Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Cách nấu mì tuy đơn giản, nhưng Lương Diệu Tiếp còn bỏ thêm trứng gà, thịt hộp và một ít rau xanh, cho vào bát to nhìn trông vô cùng thịnh soạn.

"Whoa, thơm quá đi!", Tôn Đông Vân bưng bát của mình lên bàn, rồi đưa lọ nước hoa cho Lương Diệu Tiếp, "Tặng anh này, anh ngửi thử xem".

Chỉ nhìn thôi đã biết lọ nước hoa đó cao cấp như thế nào rồi, Lương Diệu Tiếp không nhận," Em cứ giữ lấy đi, bình thường đi chơi vẫn có thể dùng mà".

Tôn Đông Vân vẫn khăng khăng muốn tặng cho cậu, "Em trẻ thế này, dùng nước hoa làm gì chứ!".

Lương Diệu Tiếp :"....".

Ha ha, bụng dạ cậu bé này quá đen tối rồi.

"Nước hoa này có mùi hoa quả tươi nhẹ nhàng thôi, anh có thể dùng ở phòng làm việc, chúc anh sớm tìm được công việc mới nhé!".

".... Cảm ơn em", Lương Diệu Tiếp đành nhận lấy món quà của Tôn Đông Vân.

Ăn uống xong, cậu thu dọn bát đĩa rồi lại quay về phòng viết CV. Đại Thanh đã gọi cậu trên QQ một hồi lâu.

Lương Diệu Tiếp : Trước lúc ăn trưa, mình có xem qua trang web tuyển dụng, khó tìm việc quá.

Lý Khởi Quang : Cho nên mới bảo cậu, tới thẳng hội chợ tuyển dụng trong tháng Ba luôn đi.

Lương Diệu Tiếp : Hay mình đi theo cậu, viết tiểu thuyết mạng cho xong.

Lý Khởi Quang : Cậu tưởng tác giả mạng dễ kiếm tiền lắm à? Thuế thu nhập cá nhân siêu cao không nói làm gì, nào thì đạo văn , sửa văn, sao chép, cải biên thành game online và audio không bản quyền, lại còn phải nhìn độc giả đọc bản đạo văn xong quay sang mắng chửi tác giả nguyên gốc nữa [Mĩm cười]. Cậu bị xâm phạm bản quyền cả ngày và tổn hại dưới đủ loại hình thức. Nếu không phải người có tâm lý cực kỳ vững vàng, tốt nhất đừng lấn sân sang nghiệp sáng tác.

Lương Diệu Tiếp : ... Thương cậu quá đi.

Lý Khởi Quang : Cho nên lắc tay mà mình muốn kia, có thể giảm giá không? [Đáng thương]

Lương Diệu Tiếp : [Bye bye]

Cậu tắt khung chat, sau khi viết hồ sơ xin việc xong, một tin nhắn tuyển dụng mới nhảy xổ ra.

Mắt Lương Diệu Tiếp phát sáng, tạp chí Mistry tuyển dụng biên tập viên.

Mistry là một trong những tờ tạp chí chuyên về truyện trinh thám trực thuộc Công ty Văn hóa Skyworth, từ ngày thành lập tới nay đã hoạt động suốt hơn mười năm, sở hữu lượng độc giác đông đảo.

Ngoài thể loại trinh thám ra, Công ty Văn hóa Skyworth còn tập trung khai thác hai mảng khác là văn học thiếu nhi và tiểu thuyết tình yêu. Những tạp chí này đều duy trì được lượng tiêu thụ nhất định trên thị trường.

Trong thời buổi ngành xuất bản truyền thống phải điêu đứng hiện nay, những tạp chí trực thuộc Skyworth vẫn đứng vững như kiềng ba chân. Ngoài chất lượng và chiến lược kinh doanh vô cùng tốt ra, lý do chủ yếu khiến họ có duy trì, là nhờ sự hậu thuẫn phía sau của tập đoàn Quang Dung.

Có thể nói, tập đoàn Quang Dung là doanh nghiệp tư nhân kinh doanh xuất bản phẩm lớn nhất tại Trung Quốc ở thời điểm hiện tại. Tập đoàn được thành lập từ nhiều năm về trước, tài lực hùng hậu, đồng thời sở hữu ba công ty truyền thông. Công ty Văn hóa Skyworth là một trong số đó.

Nếu có thể vào Skyworth làm việc, mẹ cậu sẽ không phần phải lo lắng công ty sẽ đóng cửa nữa.

Lương Diệu Tiếp đọc tỉ mỉ điều kiện tuyển dụng hai lần, xác nhận bản thân phù hợp với mọi yêu cầu, cậu bèn gửi hồ sơ đi với lòng thành kính vô hạn.

Cầu trời phù hộ cho hồ sơ của cô lọt qua được vòng tuyển chọn! Lương Diệu Tiếp chắp tay trước màn hình máy tính.

Có lẽ ông trời đã cảm nhận được thành ý của Lương Diệu Tiếp ngày hôm sau, Công ty Văn hóa Skyworth đã gửi cho cậu thông báo phỏng vấn. Cậu kích động tới độ nhảy bật lên ba lần, rồi hộc tốc đi chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Lương Diệu Tiếp học thuộc lịch sử hoạt động của công ty thêm một lần nữa, thậm chí lật đi lật lại danh sách các tác phẩm của mỗi tác giác trực thuộc Mistry đến khi thuộc làu mới thôi.

Ngày phỏng vấn, tổng biên tập của tạp chí Mistry - một thành viên trong ban tuyển dụng - đặt câu hỏi cho Lương Diệu Tiếp, "Trước kia cậu từng làm biên tập viên mảng văn học dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, còn tạp chí của chúng tôi lại chuyên về mảng trinh thám, cậu có cảm thấy mình có thể đảm nhiệm vị trí này không?".

Tuy Lương Diệu Tiếp đã có kinh nghiệm làm việc ba năm nhưng kinh nghiệm đi phỏng vấn không nhiều. Trước khi đến đây, cậu đã đọc không ít topic chia sẻ, trong đó có nói, đầu tiên phải thể hiện sự tự tin trước mặt người phỏng vấn, nên cậu mĩm cười rồi trả lời, "Tôi cho rằng văn học đều có tính chất chung, hơn nữa , là một độc giả trung thành của quý tạp chí tôi hiểu rõ về từng ấn bản và phong cách của Mistry".

Tổng biên tập nhướng mày đầy hứng thú, "Ồ, vậy cậu thích tác giả nào trong tạp chí của chúng tôi nhất?".

"Thầy Hạnh Tâm", lúc nói những lời này, Lương Diệu Tiếp cậu có phần kích động. Niềm khao khát được làm việc trong Mistry của cậu còn đến từ thầy Hạnh Tâm, "Cuốn tiểu thuyết nào của thầy ấy tôi cũng mua".

Tiểu thuyết trinh thám ngắn đầu tiên được xuất bản của Hạnh Tâm từng được đăng trên tạp chí Mistry khi anh mới mười bảy tuổi. Sau đó, anh lại gửi thêm mấy tiểu thuyết ngắn cho tạp chí, được tổng biên tập bấy giờ đánh giá cao và mời anh cộng tác với tạp chí, viết tiểu thuyết dài đăng nhiều kỳ.

Tiểu thuyết dài đăng nhiều kỳ này chính là cuốn đầu tiên trong hệ liệt trinh thám An Nhiên mang tên Diễn Viên.

Diễn Viên sở hữu lượng bạn đọc đông đảo trong thời gian ra mắt tạp chí. Sau khi hoàn thiện để xuất bản, việc Diễn Viên trở thành tiểu thuyết trinh thám bán chạy nhất trong năm hoàn toàn không có gù đáng ngạc nhiên. Cũng nhờ tác phẩm này, Hạnh Tâm đã nhận được giải thưởng "Tác giả mới xuất sắc nhất" trong lễ trao giải dành cho giới tiểu thuyết trinh thám năm đó cùng giải thưởng lớn của tạp chí Mistry trong cuộc bình chọn hàng năm.

Điều đáng để nhắc đến, Hạnh Tâm - người vừa tròn hai mươi - là tác giả trẻ tuổi nhất từng được xướng tên ở hai hạng mục giải thưởng này.

Sau khi tổng biên tập nghe Lương Diệu Tiếp nhắc đến Hạnh Tâm, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, "Ồ, thầy Hạnh Tâm à".

Lương Diệu Tiếp không hiểu hàm ý của nụ cười này cho lắm, đành phải cười theo mấy tiếng.

"Tôi đã xem hồ sơ xin việc của cậu, trước đấy cậu buộc phải nghỉ việc vì tạp chí cũ định bản phải không?".

"Đúng vậy ạ"...

"Cậu cho rằng, nguyên nhân khiến tạp chí bị đình bản là gì".

"Một phần là bởi sự thông dụng của mạng Internet đã thay đổi thói quen đọc sách truyền thống của mọi người, khiến hoạt động của toàn bộ ngành xuất bản đều không khởi sắc, mặt khác, bản thân tạp chí cũng tồn tại những điểm cần phải cải thiện, ví dụ nhóm độc giả mục tiêu của chúng tôi là...".

Lương Diệu Tiếp đã lường được việc đối phương sẽ hỏi vấn đề này, cho nên cậu đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, hiện tại trả lời vô cùng trôi chảy. Sau khi kết thúc, người phỏng vấn không nói ngay kết quả cho cậu biết, chỉ bảo cậu về nhà đợi thông báo.

Cậu bước ra khỏi công ty, khoác áo ngoài lên người, đi về phía ga tàu điện ngầm.

Cuộc phỏng vấn vừa rồi, cậu đã thể hiện khá tốt nhỉ? Nếu điểm tối đa là một trăm, được tám mươi điểm có lẽ không thành vấn đề chứ?

Trong quá trình Lương Diệu Tiếp thầm nghĩ tới màn thể hiện của mình khi ban nãy, chẳng mấy chốc cậu đã về tới nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tôn Đông Vân mặc bộ đồ theo phong cách lolita đứng ở cửa.

Lương Diệu Tiếp ngẩn người theo thói quen, Tôn Đông Vân dang rộng cánh tay, quay một vòng trước mặt cậu," Đây là loại váy mới nhất mà Baby House vừa cho ra mắt, bộ trang phục đồng thoại của Disney, đẹp không ạ?".

Tôn Đông Vân thích sưu tầm các loại váy vóc, còn dốc hết sức lực giới thiệu cho Lương Diệu Tiếp, sau khi xem qua giá cả, Lương Diệu Tiếp không có hứng thú tìm hiểu thêm nữa.

Nhưng những chiếc váy này quả thực vô cùng đáng yêu, cậu cười nói với Tôn Đông Vân," Đẹp lắm, đây là trang phục của người đẹp ngủ trong rừng sao?".

"Đúng thế đúng thế, bộ mũ đỏ kia cũng đáng yêu lắm! Anh có muốn thử không?".

"Không, anh thì thôi đi...", Lương Diệu Tiếp vội vàng ngăn cản Tôn Đông Vân.

Cậu về phòng thay đồ, Tông Đông Vân cũng thay sang quần áo thường ngày, chạy vào phòng Lương Diệu Tiếp, "Anh Diệu Tiếp, cuộc phỏng vấn của anh sáng nay thế nào rồi?".

"À, họ vẫn chưa trả lời".

"Em có lòng tin với anh, chắc chắn anh sẽ nhận được".

Nhờ lời nói may mắn của Tôn Đông Vân, chạng vạng tối ngày hôm sau, Lương Diệu Tiếp nhận được thư trả lời của Mistry, bảo cô ngày mai bắt đầu đến công ty làm việc.

Lương Diệu Tiếp hưng phấn tới độ suýt chút nữa đã hét toáng lên, cậu tiện tay ấn đại số Khởi Quang, gọi ngay cho anh chàng, "Nói ra có thể cậu không tin, mình được Mistry tuyển rồi!".

Khởi Quang thoảng ngẩn người, quả thực không thể tin nổi, "Cái gì cơ? Người yêu dấu hỡi, cậu phải đối mặt với áp lực quá lớn nên ảo tưởng phải không?".

"Không phải! Hôm nay mình đi phỏng vấn, họ trả lời mình rồi, bảo ngày mai tới làm thủ tục nhận việc!".

"Thật sao?", cuối cùng Khởi Quang đã hiểu ra, vui mừng thay cho cậu, "Chúc mừng cậu nhé, Lương Diệu Tiếp Tiếp! Mình đã bảo mà, điều cũ không đi thì điều mới không tới, giờ cậu đã được vào làm cho công ty lớn rồi! Bao giờ thì mới đãi mình một chầu đây?".

"... Hôm nay không kịp rồi, ngày mai đi, tối mai tới chổ mình ăn lẩu nhé!".

"Được đấy! Mình sẽ mang món váng đậu mà cậu thích ăn nhất đến!".

"Mang ít thịt đi, cảm ơn...."

Lương Diệu Tiếp lại chia sẽ tin vui này cho Đông Vân, cậu đã đắp mặt nạ từ sớm, dự định hôm nay sẽ đánh một giấc để dưỡng nhan sắc.

Cho dù đã chuẩn bị xong xuôi trang phục để đi làm từ trước, nhưng sáng hôm sau, Lương Diệp Tiếp vẫn hoảng loạn như đi đánh trận.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lương Diệu Tiếp xách túi, đi giày rồi bước ra ngoài.

Ngồi tàu điện ngầm mất tổng cộng bốn mươi phút, bước ra khỏi cửa ga, đi qua đường lớn chính là tòa nhà văn phòng của công ty. Phòng nhân sự, cử người tới đón tiếp cô. Sau khi giúp cô làm xong thủ tục, còn dẫn cô đi tham quan công ty.

"Bên này là văn phòng học thiếu nhi, bên trong đều là những người mắc hội chứng tuổi teen, cứ nghĩ tới việc giao mầm non của Tổ quốc cho họ, tôi lại thấy lo lắng vô cùng".

Lương Diệu Tiếp phì cười trước cách nói của người nhân viên này, cậu tò mò liếc mắt vào bên trong, ngay lập tức có đồng nghiệp nam tinh mắt nhìn thấy Lương Diệu Tiếp, nhiệt tình hô lên, "Ôi chao em trai à, mới đến sao? Tới phòng của bọn anh đi! Giờ vào phòng là tặng luôn bạn trai đấy nhé!",

"Thôi đi, với chất lượng như mấy anh, vẫn nên gán ghép nội bộ thì hơn, được đôi nào hay đôi ấy", nhân viên phòng nhân sự kia trừng mắt với các đồng nghiệp nam, rồi dẫn tiếp tục dẫn Lương Diệu Tiếp đi về phía trước, "Đây là phòng tiểu thuyết tình yêu, cũng là phòng có nhiều nhân viên nữa nhất trong công ty chúng ta".

Lương Diệu Tiếp vừa gật đầu, đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng rít gào đau đến xé ruột xé gan, "Trời đất ơi...! Đừng giao cho tôi bản thảo với đề tái giáo chủ ma giáo nữa có được không? Giờ tôi nhìn thấy mấy chữ này là muốn ngất!".

Lương Diệu Tiếp gật đầu đồng cảm, là người từng biên tập các tác phẩm văn học dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, cậu hiểu những típ nhân vật như giáo chủ, vương gia, CEO luôn lá những chủ đề hot, trường tồn cùng thời gian.

"Đồng nghiệp nữa của phòng tiểu thuyết tình yêu luôn bị ngược đãi tinh thần một thời gian dài, có lẽ cảm xúc hơi bất ổn, ha ha", nhân viên phòng nhân sự cười gượng hau tiếng dẫn Lương Diệu Tiếp quay một vòng, "Bên này chính là phòng văn học trinh thám của cậu".

Lương Diệu Tiếp ngước mắt lên nhìn, cánh cửa trước mặt có treo một tấm biển màu vàng, bên trên có viết mấy chữ "Trinh thám bí ẩn". Trên bức tường bên cạnh tấm biển còn dán tờ poster lớn giống với trang bìa cuốn sách của thầy Hạnh Tâm.

Đôi mắt Lương Diệu Tiếp bỗng phát sáng.

"Công ty chúng ta có tổng cộng ba tờ tạp chí trinh thám, khu làm việc của Mistry ở gần cửa sổ kia", người của bộ phận nhân sự dẫn cho Lương Diệu Tiếp tới cửa, "Cậu qua đó tìm tổng biên tập của mình đi, chị ấy sẽ sắp xếp công việc tiếp theo cho cậu".

"Vâng, cảm ơn", Lương Diệu tiếp nhìn người của bộ phận nhân sự rời đi, lòng lo lắmg bước vào phòng làm việc. Có vẻ mọi người điều đang bận, không ai để tâm đến cậu cả.

"Bản thảo này có hạt sạn to đùng như vậy mà không ai nhìn ra sao? Bảo tác giả sửa lại đi!".

"Nhưng sắp phải đưa xuống xưởng in rồi QAQ".

"Vậy đổi sang bản thảo khác! Cô thẩm định bản thảo kiểu gì vậy, không muốn làm nữa à!"

"..."

"Ra vẻ đáng yêu cũng vô vụng thôi, tôi đâu phải đám đàn ông ế sưng của phòng thiếu nhi!".

Nghe thấy tiếng tranh cãi, Lương Diệu Tiếp đưa mắt nhìn theo bản năng, kết quả chạm phải ánh mắt của người đàn ông hung dữ kia. Đối phương thoáng sững sờ, đoạn nói với cậu, "Cậu là biên tập viên mới của Mistry ư? Phòng làm việc của họ ở bên kia".

"Dạ vâng, cảm ơn", Lương Diệu Tiếp mĩm cười, gật đầu với anh ta rồi bỏ đi thật nhanh, phía sau lại vang lên tiếng gầm gừ dữ dằn.

Lương Diệu Tiếp nhìn quanh bốn phía, phòng làm việc khá lớn, mỗi khu tạp chí đều được ngăn cách bởi tấm kính. Cậu đi về phía phòng làm việc của tạp chí Mistry, bị cuốn hút bởi chiếc giá sách lớn kê sát tường.

Trên giá bày la liệt sách, toàn bộ tác phẩm của các tác giả nổi tiếng mà cậu từng học thuộc trước đó đều có thễ tìm thấy ở trên giá sách này.

"Whoa", Lương Diệu Tiếp không kìm lòng được thốt lên một tiếng, quả thật là "giá sách trong mơ".

"Làm xong thủ tục nhận việc chưa?."

-----End chương 4-----

Dạo này mấy cậu có khỏe không?

Có nhớ tớ không😂

Chương này tớ type từ 18.08 tới giờ là gần 3 tháng rồi mới xong.

Cái tật lười với quên của tớ nó tái phát rồi nên mới ngâm chương này tới giờ 😂

Lần sau sẽ hảo hảo bù đắp cho mấy cậu nha ❤

Bật mí là sắp tới có truyện mới để đọc đó nhaa 👍😂 mấy cậu nhớ đón xem đó ❤

Yêu thương mấy cậu nhiều nè ❤

Nhớ click vào ngôi sao bé phía dưới góc trái màn hình cho tớ nha. Đọc chùa trên công sức của người khác là tội lỗi lắm đó 😭.

Đừng quên cmt cho tớ biết ý kiến của mấy cậu về fic nhé ❤😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro