Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯơNG 491: CHỔ NÀY CỦA TA KHÔNG CHÀO ĐÓN NGƯơI!

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề tới Kim Phong Điện.

Chính xác mà nói, kể từ lúc gả vào Đông Cung đến nay, ngoại trừ Thanh Ca Điện, nàng cũng chỉ đến Lân Đức Điện với Minh Quang Cung. Nàng cũng chưa bao giờ đến cung của các phi tần khác.

Tiêu Hề Hề vừa bước vào cửa đã thấy khắp nơi đều là 1 đống đổ nát.

Bên trong chính điện, đồ vật có thể đập cơ hồ đều đổ vỡ.

Cung nữ thái giám trong Kim Phong Điện tất cả đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.

Tiêu Hề Hề hỏi:

- Tại sao không có ai dọn dẹp?

Tố Mai nhỏ giọng trả lời:

- Lý Trắc Phi không cho bọn nô tỳ dọn dẹp.

Tiêu Hề Hề:

- Nàng ta đâu?

- Đang trong phòng ngủ!

- Đưa ta đi gặp nàng ta!

Tố Mai đi trước dẫn đường, dẫn Tiêu Hề Hề đến trước cửa phòng ngủ.

Cửa sổ phòng ngủ cũng được đóng chặt, không thể nhìn được tình hình bên trong.

Tố Mai tiến lên gõ cửa:

- Nương nương, Tiêu Trắc Phi đến thăm người. Người hãy mở cửa đi!

Tiếng Lý Trắc Phi từ trong vọng ra:

- Bảo nàng ta cút!

Tố Mai chỉ sợ Tiêu Trắc Phi nghe thấy sẽ nổi giận, ngại ngùng giải thích:

- Tâm tình Lý Trắc Phi hiện tại không tốt, nói chuyện có chút khó nghe. Xin nương nương đừng chấp nhặt!

Tất nhiên Tiêu Hề Hề sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.

Nàng ra hiệu bảo Tố Mai tránh ra, tự mình tiến lên gõ cửa.

- Nếu ngươi không mở cửa, ta liền trực tiếp đạp cửa.

Lý Trắc Phi:

- Ngươi đến đây làm gì? Là để xem trò cười của ta sao?

Tiêu Hề Hề:

- Ta đến để đòi nợ!

Lý Trắc Phi:.....

Tiêu Hề Hề:

- Thế nào? Mới có mấy ngày, ngươi liền quên đi chuyện ngươi nợ tiền ta sao? Coi như ngươi có quên, cũng không sao! Chổ ta còn giữ giấy nợ do chính tay ngươi viết, có muốn ta gọi người lấy ra cho ngươi xem 1 chút?

Một lát sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Lý Trắc Phi đã mấy ngày không rửa mặt trang điểm, tóc rối bời, quần áo nhăn nhúm, sắc mặt vô cùng khó coi, hai mắt vẫn còn hồng hồng, dường như là vừa mới khóc xong.

Trông nàng ta có chút giận dữ lại đan xen mấy phần khó xử:

- Bây giờ ta không có tiền, cho ta chút thời gian, ta sẽ trả cho ngươi.

Tiêu Hề Hề dò xét nàng từ trên xuống dưới:

- Không phải chỉ là bị người ta bán đứng thôi sao? Xem ngươi đem mình giày vò thành bộ dạng gì rồi?

Nhắc đến chuyện này, Lý Trắc Phi càng thấy khó chịu, tức giận nói:

- Ai cần ngươi lo?

Tiêu Hề Hề đẩy nàng sang 1 bên, bước vào phòng ngủ.

Không ngoài dự đoán, trong phòng là 1 mớ hổn độn, ngay cả 1 chổ đặt chân cũng không có.

Tiêu Hề Hề chậc lưỡi:

- Ngươi giày vò bản thân đã đành, lại còn đập phá đồ đạc. Ngươi có biết tất cả đồ vật trong cung đều được ghi danh không? Ngươi đập nhiều thứ như vậy, nếu ta bổ sung cho ngươi, nhất định sẽ kinh động đến Thiếu Phủ. Một khi người của Thiếu Phủ biết, chuyện cũng sẽ đến tai Hoàng Hậu. Ngươi định giải thích thế nào với Hoàng Hậu?

Lý Trắc Phi bây giờ vò đã mẻ cũng không sợ rơi, dứt khoát nói:

- Cùng lắm thì bị phạt 1 trận. Chẳng lẻ bà ta lại vì một chút chuyện nhỏ này mà đem ta ra đánh chết sao?

Tiêu Hề Hề cười:

- Ngươi khá lắm! Đến cả Hoàng Hậu cũng không sợ!

Lý Trắc Phi không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, tức giận nói:

- Ngươi xem đủ chưa? Xem đủ thì đi nhanh lên, chổ này của ta không chào đón ngươi!

Tiêu Hề Hề cúi người, từ trong đống bừa bộn nhặt lên 1 chiếc gương nhỏ.

Chiếc gương này được chế tác tinh xảo tỉ mỉ, lại còn rất chắc chắn, bị rơi xuống đất cũng không vỡ.

Nàng xoay mặt gương lại, đưa đến trước mặt Lý Trắc Phi.

- Đã bao lâu ngươi không soi gương rồi? Ngươi xem ngươi bây giờ thành bộ dạng gì?

Lý Trắc Phi bất thình lình thấy mình trong gương, hoảng sợ nhảy 1 cái.

Nàng nhanh chóng nghiêng người sang 1 bên, dùng tay áo che đi khuôn mặt.

Tiêu Hề Hề hỏi:

- Đến ngươi cũng bị dáng vẻ xấu xí hiện tại của mình làm cho hoảng sợ?

Lý Trắc Phi thẹn quá hóa giận, nói năng không lựa lời:

- Thấy ta như vậy, ngươi hẳn là rất vui mừng? Ta trở nên xấu xí, cũng không thể đi tranh giành sủng ái với ngươi. Ngươi có thể an tâm rồi!

- Lúc ngươi còn xinh đẹp, ta cũng không thấy Thái Tử sủng ái qua ngươi. Ngươi dù có xấu xí hay không, cũng không liên quan đến Thái Tử, càng không ảnh hưởng đến ta.

Lời này của Tiêu Hề Hề thật sự cũng quá làm đau lòng người đi! Lý Trắc Phi tức giận mặt đỏ đến mang tai.

- Nếu đã không ảnh hưởng đến ngươi, vậy thì ngươi đi đi!

Tiêu Hề Hề:

- Ta nói, ta là tới tìm ngươi để đòi nợ. Coi như ta không đến đòi nợ, ngươi ít nhất cũng phải tiếp đãi ta chu đáo a! Ngươi cứ như vậy mà đuổi ta đi, thái độ còn ác liệt như vậy. Ngươi có tin là ta mỗi ngày đều tìm đến tận cửa đòi nợ hay không?

Lý Trắc Phi:.......

Nàng thật sự rất tức giận a!!

Nhưng hết lần này tới lần khác cũng không có biện pháp để phản bác lại!

Ai bảo nàng nợ tiền người ta chứ?

----------- Huyền Cơ ---------------

Lý Trắc Phi buông tay áo xuống, chua xót nói:

- Được! Ta gọi người đi pha trà cho ngươi.

Tiêu Hề Hề nhắc nhở:

- Ta không uống trà đặc. Ta muốn uống trà sữa. Nếu chổ ngươi không có, thì nước ép trái cây cũng được. Ngoài ra, trái cây điểm tâm cũng cần mang lên, không cần nhiều quá, chuẩn bị 17 18 món được rồi.

Lý Trắc Phi:....

Nàng kìm nén lại xúc động muốn bóp chết Tiêu Trắc Phi, bày ra mặt mày hung dữ với Tố Mai:

- Đi chuẩn bị theo ý nàng!

Tố Mai luôn 1 mực đứng trước cửa, đương nhiên nghe rõ những lời Tiêu Trắc Phi vừa nói, nàng vội vàng đáp:

- Nô tỳ đi chuẩn bị ngay!

Kim Phong Điện cũng có phòng bếp nhỏ, mặc dù nguyên liệu nấu ăn không đầy đủ như Thanh Ca Điện, nhưng cũng không quá tệ.

Tố Mai rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Trong phòng là 1 mớ hỗn độn, đương nhiên không thể đãi khách. Nàng chỉ có thể bày ra 1 cái bàn thấp dưới hiên, đem tất cả điểm tâm để lên bàn. Sau đó cẩn thận từng li từng tí mời Tiêu Trắc Phi dùng.

Tiêu Hề Hề lại nói:

- Ta ăn 1 mình thì còn có ý nghĩa gì nữa? Lý tỷ tỷ lại ngồi với ta đi?

Lý Trắc Phi:

- Ta không ăn!

Tiêu Hề Hề:

- Tỷ đừng hiểu lầm. Ta không phải kêu tỷ đến ăn. Ta là muốn tỷ đến bồi tiếp ta ăn. Dù sao ta cũng là khách, còn tỷ là chủ nhà. Tỷ không thể để mặc kệ ta ngồi 1 mình. Như vậy cũng quá thất lễ đi!

-------------- Huyền Cơ --------------

Lý Trắc Phi cả giận nói:

- Ngươi lại còn muốn ta bồi ngươi ăn? Ngươi cũng tự đề cao bản thân quá rồi!

Tiêu Hề Hề:

- Vậy thì quên đi! Ta vẫn là nên đi về trước. Ngày mai đúng giờ ta lại phái người đến đòi nợ!

Nàng nhấc chân bước đi.

Lý Trắc Phi đành chịu nhục mà gọi lại:

- Ta ăn cùng ngươi!

Dưới hiên, trên bàn bày ra đủ loại thức ăn.

Tiêu Hề Hề ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nói:

- Mơ này mùi vị không tệ, vừa nhiều nước lại ngọt, ăn rất ngon!

Lý Trắc Phi 2 ngày nay không ăn uống gì. Lúc trước bởi vì quá tức giận nên không thấy đói. Bây giờ có nhiều đồ ăn như vậy bày trước mặt, nàng cảm thấy cơn đói đang cuộn trào trong bụng.

Nàng thấy Tiêu Hề Hề ăn đến say sưa ngon lành, không nhịn được mà lặng lẽ nuốt nước miếng.

Tiêu Hề Hề bảo nàng ngồi cùng, liền thật sự để nàng ngồi bồi tiếp nàng ta ăn. Nàng ta hoàn toàn không có ý định chia sẽ phần thức ăn cho nàng.

- Bánh đậu xanh này cũng rất ngon. Ngọt ngọt, mềm mềm. Sau khi ăn xong còn lưu lại mùi thơm.

Lý Trắc Phi ngửi được hương vị ngọt ngào của bánh đậu xanh, nước bọt điên cuồng tiết ra trong miệng.

Tầm mắt nàng không tự chủ mà nhìn theo chuyển động của bánh đậu xanh.

Mắt thấy Tiêu Hề Hề sắp ăn hết cả dĩa bánh đậu xanh, Lý Trắc Phi cuối cùng không nhịn được nữa. Nàng nhào đến đoạt lấy miếng bánh đậu xanh, nhét vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro