CHƯơNG 475: KHÔNG BỊ NGƯỜI KHÁC GHEN TỴ LÀ ĐIỀU BÌNH THƯỜNG
Lạc Thanh Hàn nhận lấy bức hoạ mở ra xem.
Đây là 1 người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, dưới cằm có 1 nhúm râu, đầu bị hói nhẹ, nhìn không có gì đặc biệt.
Loại tướng mạo này đi trên đường đều có thể dễ dàng bắt gặp vài người, dù có tuyên bố truy nã cũng rất khó bắt được người.
Triệu Hiền nói tiếp:
- Mạt tướng đã đem danh sách người ra vào cung trong 1 tháng qua ra tra xét vài lần. Trong đó, Ninh Vũ Uyển có 5 ghi chép, đều là Đoạn quốc công phu nhân đến thăm Đoạn Lương Đệ. Ngọc Liên Điện chỉ có 1 ghi chép, đó là Bạch phu nhân tiến cung thăm Bạch Trắc Phi. Ngoài ra không có gì khác thường.
Lạc Thanh Hàn:
- Lúc tiến cung, bọn họ chắc hẳn có mang theo hạ nhân?
Triệu Hiền thành thật trả lời:
- Đúng vậy!
Thân phận cao quý như Bạch phu nhân và Đoạn quốc công phu nhân, ra ngoài nhất định là người hầu theo cả hàng dài, chuyện này cũng không có gì lạ.
Xem ra, không thể tìm được manh mối gì từ ghi chép xuất nhập cung.
Lạc Thanh Hàn đưa bức hoạ cho Tiêu Hề Hề, ghé vào tai nàng, nói nhỏ:
- Nàng có thể thông qua bức hoạ này tìm ra hắn không?
Tiêu Hề Hề lỗ tai ngứa ngáy, nàng nghĩ thầm, nói chuyện thì nói chuyện, lại gần như thế làm gì. Khiến người ta thẹn thùng.
Nàng cố gắng phớt lờ sự khác thường ở tai, tỉ mỉ quan sát bức hoạ người đàn ông trung niên.
Tranh chân dung và người thật sẽ có sự khác biệt nhất định. Nhất là dùng cọ viết chữ để vẽ, càng làm mất đi sự chân thực.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm bức hoạ 1 lúc lâu, thật sự nhìn không ra được gì.
Nàng đành từ bỏ, quay sang nhìn 3 tờ biên lai.
Tên trên biên lai cầm đồ tuy là giả, nhưng dấu tay là thật.
Bình thường khi xem quẻ, cần phải có ngày sinh tháng đẻ nếu không có thì dựa vào vật dụng tùy thân để xem.
Dấu tay cũng được xem là vật dụng tùy thân.
Tiêu Hề Hề đem biên lai để trước mặt, sờ vào dấu tay trên đó, nhắm mắt lại, bắt đầu xem quẻ.
Ngay lập tức, cảm xúc của chủ nhân dấu tay ập vào tâm trí nàng.
Nàng cảm thấy hưng phấn cùng khẩn trương.
Xung quanh có người đang nói chuyện, cụ thể nói gì thì nghe không rõ, chỉ biết người nói là phụ nữ.
Nhìn khắp 4 phía, có cửa sổ, cửa chính, bàn thấp, trên bàn bày đầy đồ ăn.
Nơi này nhìn giống như khách điếm.
Cửa sổ mở, từ cửa sổ nhìn ra vừa vặn có thể thấy bảng hiệu của Tô Hương Đường phía đối diện.
Tiêu Hề Hề rời khỏi cảm xúc tương đồng đó.
-------------- Huyền Cơ -----------
Nàng mở mắt, cơ thể vốn đã hư nhược lại càng thêm rã rời, cả người uể oải ngã xuống, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, để mặt nàng áp vào ngực mình, nắm bàn tay nhỏ bé sớm đã lạnh như băng của nàng, nhỏ giọng hỏi:
- Rất khó chịu sao?
Tiêu Hề Hề hít sâu 2 cái, lúc này mới triệt để thoát khỏi cảm xúc tương đồng còn sót lại.
Nàng nói nhỏ:
- Vẫn tạm, không phải rất khó chịu.
Dừng lại 1 chút rồi nói tiếp:
- Người đó đang ở trong khách điếm đối diện Tô Hương Đường, ở cùng hắn có 1 nữ nhân.
Tô Hương Đường cả Thịnh Kinh chỉ có 1, Tiêu Hề Hề từng ăn điểm tâm ở đó, giờ lại nhớ mùi vị kia nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Lạc Thanh Hàn chú ý đến động tác nhỏ này của nàng, hắn phái Triệu Hiền lập tức đi bắt người.
Triệu Hiền nhanh chóng rời đi.
Lạc Thanh Hàn ôm ngang Tiêu Hề Hề sải bước nhanh chóng về hướng phòng ngủ.
Trên đường chạm mặt không ít cung nữ thái giám. Bọn họ thấy thế cuối thấp đầu, không dám nhìn nhiều.
Lạc Thanh Hàn để Tiêu Hề Hề lên giường, đắp chăn cho nàng.
Hắn gọi người mang nước ấm đến, tự mình vắt khăn giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Tiêu Hề Hề lần đầu nhìn thấy khía cạnh ôn nhu, tỉ mỉ này của Thái Tử, có chút không biết nên làm thế nào. Nàng nằm bất động trên giường, 1 chút cũng không dám động đậy.
Lạc Thanh Hàn cũng nhân tiện rửa mặt, cởi ra áo choàng vừa dày vừa nặng, tháo kim quan, rồi nằm xuống bên cạnh Tiêu Hề Hề.
Hôm qua hắn bận bịu cả ngày, còn 1 đêm không ngủ, hôm nay cả buổi sáng lại phải tham gia lễ tế thiên. Mặc dù hắn tuổi trẻ cường tráng, lúc này cũng có chút mệt mỏi gánh không nổi.
Hắn nghiêng người ôm Tiêu Hề Hề vào lòng, tiếp đó nhắm mắt, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tiêu Hề Hề kỳ thực không buồn ngủ, nhưng thấy Thái Tử ngủ ngon như vậy, nhịn không được cũng ngáp theo, sau đó điều chỉnh lại tư thế, áp vào ngực Thái Tử ngủ thiếp đi.
----------Huyền Cơ - -----------------
Khi 2 người bọn họ thức dậy thì trời đã tối.
Tiêu Hề Hề cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, nhưng tay chân lại không có chút sức lực nào. Lúc xuống giường còn phải để Lạc Thanh Hàn giúp 1 tay.
Bảo Cầm đã chuẩn bị xong cơm tối, từng món ăn được bưng lên.
Bởi vì Tiêu Hề Hề là bệnh nhân, cần phải kiêng ăn, thức ăn trên bàn đa phần đều là những món thanh đạm.
Tiêu Hề Hề cầm đũa lên lại phát hiện tay có chút run rẩy.
Bảo Cầm thấy thế vội nói:
- Nô tỳ phục vụ người dùng bữa.
- Không cần!
Lạc Thanh Hàn gọi Bảo Cầm lại.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Hề Hề, ngồi xuống cầm chén đũa lên, tự mình đút nàng ăn.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc nhìn Thái Tử.
Hắn hôm nay bị sao vậy? Sao lại chủ động giúp nàng ăn cơm?
Hắn bình thường không phải mười ngón tay không dính nước, chưa từng phục vụ người khác sao?
Không chỉ Tiêu Hề Hề mà Bảo Cầm cùng Thường công công đứng cạnh cũng ngây người.
Bọn họ không ngờ rằng Thái Tử luôn sống trong nhu lụa thế mà lại đi hầu hạ người khác ăn cơm.
Bảo Cầm sợ người khác biết được sẽ nói Tiêu Trắc Phi cậy sủng mà kiêu, cả gan đem Thái Tử ra sai vặt.
Bảo Cầm muốn nói loại chuyện nhỏ này để mình làm sẽ tốt hơn. Lời còn chưa kịp nói đã bị Thường công công ngăn lại.
Thường công công liếc mắt ra hiệu, chỉ về hướng cánh cửa.
Bảo Cầm do dự 1 chút, vẫn là theo Thường công công lặng lẽ lui ra ngoài.
Hai người đứng dưới hiên.
Thường công công xua tay, cho các cung nữ thái giám khác lui xuống.
Hắn khẽ nói với Bảo Cầm:
- Thái Tử muốn làm gì cứ để Thái Tử làm. Chúng ta là nô tài, không có tư cách xen vào.
Bảo Cầm nhỏ giọng nói:
- Ta sợ người khác nói này nói kia Tiêu Trắc Phi.
Thường công công mỉm cười:
- Không bị người khác ghen tỵ là bình thường. Người khác hay nói lời ong tiếng ve là bởi vì ghen tỵ với Tiêu Trắc Phi. Nhiều người muốn được người khác ghen tỵ cũng không có cơ hội. Ngươi cứ thản nhiên mặc kệ là được.
Bảo Cầm suy nghĩ lời này 1 chút, cảm thấy có đạo lý, chân thành nói:
- Đa tạ Thường công công chỉ điểm.
--------------Huyền Cơ -------------
Trong phòng.
Lạc Thanh Hàn từng muỗng từng muỗng đút Tiêu Hề Hề ăn cơm.
Theo lý mà nói, được Thái Tử điện hạ phục vụ là một vinh hạnh lớn lao.
Nhưng Tiêu Hề Hề lại không thấy vậy, nàng thậm chí còn có chút khó chịu.
Khi Lạc Thanh Hàn lại đút cho nàng miếng rau xanh, Tiêu Hề Hề cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng kháng nghị:
- Thiếp thân không muốn ăn cải xanh!
Từ đầu đến giờ hắn toàn đút cho nàng rau xanh, ăn đến mặt nàng cũng sắp xanh tới nơi rồi.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói:
- Vậy nàng muốn ăn gì?
Tiêu Hề Hề không chút do dự:
- Thiếp thân muốn ăn thịt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro