
Chương 32 (chưa beta)
Khi Ôn Cẩn mở mắt ra, cảm thấy hô hấp thực khó khăn, ngực khó chịu đến buồn nôn, cô thở không nổi. Bên tai vang lên tiếng ồn ào cùng tiếng thét chói tai, tựa hồ đã xảy ra chuyện.
Đầu cô có chút đau, thật vất vả từ trên giường bò dậy, lại cảm thấy cả người nóng lên. Để chân trần đi rồi vài bước, gan bàn chân nhịn không được cuộn tròn lên, phát hiện sàn nhà có gì đó khác thường.
Đầu Ôn Cẩn còn choáng váng, lập tức trở nên tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn về phía vị trí cửa sổ trong phòng, phát hiện có ánh lửa.
Nổi lửa? Đôi mắt Ôn Cẩn hơi co lại, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, lại phát hiện cửa bị người khóa trái, căn bản mở không ra.
"Có người sao? Khụ...... Khụ."
Ôn Cẩn che miệng dùng sức ho khan vài tiếng, lớn tiếng hô hai câu, liều mạng đập cửa. Đáng tiếc bên tai trừ bỏ tiếng thét chói tai, cô cái gì cũng nghe không được.
Cửa sổ cũng bị khóa lại. Ôn Cẩn cảm thấy ngực của mình càng ngày càng đau, hô hấp ngày càng khó khăn. Cô lảo đảo chạy đến phòng tắm, dính ướt quần áo rồi che miệng lại.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác thân thể mình càng ngày càng nóng, đầu thực đau. Ôn Cẩn biết, cô có khả năng lại chết. Thật vất vả được trọng sinh một lần, cư nhiên lại muốn chết, thời gian sống so với kiếp trước còn chưa đủ.
Cả người Ôn Cẩn nhũn ra, ngồi xuống dựa vào vách tường, mơ mơ màng màng nghĩ về sự tình kiếp trước, cùng trọng sinh trở về thời gian không đến một năm, phát sinh sự việc. Cô kiếp trước mơ màng đến hồ đồ, sau khi gả cho Thẩm Nhượng, bị anh lợi dụng lừa gạt mấy năm, còn ngốc nghếch nghĩ rằng anh cũng thích cô. Trọng sinh trở lại, không cứu được con Từ Khả, còn làm hại Tô Yến bị người ta đánh gãy chân.
Công ty trong nhà tuy rằng tạm thời được bảo vệ, chính là ai biết được Thẩm Nhượng có phải hay không thật sự hợp tác, nói không chừng anh sẽ nhanh chóng đổi ý. Có lẽ ngay từ đầu đây chính là cái bẫy, đưa ba mắc mưu.
Còn có Thần Thần. Cô chết Thần Thần làm sao bây giờ? Trong lòng Thẩm Nhượng căn bản là không coi Thần Thần là con, sau khi cô chết, Thần Thần có thể giống kiếp trước hay không, bị Thẩm Nhượng ném ra nước ngoài?
Ý thức Ôn Cẩn càng ngày càng mơ hồ, loại cảm giác này cô quá quen thuộc, cùng thời gian kiếp trước chết giống nhau như đúc. Khi đó cô một mình ngồi ở trong xe, động cũng không dám. Bởi vì cô cả người đều đau, đau thấu tim, khi đó trong lòng cô thế nhưng vẫn nghĩ đến Thẩm Nhượng.
Cho dù biết Thẩm Nhượng không thích mình, lợi dụng mình, thời điểm cô sắp chết ở kiếp trước, vẫn là chờ đợi anh tới cứu chính mình.
Cô tại sao lại vô dụng như vậy? Cô vốn dĩ rất vô dụng, vì sao còn muốn cho cô trọng sinh? Ở nhà được ba cưng chiều, gả cho Thẩm Nhượng lại quá vô tâm, đều không cần xen vào bất kì cái gì, cái gì cũng đều không hiểu.
Cô làm sao ngăn cản được Thẩm Nhượng? làm sao cứu chính mình và trong nhà lẫn công ty?
Ôn Cẩn cảm thấy trên mặt có nước mắt chảy. Như vậy chết cũng tốt, về sau không bao giờ nghĩ làm sao cùng Thẩm Nhượng ly hôn, không bao giờ lo lắng đề phòng, sợ hãi anh khi nào sẽ trả thù lại ba mình, đã chết là có thể vĩnh viễn thoát khỏi tất cả ở hiện tại.
Cô không nghĩ đối mặt hết thảy, cô thật sự quá yếu đuối. Trong lòng Ôn Cẩn đột nhiên ngẩn ra, thể xác và tinh thần chưa từng nhẹ nhàng như vậy.
"A Cẩn? A Cẩn em ở đâu?!"
Ôn Cẩn tưởng, cô đại khái thật sự sắp chết, mới có thể xuất hiện ảo giác. Ở thời điểm này, như thế nào còn sẽ có người kêu cô đâu?
"A Cẩn!" Tô Yến sắc mặt trắng bệch, hắn đá văng cửa phòng, gương mặt hoảng sợ tìm kiếm bóng hình Ôn Cẩn, trên đùi đã đau đến chết lặng.
Nhìn thấy Ôn Cẩn ngồi dưới đất nhắm mắt cúi đầu, Tô Yến cơ hồ té ngã lộn nhào tới trước mặt cô.
Ôm lấy Ôn Cẩn, toàn thân Tô Yến đều phát run, "A Cẩn, em mở mắt ra đi."
Vốn dĩ Ôn Cẩn chuẩn bị nhắm lại hai mắt, nghe được giọng nói quen thuộc, chậm chạp mở mắt. Tưởng chừng trong mơ hồ, cô gặp được Tô Yến.
Đầu óc cô trì độn chớp mắt một cái, mới gian nan nói được một câu: "Tô, Tô Yến?"
"Là anh. A Cẩn em đừng nói chuyện, anh đưa em rời đi, em sẽ không có việc gì."
Ôn Cẩn nghĩ đẩy Tô Yến ra, làm hắn mau chóng rời đi, chính là cô không có sức lực. Muốn mắng hắn, nhưng là cổ họng vô cùng đau đớn, cô nói không nên lời.
Ôn Cẩn dùng sức bắt lấy cánh tay của Tô Yến. Như thế nào liền ngu như vậy, vì cái gì muốn mạo hiểm sinh mệnh tới cứu cô? Cô về sau nên như thế nào.
Thẩm Nhượng nhìn một nữa phim trường trước mắt đang bị thiêu đỏ rực lửa, thân thể lắc lư vài cái. Trước mắt lui người, cùng những tiếng thét chói tai bên cạnh, anh tựa hồ đều không nhìn thấy, không nghe được.
Trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, anh cả người đều ngốc, giật mình tại chỗ. Anh cẩn thận nhớ lại những hình ảnh ấy, lại không nhớ được. Những sự việc đó từng cái lướt qua nhanh như bức màn trải qua, làm anh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, trái tim lại bắt đầu quặn đau.
"Thẩm Nhượng!" Thường Minh đỡ anh, thấy anh đầy đầu mồ hôi lạnh, nói: "Nơi này lửa quá lớn, chúng ta rời đi trước, Ôn Cẩn sẽ không có việc gì."
Lửa? Ôn Cẩn?
Thẩm Nhượng ngẩng đầu với vẻ mặt ngốc ngốc, trước mắt là ánh lửa màu cam hồng, lớn đến sắc mặt tái nhợt của anh càng thêm vặn vẹo. Trái tim anh đau nhói, dùng sức đẩy Thường Minh ra, chạy về hướng đám cháy.
"Thẩm Nhượng!" Thường Minh nắm chặt tay anh, không cho anh đi tiến lên phía trước, khuôn mặt trầm nói: "Lửa quá lớn, anh đi vào có ích lợi gì? Bây giờ anh đi vào chính là bước vào chỗ chết!"
Gân xanh trên trán Thẩm Nhượng ứa ra, mồ hôi theo gương mặt anh nhỏ xuống, hai mắt đã phiếm hồng. Ký ức xuất hiện hỗn loạn, trước mắt vẫn luôn xuất hiện hình ảnh khắp người Ôn Cẩn là máu, lẳng lặng ngồi ở trong xe.
Ôn Cẩn sợ đau như vậy, trước kia không cẩn thận bị thương ngón tay, cho dù chỉ là một cái miệng vết thương nho nhỏ, cô đều sẽ ôm anh khóc hết nước mắt. Làm anh ôm cô, băng bó vết thương cho cô, huống chi là tai nạn xe cộ.
Khi đó cô một mình ở trong xe, cả người lại đau, trong lòng có bao nhiêu là sợ hãi?
Đau đớn một chút xâm nhập vào trái tim Thẩm Nhượng, anh đem ngón tay Thường Minh bẻ ra, gằn từng chữ: "Ôn Cẩn ở bên trong."
Lâm Phàm cầm áo khoác đã dính nước tới, Thẩm Nhượng từ trong tay hắn lấy áo khoác, khoác ở trên người, không chút do dự vọt đi vào.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhượng vẫn luôn suy nghĩ, anh có thể vì Ôn Cẩn nhượng bộ tới mức nào. Trước hôm nay, anh vẫn luôn không có đáp án, chỉ biết Ôn Cẩn với anh mà nói, thập phần quan trọng.
Cho đến giờ phút này, trong lòng anh tính toán suy ngẫm, Ôn Cẩn khả năng đã chết, lại vẫn như cũ không chịu từ bỏ một tia hy vọng, mạo hiểm sinh mệnh cũng muốn đi cứu cô. Sâu trong đáy lòng sinh ra một ý nghĩ, nếu Ôn Cẩn thật sự đã chết, anh liền chết cùng cô, cả đời này cô vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi anh.
Anh có thể vì Ôn Cẩn nhượng bộ tới mức nào? Chỉ cần là Ôn Cẩn, đến mạng anh cũng không cần
Thẩm Nhượng chạy về hướng phòng Ôn Cẩn, cẩn thận tránh đồ vật rơi xuống. Anh chạy vài bước, liền nhìn thấy trong lòng ngực Tô Yến ôm một người, sắc mặt hoảng loạn kinh sợ.
Anh không chút nghĩ ngợi, lập tức chạy đến.
Nhìn thấy hai mắt Ôn Cẩn nhắm, đôi tay Thẩm Nhượng run rẩy, từ trong lòng ngực Tô Yến đem Ôn Cẩn đoạt lại, gắt gao ôm vào trong ngực.
Ôn Cẩn mơ hồ cảm thấy mình như bị một người khác ôm vào trong lòng ngực, chóp mũi ngửi được hương vị quen thuộc. Cô cảm thấy thật là khó chịu, ký ức ngồi ở trong xe chậm rãi chờ chết mấy giờ kia, từng ký ức hỗn loạn len lõi vào đầu cô.
Thân thể Ôn Cẩn hơi run, đột nhiên thực sợ hãi, xương cốt toàn thân bắt đầu đau. Miệng cô khẽ nhếch, tựa hồ như hít được một luồn không khí, làm cổ họng đang đau đớn cũng giảm bớt không ít.
"Ôn Cẩn? Em tỉnh lại đi." Thẩm Nhượng ôm Ôn Cẩn quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng che mặt cô.
"Đưa cô ấy đi bệnh viện." Tô Yến đã hoàn toàn không cảm giác được đau đớn trên đùi, hắn nhìn Ôn Cẩn vẫn như cũ nhắm hai mắt, sắc mặt chết lặng, trong lòng ngăn không được khủng hoảng.
Lâm Phàm đi lên trước, hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Nhượng. Giờ phút này sắc mặt Thẩm Nhượng dại ra, tóc hỗn độn, hoàn toàn không còn khí chất ung dung bình tĩnh ngày thường. Hắn làm trợ lý của Thẩm Nhượng đã nhiều năm, trước nay chưa thấy qua bộ dáng mất hồn mất vía như vậy của anh.
Thẩm Nhượng không có hành động gì. Anh vẫn như cũ nhẹ nhàng che mặt Ôn Cẩn, thấp giọng gọi cô, "Ôn Cẩn, em mở mắt ra nhìn anh đi."
Gân xanh trên tay hắn chậm rãi hiện lên, trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều ký ức hỗn loạn tràn tới. Thẩm Nhượng gắt gao ôm Ôn Cẩn, không dám buông cô ra.
Ôn Cẩn chậm rãi mở mắt ra, ký ức của cô còn dừng lại khi ngồi trong xe ở kiếp trước. Ngửi được hương vị quen thuộc, cô nhẹ giọng hô: "Thẩm Nhượng, anh rốt cuộc tới cứu em."
Cô duỗi tay, nhẹ bắt lấy quần áo Thẩm Nhượng, hốc mắt ngậm nước mắt, mơ hồ không rõ nói: "Thẩm Nhượng, ta một người ở trong xe, rất đau, còn rất sợ."
Thẩm Nhượng ngẩn ngơ nhìn mặt Ôn Cẩn, nghe xong lời cô nói, ký ức đang mông lung không rõ, trong nháy mắt toàn bộ trở nên rõ ràng. Ký ức hỗn loạn, nổi điên giống nhau, từng cái, rõ ràng ở hiện lên trong đầu anh.
Anh nhìn Ôn Cẩn, ánh mắt có chút tán loạn, nhẹ nhàng chạm vào cái trán của cô, thanh âm nghẹn ngào, thật cẩn thận mở miệng: "Đừng sợ, về sau anh sẽ không để em một mình, cũng không làm em chịu bất kì đau khổ gì nữa."
*
Thời điểm Thẩm Nhượng tỉnh lại lần nữa, đã là ở bệnh viện. Anh mở mắt ra, từ trên giường bệnh ngồi dậy, áp lực điên cuồng trong mắt chợt lóe qua. Nhẹ nhàng nhổ kim trên tay,anh giơ tay xoa xoa giữa mày.
Trên mặt Thẩm Nhượng không có biểu tình gì, anh liếm liếm khóe môi có chút khô, thật lâu sau mới thấp giọng nở nụ cười, gần như không thể nghe thấy thở dài một tiếng: "Ôn Cẩn, anh tới đón em về nhà."
Lâm Phàm vừa đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Nhượng đang ngồi trên giường. Hắn bước chân nhẹ nhàng, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, nhanh chóng lan đến toàn thân. Hắn cảm thấy Thẩm Nhượng hiện tại có gì đó không đúng. Trước kia Thẩm Nhượng tức giận cũng chỉ làm hắn cảm thấy rất có áp lực, chính là giờ phút này Thẩm Nhượng, không chỉ làm hắn cảm thấy có áp lực, mà còn làm đáy lòng phát run.
Áp xuống suy nghĩ lung tung trong lòng, Lâm Phàm nghĩ trong lòng, quả nhiên tiền lương cao không dễ lấy. Chân hắn có chút mềm đi đến trước mặt Thẩm Nhượng, nói: "Thẩm tổng, ngài tỉnh."
Nói xong, hắn cúi đầu liền thấy kim trên tay Thẩm Nhượng đã bị lấy ra, sốt ruột nói: "Tôi đi tìm bác sĩ."
"Không cần." Thẩm Nhượng lãnh đạm mở miệng, nhìn quần áo trên tay hắn, "Đem quần áo để lại."
Sắc mặt Lâm Phàm ngẩn ra, đem quần áo để trên bàn, liền xoay người rời đi.
Tiến vào phòng tắm, Thẩm Nhượng cẩn thận rửa mặt, thay quần áo của mình, mới đi ra phòng bệnh.
"Ôn Cẩn ở đâu?" Thẩm Nhượng nhàn nhạt hỏi.
Thân thể Lâm Phàm đột nhiên đứng thẳng, không dám nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Nhượng, hắn cúi đầu nói số phòng bệnh của Ôn Cẩn.
Đi đến trước cửa phòng bệnh Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng giơ tay sửa sang lại quần áo, mới đẩy cửa ra.
Ôn Cẩn còn chưa tỉnh, cô nằm ở trên giường, thần sắc an bình, giống như kiếp trước cô nằm trên giường bệnh.
Thẩm Nhượng nhẹ nhàng đi đến trước giường bệnh của nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt tham luyến mà điên cuồng nhìn chằm chằm mặt Ôn Cẩn. Anh chậm rãi vươn tay, đặt ở chóp mũi Ôn Cẩn.
Hơi thở ấm áp phun ở đầu ngón tay anh, cùng kiếp trước không giống nhau. Anh thật sự đã trở lại, sau khi anh chết, anh thật sự đã trọng sinh.
Thẩm Nhượng chậm rãi thu hồi tay, nhẹ nhàng ma sát ngón trỏ. Hiện tại anh cả người hưng phấn, hưng phấn đến hoàn toàn nói không nên lời, điều duy nhất có thể làm, chỉ có là nhìn Ôn Cẩn. Anh thậm chí không dám đụng vào thân thể của nàng, sợ rằng Ôn Cẩn trước mắt chỉ xuất hiện trong giấc mộng của anh. Chỉ cần anh giơ tay ôm cô, cô liền sẽ lập tức biến mất.
"Ôn Cẩn." Thẩm Nhượng quỳ một gối ở trước giường bệnh của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô nói "Anh đã trở về."
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này mình chưa beta nên sẽ có nhiều sai xót, mong các bạn nếu đọc thấy sai thì nhắn bảo mình với nha. Cảm ơn mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro