Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nhà cũ

Edit: SCR0811

Sau khi ăn sạch hai ly mì, húp cạn cả nước, Mễ Uyển ngồi tại chỗ vài phút rồi mới xoa bụng bước chậm về phía bệnh viện. Từ rất lâu rất lâu về trước, cô đã nhận ra cảm giác thỏa mãn sau khi ăn no còn thoải mái hơn cả tu luyện linh khí.

Không thể tưởng tượng được trên đời còn có mỹ vị như thế.

"Không phải tôi đã bảo các cậu không được rời đi nửa bước rồi sao? Người đâu?" Mễ Uyển vừa tới cửa phòng bệnh của mình đã nghe tiếng Diệp quản gia đang răn dạy ai đó bên trong.

"Tôi xin lỗi, tôi... tôi thấy cô chủ đang ngủ nên mới đi vệ sinh một lát." Bảo vệ phụ trách trông coi Mễ Uyển đang tự cảm thán cho cái số đen đủi của mình, một bước không rời trông chừng sáu bảy tiếng thì Mễ Uyển ngủ suốt, mới chạy đi vệ sinh hai phút mà người đã không thấy tăm hơi.

"Giờ cô chủ đang ở đâu?"

"Tôi đã tìm khắp bệnh viện rồi nhưng không thấy, có lẽ.. đã chạy mất rồi."

"Cậu..."

"Tôi ở đây nè." Mễ Uyển vội vàng lên tiếng, cô không ngờ mình chỉ ra ngoài đi ăn một lát mà đã liên lụy đến người khác.

"Cô chủ?" Diệp quản gia xoay người, nhìn vẻ mặt thỏa mãn cơm no rượu say của Mễ Uyển, lập tức sầm mặt: "Cháu lại đi hút sao?"

Gì? Hút mì sợi hả?

"Ừ, mới hút."

Diệp quản gia hít sâu một hơi mới giữ cho bản thân không bùng nổ, nửa tháng cai nghiện đổ sông đổ bể cả rồi.

Diệp quản gia không mắng được Mễ Uyển, chỉ có thể quát mắng bảo vệ trông giữ không cẩn thận bên cạnh: "Từ giờ trở đi phải luôn có người canh giữ trước cửa phòng bệnh, lại để mất người lần nữa thì cậu cũng nghỉ luôn đi."

Bảo vệ không dám cãi lại, lê người về phía cửa, âm thầm thề, anh sẽ không bao giờ đi vệ sinh trong lúc làm việc nữa.

"Cô chủ, tự cô giải quyết cho tốt đi." Nói xong, Diệp quản gia vác cái mặt đen như đáy nồi bỏ đi.

Thật là... không phải tôi chỉ đi ăn hai ly mì thôi sao? Còn không tốn xu nào nữa, tức cái gì chứ? Mễ Uyển khó hiểu nghiêng đầu, nhưng một giây sau, cô lại bò lên giường ngủ tiếp.

Oa__ mềm quá đi, không biết lúc xuất viện có được đem nệm theo không nhỉ? Lúc sắp ngủ, Mễ Uyển mơ mơ màng màng nghĩ.

Hai ngày sau đó, Mễ Uyển không lén chuồn ra ngoài nữa, ngoan ngoãn nằm yên trong phòng bệnh. Trong khoảng thời gian này cô có lên cơn nghiện hai lần, đều đã bị cô dùng linh lực ép xuống. Sau hai ngày, bác sĩ tuyên bố có thể xuất viện.

"Giờ chúng ta đi đâu?" Mễ Uyển hỏi Diệp quản gia đang chuẩn bị đưa cô đi.

"Trở lại biệt thự Mặc Lâm." Diệp quản gia trả lời.

"Không đi!" Còn về Mặc Lâm? Nghĩ cũng đừng nghĩ nhá! 500 năm, cô đã ngu người ở đó đủ lâu rồi.

"Cô chủ, cháu phải cai nghiện xong mới được về nhà." Diệp quản gia cho rằng Mễ Uyển muốn về Mễ gia.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của bác sĩ thì quá trình cai nghiện sẽ kéo dài ba tháng, không ngờ mới có chút tiến triển, cô chủ lại canh lúc bảo vệ sơ suất, lén trốn ra ngoài hút lại. Nửa tháng nỗ lực trôi đi trong chớp mắt, phải bắt đầu lại từ đầu.

Hai ngày này Mễ Uyển dùng linh lực áp chế cơn nghiện lại càng gián tiếp chứng thực suy đoán của Diệp quản gia. Nếu không hút lại, sao có thể đến hai ngày vẫn chưa lên cơn được.

"Cai nghiện thì được, nhưng tôi quyết không về Mặc Lâm." Mễ Uyển tỏ rõ quyết tâm.

"Cô chủ, cháu nhất định phải cai nghiện, cứ tiếp tục như vậy chỉ khiến bản thân cháu chịu khổ thêm thôi." Quá trình cai nghiện thất bại đồng nghĩa với việc những khổ sở phải chịu lúc trước đều thành công cốc. Diệp quản gia không nhớ mình đã dùng mấy câu này khuyên răn cô chủ bao nhiêu lần, nhưng không lần nào Mễ Uyển chịu nghe.

"Không về Mặc Lâm." Mễ Uyển bước thẳng tới sô pha trong phòng bệnh, ngồi xuống, tỏ vẻ đánh chết cũng không về.

Diệp quản gia kinh ngạc híp mắt. Trong suy nghĩ của ông, tính cách cô chủ Mễ Uyển vừa mềm yếu lại tự ti, rất ít khi thẳng thắn chống đối hoặc từ chối chuyện gì. Cả với người làm, cô cũng hiếm khi nào nói chuyện lớn tiếng. Tỷ như lần này, ông chủ bắt cô tới biệt thự Mặc Lâm cai nghiện, cô cũng chỉ khóc lóc rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo chứ không cãi lại câu nào. Cách nói chuyện quyết đoán, thậm chí mang theo chút ngang ngược như bây giờ, ông mới thấy lần đầu.

"Để tôi hỏi cậu chủ một chút." Vì chuyện nghiện ma túy của Mễ Uyển, cha cô tức đến mức lên cơn đau tim, đang phải điều dưỡng với vợ ở nước ngoài. Vậy nên, việc cai nghiện của Mễ Uyển, Diệp quản gia đều báo cáo trực tiếp với cậu chủ.

Mễ Uyển vừa chờ Diệp quản gia gọi điện thoại vừa cắn một miếng táo, lòng thầm cảm thán: Trái cây bây giờ không còn ngọt như trước nữa rồi.

"Cậu chủ, cô chủ không muốn về Mặc Lâm cai nghiện... Vâng.. Đúng vậy... Thái độ của cô chủ rất kiên quyết.. Vâng." Diệp quản gia xoay người, đưa điện thoại cho Mễ Uyển: "Điện thoại của cậu chủ."

Mễ Uyển ngạc nhiên tiếp điện thoại, tuy trong trí nhớ của cô có đoạn giới thiệu về di động, mấy ngày nay cũng gặp không ít người sử dụng di động, nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận tay sử dụng nó. Mễ Uyển thử đặt lên lỗ tai liền nghe được giọng chất vấn mang vẻ tức giận từ bên trong truyền tới: "Mễ Uyển, em lại muốn giở trò gì?"

Tiếng rõ quá đi, quả là một món pháp khí tốt.

"Nói chuyện đi" Đối phương mất kiến nhẫn nói.

"Em không muốn về Mặc Lâm." Mễ Uyển trả lời.

"Anh thấy em không muốn cai nghiện thì có. Mễ Uyển, anh nói cho em biết, em nhất định phải cai nghiện, đừng ép anh đưa em tới trại cai nghiện." Lúc vừa phát hiện Mễ Uyển nghiện ma túy, bọn họ cũng từng nghĩ tới chuyện đưa Mễ Uyển đến trại cai nghiện, nhưng vì hoàn cảnh trong trại cai nghiện quá kém, lại còn ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Mễ Uyển và nhà họ Mễ nên họ mới đổi sang phương án khác là thuê một tổ chữa bệnh riêng rồi đưa người tới Mặc Lâm cai nghiện, không ngờ Mễ Uyển lại vì cơn nghiện mà đi nhảy hố.

"Cai nghiện thì có thể, nhưng em không muốn về Mặc Lâm." Mễ Uyển cố nhịn mà lặp lại câu vừa nói với Diệp quản gia.

"Không muốn về Mặc Lâm? Anh thấy em muốn ở lại Khang Thành để tìm cơ hội mua ma túy thì có." Đại thiếu hừ lạnh nói.

"Tin hay không thì tùy, dù sao em sẽ không về Mặc Lâm." Tính Mễ Uyển vốn không thích giải thích với người khác, huống chi cái giọng của vị anh trai này còn đầy mỉa mai và nghi ngờ, khiến cô thấy rất khó chịu.

"Trước khi cai được ma túy, em chỉ có thể ở Mặc Lâm." Ngữ khí đối phương tỏ vẻ không còn đường thương lượng.

"Anh mà đưa tôi về đó, tôi sẽ đi nhảy hố tiếp." Mễ Uyển thấy nói không thông, cơn giận cũng bốc lên.

"Em..." Người bên kia quả nhiên bị chọc tức, thậm chí Mễ Uyển còn nghe được tiếng anh ta đập bàn, hồi lâu sau, cô nghe đối phương nghiến răng nghiến lợi nói: "Đưa điện thoại cho chú Diệp."

Mễ Uyển đưa điện thoại cho Diệp quản gia, Diệp quản gia nghe xong, "vâng" "vâng" hai tiếng, lát sau thì cúp điện thoại: "Cậu chủ nói, nếu cháu không muốn về Mặc Lâm thì tới nhà cũ ở Đông Giao*."

*Đông Giao nghĩa là vùng ngoại ô ở phía Đông

"Được" Chỉ cần không về Mặc Lâm, đi đâu Mễ Uyển cũng không ý kiến.

Sau hai lần lên cơn, Mễ Uyển bắt đầu nhận ra loại độc này có chút kỳ quái, tuy linh lực của cô có thể khống chế được những triệu chứng lúc lên cơn, nhưng nếu muốn cai hẳn thì phải để cơn nghiện được giải phóng hoàn toàn. Nói cách khác, loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thể tự dựa vào sức chịu đựng của cơ thể.

Thật là một loại độc tàn nhẫn.

Diệp quản gia thấy Mễ Uyển đồng ý, liền xách đồ đi về phía cửa.

"Chờ đã.."

Diệp quản gia xoay người, nhíu mày nhìn Mễ Uyển.

"Tôi... mất di động rồi." Mễ Uyển nhìn thẳng vào chiếc điện thoại Diệp quản gia đang nắm trong tay. Hình như thứ gọi là di động này là một món thiết yếu trong thời đại này, cô phải nhanh chóng làm quen với nó.

"Lát nữa tôi sẽ đưa cháu cái mới."

Mễ Uyển thỏa mãn.

***

Nhà cũ ở Đông Giao.

Ba mươi năm trước vùng Đông Giao này không phải là ngoại ô mà là trung tâm kinh tế của Khang thành. Sau này, dựa theo chính sách của chính phủ, khu kinh tế trọng điểm chuyển dần về phía bắc, Đông Giao cũng theo đó mà ngày càng thưa thớt. Hiện giờ, nơi đây chỉ còn lại những căn nhà có niên đại cổ xưa, dân cư đa phần đều là công nhân từ vùng khác đến. Nhà cũ của Mễ gia nằm ở ngay trung tâm Đông Giao – khu vực sầm uất nhất của vùng ngoại thành này. Suốt cả đoạn đường, Mễ Uyển vừa đi vừa quan sát các hàng quán xung quanh, càng nhìn càng vừa lòng.

"Cô chủ, từ giờ trở đi, nhà cũ sẽ bị phong tỏa hoàn toàn, trước khi cháu cai nghiện xong không thể bước ra khỏi nơi này một bước." Nói xong, Diệp quản gia giơ tay, một loạt bảo vệ sau lưng ông nhanh chóng tản ra, chạy về các phía trong sân. "Cổng trước cổng sau tôi đều sắp xếp bảo vệ thay nhau canh giữ 24/24, tuyệt đối không có kẽ hở, dù cháu có muốn lén chuồn ra ngoài mua ma túy cũng không được."

"..." Ai muốn ra ngoài mua ma túy chứ, tôi bị bệnh à, tự mình đi hạ độc mình.

"Đây là di động của cháu, sim cũng đã làm lại cho cháu rồi. Cháu có thể lên mạng, gọi điện thoại, nhưng không thể mời bạn bè tới đây." Diệp quản gia đưa cho Mễ Uyển một cái điện thoại di động mới tinh. Mễ Uyển không hiểu lắm về di động nhưng ký ức của nguyên chủ nói cho cô biết, nhãn hiệu này tính năng không tồi, hơn nữa Diệp quản gia làm việc chu đáo, còn tri kỷ gắn cho cô một cái ốp màu hồng nhạt.

"Cảm ơn quản gia." Mễ Uyển vui sướng ngắm nhìn di động, vờ không hiểu Diệp quản gia đang nghi ngờ cô sẽ nhờ người mua ma túy đem tới đây cho mình.

"Ngoại trừ hai chuyện này, những yêu cầu khác cháu có thể trực tiếp đến tìm tôi."

"Tôi đói.." Mễ Uyển vô cùng đáng thương ngẩng đầu. Để miệng vết thương lành lại cần tiêu hao rất nhiều linh lực, quá trình tiêu hóa thức ăn cũng càng nhanh.

Không phải một tiếng trước vừa ăn ở bệnh viện rồi sao? Diệp quản gia tự hỏi trong bụng, nhưng vẫn kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Mễ Uyển. Tuy cô chủ đã rất béo, nhưng mập lên vẫn tốt hơn nghiện ma túy.

Mễ Uyển ăn uống no đủ xong trở về phòng, việc đầu tiên là đi sờ nệm giường, sau đó cô vô cùng vui sướng phát hiện nệm ở đây còn mềm hơn trong bệnh viện. Mễ Uyển vô cùng vui vẻ, lập tức ôm chăn ngủ một giấc. Nhưng giấc ngủ này của Mễ Uyển chẳng ngon chút nào, bởi vì cơn nghiện của cô đột ngột ghé thăm.

Ngay khi triệu chứng vừa xuất hiện, Mễ Uyển định dùng linh lực áp chế theo bản năng, cũng may cô lập tức nhận ra, vội thu linh lực của mình lại, để cơn nghiện có thể bộc phát hoàn toàn. Tuy trong đầu đã có ký ức về việc trải qua cơn nghiện, nhưng đến khi tự mình cảm nhận, Mễ Uyển vẫn lắp bắp kinh hãi.

Cảm giác cơn nghiện đem đến không phải đau mà là sự thèm khát, thèm muốn ma túy đến điên cuồng. Nếu không có được thì cơ thể, thậm chí là cả linh hồn đều rơi vào trạng thái ngứa ngáy khó chịu. Tuy từ nhỏ ý chí của Mễ Uyển đã được rèn giũa trở nên vô cùng mạnh mẽ nhưng lúc này lại gần như tan vỡ, chỉ có thể cắn răng gắng gượng mới không dùng móng đâm thủng tay mình.

Khó trách nguyên chủ không cai nghiện được, ma túy thật lợi hại.

Khi cơn nghiện lui đi, cả người Mễ Uyển như vừa được vớt dưới nước lên, chăn bông mềm mại bên dưới đã bị cô xé rách bươm. Nhớ đến cảm giác mềm mại vừa nãy, Mễ Uyển bỗng thấy xót xa, cái chăn này còn thoải mái hơn cả chăn gấm ở khách điếm tốt nhất kinh thành mà cô từng ngủ qua trước kia.

Mễ Uyển nằm im trên giường một lát, dùng linh lực đả thông kinh mạch, mãi đến khi cơ thể khôi phục được chút sức mới cố bò dậy khỏi giường, đến phòng tắm tắm rửa qua loa.

"Lại đói rồi." Mễ Uyển ôm cái bụng mỡ của mình, chợt cảm thấy sau khi trải qua cơn nghiện bụng mình đã nhỏ lại không ít. Tuy dùng ma túy để giảm béo nghe có hơi ngu ngốc nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng, quả thực là dựng sào thấy bóng* mà.

*Ý nói có hiệu quả tức thì

Mễ Uyển quay đầu chiêm ngưỡng ánh trăng ngoài cửa sổ. Trăng đem nay cũng đẹp như đêm cô ăn mì gói! Hay mình đi ăn mì gói nhỉ? Dù gì bây giờ cô cũng đã có di động để... quét mã mua đồ.

Sâu thèm ăn vừa trỗi dậy, Mễ Uyển lập tức đầu hàng. Cô nhanh chóng thay dép, tay nhẹ chân khẽ chuồn ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng không phải việc khó, nhưng cửa trước cửa sau đều có bảo vệ canh chừng, ra ngoài thế nào được? Dù rằng nếu cô cương quyết muốn đi, mấy người đó cũng cản không được, nhưng nói cho cùng thì làm vậy không tốt.

Mễ Uyển đứng trong bóng đêm suy tư một lát, sau đó ánh mắt bình tĩnh dừng lại ở hướng bắc nhà cũ, chỗ bức tường cao chừng ba mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro