Chương 4: Hiệp hội bắt yêu
Edit: SCR0811
"Nói cách khác, Yêu tộc hiện giờ chỉ cần đến Hiệp hội bắt yêu đăng ký thì sẽ được quang minh chính đại sống ở thế giới loài người?" Sau khi được Chim sẻ tinh phổ cập kiến thức, Mễ Uyển đã mắt chữ O mồm chữ A. Cô ngạc nhiên cũng phải thôi, 500 năm trước người với yêu đánh nhau tưng bừng, hai bên đều thề không đội trời chung, ngay cả cô cũng vì giết quá nhiều yêu mà bị bọn yêu giăng bẫy giết chết ở Mặc Lâm. Hơn nữa, pháp bảo lúc ấy dùng để giam cô vô cùng mạnh, khiến cho linh hồn Mễ Uyển đến tận 500 năm sau vẫn chưa thể đầu thai.
Không ngờ, chỉ mới 500 năm, yêu tộc với người bắt yêu lại có thể bắt tay giảng hòa. Lòng Mễ Uyển có chút bồi hồi... thoáng qua. Có thế nào thì cũng đã qua 500 năm, đời người ngắn ngủi, lúc trước cô mà đầu thai được thì giờ cũng đã vòng đi vòng lại sáu bảy lần rồi. Huống chi lúc đó cô giết yêu là vì yêu tộc làm hại nhân gian, hiện giờ yêu tộc đã có thể kiềm chế bản tính, không gây hại đến người vô tội, cô cùng lười động tay.
"Cô không phải người bắt yêu sao? Chẳng lẽ cô không biết?" Chim sẻ tinh ngạc nhiên hỏi, quy định này đã có gần trăm năm, vậy mà vẫn có người không biết.
"À... Tôi vừa từ trong núi ra, có nhiều thứ không biết lắm."
"..." Có quỷ mới tin!! Chim sẻ tinh liếc mắt nhìn đôi giày trên chân Mễ Uyển, chửi thầm trong lòng. Trong núi cũng bán giày thể thao giá 8000 hả?
"Có câu không cùng một tộc tất có dị tâm, hành động vĩ đại như thế là do nhân tài nào thúc đẩy vậy?" Mễ Uyển khá tò mò, lúc nhỏ khi cô theo sư phụ đi bắt yêu cũng đã từng hỏi sư phụ, vì sao nhất định phải giết yêu mà không thể chung sống hòa bình. Lúc ấy sư phụ trả lời là "không cùng một tộc tất có dị tâm", con người và yêu tộc sao có thể thật lòng tin tưởng đối phương. Cái gọi là chung sống hòa bình cũng chỉ là giấc mộng viễn vông.
"Chuyện này... chắc do thời đại phát triển." Chim sẻ tinh đã từng học chín năm giáo dục bắt buộc về thời đại mới, lời giải thích cũng mang theo phong cách chủ nghĩa Mác: "Nghe nói 500 trước, người bắt yêu với Yêu tộc từng có một cuộc đại chiến. Trận chiến đó cũng tương tự với thế chiến thứ 2 trong lịch sử loài người, ảnh hưởng rất rộng."
"Nói điểm chính." Nguyên chủ không giỏi lịch sử, Mễ Uyển biết có thứ gọi là Thế chiến thứ 2 nhưng lại không biết cụ thể nó là gì.
"Tôi cũng chỉ được nghe mấy yêu lão kể lại. 500 trước, sau khi trận đại chiến đó, tuy người bắt yêu giành được thắng lợi nhưng thực tế lại là lưỡng bại câu thương*. Đặc biệt là sau trận Mặc Lâm, giới bắt yêu cũng hiếm người nào có thể đấu lại những tiền bối trên ngàn năm tuổi của yêu tộc."
*Hai bên cùng chịu thiệt hại
"Trận Mặc Lâm?" Mễ Uyển dựng mày, chẳng lẽ đang nói tới mình?
"Đúng vậy, nghe nói lúc đó có một người bắt yêu vô cùng lợi hại, thân cao tám mét, làn da ngăm đen, một mình đánh với mấy chục yêu tộc trong Mặc Lâm, cuối cùng lại tự sát mà chết."
"..." Người bắt yêu thân cao tám mét, làn da ngăm đen, cuối cùng lại tự sát mà chết? Da cậu mới đen đó, da tôi trắng vậy mà.
"Sau khi người đó chết, giới bắt yêu không còn ai mạnh được như thế nữa." Chim sẻ tinh càng nói càng hào hứng, càng nói càng say mê: "Tôi còn nghe được phiên bản khác do một lão thụ yêu kể lại, ông ta nói trận chiến đó là bẫy do yêu tộc giăng ra, còn phải dùng cả bảo vật quý giá nhất của Yêu tộc là Càn Khôn Đằng mới giết được người đó."
Ra thứ giết mình là bảo vật Càn Khôn Đằng của Yêu tộc. Dùng cả thứ này, Yêu vương cũng chịu chơi thật.
"Cô biết Càn Khôn Đằng là gì không? Người bắt yêu như các cô có lẽ không biết. Để kể cho nghe, nó là thánh vật của Yêu tộc chúng tôi, chỉ khi nào Yêu tộc đứng trước bờ vực diệt vong thì Càn Khôn Đằng mới xuất hiện để giúp huyết mạch Yêu tộc không bị đoạn tuyệt. Bởi vậy mới nói, người bắt yêu đó mạnh ghê hồn, chém giết đến mức Yêu tộc suýt thì tận diệt." Chim sẻ tinh kể hăng như thể là chính mình trải qua.
"Xem giọng điệu của cậu kìa, chẳng lẽ cậu thần tượng người đó?" Người bắt yêu vô 'mạnh ghê hồn' trong lời kể bình tĩnh nhìn fan yêu tộc của mình.
"Hả... Qua hơn 500 năm rồi, có lợi hại cách mấy cũng chỉ là nhân vật lịch sử. Với lại, sau khi nhân vật truyền kỳ kia bị Càn Khôn Đằng giết chết thì cả giới bắt yêu không còn ai có thể đánh lại Yêu vương, quân số cũng giảm bảy tám phần." Chim sẻ tinh nói.
"Vậy sao cuối cùng lại thành thế này?" Mễ Uyển càng nghe càng mơ hồ. Trận chiến đó thảm khốc như thế, sao người bắt yêu với yêu tộc có thể bắt tay giảng hòa được.
"Sau trận chiến đó, cả hai tộc đều bị tổn thất trầm trọng nên đành ngưng chiến để lấy lại sức. Nhưng không biết vì lý do gì mà từ sau dạo ấy, khả năng sinh đẻ của Yêu tộc lại giảm mạnh, số lượng người bắt yêu cũng càng ngày càng ít. Qua thêm vài trăm năm, cả người bắt yêu và yêu tộc đều trở thành động vật quý hiếm." Chim sẻ tinh nói: "Vào ngày x tháng x năm x, sau khi cả hai bên đều thấy được tình cảnh sắp diệt vong của tộc mình, mấy vị lão đại đã cùng ngồi xuống uống trà, lập ra một Hiệp định."
Ra là thế.
Mễ Uyển hiểu. Nói thẳng ra là nếu đánh tiếp hai bên đều sẽ tuyệt diệt nên mới bắt tay bảo vệ nhau. Nhưng người bắt yêu vẫn lo Yêu tộc sẽ gây họa cho loài người nên mới thành lập Hiệp hội bắt yêu.
"Yêu tộc đúng là xuống dốc thật. Yêu lực của cậu yếu đến nỗi thiếu chút nữa tôi còn không nhận ra cậu là yêu đấy." Không phải Mễ Uyển tự cao, nhưng đúng là không con yêu nào có thể qua mặt được cô. Vậy mà vừa rồi, đến tận khi Chim sẻ tinh này ngồi xuống cạnh mình, Mễ Uyển mới cảm nhận được chút xíu yêu khí. Thật sự là...
Quá yếu!
"Mẹ... mẹ tôi nói tôi có thể hóa được thành người là đã giỏi lắm rồi." Chim sẻ tinh trả lời.
"Yêu cầu của mẹ cậu thấp thật đấy."
"..." Chim sẻ tinh không biết phải cãi lại thế nào, chẳng lẽ nói hiện giờ có nhiều yêu quái còn chả thể hóa được thành người. Loại chuyện mất mặt thế này đâu thể rêu rao với thiên địch của yêu tộc được. Nhục lắm!!
Mễ Uyển gõ gõ mấy ngón tay lên mặt bàn. Nếu bây giờ hai tộc đã chung sống hòa bình thì cô cũng không cần đuổi bắt yêu tộc khắp nơi như trước nữa. Hay mình thử làm một cô chủ nhà giàu bình thường? Mới đầu Mễ Uyển còn nuôi mộng làm một người bình thường nữa cơ, tiếc là nhà nguyên chủ quá giàu, cô chỉ có thể miễn cưỡng sửa nguyện vọng của mình thành cô chủ nhà giàu bình thường, cũng không quá đáng lắm.
"Tôi đi đây." Ra ngoài đã lâu, đến lúc phải về rồi.
"Hoành thánh mười đồng." Ông chủ thấy Mễ Uyển định đi, thét to.
"Cậu ta trả." Mễ Uyển vỗ vai Chim sẻ tinh.
"..." Chim sẻ tinh cam chịu trả tiền.
Mễ Uyển men theo đường cũ về lại sân nhỏ. Mom thấy cổng vẫn chưa khóa, Mễ Uyển cười tươi, xem ra vị đại yêu này đã ngầm đồng ý cho mình mượn sân trèo tường.
Cô khẽ khàng bước vào, khép cửa, vặn khoá, sau đó chạy chậm về phía bờ tường.
"Vụt" Mễ Uyển bám vào thành tường, thầm lặp lại lời thề quyết tâm giảm béo.
Căn phòng sau lưng Mễ Uyển, Phàn Thần đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn loạt động tác trèo tường vô cùng buồn cười của nhóc mập, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người cô nhóc này?
Hơn nữa, với hoàn cảnh hiện giờ, sao có thể sinh ra người bắt yêu có linh lực mạnh như vậy.
__^^__
Sáng hôm sau, đang ăn sáng thì Mễ Uyển bỗng chạm phải ánh mắt vô cùng phức tạp của Diệp quản gia.
"Có chuyện gì hả?" Mễ Uyển vừa cắn bánh bao vừa hỏi.
"Tối... tối qua cô chủ lên cơn?" Diệp quản gia nhớ tới cái chăn thím Trương vừa cho ông xem lúc nãy, là chăn trong phòng Mễ Uyển, hôm qua vẫn còn mới tinh, giờ đã đầy vết rách. Để tránh Mễ Uyển có hành vi tự làm hại mình, ông đã cất hết những vật sắt nhọn, vậy nên những vết rách đó chỉ có thể là do Mễ Uyển tự tay xé.
"Ừ" Mễ Uyển bình tĩnh đáp một tiếng.
"Vậy sao cô chủ... không gọi chúng tôi." Tối qua yên tĩnh đến mức không có chút tiếng động nào.
"Gọi mấy ông tới cũng chả giúp được gì."
"..." Diệp quản gia nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Lúc lên cơn rất nguy hiểm, chúng tôi phải ở cạnh để ngăn cháu tự làm mình bị thương."
"Tôi sẽ không tự làm mình bị thương." Mễ Uyển có ký ức của nguyên chủ, cô biết những lúc nguyên chủ lên cơn, do mất kiểm soát nên cô ấy đã nhiều lần làm chính mình bị thương. Mễ Uyển dám đảm bảo mình sẽ không để bản thân bị thương, nhưng khả năng cao là cô sẽ gây hại cho người khác. Vậy nên, vì lý do an toàn, Mễ Uyển cảm thấy lúc mình lên cơn, bên cạnh không có ai thì tốt hơn.
"Để tôi gọi bác sĩ Triệu tới khám cho cháu." Diệp quản gia nói thêm.
"Được" Mễ Uyển đưa tay lấy thêm một cái bánh bao, ngón tay bất chợt bị đâm một cái: "Quản gia, tìm giúp tôi cái cắt móng tay, móng tay của tôi bị gãy rồi." Nói xong còn giơ móng tay của mình cho ông xem.
Diệp quản gia nhìn xuống. Ông cau mày. Mười đầu ngón tay múp thịt của Mễ Uyển đã bị gãy móng hết sáu cái, có hai cái, mảnh móng sứt ra còn treo lơ lửng nhưng đã lộ thịt. Vậy mới thấy, cơn nghiện đêm qua kinh khủng đến mức nào.
"Được" Trong lòng quản gia ngổn ngang trăm bề, vừa gọi người làm đi lấy đồ cắt móng tay, vừa lấy điện thoại gọi bác sĩ tới kiểm tra.
Nhìn biểu tình nhẹ nhàng lại vô cùng phối hợp của cô chủ, Diệp quản gia nghĩ, có lẽ lần này cô đã thật lòng muốn cai nghiện.
Ông muốn báo ngay tin vui này cho ông chủ với cậu chủ, nhưng mà...
...nó chưa chết thì không cần gọi điện cho tôi.
Thôi, đợi cai nghiện được rồi hãy nói. Thứ gọi là ma túy này, đã dính vào rồi thì rất khó dứt ra. Để giúp cô chủ cai nghiện, ông đã tìm hiểu không ít tư liệu, đừng nói một thiếu nữ mảnh mai chưa từng chịu khổ như cô, cả những thanh niên to lớn cũng khó lòng làm được.
Từ nhỏ cô chủ đã không được thông minh, so với cậu chủ và cậu chủ nhỏ thì cô cứ như không phải người nhà họ Mễ vậy. Dù rằng với gia thế như vậy, cô cũng chẳng cần phải thông minh làm gì, nhưng cô chủ vừa nhạy cảm, vừa tự ti, so không bằng cô lại càng muốn so. Dần dà, cô ngày càng trở nên trầm tính, cả người nhà cũng không muốn tiếp xúc. Họ cứ cho rằng cô chủ chỉ hơi khác thường, ai ngờ có một ngày cô lại dám dùng tới ma túy để giảm béo.
Lúc vừa hay tin, cả người ít nói như cậu chủ cũng tức giận chất vấn: "Đầu óc em có bệnh hả?"
"Cô chủ, cố gắng lên, nửa năm trôi qua rất mau." Diệp quản gia hào hứng cổ vũ, chỉ cần ông canh chừng thật kỹ, nhất định cô chủ có thể cai nghiện được.
Cái gì? Phải cai tận nửa năm?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro