Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

CON TIN

Edit: Dương

***

Giọng nói của người đàn ông này hơi quen tai.

Tô Úc Đàn nghĩ lại một chút liền nhớ ra: "Chu Phong?"

"Thực sự vinh hạnh, cô vẫn còn nhớ tôi." Chu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Úc Đàn khẽ gượng cười, trong đầu thoáng qua vô số suy nghĩ — Chu Phong là tới trả thù? Làm sao hắn mở được cửa phòng kiểm tra? Bảo vệ bên ngoài đâu? Những người khác đâu? Rốt cuộc vật gì chĩa vào thái dương của mình? Súng?

Khoảng hơn một tháng trước, Chu Phong đến chỗ cô kiểm tra năng lực kháng áp chế, nhưng trước đó tìm người làm thôi miên [1] sâu, tính toán gian lận, bị cô bắt được.

[1] Thôi miên: là một quá trình mà trong đó các chức năng suy nghĩ có ý thức của đầu óc bị qua mặt và một dạng suy nghĩ cảm nhận có chọn lọc được thiết lập.

Hắn tự nhiên không thể thông qua kiểm tra, trên biên bản chữ tín cá nhân cũng bị ghi lại.

Lúc đó, Chu Phong đã từng khóc lóc chảy nước mắt cầu xin cô tha cho hắn một lần, nhưng cô xử lý công bằng.

Mà cô nhớ được Chu Phong, cũng không chỉ bởi vì hắn gian lận lúc làm kiểm tra năng lực kháng áp chế, mà càng bởi vì hắn có chứng tổng hợp tổn thương tiềm thức cấp sáu.

Cùng loại bệnh với cô, mức độ nghiêm trọng như nhau.

Căn cứ theo kinh nghiệm làm việc ba năm của cô cùng với nhận định bên trong số liệu thống kê, chứng tổn thương vừa đến cấp ba có hi vọng thông qua kiểm tra năng lực kháng áp chế, nhưng bệnh nhân từ cấp bốn đến cấp sáu, chưa có bất kì ai thông qua kiểm tra.

Chắc là Chu Phong cũng biết bản thân không thể nào thông qua nên trong lòng hi vọng có may mắn, tính toán dựa vào gian lận để thông qua.

"Chĩa vào đầu tôi là cái gì?" Tô Úc Đàn trực tiếp hỏi.

"Cô có thể quay đầu nhìn thử." Giọng điệu của Chu Phong khôi phục trào phúng.

Tô Úc Đàn từ từ quay đầu, nhìn thấy nòng súng đen sẫm, thân súng nặng trĩu và băng đạn to lớn. Mặc dù cô chỉ có chút kiến thức quân sự, nhưng cũng nhận ra đây là một khẩu súng tiểu liên [2] Gauss.

[2] Súng tiểu liên: là loại vũ khí cá nhân tầm gần, thuộc họ súng máy, cũng thuộc họ súng tự động tùy theo phân loại của các quốc gia. Tiểu liên có thể có tầm bắn lý thuyết lên đến 1.000 m (AK-47, M16) nhưng cự li sát thương có hiệu quả thường không quá 400 m. (Súng tiểu liên Gauss là tác giả bịa ra)

Đây là vũ khí cấm!

Thế kỉ 31, có rất nhiều loại vũ khí năng lượng sát thương cao, nhưng cũng không cho phép người dân bình thường nắm giữ. Vũ khí phòng thân mà người dân bình thường có thể giữ, là súng hỏa mai [3] — vũ khí chủ yếu của hơn một nghìn năm trước.

[3] Súng hỏa mai: là loại súng cá nhân nòng nhẵn được tạo thành từ một ống kim loại một đầu bịt chặt; thuốc súng và đạn được nạp qua miệng; thuốc súng được đốt qua một lỗ nhỏ (lỗ đốt) khoét ở bên cạnh; cơ cấu điểm hỏa bằng dây cháy chậm hoặc đá lửa. (Nguyên văn là 火药实弹枪, t search GG thì giống súng hỏa mai nhất nên t để súng này)

Chu Phong ôm một món vũ khí như thế này, xuất hiện ở phòng kiểm tra của mình...

Xem ra, hôm nay phiền phức lớn rồi.

Cô nhìn lướt qua Trần Nhược Thủy và cô gái mắt to.

Cô gái mắt to đã thoát khỏi "ảo cảnh", đang che kín miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Chu Phong. Vẻ mặt Trần Nhược Thủy cũng không khác lắm.

"Đây là chuyện giữa tôi với anh, có thể để hai cô ấy đi ra ngoài trước được không?" Tô Úc Đàn bình tĩnh hỏi Chu Phong.

Chu Phong không để ý tới câu hỏi của cô, mà vô cùng hứng thú hỏi: "Cô nhìn không sợ tí nào sao?"

Tô Úc Đàn nhếch miệng: "Có gì đáng sợ?"

Thật ra, người bình thường ở dưới tình huống này đều sẽ sợ.

Cô không sợ chút nào, hoàn toàn là một loại phản ứng tâm lí. Nhưng điểm này, cô sẽ không nói cho hắn.

"Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?"

"Tôi đoán anh không nỡ giết tôi."

"Không nỡ? Có cái gì không bỏ được?"

"Tôi đoán anh xông tới như vậy, không chỉ là vì trả thù tôi?"

"Vẫn rất thông minh. Nhưng sao cô không thông minh thêm một chút? Nếu như cô không vạch trần tôi gian lận, dứt khoát để tôi thông qua kiểm tra thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay."

"Đó là trách nhiệm công việc của tôi. Nếu như phát hiện anh gian lận mà không vạch trần anh, còn để anh thông qua kiểm tra, vậy là tôi đang không làm tròn trách nhiệm."

Chu Phong đột nhiên nổi điên: "Trách nhiệm cái con mẹ mày! Loại quy chế《Chứng nhận tư cách cha mẹ》quái đản này căn bản không nên xuất hiện, công việc của mày không hề có giá trị, không làm tròn trách nhiệm thì có sao?" (chỗ này n/v nổi điên nên thay đổi cách xưng hô)

Tô Úc Đàn không tranh cãi với hắn, giữ vững trầm mặc.

Nòng súng trong tay Chu Phong nặng nề chọc vào đầu Tô Úc Đàn, lạnh lùng nói: "Người giống như tao bị người ta kì thị khắp nơi, không nhìn thấy được hy vọng ở nơi nào... cái này có bao nhiêu đau đớn, lẽ nào mày không biết?"

Đầu của Tô Úc Đàn bị chọc nghiêng sang một bên, nhưng không do dự mà trả lời: "Đương nhiên tôi biết. Nhưng tôi cũng biết đau đớn của một đứa bé vô tội bị người thân ngược đãi. Anh còn chưa đủ năng lực làm cha, cho nên tôi không thể cho anh thông qua kiểm tra, không thể để anh lấy được tư cách làm cha."

"Mày thật sự không sợ tao giết mày sao?" Giọng điệu của Chu Phong lạnh nhạt giống như bốc lên từ âm phủ, mang theo hơi thở chết chóc lạnh lẽo.

Tô Úc Đàn bình tĩnh nói: "Tôi không sao cả. Nhưng anh có thể để người vô tội rời đi trước không?" Trong lòng đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ: Bệnh trạng bình tĩnh này của bản thân, đối với cục diện trước mắt vẫn tương đối có lợi.

"Người vô tội? Trên đời này làm gì có người vô tội?" Chu Phong cười ha hả. Vẻ mặt vô cùng châm chọc.

Hắn nhìn lướt qua Trần Nhược Thủy và cô gái mắt to bị dọa sợ run lẩy bẩy: "Con nhóc mắt to này, mày để nó thông qua kiểm tra rồi à?"

Cô gái mắt to có thể thông qua kiểm tra.

Nhưng Tô Úc Đàn sợ sau khi nói thật thì Chu Phong bởi vì ghen tị mà tổn thương cô gái kia, chỉ có thể nói: "Kiểm tra còn chưa xong thì anh đã vào rồi, có thể thông qua hay không còn chưa biết."

Chu Phong cười lạnh một tiếng: "Vậy thì cùng nhau đi ra! Hôm nay tao đã sắp xếp một màn kịch, mời bọn mày cùng diễn."

Trần Nhược Thủy kéo cô gái mắt to từ trên ghế kiểm tra xuống, cùng Tô Úc Đàn cùng đi ra khỏi phòng kiểm tra.

Khu nghỉ ngơi bên ngoài phòng kiểm tra, hơn hai mươi nhân viên công tác và khoảng hai mươi người đến kiểm tra đã bị còng tay điện tử và xích sắt móc thành một chuỗi, ngồi ở trên sàn nhà của khu nghỉ ngơi.

Xung quanh con tin, có hai người đàn ông cao to mặt không đổi sắc, trên vai bên hông có đủ loại vũ khí.

Tô Úc Đàn có chút nghi hoặc: Hai người đàn ông này... Là người thật hay là người máy mô phỏng người thật?

Lối vào của trung tâm kiểm tra có thêm rất nhiều đồ lặt vặt, giữa đống đồ lặt vặt đó hình như cũng có người phòng thủ, nhưng không biết có mấy người.

Chu Phong này, thật sự chơi lớn!

Chu Phong lục soát toàn bộ thiết bị điện tử trên người con tin, lại đem ba người Tô Úc Đàn và những người khác khóa cùng một chỗ.

Sau đó, hắn ngồi xuống một cái ghế, dùng đồng hồ đeo tay trí năng mở phát sóng trực tiếp giữa các hành tinh.

"Chào mọi người! Tao là Chu Phong. Trước tiên giới thiệu một chút hoàn cảnh vị trí của tao!"

"Bây giờ tao ở trung tâm kiểm tra năng lực kháng áp chế tầng ba của cục sự vụ xã hội thành phố Tân Hải. Bên kia... là con tin mà tao bắt."

Chu Phong chỉ chỉ phương hướng của con tin: "Tao đếm thử, con tin vừa vặn năm mươi tên..."

"Hai người canh giữ kia là người máy chiến tranh, tự tao thêm vỏ ngoài mô phỏng người thật. Ngoài ra còn có vài tên người máy chiến tranh nữa, canh giữ ở mấy vị trí then chốt xung quanh đây."

"Cho nên, tao kiến nghị cảnh sát đừng liều lĩnh tấn công. Chỉ cần tao nhận phải bất kì công kích nào thì người máy chiến tranh sẽ tự động bắt đầu xử tử con tin. Lúc bọn chúng giết người sẽ không hề do dự. Đến lúc đó nơi này máu chảy thành sông thì cũng đừng có trách tao."

Các con tin nghe Chu Phong nói, vẻ mặt càng thêm đè nèn tuyệt vọng, có người đã che miệng khóc, cũng không dám khóc ra tiếng.

Tô Úc Đàn lướt nhanh qua hai người máy kia, trong lòng nghi ngờ: Chu Phong từ nơi nào làm được người máy chiến tranh?

Người máy chiến tranh là "máy móc chém giết" chân chính.

Nó đã từng tạo thành một lần thương vong nặng nề cho nhân loại. Cho tới bây giờ, chỉ có viện bảo tàng lịch sử và khu vực xung đột quân sự mới có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng.

Người máy chiến tranh trong viện bảo tàng chỉ có cái vỏ ngoài, không đủ năng lực chiến đấu thực tế.

Người máy chiến tranh chân chính bên trên cung cấp cho quân sự, phải vô cùng khó khăn mới làm được.

Tô Úc Đàn cảm thấy: Người máy chiến tranh Chu Phong dùng, rất có thể là hắn tự chế. Dẫu sao hắn có thể bí mật mở cửa phòng kiểm tra, là người tinh thông phương diện này.

Người máy chiến tranh tự chế chất lượng ra sao thì phải nhìn vào phương thức và kĩ thuật của Chu Phong.

Chu Phong nói xong mấy lời đe dọa, bắt đầu ra điều kiện: "Bây giờ là chín giờ mười bảy phút sáng tại Tân Hải, làm phiền liên minh nghị viện tổ chức hội nghị khẩn cấp trước mười giờ, trước mười giờ hai mươi phút tuyên bố hủy bỏ quy chế《Chứng nhận tư cách cha mẹ》."

"Bắt đầu từ mười giờ hai mươi mốt phút, trước khi quy chế ngớ ngẩn phản nhân loại được chính thức hủy bỏ, thì cứ nửa tiếng tao sẽ giết một con tin, đến khi giết hết con tin mới thôi."

"Một tiếng sau, tao sẽ mở lại phát sóng trực tiếp. Hy vọng đến lúc đó, không phải phát sóng trực tiếp giết người."

Nói xong lời đe dọa, Chu Phong tắt phát sóng trực tiếp.

Sau đó, hắn kéo một cái ghế, ngồi ở trước mặt Tô Úc Đàn, từ trên cao nhìn xuống cô ngồi dưới đất.

"Mày đoán xem, liệu tao phải giết bao nhiêu con tin thì những chính khách kia mới có thể thỏa mãn yêu cầu của tao?" Chu Phong hỏi cô.

Tô Úc Đàn nghĩ thầm: Chính phủ liên minh không thể nào bởi vì một vụ bắt cóc con tin mà hủy bỏ pháp luật liên minh đã tiến hành năm năm, đó thật sự là trò cười.

Nhưng nếu như nói những lời này, sẽ có nguy cơ chọc tức Chu Phong, cô đành phải im lặng không nói.

Có vẻ Chu Phong cũng không trông chờ cô trả lời, trực tiếp tự hỏi tự trả lời: "Tao đoán, bọn họ sẽ không thỏa mãn yêu cầu của tao, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giải cứu con tin. Cho nên, tao và bọn họ nhất định sẽ đánh nhau. Mà bọn mày, chính là bia đỡ đạn sẵn có."

Trong đám con tin, không biết có ai đột nhiên phát ra một tiếng gào khóc chói tai, nhưng nhanh chóng bị người khác che miệng.

Tô Úc Đàn sợ Chu Phong tùy ý làm người khác bị thương, nhanh chóng hỏi: "Nếu biết bọn họ sẽ không đáp ứng, vì sao anh còn phải làm như vậy? Cái này sẽ hủy diệt hoàn toàn cuộc đời của anh."

"Cuộc đời của tao đã sớm hủy diệt rồi!" Chu Phong kịch liệt hét to, "Từ khi bố mẹ sinh ra tao bị như thế này thì cuộc đời tao đã nhất định là hủy diệt!"

Hắn bóp cằm Tô Úc Đàn, ép cô phải ngẩng đầu đối mặt với hắn: "Mày biết tao có bệnh gì, chứng tổng hợp tổn thương tiềm thức, cấp sáu, khuynh hướng phản xã hội [4]."

[4] Khuynh hướng phản xã hội: là một trạng thái không bình thường của nhân cách biểu hiện chủ yếu bằng sự khó hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách.

Hắn cười kì quái: "Mày cũng biết điều này có nghĩa là gì, đúng không? Điều này có nghĩa là, tao sống rất đau khổ, là loại đau khổ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng khó có thể lý giải."

"Điều này cũng có nghĩa là tao muốn kéo tất cả mọi người xung quanh vào vực thẳm đau khổ này. Trong khi tao khó chịu thì dựa vào cái gì mà bọn mày có thể sống vui vẻ? Đúng không?"

Hắn giống như biểu diễn trên sân khấu, vừa giống như dốc bầu tâm sự, vừa giống như lên án, nói du dương trầm bổng, ý vị tràn đầy.

Hắn cười ha ha nói với Tô Úc Đàn: "Cảm thấy trong lòng có một con quỷ, mày hiểu mà!"

Tô Úc Đàn đương nhiên hiểu, nhưng cô không thể hùa theo lời Chu Phong, để tránh kích thích cảm xúc tiêu cực của hắn.

"Bố mẹ anh đã làm gì?" Cô hỏi Chu Phong, giọng điệu không giống như con tin đang nói chuyện với bọn cướp, mà giống như nhà tư vấn tâm lí nói chuyện với khách hàng.

Sách giáo khoa nói: Dốc bầu tâm sự có lợi cho xoa dịu cảm xúc, giải tỏa áp lực.

Bây giờ tán gẫu chuyện đã qua với Chu Phong, không chỉ có thể dời đi sự chú ý của hắn, xoa dịu cảm xúc nóng nảy của hắn, cũng có thể kéo dài thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro