon, thật xin lỗi! Tôi đã hiểu lầm cô!"
"Mới vào giới mà đã muốn hại người, đồ thần kinh không bình thường!"
"Cái người đại diện tên là Han Jae cái gì Ah cũng không phải là thứ tốt, lại có thể giật dây nghệ sĩ dưới tay mình làm chuyện xấu. Trong giới nên sớm ra lệnh cấm cô ta đi, được chứ?"
....
"Tại sao có thể như vậy?" Andy sững sờ, tê liệt ngã thẳng xuống sô pha. "Mấy thứ này là ai làm vậy?"
Han Jae Ah cau chặt chân mày, chị ta không ngờ xuất hiện những thứ không có căn cứ này, tiện thể kéo luôn chị ta xuống nước. Chẳng lẽ là có người theo dõi?
Nghĩ đến lúc ngày nào đó ra ngoài, cảm giác được có ánh mắt nhìn, đầu óc Han Jae Ah chấn động.
"Jae Ah, em không đồng ý chị gởi hình ảnh đi, chị lại tự tiện, bây giờ đã xảy ra chuyện, chị nói đi làm sao bây giờ?" Tay Andy run rẩy không cầm được cái gì.
Ngày đó cô ta không nên lỗ mãng, vội vã nghe lời Han Jae Ah đi tìm Sehun. Bây giờ Sehun chắc chắn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do cô ta làm. Cô ta chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ xấu xa hãm hại Park Jiyeon.
Không được, không thể như thế, cô ta muốn tìm cách cứu chữa.
Andy vịn sô pha gắng gượng đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "Han Jae Ah, chuyện này là chị làm, chị đi nói rõ với tổng giám đốc Oh là không liên quan tới em chút nào."
"Em câm miệng cho chị." Han Jae Ah tát qua một cái. "Chị đang suy nghĩ biện pháp."
Vẻ mặt của chị ta thật đáng sợ, Andy bụm mặt bị sưng lên tức thì, im tiếng.
Han Jae Ah bực bội tìm số điện thoại di động của nhân viên làm việc ở Cool K mà mình quen biết, gọi đi.
Nhưng di động của người đó tắt máy.
Chị ta nắm chặt lấy ống nghe, tìm ra một dãy số điện thoại, gọi đi.
"A lô, xin hỏi ai đấy?"
"Là tôi, chị Han đây."
"Thì ra là chị Han à!" Người nhân viên cười gượng hai tiếng, nói đùa: "Chị Han ngày bận trăm chuyện còn gọi đến chỗ em, là có chuyện gì sao?"
"Có!" Han Jae Ah lật bản kế hoạch của các nghệ sĩ, nói: "Trang web của các cậu có một tin tức, cậu giúp xoá đi một chút, buổi tối tôi mang theo Andy mời cậu ăn cơm."
"Vậy à, không thành vấn đề." Người nhân viên trả lời vô cùng thẳng thắn. "Chị Han, tôi đi xem sao, cúp trước nha."
Han Jae Ah thả lỏng người, thở ra một hơi.
Nhưng chị ta còn chưa có hoàn toàn để ống nghe xuống, thì đã nghĩ tới một điều vô cùng quan trọng.
Chị ta hoàn toàn chưa nói là tin tức gì.
Han Jae Ah vội vàng cầm lấy điện thoại gọi đi lần nữa, kết quả, làm sao cũng không gọi được.
Andy vừa u oán vừa phẫn nộ trừng chị ta.
Han Jae Ah xoa đầu, lại tìm ra một dãy số di động, gọi đi.
Lần này trái lại đã kết nối được, nhưng Han Jae Ah càng nghe thì chân mày càng cau chặt.
Người bên kia nói: "Jae Ah à, tôi đang ở nước ngoài, cô có chuyện gì thì chờ tôi về rồi nói sau."
"Tổng giám đốc Kim, a lô, tổng giám đốc Kim!"
Han Jae Ah không cam lòng kêu vài tiếng, nhưng không có ai trả lời. Chị ta nghiến răng đợi một phút, rồi sau đó ném mạnh điện thoại đi.
Andy hoảng sợ, thét lên: "Chị không có bản lãnh cũng đừng có giận cá chém thới cái điện thoại. Lần này chị làm không xong thì cả đời cũng đừng nghĩ tới vào cửa nhà chúng ta."
"Không vào thì không vào, cô cho là ai thèm sao." Han Jae Ah tiện tay cầm lấy áo khoác, đi ra cửa. "Chị đi lo liệu việc này, cô đợi ở trong nhà, không có điện thoại của chị thì không cho phép cô ra ngoài, có nghe không?"
Sehun tan tầm, không đi cửa chính công ty mà trực tiếp từ cửa sau ngồi xe của Kim Yoo Jin rời đi.
Sự kiện ảnh khoả thân quậy lên hơi lớn, ông Oh, bà Oh đang du lịch ở Thái Lan cũng biết đến, vì thế kêu vợ chồng Oh Suk Hoon đến xem.
Oh Suk Hoon lái xe, Kim Yoo Jin ngồi ở ghế phó lái, nói: "Tuy rằng Jiyeon không cho cậu giúp, nhưng cậu phải thời khắc luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng. Chiều tối mai, người trong giới sẽ thảo luận nghiên cứu xuất xứ của những video này."
"Tôi biết rồi." Sehun căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn Oh Suk Hoon, lập tức nói với Kim Yoo Jin: "Công ty đã chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt, về phần Han Jae Ah..."
Sehun hừ một tiếng: "Tự làm bậy không thể sống, lần này tôi sẽ khiến cho cô ta hoàn toàn rời khỏi công ty."
Kim Yoo Jin gật đầu đồng ý.
Khi chị mới debut có mấy năm, nổi tiếng có một không hai, thì cũng là như vậy. Thế nhưng khi đó chị không có khả năng xử lý tốt, thiếu chút nữa là đã chặt đứt con đường minh tinh. Cho nên, lúc này đây, từ đáy lòng Kim Yoo Jin sẵn lòng trợ giúp Jiyeon, không chỉ bởi vì các cô là người một nhà mà còn bởi vì chị thật sự thưởng thức Jiyeon.
Xe chạy qua CBD, Sehun bỗng dưng quay đầu lại.
Kim Yoo Jin mỉm cười: "Làm sao vậy?"
"Nhìn thấy một người hơi quen mặt."
Kim Yoo Jin nhìn xem bên ngoài, các cửa hàng trang sức xa xỉ san sát nối tiếp nhau. Có rất nhiều người cùng nghề đều thích đến nơi này, cho nên người Sehun nhìn thấy có thể là nghệ sĩ của công ty.
Kim Yoo Jin mỉm cười, không muốn suy nghĩ.
...
Han Jae Ah mang kính râm, ảo não đi theo người phụ nữ vào phòng bao.
Người phụ nữ đó chính là người ở sau màn, muốn Jiyeon cút khỏi giới showbiz, hứa hẹn sẽ làm Han Jae Ah trở thành người đại diện số một của Giải trí OSH.
Người phụ nữ này nhỏ tuổi hơn so với tưởng tượng của Han Jae Ah, nhìn qua mới hơn 20 tuổi, nhưng khi các cô nói chuyện, trong điện thoại truyền ra giọng nói của một người phụ nữ hơn ba mươi.
"Tôi dùng dụng cụ đổi âm thanh." Người phụ nữ này rất thông minh, vừa nhìn là biết suy nghĩ của Han Jae Ah.
"Cho nên cô không cần lo lắng, hôm nay sở dĩ tôi đồng ý gặp cô, không có gì khác, chỉ là tôi vừa về nước, tiếp theo muốn thương lượng với cô một chút, làm sao giải quyết mớ rắc rối hôm nay cô đã gây ra."
Người phụ nữ đeo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, còn đội nón, nhìn không ra diện mạo, nhưng trên tay đang đeo tràng hạt bằng gỗ trầm hương, ngồi ở đối diện Han Jae Ah, bộ dáng ung dung nhàn nhã khiến cho tim Han Jae Ah đang đập loạn cả ngày cũng ổn định lại.
"Cô dự định giúp tôi như thế nào?"
"Cô đừng vội." Người phụ nữ rung chuông gọi hai ly rượu đỏ hảo hạng. "Uống ly rượu trước rồi nói sau."
Han Jae Ah đành phải uống rượu tiếp cô ta.
Người phụ nữ uống xong một ly, còn muốn gọi nữa, Han Jae Ah lập tức nhanh tay lẹ mắt ngăn cô ta lại. "Trước tiên cô hãy nói là giúp như thế nào." Chị ta làm nhiều việc cho người phụ nữ này như vậy, đêm nay làm sao cũng phải lấy được đồng ý.
"Cô không tin tôi?" Người phụ nữ không có vẻ bị chọc giận, ngược lại để xuống ly rượu, xa xôi nói: "Cũng được thôi, tôi nói với cô là, chỉ bất quá tôi có thể giúp cô cũng không nhất định có thể giúp cái người em gái không nên thân của cô. Cô suy nghĩ cho kỹ."
Vứt bỏ Andy hả, vậy có gì khó chứ.
Han Jae Ah nhanh nhẹn uống hết rượu đỏ. "Tôi có thể vứt bỏ nó, nhưng mà cô phải cam đoan tôi có thể yên yên ổn ổn sinh tồn trong công ty."
Người phụ nữ cong đôi môi đỏ mọng. "Đó là dĩ nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro