Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯơNG 472: TA KHÔNG CÓ TRỘM ĐỒ

Tiêu Hề Hề bị kinh hỉ làm cho choáng ngợp.

Một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Nàng hưng phấn nhảy cẫng lên, nhào đến ôm Thái Tử, reo hò:

- Có thật không? Có thật không? Có thật không? Chàng thật sự đồng ý cho ta rừng trúc sao? Chàng là đang trêu đùa ta phải không?

Lạc Thanh Hàn thuận thế ôm eo nàng, nhẹ nhàng đáp:

- Ta nói cho nàng chính là cho nàng. Quyết không nuốt lời.

Tiêu Hề Hề hôn hắn một cái thật kêu.

- Ta thật sự yêu chàng phát điên!

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc, đưa mặt bên kia qua:

- Bên này thêm 1 cái!

Tiêu Hề Hề lại hôn hắn thêm 1 cái.

Mỗi bên hôn một cái, đối xứng hoàn hảo.

Lạc Thanh Hàn thả nàng xuống giường, đem chuyện Thải Vân kể lại 1 lần, sau đó nói:

- Ta đã cho người đem Thải Vân đến cho nàng nhìn một chút.

Tiêu Hề Hề hiểu ý hắn, giơ tay ra dấu OK.

- Chàng yên tâm. Có ta ở đây, nhất định sẽ đem nội tình moi ra từ miệng nàng ta.

----------- Huyền Cơ -----------

Trải qua một đêm bị nghiêm hình tra khảo, Thải Vân đã bị giày vò đến không còn hình người, toàn thân đều là máu thịt be bét.

Dù Triệu Hiền cố tình gọi người tắm rửa sạch sẽ cho nàng, nhưng bộ dạng nàng vẫn khiến người khác sửng sốt.

Bảo Cầm vừa nhìn đã vội vàng thu tầm mắt lại, nàng không dám nhìn lâu, sợ đến tối sẽ gặp ác mộng.

Tiêu Hề Hề tốt hơn 1 chút.

Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, thời điểm nhìn thấy Thải Vân, nàng ngoại trừ ngây người một chút, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Bảo Cầm định đỡ nàng dậy, nhưng nàng từ chối. Nàng chậm rãi đến trước mặt Thải Vân ngồi xuống, nhìn chằm chằm nàng ta.

Mặt mày Thải Vân toàn là vết thương, cơ hồ không nhìn ra khuôn mặt vốn có.

Nàng ta miễn cưỡng mở đôi mắt sưng đỏ, nhìn Tiêu Trắc Phi trước mặt, khó khăn mở miệng khẩn cầu:

- Xin ngươi, thả ta, ta thật sự ... Thật sự đã nói tất cả.....

Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát gương mặt nàng ta, lại cho người đi lấy ngày sinh tháng đẻ, bấm đốt ngón tay một phen, rất nhanh liền có kết quả.

------------- Huyền Cơ----------------

Nàng nói:

- Ngươi là bị ép nên mới tiến cung làm cung nữ.

Thải Vân sững sờ, vội vàng phủ nhận:

- Không, không phải! Ta là tự nguyện tiến cung.

Cung nữ thường là được tuyển chọn từ những gia đình nông dân bình thường, phần lớn là tự nguyện. Dù bị ép buộc thì cũng là có nổi khổ riêng, dẫu sao mỗi nhà mỗi cảnh, không thể nói rõ ràng.

Tiêu Hề Hề giống như không nghe thấy lời nàng ta, nói tiếp.

- Ngươi xuất thân trong gia đình thương nhân, vốn đã có người trong lòng. Nhưng bởi vì đối phương gia cảnh bình thường, không lo nổi sính lễ, làm người nhà ngươi ghét bỏ.

Ánh mắt Thải Vân kịch kiệt run rẩy.

Nàng không lên tiếng, nhưng nổi khiếp sợ thể hiện quá rõ ràng.

Những chuyện này nàng chưa từng nói với ai, trong cung không một ai biết hoàn cảnh của nàng.

Tiêu Hề Hề đứng có hơi mệt, dứt khoát ngồi xuống, chậm rãi nói tiếp.

- Phụ mẫu ngươi cự tuyệt hôn sự, nhưng ngươi lại không muốn. Thế là ngươi cùng đối phương bỏ trốn. Đáng tiếc, thời khắc mấu chốt hắn lại đổi ý, bỏ rơi ngươi.

Gặp người phụ bạc, tương ngộ người không tốt, tình duyên trắc trở. 3 điều này thể hiện rõ thông qua ngày sinh tháng đẻ của Thải Vân.

Tiêu Hề Hề nói một mạch, không mang theo cảm xúc gì. Lời nói cũng rất ngay thẳng, miêu tả cảnh tượng sinh động, giống như bản thân chính mắt nhìn thấy.

Nỗi khiếp sợ trên mặt Thải Vân tăng thêm một bật.

Nếu nàng không phải cả người thương tích, chắn chắc sẽ nhảy dựng lên chất vấn đối phương, vì cái gì mà biết nhiều như vậy?

Tiêu Hề Hề căn cứ vào kết quả mình bấm đốt ngón tay, lại quan sát ánh mắt nàng ta biến hoá, đem từng câu từng chữ nói rõ:

- Ngươi bị đả kích lớn, lại không muốn về nhà vì thấy mất mặt. Không còn nơi nào để đi, vừa hay trong cung đang tuyển cung nữ, nên ngươi quyết tâm tiến cung để tìm con đường khác. Ngươi là không còn lựa chọn nào khác mới tiến cung.

Tiêu Hề Hề suy đoán, "Tuơng ngộ người không tốt" có lẻ là kiếp nạn mà Thải Vân sẽ gặp khi ở trong cung. Còn "người không tốt" là ai thì chỉ có thể đoán mò.

Là thành hay bại, phải dựa vào vận may.

Thải Vân cơ thể run rẩy, giọng trở nên lắp bắp:

- Nô tỳ, nô tỳ không biết nương nương đang nói gì.

Phản ứng này rơi vào mắt Tiêu Hề Hề, làm nàng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng. Những lời tiếp theo càng thêm chắc chắn:

- Những năm qua, ngươi dần cảm thấy áy náy với phụ mẫu. Gần đây có phải ngươi đã gặp lại bọn họ? Có phải bọn họ đã nói với ngươi, trong nhà xảy ra chuyện, cần tiền gấp muốn ngươi tương trợ? Nhưng ngươi không có nhiều tiền, ngươi chỉ có thể đi trộm. Trộm của ai đây? Đương nhiên là của Lý Trắc Phi. Nàng ta trang sức nhiều như vậy, coi như thiếu mất vài món, cũng sẽ không ai chú ý. Ta nói có đúng không?

---------------Huyền Cơ -----------------

Từ tướng mạo nhìn lại, Thải Vân gần nhất có duyên đoàn tụ người thân. Hơn nữa tài vận không thuận, vận xui vây lấy, thậm chí từng ăn trộm vặt.

Thải Vân không nhịn được, phản bác:

- Không phải! Ta không có trộm đồ!

Tiêu Hề Hề ung dung hỏi lại:

- Đồ vật trong cung đều có ghi chép, chỉ cần đi tra những tiệm cầm đồ trong kinh 1 lần, tự nhiên sẽ tra ra được. Ngươi có muốn thử không?

Thải Vân ánh mắt né tránh, càng thêm run sợ.

Nàng không dám trả lời, chỉ có thể không ngừng lập lại câu nói kia:

- Ta không trộm đồ! Ta không có!

Tiêu Hề Hề tiếp tục ép hỏi:

- Là có người phát hiện ngươi trộm đồ, rồi lấy chuyện này uy hiếp ngươi? Ép ngươi hạ độc vào trà, lấy người thân ngươi ra đe doạ, buộc ngươi phải khai man?

Thải Vân gần như phát điên hét lớn:

- Ta không có! Ta không có!

Lạc Thanh Hàn vẫn luôn đứng một bên yên lặng quan sát, cuối cùng mở miệng:

- Triệu Hiền, phái người đi tra những tiệm cầm đồ trong kinh, xem gần đây có ai mang vật phẩm trong cung đi cầm cố? Mặt khác, tra xem 1 tháng gần đây những ai đã vào Đông Cung thăm viếng? Nhất là những người ra vào Ngọc Liên Điện và Ninh Vũ Uyển, nhất định phải tra rõ ràng.

Hắn dừng một chút, lại trầm giọng nói tiếp:

- Nhớ kỹ, thà giết lầm hơn bỏ sót!

Dám giở thủ đoạn dơ bẩn này ngay trước mắt hắn, là xem hắn chết rồi sao?

Triệu Hiền lĩnh mệnh rời đi, không quên đem Thải Vân lui xuống.

Bảo Cầm đỡ Tiêu Trắc Phi đứng lên.

Lạc Thanh Hàn phân phó Thường công công:

- Ngươi sai người đi quan sát Ngọc Liên Điện cùng Ninh Vũ Uyển, không được để những người bên trong có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài.

Thường công công trong lòng run lên, Thái Tử đây là nghi ngờ Bạch Trắc Phi cùng Đoạn Lương Đệ.

Hắn chấp tay đáp:

- Vâng!

Lúc này, sắc trời đã sáng rõ.

Thường công công nhắc nhở:

- Điện hạ, hôm nay người phải tham gia nghi lễ tế thiên. Thời điểm không còn sớm, người nên xuất phát thôi!

Lạc Thanh Hàn sớm đã chuẩn bị y phục xong xuôi, giờ chỉ cần đội lên hoàng kim quan là có thể đi.

Hắn nhìn Tiêu Hề Hề, do dự một chút, lại nói:

- Nàng bây giờ còn yếu, không cần tham gia lễ tế thiên, ở lại Thanh Ca Điện chờ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro