Chương 44: Không thoát được chuyện hạ dược
Khi Sở Diệp và Lâm Mộng Dung nói chuyện ở trong phòng, bên ngoài chợt vang lên một tràng tiếng vó ngựa.
"Mộng Dung, ta tới rồi." - Sở Tư Thần bước vào phòng.
Lâm Mộng Dung đứng lên, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, sắc mặt ửng hồng ngã vào ngực Sở Tư Thần.
Sở Diệp thấy cảnh này, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác xấu.
"Mộng Dung, nàng sao thế?" - Sở Tư Thần lo lắng hỏi.
Lâm Mộng Dung bắt đầu chảy mồ hôi không ngừng.
"Sở Diệp, ngươi đã làm gì nàng?"
Sở Diệp: "..." Trời đất chứng giám, cái gì hắn cũng không làm.
"Mộng Dung, nàng sao rồi, sao lại thành ra thế này?" Sở Tư Thần nhìn thần sắc của Lâm Mộng Dung, trên mặt tràn đầy lo lắng, ánh mắt chuyển lên người Sở Diệp lại biến thành hung thần ác sát.
"Sở Diệp, đến cùng ngươi đã làm gì?"
Sở Diệp: "Ta không làm gì cả."
Trong lòng phát lạnh, Sở Diệp thầm nghĩ: "Kịch bản trong sách cường đại đến thế sao? Hắn đã rời Sở gia, rời thành Võ Lăng trốn tới thôn Long Nhai mà chuyện gì cần đến vẫn đến.
Lâm Sơ Văn nghe được động tĩnh ngoài phòng, vội vàng đi ra, nghiêm mặt đứng chắn trước người Sở Diệp.
Trước đó mặc dù cậu bận rộn trong bếp nhưng vẫn luôn chú ý chuyện bên ngoài, phát hiện có biến thì lập tức đi ra.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Tư Thần tức giận nói: "Ngươi lại còn hỏi ta? Sở Diệp hạ xuân dược cho Mộng Dung. Sở Diệp, ta không ngờ ngươi thế mà lại biến thành cái dạng này. Lúc trước ngươi thích đi hoa lâu thì cũng thôi đi, giờ còn làm được chuyện hạ độc người khác. Ta vốn nghĩ ngươi đã cải tà quy chính, không ngờ ngươi vẫn là loại bùn nhão không trát nổi tường như lúc trước."
Lâm Sơ Văn và Sở Diệp đã ở chung được một khoảng thời gian, cậu tự nhận đã hiểu rõ nhân phẩm của Sở Diệp, thấy Sở Tư Thần có bộ dáng nhìn từ trên cao xuống quở trách Sở Diệp như thế, cậu cực kỳ không vui.
"Sở Diệp sẽ không làm chuyện đó."
"Lâm thiếu, ngươi không thể vì có quan hệ tốt với Sở Diệp mà thiên vị hắn như thế. Lâm Mộng Dung là đường tỷ của ngươi, ai biết nếu ta không kịp tới thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Lâm Sơ Văn thản nhiên đáp: "Ta ở ngay trong phòng bếp, có chuyện gì nghe qua là biết. Kể cả ngươi không đến, cũng sẽ không có gì xảy ra."
Sở Tư Thần đen mặt: "Ngươi..."
Lâm Sơ Văn không thèm để tâm, tiếp tục nói: "Đồ Sở Diệp cho đường tỷ ăn đều là trà bánh chính tay ta tự chuẩn bị, không có vấn đề gì."
"Có thể hắn vụng trộm hạ dược, trong phòng này chỉ có đường tỷ của ngươi và Sở Diệp, không phải hắn thì có thể là ai được." - Sở Tư Thần giận sôi nói.
"Tại sao lại không thể là người khác làm? Huống chi, đường tỷ cũng không biết mình ăn phải xuân dược lúc nào." - Sau khi nàng ta đến, Sở Diệp tránh đường tỷ như tránh tà, Lâm Mộng Dung mới là người dán tới.
"Nàng là đường tỷ của ngươi, thế mà ngươi lại nói như thế? Thật buồn khi nàng luôn nhớ thương ngươi." - Sở Tư Thần không vui nói.
Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Ai cần Lâm Mộng Dung nhớ nhung chứ, nàng ta tốt nhất nên quên cậu luôn đi.
Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc phẫn uất của Sở Tư Thần, không kiên nhẫn nói: "Sở Diệp thích nam nhân, chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, hắn không có khả năng hạ dược đường tỷ."
Sở Tư Thần trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lâm Sơ Văn, bị tin tức này đập cho choáng váng.
"Ngươi nói gì cơ?" - Sở Tư Thần chấn kinh hồi lâu mới lấy lại được tinh thần.
Lâm Sơ Văn bình tĩnh đáp: "Sở Diệp thích nam nhân, ta và hắn đã có tiếp xúc da thịt."
Sở Diệp: ". . ."
Sở Tư Thần dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Sở Diệp: "Ngươi, ngươi thế mà lại đi thích nam nhân."
Sở Diệp gật đầu: "Ta đúng là thích nam nhân."
Sở Tư Thần đen mặt nói: "Không có khả năng, trước kia ngươi luôn thích đi dạo hoa lâu."
Sở Diệp thản nhiên: "Ta chỉ đi xem các nàng múa, trước giờ chưa từng chạm vào ai."
Trên mặt đỏ hồng, Lâm Mộng Dung nghe vậy miễn cưỡng nói: "Trong này chỉ sợ là có hiểu lầm gì đó."
Lâm Sơ Văn gật đầu, dùng vẻ mặt thành thật nói: "Sở Diệp thích nam, dáng dấp của đường tỷ có đẹp hơn nữa hắn cũng sẽ không động tâm. Sở thiếu đây e là đã hiểu lầm rồi."
Lâm Mộng Dung toàn thân khô nóng, nghe được lời của Lâm Sơ Văn có cảm giác muốn chui vào lỗ trốn đi.
"Lâm thiếu, ngươi nói chuyện phải có bằng chứng." - Sở Tư Thần vẫn không tha.
"Vậy Sở thiếu ngươi có bằng chứng gì chứng minh Sở Diệp hạ dược không?" Lâm Sơ Văn vốn đã không ưa Sở Tư Thần, nhìn đối phương nhất quyết muốn đem tội danh đổ lên đầu Sở Diệp thì càng ghét hơn.
Sở thiếu gia ít khi bị người ta phản bác, lần này lại không xuống đài được...
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Tư Thần không nói lời nào, thản nhiên phản bác: "Hôm nay đường tỷ đi dạo một vòng trong thôn. Có lẽ vào lúc nào đó đã ăn phải vật không nên nên ăn. Gần đây trong thôn đang có nhiều quả Xà Tín, loại quả này mặc dù có hương vị ngọt ngào nhưng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng tới thân thể."
Lâm Mộng Dung biến sắc, cực kỳ miễn cưỡng nói: "Có lẽ là do vậy thật."
Sở Tư Thần nhìn Lâm Mộng Dung một chút, trực giác của hắn cho biết lời của Lâm Sơ Văn có thâm ý khác. Nhưng nếu Mộng Dung đã nói thế thì cũng không làm được gì nữa.
Sở Tư Thần lo lắng thân thể của nữ chính, vội vàng dẫn người đi.
Hai người vừa ra khỏi nhà, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn thở phào một hơi.
"Chuyện hạ dược vậy mà lại xảy ra thật." - Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật nhẹ, quả thật không thể xem thường mấy giấc mơ của Sở Diệp.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, xấu hổ nói: "Hôm nay em... không cần tự hủy hoại thanh danh như vậy đâu..."
Thời điểm Lâm Sơ Văn nói hai người có tiếp xúc da thịt, Sở Diệp bị dọa không nhẹ.
Lâm Sơ Văn lắc đầu nói: "Không có gì."
Lúc ấy vì để Sở Diệp thoát tội, Lâm Sơ Văn nhanh miệng nói một câu. Đến khi hai người kia đi rồi, cậu mới mơ hồ cảm thấy thẹn thùng, cả khuôn mặt như bị hỏa thiêu.
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn liếc nhìn nhau một cái liền vội vàng cúi đầu.
Lâm Sơ Văn ngượng ngùng một lúc mới lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy xét chuyện tiếp theo.
Dựa theo giấc mơ của Sở Diệp, có người vì muốn cướp vòng ngọc của hắn mà hạ xuân dược cho đường tỷ, sau đó hắn chết dưới tay một vị lam nhan tri kỷ của nàng.
Lúc Sở Diệp nói về giấc mơ này, Lâm Sơ Văn còn cảm thấy thật hoang đường. Giờ chợt nhận ra đây như là đang cảnh báo hai người họ, không thể xem nhẹ được. Nếu như hôm nay mình không đứng ra, Sở Tư Thần không biết sẽ làm gì để đối phó với Sở Diệp...
Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, mặc dù phong ba hạ dược đã qua nhưng Sở Tư Thần vẫn không thể không đề phòng như cũ.
"Vị đường ca này của huynh... giống như nhìn huynh không quá thuận mắt." - Lâm Sơ Văn ẩn ẩn cảm giác Sở Tư Thần có vài phần địch ý với Sở Diệp.
Đường tỷ bị hạ dược, đối phương lại vội vội vàng vàng muốn đẩy trách nhiệm lên người Sở Diệp. Tốt xấu gì huynh ấy cũng là đường đệ của Sở Tư Thần, tên thiếu gia kia vậy mà lại không phân tốt xấu muốn Sở Diệp gánh tội danh.
Sở Diệp nhún vai: "Đại khái chắc là vì... chênh lệch tâm lý đi!"
Nguyên chủ vốn là một tồn tại mờ nhạt ở Sở gia, Sở Tư Thần biết Tiểu Ngân đã tới cấp 5 nên có chút không vui vẻ. Dù sao hắn từng là một tên phế vật, hiện tại cũng có thể được tính là một nhân tài, lại thêm nữ chính kéo cừu hận giùm nữa.
Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: "Sở Tư Thần đúng là rất nhỏ nhen, nếu hắn biết Tiểu Ngân cùng cấp với con báo kia thì sợ là giận đến giơ chân luôn đấy."
"Huynh cảm thấy chuyện hạ dược kia là ai làm?"
"Ta cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải là ta. Em không tin ta sao?"
"Ta đương nhiên tin huynh rồi." - Lâm Sơ Văn không cần suy nghĩ đã nói.
Cho dù Sở Diệp hạ dược thật, vậy thì sao chứ? Lâm Mộng Dung là Hồn Sĩ cấp 7, Sở Tư Thần còn để lại người bảo hộ Lâm Mộng Dung. Kể cả khi Sở Diệp thích nữ nhân, muốn bá vương ngạnh thượng cung thì cũng sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như thế.
Chưa kể đến việc Lâm Sơ Văn nhìn ra trong mắt Sở Diệp hoàn toàn không có một chút xíu ái mộ nào với đường tỷ, hắn chỉ có đề phòng.
Nếu không phải là Sở Diệp làm thì ai sẽ xuống tay với Lâm Mộng Dung đây? Hay là chính nàng ta tự biên tự diễn? Hoặc là chuyện ngoài ý muốn.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, hỏi: "Em đoán xem họ có tới nữa không."
Lâm Sơ Văn gật đầu: "Có."
Sở Diệp hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Sơ Văn, không nghĩ đối phương sẽ có câu trả lời tuyệt đối như thế.
"Em nghĩ vậy sao? Hôm nay xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, em nghĩ bọn họ vẫn sẽ tới à?"
"Ta cũng được tính là khá hiểu đường tỷ, nàng đã muốn làm gì nhất định sẽ làm đến cùng."
Lâm Sơ Văn nghi ngờ Sở Diệp đã bị nàng ta để mắt tới rồi, chỉ là không biết vì sao thôi.
"Huynh cứ chờ đi, nhất định ngày mai đường tỷ sẽ tới xin lỗi." - Lâm Sơ Văn cười mỉa, trong đôi mắt hiện lên mấy phần trào phúng.
"Có lẽ đường tỷ của em đang hoài nghi chuyện xích huyết ngọc là ta nói dối." - Sở Diệp nói.
"Đúng là có khả năng."
Sở Diệp do dự một hồi, nói: "Hay là... chúng ta lên núi đi?"
Sở Tư Thần dẫn theo thương đội tới, có nhiệm vụ bên mình, hẳn là sẽ không dừng chân ở nơi này quá lâu.
Lâm Sơ Văn gật nhẹ, đáp: "Cũng tốt."
Đường tỷ cực lực khuyên cậu về Lâm gia, nếu không đồng ý thì sợ là nàng ta sẽ liên tục tới nhà khuyên.
Lâm Sơ Văn tình nguyện lên núi sống màn trời chiếu đất cũng không muốn nghe nàng ta tỏ ra tốt tính khuyên bảo.
Sau vụ hạ dược ngay dưới mí mắt này, Lâm Sơ Văn càng không muốn dính dáng gì tới Lâm Mộng Dung.
. . .
Lâm Mộng Dung nằm ở trên giường, Sở Tư Thần lo lắng ngồi trông.
"Nàng không sao chứ." Sở Tư Thần ân cần hỏi.
"Ta không sao, không ngờ đường đệ của ngươi vậy mà lại thích nam nhân."
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Mộng Dung gặp biết bao nam tử cùng tuổi, đa số đều muốn khiến nàng vui vẻ, Sở Diệp thì hoàn toàn ngược lại, đối phương tránh nàng còn không kịp. Trước kia Lâm Mộng Dung còn cảm thấy kì quái, giờ biết hắn là người đồng tính thì cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Mặc dù biết Sở Diệp không coi trọng mình không phải vì mình mà là vì Sở Diệp biến thái nhưng Lâm Mộng Dung vẫn cảm thấy hơi thất bại.
Sở Tư Thần lắc đầu, vẻ mặt tiếc không thể rèn sắt thành thép, nói: "Đường đệ của ta trước kia cũng thích làm việc bừa bãi, giờ còn trầm trọng hơn. Hắn biến thành tên đồng tính thì cũng thôi đi, vậy mà còn kéo nàng xuống nước."
"Chuyện này một cây làm chẳng nên non, có lẽ xích huyết tủy của đường đệ ngươi đã đưa cho Sơ Văn rồi."
Lâm Mộng Dung thầm nghĩ: Lâm Sơ Văn cực kỳ yêu thương hồ ly của hắn, vì Tuyết Bảo mà hiến thân cho Sở Diệp cũng không phải không có khả năng.
Sở Tư Thần ngẫm nghĩ, đáp: "Có thể."
Lâm Mộng Dung cười khẽ, nói: "Ngày mai ta vẫn muốn tới thăm Sơ Văn."
Sở Tư Thần khó hiểu hỏi: "Nàng vẫn còn muốn đi?"
"Chuyện hôm nay là do ta hiểu lầm đường đệ của ngươi, ta muốn đi xin lỗi hắn."
Sở Tư Thần cau mày: "Xin lỗi thì ta nghĩ không cần đâu. Có thể người hạ dược là hắn thật, Sở Diệp là người chỉ biết ăn uống, cá cược, chơi gái, không tật xấu nào không dính. Có lẽ hắn căn bản năm nữ đều ăn. Đường đệ của ngươi đúng thật ngốc nghếch, lại còn đi chứng minh giùm hắn.
Lâm Mộng Dung cắn răng, kiên trì nói: "Dù thế nào đi chăng nữa, ta vẫn muốn tới thêm lần nữa."
Lâm Mộng Dung cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là có loại cảm giác nếu nàng rời đi nơi này sẽ mất đi cơ duyên to lớn.
Sở Tư Thần không lay chuyển được Lâm Mộng Dung, gật đầu nói được.
Dù sao hắn cũng có nhiệm vụ bên người, không thể nhàn hạ ở thôn Long Nhai cả ngày được.
Đợi tới lúc gặp mặt quản sự trấn Trúc Khê, kiểm kê xong sổ sách thì đã quá trưa. Vì đáp ứng Lâm Mộng Dung, Sở Tư Thần vội vàng đưa nàng tới thôn Long Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro