Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Lương Diệu Tiếp: "...".

Chỉ số bối rối của cậu hiện tại có thể đứng top ba trong cuộc đời này rồi.

Trong lúc suy nghĩ xem có nên xin lỗi anh ta hay không, Lương Diệu Tiếp lại nghe thấy đối phương lên tiếng, "Cậu vẫn còn sức lực để hét lên với tôi như thế, chi bằng dự trữ một chút để đi thì hơn".

Ý định xin lỗi đã hoàn toàn bay biến, Lương Diệu Tiếp nghiêng đầu cười một tiếng, đoạn nhìn người đối diện, "Anh cho rằng vì sao thể lực của tôi bị hao hụt? Nếu không phải anh dẫn tôi đi vòng quanh sườn núi những nữa tiếng đồng hồ, giờ này tôi đã ngâm mình dưới suối nước nóng ở nhà trọ rồi".

"Những lời này là tôi nên là người nói mới phải, hơn nữa nếu chỉ có một mình tôi thì chỉ tốn hai mươi phút thôi".

"Haha, anh giỏi giang như thế, sao lại lạc đường trên núi nhỉ?".

"Thôi được rồi, mù đường đâu phải bệnh nan y, sao lại không có gan đối mặt như thế cơ chứ?".

Cuối cùng, gương mặt hờ hững của người đàn ông đã ánh lên vẻ tức giận, "Tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải kẻ mù đường, chỉ là cảm giác phương hướng không tốt lắm mà thôi".

"Có gì khác biệt sao?". Lương Diệu Tiếp đáp lễ bằng ánh mắt lạnh tanh.

Vào lúc bầu không khí giữa hai người đang trong thế giương cunt bạt kiếm, tương lai sắp phải ngồi thụp xuống ném quả cầu tuyết vào nhau đến nơi, một giọng nói run rẩy từ bên cạnh vọng tới, "Này... hai người là khác lạc đường phải không?".

Lương Diệu Tiếp và người đàn ông cùng nhìn về phía người nói, khiến người nọ không khỏi rùng mình.

"Ông chủ?!!", đây là lần thứ hai trong ngày Lương Diệu Tiếp bật khóc vì quá đỗi vui mừng. Người kia chẳng phải chính là ông chủ quán trọ có suối nước nóng cậu đang ở đó sao!

Ông chủ nhìn cậu bật cười, "Đám học sinh cấp 3 leo núi cùng cô đã về rồi, chúng bảo lạc cậu ở trên núi , tôi thấy trời sắp đổ tuyết nên đi tìm".

"Ông chủ à, ông đúng là ông chủ quán trọ suối nước nóng lương thiện nhất tôi từng gặp", Lương Diệu Tiếp nhìn ông ấy bằng ánh mắt cảm động chứa chan.

"Có lẽ, cậu mới chỉ gặp một ông chủ quán trọ suối nước nóng tốt bụng thế này", người đàn ông quay người, đi về phía ông chủ quán trọ.

Lương Diệu Tiếp hít một hơi thật sâu, không thèm so đo với anh ta, dù sao niềm vui mừng khi được sống trong cậu đã chiến thắng tất cả.

Hai người đi theo ông chủ quán trọ, dọc đường đi còn gặp một du khách nước ngoài lạc đường nữa. Cuối cùng, họ thuận lợi xuống núi.

Vừa xuống tới chân núi, những mảnh hoa tuyết thi nhau rơi lả tả.

"Trận tuyết này càng ngày càng lớn, giờ các cô các cậu còn ở trên núi thì nguy hiểm rồi", ông chủ quán trọ giáo dục họ bằng giọng điệu đầy ẩn ý.

Về tới nơi, Lương Diệu Tiếp mới phát hiện ra, mình và người đàn ông kia ở cùng một quán trọ.

Cậu quẳng một tiếng "hừ" cho anh ta rồi quay về phòng mình. Người đàn ông liếc nhìn bóng lưng cô, sau đó cũng đi thẳng về phòng.

Phơi người giữa trời rét buốt hơn hai tiếng đồng hồ hiện tại Lương Diệu Tiếp cần phải nhanh chóng làm ấm người. Vừa về tới phòng, cậu cởi hết đồ trên người một cách thuần thục rồi ôm đủ thứ đồ tới nhà tắm ngâm mình.

Sau khi ngâm nữa tiếng, thấy cả người khoan khoái, Lương Diệu Tiếp mới ra khỏi nhà tắm, tiện thể mua một hộp sữa. Cậu uống một hơi cạn sạch hộp sữa bò, thỏa mãn nói một tiếng "Sảng khoái quá".

Bịn rịn rời khỏi nhà tắm, cậu phát hiện ra trận tuyết bên ngoài quả nhiên rất lớn. Cậu về phòng thay quần áo, sau đó tới nhà hàng của quán trọ ăn tối.

Cách bài trí của nhà ăn hết sức tao nhã, một nữa là nơi ăn uống, một nữa là giá sách bằng gỗ. Lương Diệu Tiếp gọi một suất mì cà rì và thịt gà xiên nướng, bắt đầu quan sát mấy cuốn sách trên giá.

Số lượng sách ở đây không nhiều như ngoài hiệu nhưng có đủ mọi thể loại, cậu đảo mắt một vòng qua từng hàng sách, bất ngờ khi thấy có cả tiểu thuyết của thầy Hạnh Tâm

Hạnh Tâm là tác giả tác tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng trong nước, tác phẩm của anh không những nhận được sự quan tâm và đón nhận của đông đảo độc giả tại quê nhà, mà còn được dịch ra nhiều thứ tiếng khác trên thế giới.

Tác phẩm được bày trên giá sách đối diện với Lương Diệu Tiếp bây giờ là liệt hệ trinh thám An Nhiên bản bằng tiếng Nhật.

Lương Diệu Tiếp kìm lòng không đặng bước tới xem, Diễn viên, Bí mật mùa hạ, Cộng sinh là ba tiểu thuyết đã được xuất bản trong hệ liệt An Nhiên .

Cậu cầm cuốn Diễn viên - tiểu thuyết đầu tiên nằm trong hệ liệt lên, lật giở trang bìa. Bìa trong giới thiệu về tác giả bằng tiếng Nhật, nhưng cho dù lá phiên bản nước ngoài, cũng không có ảnh của tác giả.

"Haizz", cậu buông tiếng thở dài. Thầy Hạnh Tâm không thích để báo chí chụp ảnh, chưa từng tham gia buổi ký tặng sách nào. Cho tới nay, e rằng chỉ có biên tập viên nhà xuất bản mới biết mặt mũi anh ra sao.

Cậu bĩu môi, rồi nhìn trang bìa cuối. Nó đã làm tròn bổn phận của mình, in lời giới thiệu một cách vắn tắt về nội dung cuốn sách.

Ngô Dạng được tôn vinh là thám tử lừng danh trong giới cảnh sát. Sau khi rời khỏi đội chuyên án vì nguyên nhân nào đó, anh ta đã mở quán Internet có tên "An Nhiên" ở một góc trong thành phố. Vốn tưởng có thể nhàn nhã sống qua ngày, ai ngờ đám "hậu duệ" lại mang theo một vụ án ly kỳ tới tìm anh ta...

"Thật ngại quá, làm phiền một chút, mì cà ri mà quý khách gọi đã xong rồi ạ".

Giọng nói trong trẻo của nhân viên phục vụ kéo Lương Diệu Tiếp về thực tại, cô cảm ơn nhân viên phục vụ, đặt sách về trên giá

Ăn cơm xong, cậu cầm bộ hệ liệt trinh thám An Nhiên mới toanh trên giá sách xuống, đến quầy thanh toán.

Mặc dù, Lương Diệu Tiếp đã mua một bộ bản tiếng Trung, nhưng giờ nhìn thấy bản tiếng Nhật, cậu vẫn không cầm lòng được, muốn mua về sưu tầm.

Dù sao, Lương Diệu Tiếp cũng là một trong những độc giả trung thành của thầy Hạnh Tâm.

Về tới phòng, cậu cất bộ sách mới mua vào vali. Hôm nay đã là ngày cuối cùng Lương Diệu Tiếp ở Nhật Bản, sáng mai cậu sẽ đáp chuyến bay trở về thành phố A.

Kiểm kê danh sách những món bạn bè nhờ mua hộ một lần, xác nhận không sót thứ gì, cậu đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ngày hôm nay đã mệt mỏi rã rời, cậu quyết định đi ngủ sớm để lấy sức cho chuyến bay ngày mai.

Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Lương Diệu Tiếp xuất phát, cả quán trọ vẫn chìm trong sự yên tĩnh. Cậu không ăn sáng ở quán trọ, mà kéo vali tới quầy lễ tân thanh toán tiền phòng rồi ra ngoài. Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, cậu đội mũ lông lên, quàng khăng thật kín, xong xuôi mới đi tiếp.

Trong sân nhỏ kiểu Nhật có một người đang tập... bài thể dục theo đài.

Mới sáu giờ sáng đã bò dậy tập bài thể dục theo đài trong làn gió buốt lạnh thấu xương ư?

Cậu chắp tay vái bóng lưng người nọ hai giây, rồi nhấc hành lý lên. Ai ngờ vừa bước được hai bước, người kia bỗng quay đầu lại, nhìn về phía cậu.

Lương Diệu Tiếp đâm ra lúng túng, bởi vì đây chính là người đàn ông cậu gặp trên núi ngày hôm qua.

Đối phương chỉ liếc cậu một cái, sau đó lẳng lặng quay người, tiếp tục tập thể dục.

Khóe mặt Lương Diệu Tiếp giật giật, xì , liếc cái gì mà liếc ? Cậu "hừ" lạnh một tiếng, kéo hành lý đi thật nhanh.

Sau khi tới sân bay, cô mua chút đồ  ở cửa hàng miễn thuế, rồi vội vã lên máy bay. Mười giờ rưỡi, máy bay bình an hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở thành phố A.

Việc đầu tiên sau khi về tới nơi là điều chỉnh đồng hồ đeo tay của mình lùi lại 1 tiếng. Chiếc đồng hồ này Lương Diệu Tiếp vừa mới mua ở Nhật Bản, mặc dù giá đắt gấp hai lần cái trước của cậu, nhưng nhìn mặt đồng hồ bắt mắt kia đã chiếm trọn lòng cậu.

Điều chỉnh múi giờ xong, cô mới yên tâm ngồi lên xe buýt của sân bay.

Lương Diệu Tiếp không phải là ngươi của thành phố A, cậu thi vào một trường đại học tại đây, sau khi tốt nghiệp cũng lựa chọn ở lại lập nghiệp như bao người. Mặc dù đi làm đã được ba năm, nhưng mấy đồng lương còm cõi kia của cậu không đủ để mua một căn hộ ở thành phố A. Cho nên tới giờ, cậu vẫn đi thuê nhà

Trở về nhà khi đã gần mười hai giờ, Lương Diệu Tiếp vừa lấy chìa khóa ra, cửa đã được người bên trong mở.

~~~~~ Hết chương 2 ~~~~~

Sau chuyến đi du hí Thái Lan gặp chồng thì tớ đã quay trở lại 😊😂

Xin lỗi mấy cậu vì đã về lâu rồi mà tới giờ mới ra chap 😭 Tội lỗi quá man 😭

Lí do để tớ biện hộ là 👉 Tớ vẫn còn đang lâng lâng trên mây các cậu ạ👈 😭

Tớ đã được tận mắt nhìn thấy các chú, được bắt tay các chú, được chụp hình với các chú 😭

Tớ có ảnh chụp chung nè, để tớ lấy ra khoe với mấy cậu nha


Tớ là đứa mặc váy đỏ đấy nha mấy cậu 👆👆👆

Con tớ đã gặp được ba nó rồi các cậu ạ, còn được ba nó ôm 5s vào lòng nữa mấy cậu à 😭

Ba nó chính là "YANG YOS SEOP"

Nếu các cậu muốn tớ kể về buổi hôm đó thì cmt ở bên dưới cho tớ biết nhé. ❤😋

Nếu có 5 cmt đồng ý thì chương sau tớ sẽ kể ngọn ngành chi tiết về bữa hôm đó cho mấy cậu nghe ❤

Đừng đọc chùa trên công sức của người khác, đó là tội lỗi tội lỗi lắm đó nha 👍🏻😋

Nhớ click vào ngôi sao bé phía dưới góc trái màn hình cho tớ nha ❤

Đừng quên cmt cho tớ biết ý kiến của mấy cậu về fic nhé ❤😊

Yêu thương mấy cậu nhiều lắm 😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro