Chương 15: Ra ngoài thả ong
Sau khi trở lại thôn, Sở Diệp mang một ít linh mễ và thịt linh thú sang thăm nhà thôn trưởng.
- Diệp thiếu muốn tìm nguồn hoa khác? - Thôn trưởng hỏi.
Sở Diệp gật nhẹ, đáp: "Đúng vậy."
- Hoa trong núi không đủ cho đàn ong hút mật sao?
Sở Diệp lắc đầu, nói: "Không đủ."
Hoa nguyên liệu trong núi giảm đi không ít. Gần đây, ong chúa trong dãy núi phía đông dường như ra lệnh cho đàn ong của nó tìm kiếm thêm nhiều hoa hơn nữa.
Tiểu Ngân tỏ vẻ muốn cùng đối phương đánh thêm một trận, Sở Diệp thì lại không nghĩ như thế.
Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, nói: "Mấy thôn gần đây có hoa kỳ giống với thôn ta, hoa nguyên liệu cũng không có nhiều. Tuy nhiên, ta nhớ thôn Hoè có trồng rất nhiều cây hoè, hoa cũng sắp nở rồi."
Linh điền ở thôn Hoè không có nhiều, nhưng, đất núi lại nhiều, trên đó cây hoè hoang dã sinh trưởng không ít.
Một lần, có thương đội tới thôn thu mua cánh hoa hoè, thôn Hoè từ đó phát hiện ra cơ hội buôn bán.
Người dân trong thôn bắt đầu trồng hoè trên núi với diện tích lớn. Mấy năm sau, thôn Hoè có một mảnh rừng hoè lớn.
- Ngài muốn cho ngân sí ong tới thôn Hoè hút mật sao? Chỗ đó hơi xa đấy, ngân sí ong của ngài có thể không tìm thấy đường trở về đâu."
Sở Diệp cười cười, nói: "Vậy cũng không sao."
Đem thùng nuôi ong di động theo là sẽ giải quyết được vấn đề. Thế giới này cũng tồn tại những người nuôi ong hối hả ngược xuôi quanh năm, suốt tháng, cả năm không nghỉ.
Sở Diệp biết cây hoè là loài cung cấp hoa cực tốt. Hoa hoè sinh ra mật ong thơm ngọt ngon miệng, sản lượng lại cao.
Có thể tiếp xúc với nguồn hoa có phẩm chất cao hơn, trong quá trình trưởng thành, bầy ong cũng sẽ thu được lợi ích.
Tiểu Ngân đã bước vào cấp 3, nếu lần hút mật này thuận lợi, một vài con ngân sí ong trong đàn sẽ có cơ hội lột xác, trở thành ngân sí ong cấp 1.
Thôn trưởng do dự một chút, nói: "Ta cùng thôn trưởng thôn Hoè có chút giao tình. Nếu Sở Thiếu muốn mang bầy ong đi hút mật, ta có thể gửi một phong thư tiến cử cho ngài."
Sở Diệp gật nhẹ, nói: "Nếu vậy thì phiền thôn trưởng giúp cho."
Thôn trưởng cười cười, nói: "Không phiền, không phiền."
Sở Diệp đã là hồn sủng sư, lại nuôi một đàn ngân sí ong, sinh ý mật ong cực tốt. Trong mắt thôn trưởng, Sở Diệp có tiền đồ rộng lớn, là một người tài ba, hắn hẳn nên kết một phần thiện duyên.
Sở Diệp về nhà, thùng nuôi ong đã tăng lên đến 100 cái. Trong khoảng thời gian này, số lượng ngân sí ong trong nhà cũng không tăng thêm nhiều. Tuy nhiên, vì có nước linh tuyền và toái hồn tinh bổ sung, hình thể của những con ong này tăng lên không ít.
Lo lắng đàn ong phải chen chúc với nhau, Sở Diệp liền tìm Vương thợ mộc trong thôn đặt thêm 50 thùng nữa.
Lần này ra ngoài thả ong, Sở Diệp chỉ định mang theo một nửa đàn ong đi cùng, số ngân sí ong còn lại hắn sẽ thả một ít ở trên núi, một ít ở trong thôn hút mật.
Quyết định xong, Sở Diệp thả 30 thùng nuôi ong trên núi để hút mật.
Hắn tìm mấy địa điểm cách xa đại bản doanh của đàn ong phía đông núi, vẫn còn nhiều hoa để sắp xếp tốt thùng nuôi ong.
Mặt khác, Sở Diệp tìm mấy nơi để trồng một ít hạt giống linh dược.
Tiểu Ngân đập cánh, không hiểu lắm hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Sở Diệp cười cười, đáp: "Trồng thuốc thôi."
Trước đó, Sở Diệp tìm kiếm dược liệu ở trong núi coi như thu hoạch không tệ. Có điều, gần đây Tiểu Ngân không phát hiện ra linh dược nào khác.
Trước đó mấy ngày, Sở Diệp chợt nhận ra, trong núi không có dược liệu thì hắn có thể tự mình trồng mà!
Sợ linh dược trồng trong thôn quá hút mắt, Sở Diệp cũng không dám dùng nước linh tuyền lộ liễu. Tuy nhiên, hắn có thể trồng một ít ở trên núi. Tưới thêm nước linh tuyền, tỉ lệ sống sót và tốc độ sinh trưởng của linh dược có thể đảm bảo hắn sẽ không chịu thiệt.
Xử lý xong mọi việc, Sở Diệp an tâm chờ tới thời điểm ra ngoài thả ong.
Hai ngày sau, một chiếc xe ngựa kéo bởi Hỏa Vân Mã dừng ở cửa nhà Sở Diệp.
Hỏa Vân Mã to khoảng mười một thước rưỡi, da lông tựa lửa đỏ, nhìn rất uy phong. Ngựa vừa xuất hiện liền khiến nhiều thôn dân chú ý.
Người trong thôn dò xét nhìn chằm chằm vào Hoả Vân Mã, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Tiểu Ngân nhìn phản ứng thôn dân, khẽ xì một tiếng, ong ong kêu la với Sở Diệp.
Tiểu ong chúa phàn nàn với chủ nhân, chẳng qua chỉ là một con ngựa đần cấp 2 thôi. Nhóc chỉ cần gọi đàn ong một tiếng là có thể giết chết ngay. Thôn dân coi thường nó nhưng lại thích con ngựa này, đúng là có mắt không tròng!
Sở Diệp bất đắc dĩ sờ sờ đầu Tiểu Ngân, trấn an nhóc ong chúa đang bực bội.
Hoả Vân Mã là một loại hồn thú rất bình thường, đa số có tư chất hạ trung phẩm, tính tình vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn, độ khó khi khế ước không cao. Là một loài thú ăn cỏ, không ưa công kích, những người khế ước Hoả Vân Mã chủ yếu dùng nó để vận chuyển hàng hoá.
Hạ Sơ sinh ra ở thế gia chuyên chăn dắt ngựa - không ít người trong gia tộc đều kiếm sống nhờ vào việc chở hàng, hiển nhiên, hắn rất thạo đường.
- Ngươi đến rồi. - Sở Diệp chào Hạ Sơn.
Hạ Sơn có chút đề phòng nhìn thùng nuôi ong phía sau lưng Sở Diệp, nói: "Đầu tiên ta phải nói trước, ngân sí ong của ngươi không được đốt ngựa của ta!"
Sở Diệp cười cười, nói: "Yên tâm đi, chúng sẽ không cắn đâu, ta xử lý được."
Hạ Sơn có chút kiêng kị đàn ong, không quá muốn tiếp tục vụ làm ăn này.
Tuy nhiên, Sở Diệp trả tiền công cao, một chuyến đi đi về về thu được tận 10 đồng vàng. Bình thường Hạ Sơn cũng chỉ kiếm được 10 đồng vàng một tháng. Đi một chuyến với Sở Diệp chỉ mất khoảng 15 ngày mà tiền công bằng 1 tháng bình thường. Trong chuyến đi nếu rảnh, hắn có thể nhận vận chuyển riêng, cực kì lợi. Hạ Sơn không chống cự được khoản tiền thuê kếch xù nên cuối cùng nhận lời.
Thôn Hoè cách thôn Long Nhai hai ngày đi đường, Sở Diệp không thể tự mình mang theo 50 thùng ong tới được. Hết cách, hắn liền thuê Hạ Sơn tới chở hàng.
Kỳ thực, Sở Diệp có thể đem thùng ong đặt ở trong không gian rồi di chuyển tới đó, chỉ là một khi bị phát hiện thì... Thuê xe mặc dù hơi phiền nhưng dù sao cũng đảm bảo an toàn.
Sở Diệp lấy một hũ mật ong đưa cho Hạ Sơn, nói: "Bình này tặng cho ngươi."
Hạ Sơn có chút nghi hoặc nhận lấy, nhìn thấy mật ong trong bình, hỏi lại: "Tặng ta thật à?"
Sở Diệp gật nhẹ, nói: "Đúng."
Khuôn mặt ngăm đen của Hạ Sơn chợt đỏ lên, đáp: "Đa tạ, đa tạ."
Sở Diệp khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Tên ngốc này đúng là dễ lấy lòng, cho 1 bình mật ong là xong."
Hồn sủng sư có địa vị cao, được nhiều người coi là nhân vật lớn, tuy nhiên họ lại không biết rằng hồn sủng sư cũng tiêu hao cực kỳ nhiều tiền. Hoả Vân Mã của Hạ Sơn có đẳng cấp thấp, mỗi lần kéo hàng cũng không được nhiều, kiếm không được bao nhiêu. Vậy nhưng nó lại ăn không ít cỏ khô một ngày, đôi khi còn phải hấp thu hồn hạch để bồi bổ. Thu nhập của Hạ Sơn quả thật kém xa Sở Diệp.
Mặc dù là hồn sủng sư nhưng vì nuôi nấng Hoả Vân Mã, Hạ Sơn cũng tiêu tốn không ít tiền. Giá của linh mật cao, Hạ Sơn không nỡ bỏ tiền ra mua.
- Sau khi ta sắp xếp xe xong thì chúng ta lên đường luôn.
Hạ Sơn gật nhẹ, nói: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro