Chương 55-56
--------------Chương 55--------------
#Chương 55: Hỗ trợ
Toan Mai Cao bán rất tốt, Đường Viễn muốn làm nhiều thêm một chút. vì thế lại đánh xe đến Bách Thảo Đường, mua mấy chục cân nguyên liệu để làm Toan Mai Cao.
"Ta nói này Đường tiểu ca! Trong tiệm ngươi không phải mỗi ngày đều sẽ có người lại đây mua mấy thứ này sao?! Hôm qua ngươi đã mua không ít rồi, sao hôm nay lại tới mua nữa rồi?" Trường Trụ nhìn hai túi lớn trên mặt đất, nói với Đường Viễn "Mùa đông này, mua nhiều dễ bị hư, ngươi vẫn nên mua ít lại sẽ tốt hơn, dùng xong rồi lại qua đây mua tiếp."
Trường Trụ cùng Đường Viễn cũng có vài phần giao tình, nói lời này cũng vì suy nghĩ cho Đường Viễn.
"Nguyên liệu ta mua hôm qua đều đã dùng hết " Đường Viễn cười cười, cảm tạ Trường Trụ đã quan tâm: "Ngươi yên tâm, ta đều đã tính sẵn số lượng cần mua, sở dĩ mua nhiều như vậy là do ta vừa làm ra một món ăn mới, Toan Mai Cao."
"Ồ, thật sao!" Trường Trụ nghe Đường Viễn nói vậy, tỏ vẻ hâm mộ mà nói: "Mới có bao lâu đâu, ngươi lại nghĩ ra món ăn mới rồi à? Ta thấy tiền trong túi người khác đều bị ngươi kiếm hết cả rồi!"
Đường Viễn khẽ cúi đầu trước Trường Trụ, cười nói: "Đa tạ khích lệ." Đối với một thương nhân, việc có thể khiến người khác mở hầu bao chính là lời khen ngợi tốt nhất.
"Lăn lăn lăn!" Trường Trụ cười mắng Đường Viễn, xua tay đuổi hắn đi: "Mau đi đi! Đừng có mà khoe khoang trước mặt ta nữa!"
Hiện tại ai không biết quán ăn Đường Ký chứ, phàm là trong tay có chút tiền, đều muốn đi chỗ đó nếm thử mới mẻ. Nếu ai có thể mời khách tại Đường Ký, thì cũng coi như là một việc rất có mặt mũi!
Chỗ ngồi trong tiệm rất khó giành, chỉ cần chậm một chút thôi là có khi không còn chỗ. Tuy rằng giá cả có cao hơn so với tiệm thông thường, nhưng không thể phủ nhận đồ ăn ở đây vừa ngon lại vừa mới lạ. Nhiều người thậm chí còn tích cóp tiền để đến đó ăn một bữa, không chỉ để thưởng thức món ăn, mà còn có thể khoe khoang với người khác.!
Trường trụ cũng có chút tiền, nhưng lại không thể tùy ý tiêu xài, nếu không hắn cũng đã đi ăn thường xuyên rồi!
Nghĩ lại trước đây Đường Viễn, với bộ quần áo rách rưới đến bán dược liệu, khuôn mặt gầy gò và vàng vọt. Rồi nhìn lại Đường lão bản hiện tại, với tiệm ăn phát đạt, trong lòng Trường Trụ có chút chua xót, nhưng nhiều hơn là vui mừng cho Đường Viễn. Đường Viễn trước đây đã chọn bán dược liệu cho hắn, giờ lại còn chiếu cố đến việc làm ăn của hắn, Trường Trụ chỉ mong Đường Viễn ngày càng tốt hơn.
Đường Viễn đem mấy túi nguyên liệu phóng lên xe, giương giọng nói với Trường Trụ: "Chờ làm xong, ta đưa qua một lọ cho ngươi nếm thử!"
Trường Trụ cười một chút, gật đầu nói: "Được đấy! Ta sẽ chờ!"
*
Đường Viễn đem về nhiều nguyên liệu như vậy, làm Tô Nặc kinh ngạc không thôi: "Viễn ca! Nhiêu đây nguyên liệu, huynh phải làm hết tất cả trong hôm nay sao?" Cậu mở to hai mắt, ngón tay chỉ vào hai túi to trên xe.
"Đúng rồi!!!" Đường Viễn tiếp nhận ly nước Đại Tráng đưa qua, uống ừng ực một phát hơn nửa ly, rồi mới nói tiếp: "Buổi sáng Toan Mai Cao bán rất tốt, còn rất nhiều người chưa mua được, ngày mai chắn chắn họ sẽ quay lại đây. Hơn nữa, mấy ngày trước Tiền thiếu gia nói muốn nhìn xem Toan Mai Cao, nếu vừa lòng sẽ mua một ít, cho nên ta muốn cố gắng làm nhiều một chút."
Hắn còn muốn kiếm tiền mua nhà, không nỗ lực không được a!
"Nhưng mà......" Tô Nặc nhìn hai túi phình to trên mặt đất, nhăn mày lại: "Nhiều như vậy, huynh phải làm đến bao lâu mới xong chứ."
Số lượng nhiều mà còn phải bắt buộc xong trong hôm nay, thì đêm nay Viễn ca cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Ít nhất cũng phải vội đến sau nửa đêm, vậy thì quá vất vả.
"Viễn ca!" Tô Nặc nghĩ đi nghĩ lại trong lòng , cắn môi nhìn về phía Đường Viễn, "Hay là hôm nay đệ cũng ở lại giúp huynh nha!"
Đường Viễn kinh ngạc nhìn về phía Tô Nặc, cảm thấy trong lòng ấm áp như có một dòng nước nóng chảy qua.
Nặc ca nhi trước giờ đều rất dễ thẹn thùng, đặc biệt là trước mặt mọi người, sẽ không bao giờ chịu cùng hắn có ngôn ngữ hay hành động thân mật. Hiện tại cậu lại nói như vậy, có thể thấy được cậu đang rất để ý quan tâm hắn.
Tô Nặc đem lời nói ra hết, trong lòng càng thêm kiên định, chưa để Đường Viễn mở miệng nói, đã vội nói trước: "Liền quyết định như vậy đi!" Sau đó banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Đường Viễn đối diện.
Đường Viễn dở khóc dở cười, đành phải bất đắc dĩ nói: "Nhưng Tiểu Nặc này! Ở đây không có chỗ cho đệ nghỉ ngơi a."
Tô Nặc khẽ cắn môi dưới, nhìn nhìn xung quanh, sau đó chỉ tay gian phòng dùng để làm nhà kho cách vách chỗ Hổ Tử thường nghỉ ngơi: "Đệ sẽ ngủ chỗ đó! Dù sao chỗ Hổ Tử ca có dư chăn đệm mà!"
Đường Viễn nào dám để Tô Nặc ngủ chỗ đó, thấy thái độ kiên quyết của cậu, đành khẽ thở dài: "Được rồi! Đệ cứ ở lại đi. Bất quá đệ sẽ không ngủ trong nhà kho, mà để ta với Hổ Tử ca chắp vá một đêm ở đó, đệ cứ ngủ lại phòng nghỉ kia đi."
"Được chưa, Tiểu tổ tông!" Đường Viễn bất đắc dĩ sủng nịch mà dùng sức xoa đầu Tô Nặc.
Tô Nặc đỏ mặt ở khẽ cọ lại lòng bàn tay của hắn.
Hổ Tử: "......"
Sao không ai hỏi qua ý kiến của hắn hết vậy!
-------------Chương 56--------------
##Chương 56: Tú ân ái
Tô Nặc rốt cuộc vẫn lưu lại giúp Đường Viễn. Cậu nhờ Đại Tráng lúc trở về thì ghé nhà mình nói một tiếng với Tô phụ Tô mẫu, để bọn họ đừng lo lắng.
"Tô Nặc ca cứ yên tâm! Nhất định đệ sẽ chuyển lời giúp ca!" Đại Tráng hì hì cười, làm mặt quỷ với Tô Nặc "Nhưng mà Tô nặc ca cứ yên tâm, Tô đại nương khẳng định sẽ không lo lắng đâu. Dù sao thì Đường đại ca cũng không phải ai khác, đúng không, Đường đại ca?"
Nhóc kéo dài ngữ điệu, nhìn về phía Đường Viễn, bộ dáng hài hước. Mặt Tô Nặc nhanh chóng đỏ bừng lên, cậu tức giận trừng mắt liếc nhóc một cái. Đường Viễn duỗi tay kéo Tô Nặc ra phía sau lưng mình, nở nụ cười tươi rói nhìn Đại Tráng, ngữ khí nguy hiểm: "Sao vậy? Cả buổi sáng nay bị gió thổi còn chưa đủ đúng không?"
Đại Tráng theo bản năng rùng mình một cái, vội lấy lòng Đường Viễn mà cười nói: "Thổi đủ rồi, thổi đủ rồi!" Nói xong, chạy nhanh trèo lên xe, mang theo Hồ phụ Hồ mẫu vọt lẹ đi.
Hổ Tử nhìn nhìn bốn phía, lại nhìn hai người khanh khanh ta ta sau giếng, chỉ cảm thấy bản thân phi thường chướng mắt.
"Được rồi! Hai ngươi đừng ở chỗ này ôm ôm ấp ấp nữa! Không phải còn làm Toan Mai Cao sao? Nhanh làm thôi!"
Hổ Tử cảm thấy nếu tiếp tục nhìn, đôi mắt chắc chắn sẽ mù mất. Lại nghĩ đến đêm nay mình phải ngủ trong kho hàng tối tăm và lạnh lẽo, hắn không khỏi thầm khóc trong lòng, liền lên tiếng thúc giục hai người: "Hai đứa lên đi! Nhiều như vậy, cái này phải làm đến khi nào a! Không biết đêm nay có ngủ được hay không nữa?!"
Đối với chuyện chiếm dụng phòng Hổ Tử, Tô Nặc vẫn rất ngượng ngùng, nhưng Đường Viễn đã nói vậy, cũng không cho phép cự tuyệt, cho nên cậu cũng đành phải đáp ứng.
"Thực xin lỗi Hổ Tử ca"
Tô Nặc mang theo áy náy nhìn về phía Hổ Tử, cậu nhìn Đường Viễn, ngữ khí có chút do dự: "Nếu không thì tối nay để đệ trụ trong phòng nhỏ kia đi." Vốn dĩ cũng do cậu cứng rắn muốn lưu lại hỗ trợ, hại Hổ Tử ca không được ngủ trong phòng của mình, cậu thực sự thấy có lỗi.
Kỳ thật Hổ Tử cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng thật sự không có ý tứ trách cứ Đường Viễn và Tô Nặc. Hắn là một hán tử, sao có thể cùng một cái ca nhi đoạt phòng chứ. Hơn nữa, trong lòng Hổ Tử đã xem Đường Viễn như huynh đệ, mà hiện tại Tô Nặc là vị hôn phu lang của Đường Viễn, đương nhiên hắn cũng muốn chiếu cố. Đừng nói để hắn ngủ kho hàng, cho dù có kêu hắn ngủ ở ngoài đường thì hắn cũng nguyện ý!
Thấy Tô Nặc áy náy mà nhìn mình, Hổ Tử vội nói: "Không sao, không sao! Ta là một cái hán tử, ngủ ở chỗ nào cũng không quan trọng, ca nhi thân thể yếu đuối, đệ vẫn nên ở trong phòng lớn ngủ một đêm đi, coi chừng cảm lạnh!"
"Đúng vậy!" Đường Viễn với vẻ mặt tinh nghịch liếc nhìn Hổ Tử một cái, sau đó vòng tay ôm lấy vai Tô Nặc, kéo dài giọng trêu đùa, "Tiểu Nặc, đệ không cần lo lắng. Hổ Tử ca khỏe mạnh cường tráng, dù có ngủ dưới đất ngoài trời cũng chẳng hề hấn gì!"
Hổ Tử trừng mắt nhìn Đường Viễn, nở một nụ cười nhếch mép, cắn răng nói: "Đúng vậy! Với cái thể trạng này của ta, đừng nói là ngủ dưới đất, đứng ngoài trời cả đêm cũng chẳng sao. Chỉ có điều, thân thể tam nhi thì thân kiều thịt quý, không nên ngủ ở kho hàng một đêm đâu, sợ rằng ngày mai sẽ không dậy nổi a!"
Tô Nặc nghe thấy liền bật cười, cảm giác lo lắng trong lòng cũng tiêu tan. Cậu nghiêng đầu về phía Đường Viễn, chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên duyên dáng: "Viễn ca! Đệ thấy Hổ Tử ca nói rất đúng. Đêm nay huynh nhớ mang thêm chăn, nếu thực sự lạnh quá thì cứ đến đổi với đệ."
Đường Viễn oán hận nhéo nhẹ mũi Tô Nặc, tiểu vô lương tâm này, rõ ràng hắn chỉ muốn làm cậu vui, vậy mà bây giờ lại quay ra "hùa" với người ngoài trêu chọc hắn! Tuy vẻ ngoài tỏ ra hung ác, nhưng Đường Viễn lại xuống tay rất nhẹ nhàng, khiến Tô Nặc chẳng chút sợ hãi. Sau khi bị nhéo, sắc mặt Tô Nặc chỉ thoáng ửng đỏ, rồi giận dỗi liếc Đường Viễn một cái. Hổ Tử đứng bên cạnh chỉ biết mím môi cười, rồi đành chấp nhận số phận mà vào bếp chuẩn bị nhóm lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro