CHƯƠNG 492: ƠN CỨU MẠNG
Có 1 số chuyện, một khi đã có lần đầu thì nhất định sẽ có vô số lần sau.
Ví dụ như việc ăn uống.
Sau khi ăn xong bánh đậu xanh, Lý Trắc Phi không những không cảm thấy thỏa mãn, mà ngược lại càng thấy đói hơn.
Nàng ta ăn một miếng lại một miếng, căn bản không dừng lại được!
Tố Mai sợ nàng ta bị nghẹn, vừa khuyên nàng ta ăn từ từ vừa rót cho nàng ta một ly nước mía.
Bình thường sức ăn của Lý Trắc Phi không lớn lắm, nhưng hôm nay nàng ta đang rất đói, một hơi ăn hơn phân nửa thức ăn.
Đến khi ăn no bảy, tám phần, tốc độ ăn uống của nàng ta mới chậm lại. Có điều, nàng ta vẫn cúi thấp đầu vì không dám đối diện với Tiêu Trắc Phi.
Nàng ta sợ bị Tiêu Trắc Phi chê cười.
Tiêu Hề Hề nhấp một ngụm nước mía, chậm rãi nói:
- Có rất nhiều cách để phát tiết cảm xúc, tự giày vò bản thân là loại hành động không sáng suốt nhất.
Lý Trắc Phi bĩu môi:
- Ta thế nào cũng không liên quan đến ngươi, ngươi không cần giả vờ tốt bụng.
Tiêu Hề Hề một tay chống cằm nhìn nàng ta:
- Nếu ta gặp phải chuyện không vui thì ta sẽ ăn thật nhiều. Hóa bi phẫn thành thèm ăn, chờ ta ăn no, không vui hay tức giận đều sẽ tiêu tan.
Lý Trắc Phi cười nhạo:
- Ăn nhiều như vậy, không sợ mập chết ngươi sao?
Tiêu Hề Hề:
- Ta vốn ăn nhiều như vậy, cũng không thấy mập lên chút nào nha!
Lý Trắc Phi không phản bác được.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân trước mặt đúng thật là không mập.
Tiêu Hề Hề lại thọc thêm 1 đao:
- Lại nói, cho dù ngươi có mập lên thì cũng không ai để ý.
Lý Trắc phi: ......
Nếu có thể, nàng ta thật sự rất muốn khâu miệng nữ nhân đáng ghét này lại!
Tiêu Hề Hề:
- Dù sao cũng không ai quan tâm, sao ngươi không làm chuyện gì để bản thân cảm thấy vui vẻ chứ?
Lý Trắc Phi hừ một tiếng, không để ý đến nàng.
Tiêu Hề Hề đứng lên:
- Ngươi cứ ăn từ từ, ăn xong thì đi ngủ một giấc. Trên đời này không có chuyện khó khăn gì là ngủ một giấc không thể giải quyết được, nếu có thì lại ngủ thêm giấc nữa.
Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, trong lòng Lý Trắc Phi cảm xúc lẫn lộn.
Ở trong cung, người Lý Trắc Phi tin tưởng nhất là Thải Vân, nhưng không ngờ Thải Vân lại phản bội nàng.
Mà bây giờ, nữ nhân nàng ghét nhất lại đang an ủi nàng.
Nàng không biết nên cảm thán thế sự này thật vô thường. Hay là nên trách bản thân đã quá mù quáng.
Tiêu Hề Hề đi tới cửa viện thì chợt dừng lại, nàng xoay người, chụm hai tay thành cái loa rồi hô to về phía Lý Trắc Phi.
- Nhớ trả tiền sớm một chút a!
Lý Trắc Phi: "......"
Quả nhiên là nên tự trách mình mắt mù.
Nếu không phải mắt mù, thì sao vừa rồi nàng lại cảm thấy có chút cảm động chứ?
Mang theo phần phẫn uất này, Lý Trắc Phi xử lý sạch đồ ăn còn lại trên bàn.
Tố Mai thấy vậy thì lo lắng, nhỏ giọng hỏi:
- Nương Nương, người có ổn không?"
Bình thường Lý Trắc Phi không ăn nhiều, hôm nay nàng ta một hơi ăn nhiều đồ ăn như vậy, Tố Mai sợ nàng ta trướng bụng bục dạ dày.
Lý Trắc Phi ợ một cái:
- Ta rất ổn!
Ăn no rồi lại buồn ngủ, nhưng trong phòng một mảnh hỗn độn, không có chỗ đặt chân.
Nàng nói:
- Các ngươi dọn dẹp phòng đi, ta muốn ngủ một lát.
Tố Mai nhanh chóng đáp:
-Vâng.
Các cung nữ rất nhanh đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Lý Trắc Phi nằm phịch xuống giường.
Tâm trạng buồn bực khó chịu mấy ngày, lúc này cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Nàng ta nhanh chóng ngủ thiếp đi.
☆☆☆☆☆ Huyền Cơ ☆☆☆☆☆
Buổi chiều, Tần Hoàng Hậu phái người gọi Lý Trắc Phi đến gặp mình.
Chuyện Lý Trắc Phi đập phá đồ đạc trong Kim Phong Điện, có thể lớn có thể nhỏ. Cho dù thế nào, thì bên phía Thiếu Phủ cũng phải bẩm báo chuyện này lại cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu liền cho gọi Lý Trắc Phi đến để dạy bảo một phen. Sau đó, lại để Lý Trắc Phi về cung đóng cửa tĩnh tâm suy nghĩ một tháng.
Lý Trắc Phi vốn còn thấy không vui nhưng khi trở lại Kim Phong Điện, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Nếu nàng ta đi ra ngoài, khó tránh khỏi lại bị người ta hỏi về chuyện Thải Vân. Nữ nhân trong cung không có người nào tốt đẹp, nhất định sẽ nhân cơ hội này rắc muối lên miệng vết thương của nàng.
Vậy còn không thoải mái bằng ở trong Kim Phong Điện.
Thế là, Lý Trắc Phi cứ như vậy yên tâm thoải mái bắt đầu cuộc sống cá muối kéo dài một tháng của mình.
♡♡♡♡♡ Huyền Cơ ♡♡♡♡♡♡♡
Bên phía Tiêu Hề Hề cũng nhận được tin nhắn, là người của Thái Tử đưa tới.
Thường công công cung kính nói:
- Điện hạ mời người đến Minh Quang Cung một chuyến, nói là có việc tìm ngài.
Tiêu Hề Hề hỏi:
- Bây giờ sao?
- Vâng ạ.
Bảo Cầm giúp Tiêu Trắc Phi đơn giản sửa sang lại một chút, sau đó theo nàng ra cửa.
Lúc bước vào Minh Quang Cung, Tiêu Hề Hề phát hiện trong thư phòng ngoại trừ Thái Tử thì Tiêu Lăng Phong và Tiêu Khải Minh cũng ở đó. Bên cạnh đó còn một thư sinh trẻ tuổi.
Ngay khi nhìn rõ thư sinh kia, Tiêu Hề Hề lập tức nhận ra.
Đây không phải là kẻ xui xẻo mà nàng đã gặp ngoài hoàng cung ngày hôm qua sao?
Tiêu Hề Hề tiến lên hành lễ.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu ý bảo nàng ngồi xuống.
Ngay khi nàng vừa ngồi xuống, lập tức có cung nữ bưng trà và điểm tâm đặt trước mặt nàng.
Tiêu Hề Hề đã tới nơi này vài lần, đã quen với bầu không khí nơi này nên tinh thần thả lỏng, chủ động hỏi:
- Điện hạ gọi thiếp thân tới đây là có gì phân phó sao?
Lạc Thanh Hàn ý bảo nàng nhìn Lệ Khinh Ngôn hỏi:
- Nàng có quen biết người này không?
Tiêu Hề Hề thuận thế nhìn thoáng qua tên xui xẻo kia.
Tên xui xẻo Lệ Khinh Ngôn tiến lên chào:
- Hôm qua học sinh lỗ mãng, suýt nữa đụng phải Nương Nương ở cửa nhà sách. Mong Nương Nương thứ lỗi.
Hắn sợ nàng đã quên nên cố ý nhắc lại chuyện cũ.
Tiêu Hề Hề:
- Ta nhớ rõ ngươi, sao ngươi lại ở đây?
Lệ Khinh Ngôn thành thật trả lời:
- Đêm qua, một đồng hương sống cách vách phòng của học sinh đã chết.
Tiêu Hề Hề nghe vậy thì thấy có chút hứng thú, tò mò hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lệ Khinh Ngôn kể lại trải nghiệm hai ngày nay của mình, cuối cùng nói:
- Học sinh thật sự không chỗ để đi, chợt nhớ tới lời Nương Nương nhắc nhở. Bèn mạnh dạn tới Phủ Trung Vũ Tướng Quân xin giúp đỡ. Tiêu tướng quân sau khi biết việc này đã dẫn theo học sinh tiến cung cầu kiến Thái Tử.
Thật ra, lúc Tiêu Lăng Phong mới nhìn thấy Lệ Khinh Ngôn, cũng không tin tưởng Lệ Khinh Ngôn. Thậm chí còn hoài nghi lai lịch của hắn.
May mắn Tiêu Khải Minh biết chuyện này, kịp thời xuất hiện làm chứng cho Lệ Khinh Ngôn Lúc này, Tiêu Lăng Phong mới tạm thời buông lỏng đề phòng với Lệ Khinh Ngôn.
Thật ra theo lý thuyết, vụ án này hẳn là giao cho Kinh Triệu Phủ xử lý. Nhưng Lệ Khinh Ngôn lại nhắc tới Tiêu Trắc Phi nên Tiêu Lăng Phong cảm thấy vẫn nên bẩm báo với Thái Tử thì tốt hơn.
Thế là Tiêu Lăng Phong tự mình dẫn Lệ Khinh Ngôn tiến cung cầu kiến Thái Tử. Tiêu Khải Minh biết chuyện thì nằng nặc đòi đi theo.
Tiêu Lăng Phong không lay chuyển được đứa con trai này, chỉ có thể mang theo hắn.
Lệ Khinh Ngôn hành đại lễ với Tiêu Hề Hề, chân thành nói:
- Nhờ có Nương Nương nhắc nhở, tối hôm qua học sinh mới có thể may mắn bảo toàn tính mạng. Ân cứu mạng, học sinh ghi khắc trong lòng. Tương lai Nương Nương có gì cần sai bảo, chỉ cần phân phó một tiếng. Cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, học sinh cũng nhất định sẽ không từ chối!
Tiêu Hề Hề tùy ý đáp:
- Ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, ngươi không cần quá mức để ý.
Lệ Khinh Ngôn dập đầu với nàng, sau đó nói tiếp:
- Học sinh hoài nghi cái chết của Lý Quý không đơn giản. Khi còn sống, hắn từng thức đêm xem một quyển "Dịch Kinh", nhưng sau khi hắn chết, quyển "Dịch Kinh" kia không cánh mà bay. Quan phủ chỉ mang đi thi thể, không lấy đi bất cứ thứ gì của hắn, học sinh cho rằng quyển sách đó rất có thể là manh mối phá giải vụ án này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro