Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Hiện thực là một tấm gương chiếu yêu của ước mơ"

Nếu có thể ngược dòng thời gian trở về hai tiếng đồng hồ trước, Lương Diệu Tiếp thà chết chứ không dại gì leo núi cùng một đám học sinh cấp 3.

Cậu chống hai tay lên đầu gối thờ phì phò mấy tiếng nặng nhọc. Bốn bề là tuyết trắng, hơi thở ấm nóng vừa bay ra đã tan ngay vào trong làn gió lạnh buốt.

Chết tiệt !

Lương Diệu Tiếp không dằn nổi lòng, thầm rủa sả một câu, đám trẻ trâu lừa gạt cô trên núi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi chúng đâu nữa rồi.

Cậu ngán ngẩm ngẩn đầu, ngước lên nhìn bầu trời. Ánh nắng đã không còn tươi đẹp như lúc mới lên núi nữa, thi thoảng còn trông thấy mây đen thấp thoáng phía xa xa.

Lương Diệu Tiếp run lẩy lẩy, khó khăn lắm mới có cơ hội tới Hokkaido du lịch một chuyến, chẳng lẽ phải nộp cái mạng nhỏ ở đây ư?

Suy đi nghĩ lại một hồi, cậu thực lòng vẫn không biết bị lạc nhóm học sinh cấp ba kia từ lúc nào. Cậu luôn theo sát chúng, nghe chúng rỉ rả với nhau bằng tiếng Nhật cả một ngày trời, tới khi hoàn hồn thì giữa vùng trời đất mênh mông này chỉ còn lại mình cô

Đám nhóc kia còn chẳng buồn để lại dấu chân cho Lương Diệu Tiếp hay.

Là cậu tự rẽ hướng khác trong lúc ngẩn ngơ sao? Lương Diệu Tiếp vừa kiểm điểm bản thân, vừa lấy làm may mắn khi đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, xác suất tìm thấy đường về quán trọ vẫn khá cao

....Hy vọng là vậy

Cậu chưa từ bỏ ý định, lôi điện thoại ra xem, vẫn không có tính hiệu. Cậu dựa vào thân cây bên cạnh, rút bình nước ấm trong ba lô ra uống một ngụm .

Thể lực của Lương Diệu Tiếp đã cạn kiệt, nhưng cậu không dám nán lại trên núi quá lâu. Sau khi cơ thể ấm dần lên, cậu nhét lại bình nước vào túi, chợt nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới.

Đôi lông mày giật giật, Lương Diệu Tiếp nhìn về phía ấy

Một ngươi đàn ông mặc đồ leo núi bước ra từ lùm cây bêng cạnh, tuyết trắng tích tụ trên lá cây rơi xuống rào rào

Người đàn ông kia mang vóc dáng cao to, đoán chừng phải trên 1m85, trên mái tóc đen nhánh còn vương mấy bông tuyết vụn, không biết do đụng vào đâu. Có vẻ như anh ta đã nhìn thấy cậu, bèn dừng trước lùm cây.

Khoảnh khắc nhìn vào mắt anh ta, trái tim của Lương Diệu Tiếp bông run rẩy.

Không ổn rồi, người đàn ông này đẹp trai quá !

Nhưng cậu chỉ dám mê mẩn một giây, rồi như vớ được cọng rơm cứu mạng, bước nhanh tới hỏi bằng tiếng Nhật." Chào anh, anh cũng tới leo núi sao ?".

Người đàn ông kia không trả lời cậu ngay, nhìn cậu mấy lượt rồi gật đầu nói."Ừm, tôi đang định xuống núi.

Giọng nói của anh ta trầm ngấm dễ nghe, cách phát âm tiếng Nhật hết sức tao nhã, khiến người đã đạt trình độ N1 và vượt qua kỳ thì cấp 8 với số điểm không hề tệ như Lương Diệu Tiếp phải ái ngại, không dám mở miệng nói tiếng Nhật trước mặt anh ta nữa.

Nhưng điều quan trọng hơn cả, anh ta nói mình đang định xuống núi!

Bỗng dưng, Lương Diệu Tiếp muốn khóc quá đỗi vì vui mừng, thể hiện vẻ mặt sung sướng nhất trần đời trước ngườn đàn ông:"Trùng hợp quá, tôi cũng đang định xuống núi, chúng ta có thể đi cùng nhau không?".

"Ừm" đối phương đáp một tiếng gọn lỏn, rồi sải bước ra ngoài, Lương Diệu Tiếp thấy thế, vội vàng bám theo.

Suốt dọc đường, không ai nói với ai câu nào, người đàn ông trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, Lương Diệu Tiếp cũng ngại lên tiếng. Tuy nhiên, có thêm một người bạn đồng hành, cậu cảm thấy an tâm hơn ban nãy nhiều.

Chí ít sẽ không phải bỏ xác ở nơi đất khách quê người.

Sau khi đi bộ hơn ba mươi phút, con tim vừa mới bình ổn trở lại của Lương Diệu Tiếp lại bắt đầu chao đảo. Cậu thở dốc, đưa mắt nhìn cảnh sắc xung quanh, nhíu mày hỏi người bên cạnh, "Anh chắc chắn chúng ta không đi sai đường chứ?".

Như những gì đã nói hồi nãy, ngọn núi này không lớn, dựa theo bước chân của họ, hơn ba mươi phút cuốc bộ là có thể xuống núi rồi, giờ cũng nên xuống tới gần chân núi rồi chứ nhỉ? Thế nhưng đi lâu như vậy, cô càm thấy họ vẫn quanh quẩn ở lưng chừng núi.

Người đàn ông nghe thấy vậy dừng bước, nhìn Lương Diệu Tiếp với vẻ khó tin, "Lẽ nào không phải cậu dẫn đường sao?".

...

Cơn gió lạnh buốt thổi qua hai người, khóe miệng Lương Diệu Tiếp giật giật.

Đợi đã, thế là ý gì? Lẽ nào không phải là anh ta đang dẫn đường? Vậy từ nãy tới giờ, họ đang làm gì?

Trong chớp mắt, cả thế giới như sụp đổ với cậu.

Gió lạnh thổi tới khiến Lương Diệu Tiếp bình tĩnh lại, cậu khịt khịt cánh mũi đã đỏ lên vì lạnh, nói với giọng không còn thiết sống nữa, "Tôi luôn đi theo anh mà".

"Nhưng cậu đi đằng trước tôi". Khi nói những lời này, người đàn ông còn nhìn xuống khoảng cách hai bước chân giữa họ

Lương Diệu Tiếp : "... ".

Vì ban nãy anh dừng lại trước tôi, cho nên tôi mới đi tới trước mặt anh, hiểu không?

Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn người đối diện, mỉm cười nói, "Anh cũng không biết đường xuống núi phải không?".

"Tôi chưa từng nói mình biết đường".

...

Nối tiếp theo đó là màn "Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh" trong im lặng giữa hai người. Cho đến khi gió lạnh luồn vào cổ áo, Lương Diệu Tiếp mới bất ngờ run rẩy và kết thúc trận giao phong bằnh ánh mắt này.

Người đàn ông lẳng lặng đi về phía bên phải, Lương Diệu Tiếp lẽo đẻo đi cùng theo bản năng, "Anh tìm thấy đường rồi sao?".

"Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới ngọn núi này, nhưng căn cứ vào môi trường xung quanh, không khó để phán đoán ra đường xuống núi", anh ta vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ.

Lương Diệu Tiếp cười rũ rượi, "Vậy tại sao anh không suy đoán từ sớm?".

Đối phương chẳng nói chẳng rằng. Cậu ném về phía bóng lưng trước mặt một cái trừng mặt, không nói gì với anh ta thêm nữa. Có điều đi chưa được bao lâu, cậu phát hiện tốc độ của anh ta nhanh hơn trước nhiều. Xem ra đúng như những gì anh ta nói, trước đó anh ta tưởng cậu dẫn đường nên mới phối hợp với tốc độ của cậu.

Phát hiện đó khiến Lương Diệu Tiếp không khỏi chau mày. Trước khi gặp người đàn ông, cô đã lòng vòng trên núi một hồi lâu rồi, giờ lại đi theo anh ta hơn ba mươi phút, thế lực sắp cạn kiệt tới nơi. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị anh ta cắt đuôi cho mà xem

Sau khi phát hiện mình không còn giá trị lợi dụng, anh ta muốn cắt đuôi là mình sao?

Không có chuyện đó đâu !

Giờ phút này, Lương Diệu Tiếp không còn lòng dạ nào để tâm tới những chuyện khác, nguyện vọng mãnh liệt nhất của cậu chỉ có một, chính là muốn sống xót xuống núi!!

Cậu dốc sức chạy vài bước nói với bóng lưng thẳng tắp ấy phía trước một tiếng, "Anh có thể đi chậm một chút được không? Tôi theo không kịp".

Tuy cậu không quen người đàn ông này, ngay cả những lời chuyện trò cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hiện giờ chỉ có thể nhờ cậy vào anh ta. Vậy mà, đối phương có vẻ không định đoái hoài gì tới thể lực của cậu, vẫn cứ bước tiếp. Lương Diệu Tiếp lại hết lên một lần nữa, cái bóng phía trước vẫn sải bước thật nhanh.

Lương Diệu Tiếp vừa tức giận vừa lo lắng, bây giờ cậu dám chắc một điều , anh ta đang muốn cắt đuôi mình! Trước tình thế cấp bách, cậu bèn hét lên với anh ta bằng tiếng Trung, "Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Một kẻ mù đường như anh, đi nhanh như vậy phỏng có ích gì!".

Người đàn ông bỗng dừng bước, quay đầu lại, nhìn Lương Diệu Tiếp với vẻ hết sức nghiêm túc, "Tôi không phải kẻ mù đường, chỉ là cảm giác phương hướng của tôi không được tốt lắm mà thôi".

Lần này, anh nói tiếng Trung, từng tiếng tròn vành rõ chữ

Lương Diệu Tiếp : "...".

Bỗng chốc, cảm giác bối rối cùng cơn gió lạnh đồng thời phả vào mặt khiến cậu không biết nên nói gì cho phải. Sau một thoáng ngẩn người, Lương Diệu Tiếp mới bật cười lúng túng, "Anh hiểu tiếng Trung à?".

Khóe môi mỉm cười của người đàn ông bỗng rướn lên như muốn cười nhạo cậu, "Bởi vì tôi là người Trung Quốc".

~~~~~End chương 1~~~~~

Chương 1 chính thức lên dĩa rồi đây

Tớ đánh máy suốt 3 tiếng đồng hồ để có được 1 chương dài gần 1k630 từ cho mấy cậu đọc đấy 😭

Đừng đọc chùa của người khác, đó là tội lỗi tội lỗi lắm nha mấy cậu 👍🏻

Nhớ click vào ngôi sao bé phía dưới góc trái màn hình cho tớ nha ❤

Đừng quên cmt cho tớ biết ý kiến của mấy cậu về fic nhé ❤😊

Yêu thương mấy cậu nhiều lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro