Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 :Cậu không cõng được em đâu.


HaeChan gọi mãi, gọi mãi mà MinHyung không tỉnh dậy. Nhìn cậu chủ, HaeChan sợ lắm.

Nó định về gọi các bác, xong rồi nó lại không an tâm để cậu ở lại một mình. Thế rồi, HaeChan nín thở, nó dìu cậu dậy. Sau đó, quay người, đưa hai tay ra đằng sau, kéo MinHyung xích gần phía mình.

Vâng, rồi nó cõng cậu!

Cũng may hàng ngày MinHyung biếng ăn, nên cũng nhẹ. HaeChan chạy một mạch, cái miệng chu choa gọi mọi người.

Nhìn thấy cậu chủ như vậy, ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Bác sĩ gia đình được gọi tới nhanh nhất có thể!

Ngoài bị gãy hai cái răng hàm trên ra thì không có gì nguy hiểm, lúc ông chủ bà chủ về tới nơi thì cậu đã tỉnh.

-"Trời ơi, bé yêu của mẹ, làm sao mà ra nông nỗi này hả con?"

Bà chủ giọng điệu xót xa, ánh mắt rơm rớm. HaeChan run lạnh cả người, cậu mà bảo...cậu mà bảo...cậu mà bảo...cậu lấy khế cho nó thì thôi, đời nó tàn!

-"Con thèm ăn khế, nên con..."

MinHyung còn chưa nói hết, bà chủ đã ầm ĩ:

-"Mấy người làm cái gì hả? Tôi thuê mấy người về làm cái gì hả? Mười mấy người giúp việc, thằng bé thèm ăn có quả khế thôi cũng phải tự thân đi trèo..."

Căn phòng im thin thít. Ông chủ vỗ về bà chủ:

-"Mình bình tĩnh, lỗi cũng không hẳn do họ, con mình đi chơi họ quản sao được?"

-"Mình nói như đấm vào mồm em ý, nếu vậy thì họ nhận lương làm gì nữa?"

-"Mau, mau ra lấy khế cho cậu ăn!"

Bà chủ thường ngày rất hiền lành dễ tính nha, nhưng mà cứ động vào cậu chủ, là dường như biến thành con người khác. Bà tra bà hỏi từng người, rốt cuộc cũng biết, hôm nay cậu đi chơi với HaeChan.

Bà nhìn HaeChan, thường ngày bà vẫn nhìn HaeChan rất âu yếm, cưng HaeChan chỉ kém sau cậu chủ và ông chủ, hôm nay, mắt bà nhìn, chắc muốn băm nó ra mất...

Bác Kim thấy thế, lo cho HaeChan, bèn rụt rè nói:

-"Cũng may là có HaeChan cõng cậu chủ về!"

Bà nghe vậy, xem chừng cũng nguôi ngoai. HaeChan thở phào, đội ơn bác Kim đã nói đỡ, đội ơn cậu chủ không khai, đội ơn ông trời thương nó.

...

Sau cơn nóng tính, bà vì thương cậu mà ốm. Ông chủ thay bà quản giáo lại người làm. Ông chủ cũng không quên thưởng cho HaeChan bộ áo quần mới vì công "cứu" cậu chủ.

Buổi tối, HaeChan đang chơi xe đồ chơi thì cậu chủ gọi.

-"HaeChan!"

Chất giọng của MinHyung sau khi mất đi hai cái răng quả là có đôi chút khang khác. HaeChan cố nhịn cười, chạy như bay tới chỗ cậu.

-"Dạ, có em!"

-"Nghe nói mày cõng tao về!"

Cậu vừa hỏi, tay vừa chắp ra đằng sau, trông y như ông cụ non.

HaeChan sướng quá, chắc mẩm là được thưởng tiếp rồi, hí ha hí hửng:

-"Vâng, vâng, đúng đúng, là em cõng cậu đó! Em giỏi không?"

-"Giỏi cái đầu nhà mày!"

MinHyung vừa nói vừa véo má HaeChan, mặt hầm hầm tức giận.

-"Ai cho phép mày cõng tao?"

-"Dạ..."

HaeChan lí nhí.

-"Mày lên đây tao cõng lại mày, cho hòa."

Nó sửng sốt, vội vàng xua tay.

-"Không, không cậu ạ, em không thích cõng đâu..."

-"Mày nói dối!"

-"Em nói thật!"

-"Hôm nọ thằng Jeno cõng mày còn gì?"

Trời ạ, anh Jeno cõng nó đúng một lần, để nó hái bông hoa râm bụt chơi, thế mà cậu cũng biết, chịu cậu luôn. Mà anh Jeno là anh cậu, vậy mà cậu lại gọi là thằng. Đúng là cậu chủ hống hách.

HaeChan đành khai thật, ngượng hết cả người.

-"Rồi, em nói dối, nhưng mà vì...vì..."

-"Vì sao?"

-"Em béo lắm!"

-"Béo thì sao?"

-"Cậu không cõng được em đâu!"

HaeChan nói một hồi, rồi liếc nhìn cậu. Cậu lườm lại nó, con HaeChan nhà cậu, nó vừa nhìn cái kiểu gì thế, ý là khinh cậu chứ gì?

-"Mày láo thật!"

-"Em láo cái gì?"

-"Mày coi thường tao, mày nghĩ thằng Jeno cõng được mày nhưng mày nghĩ tao không cõng được mày..."

-"Không phải mà, em thề..."

-"Thề thốt gì, thề cá trê chui ống, mày lên mau đi, đừng để tao cáu nữa!"

MinHyung đã dọa, nó đành phải lên.

Có lẽ đại thiếu gia đã phải cố, cậu bước đi những bước nặng nhọc. Nhưng sự thực phũ phàng là, cậu chỉ nặng 18kg, còn nó nặng tới...25kg.

Thế rồi, việc gì tới cũng phải tới. MinHyung mệt quá, mà lòng tự ái của cậu thì cao, cậu loạng choạng, cậu lảo đảo...và rồi...cậu ngã phập một cái, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Hôm đó, MinHyung mất thêm hai cái răng hàm dưới nữa. Tổng cộng cậu mất tới bốn cái răng, trong vòng một ngày!


Còn HaeChan, ngồi trên người cậu, một sợi tóc cũng không bị ảnh hưởng.

Bà chủ gần như phát điên, MinHyung nhất quyết không khai, chỉ nói trèo cây khế. HaeChan thoát nạn an toàn. Tuy nhiên, các bác các chị "đồng nghiệp" của nó thì phải chịu một trận lôi đình.

Mấy cây khế trong vườn cũng bị chặt hết. Khế xếp đầy nhà dưới, HaeChan ăn mấy ngày không hết, ăn tới phát sợ.

Mấy bác trong nhà, cũng không ai ăn nổi, đành bàn bạc đen đi bán.

Hôm sau, bác Choi bảo anh SeokJun mang khế ra chợ, anh SeokJun buộc hai cái sọt đằng sau xe đạp, sọt thứ nhất chất khế, sọt thứ hai chất...bé HaeChan.

HaeChan được chở đi, thích lắm!

Anh SeokJun dặn dò, anh ngồi bán khế, còn nó thì làm cò mồi. HaeChan rất dẻo mép nhé, đâm ra rất phù hợp với tính chất công việc.

Nó nói y như lời anh dạy, đon đon đả đả.

-"Các bác các chú các chị các cô ơi, vào mua khế cho cháu đi! Khế nhà cháu vừa thơm vừa ngọt, ăn vào đẹp da đẹp dáng, sức khỏe dồi dào. Vào mua đi, cháu bán rẻ cho...mua năm quả tặng một nha...xưa người ta ăn quả khế trả cục vàng, nay chỉ cần ăn quả khế và trả cháu một ngàn thôi...mọi người ơi...mọi người ơi..."

Mọi người nghe lời rao phì cười, lại thấy thằng bé trắng trẻo bụ bẫm thì yêu lắm, tranh nhau mua. HaeChan tha hồ ngồi đếm tiền.

Đang vui vui vẻ vẻ thì bỗng một chiếc xe ôtô đen sang trọng tiến tới. Từ trong xe, đại thiếu gia móm răng bước ra.

-"HAECHAN!"

-"Dạ!"

HaeChan giật bắn.

-"Ai cho mày đi chơi!"

-"Em có đi chơi đâu, em đi kiếm tiền cho nhà mình đấy!"

-"Kiếm cái gì mà kiếm, đến lượt mày kiếm hả? Đi về!"

HaeChan phụng phịu.

-"Tý nữa em về, nha, nha, nha, đại thiếu gia nha!"

-"Không được, về luôn cho tao!"

-"Không thích mà! Đang vui!"

-"Tao không nói nhiều!"

Đại thiếu gia bắt đầu khó tính, HaeChan rơm rớm nước mắt. Anh SeokJun thấy vậy, thương quá, dù sao cũng bán được kha khá rồi, anh dọn hàng, dỗ dành HaeChan rồi bế nó ngồi vào một cái sọt.

-"Nín đi rồi tý anh mua kẹo mút nhé, giờ đi về thôi!"

HaeChan nghe vậy thấy vui vui, không khóc nữa, nó vẫy tay đại thiếu gia.

-"Được, thế em về, chào cậu nhé!"

Đại thiếu gia tức tím mặt mày, cậu quát:

-"Lên xe, ai bảo mày về bằng cách đấy? Xuống ngay!"

HaeChan là HaeChan thích được ngồi sọt hơn là ngồi ôtô. Ngồi ôtô có gì hay chứ, toàn mùi điều hòa, cậu thì mặt cau mày có, ngồi sọt được anh SeokJun chở đi khắp nơi, anh lại còn mua kẹo mút cho nó, kể chuyện cười cho nó...quả thật nó không thích xuống tý nào...

-"Đừng mà...em không muốn...em thích đi với anh SeokJun!"

-"Không muốn cũng phải xuống!"

MinHyung ra lệnh.

-"Ứ ừ..."

HaeChan chui đầu trốn sau anh SeokJun, lấy can đảm từ chối cậu.

-"Thằng này mày láo nhỉ?"

-"Ứ..."

Mắt nó một bọng nước. Anh Seokjun đành quay sang dỗ cậu chủ.

-"Cậu về trước đi, HaeChan đi với tôi cũng được..."

HaeChan nghe thấy, hơi cười mỉm. MinHyung lườm nó.

-"Mày nhớ đấy HaeChan !"

HaeChan lấy hai tay che mặt, thấy xe cậu đi rồi, bĩu môi cười hì hì.

.....

.....

Anh SeokJun cho HaeChan đi chơi khắp nơi, đi tít mù tắp. Có tiền bán khế, anh mua hẳn cho HaeChan một cái xe đồ chơi, cho HaeChan ăn bánh cuốn thịt nướng. HaeChan quý anh SeokJun ơi là quý!

-"Em chào anh ạ!"

-"HaeChan!"

-"Dạ!"

-"Anh dặn làm gì?"

HaeChan cười hì hì, nó chu mỏ chụt một phát vào tay rồi thổi phù phù cho anh. Cái này là hôn gió nhé, cũng là anh dạy nó, anh bảo, những bé ngoan đều phải làm thế. HaeChan làm, rất điệu, rất ngoan!

-"Rồi, HaeChan vào nhà đi!"

-"Em chào anh SeokJun ạ!"

-"Anh chào HaeChan nhé!"

Anh SeokJun đi, HaeChan vui vui nhảy chân sáo vào nhà, nhìn thấy cậu chủ đứng ngay giữa sân, mặt lạnh tanh.

-"Em chào đại thiếu gia ạ!"

MinHyung chẳng thèm đáp lời, cậu quay lại, vẫy một cô bé gái, cũng cao bằng HaeChan, nhìn khá xinh xắn, mặc áo quần đẹp hơn HaeChan nữa cơ.

-"Hina, mình đi thôi, tớ dẫn cậu đi chơi!"

MinHyung nói, hai người đó cứ thế bước đi, coi HaeChan như là không khí!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro