CHƯƠNG 2
MỘT NGÀY CUỐI CÙNG
Edit: Dương
***
Năm 3018 công nguyên, phương tiện giao thông chủ yếu của người địa cầu đã biến thành đĩa bay.
Đây là một loại phương tiện giao thông kiểu mới dùng động cơ trường hấp dẫn [1] hệ thống dẫn động [2] phản ứng hợp hạch lạnh [3], bay lên yên lặng không tiếng động, đã có thể bay trong tầng khí quyển, cũng có thể bay lượn trong không gian.
[1] Trường hấp dẫn: là một mô hình được sử dụng để giải thích sự ảnh hưởng của một vật thể khối lượng lớn lên không gian bao xung quanh nó, tạo ra lực tác dụng lên một vật thể có khối lượng khác.
[2] Hệ thống dẫn động (All-Wheel Drive): là một hệ thống cung cấp khả năng phân phối lực cho tất cả bánh xe của nó, cho dù là bán thời gian hay yêu cầu của người điều khiển.
[3] Phản ứng hợp hạch lạnh hay phản ứng hạt nhân năng lượng thấp (LENR): các phản ứng diễn ra được quan sát ở nhiệt độ thấp hơn so với nhiệt độ bên trong mặt trời và các ngôi sao (tức là hơn một triệu độ Kelvin) của các phản ứng nhiệt hạch.
Tám giờ hai mươi phút sáng thứ sáu, thành phố Tân Hải đang trong tình trạng giao thông cao điểm. Vô số đĩa bay ở dưới sự kiểm soát của hệ thống lái tự động và mạng giao thông toàn cầu, yên lặng qua lại không ngớt giữa các tòa nhà cao tầng, hình thành tầng tầng lớp lớp, từng "luồng đĩa bay" cực kì đồ sộ.
Ở giữa luồng đĩa bay đồ sộ, có một chiếc đĩa bay sao chổi màu xám bạc vô cùng tầm thường, đang bay về phía cục sự vụ xã hội thành phố Tân Hải.
Trong khoang của đĩa bay sao chổi, có một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi đang ngồi.
Trên ngón trỏ tay phải của cô, đeo một chiếc nhẫn vonfram cacbua [4], phản chiếu ra ánh sáng u ám.
[4] Vonfram cacbua (hay tungsten cacbua): có chứa các thành phần chính bằng nhau của các nguyên tử vonfram và cacbon, có công thức hóa học được quy định là WC.
Toàn bộ nhãn cầu của cô đều chiếu ra một màu xám đen.
Đây không phải một loại bệnh, cũng không phải biến dị, mà là mắt kính trí năng ẩn hình để cô dễ dàng đọc hồ sơ văn bản điện tử, hạ thấp độ sáng của mắt kính, tự động biến thành cặp kính râm ẩn hình màu xám đen.
Cô gái này tên là Tô Úc Đàn, năm nay hai lăm tuổi, là nạn nhân của vụ án 'Từ Trân Ny giết chồng ngược đãi con gái' đã từng chấn động toàn bộ liên minh địa cầu.
Cô sáu tuổi bị giam cầm, chín tuổi được cứu, sau khi ở bệnh viện tâm thần hai năm, lúc mười một tuổi vừa vặn được bác sĩ Tống Hâm Ninh về hưu không có con cái nhận nuôi.
Ba năm trước, Tống Hâm Ninh qua đời, để lại toàn bộ di sản cho cô, chiếc đĩa bay này chính là một trong số đó.
Đĩa bay ổn định bay vào kho đĩa bay dưới lòng đất của cục sự vụ xã hội, trước khi cất cánh đã tự động dự tính xong vị trí đĩa bay hạ cánh.
Kính sát tròng trí năng không còn màu xám đen, khôi phục màu sắc trong suốt, lộ ra con ngươi đen trắng rõ ràng của Tô Úc Đàn.
Đến gần giờ làm việc, trong kho đĩa nay đã đỗ không ít đĩa bay, trong một chiếc đĩa bay màu da cam ở bên cạnh, một cô gái xinh xắn bước ra.
"Chào buổi sáng, A Đàn!" Cô gái xinh xắn nhiệt tình chào hỏi Tô Úc Đàn.
"Chào buổi sáng, Thủy Muội!" Tô Úc Đàn tươi cười đáp lại cô ấy.
Cô gái xinh xắn tên là Trần Nhược Thủy, xưng hô thân mật là Thủy Muội, vừa là phụ tá của Tô Úc Đàn, cũng là bạn của cô.
"Hôm nay là ngày cuối cùng cậu đi làm ở trung tâm kiểm tra, tâm tình thế nào? Thủy Muội cười dịu dàng hỏi Tô Úc Đàn.
"Ngoại trừ có chút luyến tiếc cậu thì không có bất kì tâm tình nào khác."
"Nếu luyến tiếc tớ thì sao lại xin chuyển sang đi làm bên công tác xã hội [5]? Tớ cho là... chúng ta luôn hợp tác rất vui vẻ." Thủy Muội có chút buồn bã nói.
[5] Công tác xã hội: là ngành học thuật và hoạt động chuyên môn nhằm trợ giúp các cá nhân, nhóm, cộng đồng phục hồi hay tăng cường chức năng xã hội góp phần đảm bảo nền an sinh xã hội.
Tô Úc Đàn thở dài một tiếng: "Tớ từng nói với cậu. Bây giờ tớ có chút mê man với phần công việc này, không biết mình làm đúng hay sai, cho nên muốn đổi một vị trí công tác khác..."
Quy chế《Chứng nhận tư cách cha mẹ》đã chính thức thực thi được năm năm.
Thi lấy chứng nhận yêu cầu qua ba cửa ải: cửa thứ nhất là thi viết tri thức cơ sở; cửa thứ hai là kiểm tra mô phỏng và phỏng vấn; cửa thứ ba chính là kiểm tra năng lực kháng áp chế.
Trải qua ba năm, Tô Úc Đàn vẫn luôn là nhân viên kiểm tra năng lực kháng áp chế, phụ trách chấm điểm thí sinh đang đối mặt với áp lực cuộc sống trầm trọng và trở ngại to lớn của cuộc đời, xem có năng lực làm cha mẹ đủ tư cách hay không.
Cho nên sẽ có một cửa ải "Kiểm tra năng lực kháng áp chế" này, là bởi vì tổ chức chống bạo lực gia đình đệ trình lên liên minh nghị viện địa cầu kết quả điều tra theo dõi hơn hai mươi năm của bọn họ: sự kiện bạo lực gia đình nghiêm trọng vượt quá 70%, sự kiện ngược đãi trẻ em, đều phát sinh ở thành viên trụ cột trong gia đình cảm thấy áp lực cuộc sống nặng nề, cuộc sống bị xuống dốc.
Bọn họ thuyết phục đại đa số công chúng và nghị viên đồng ý một việc: Nếu muốn làm cha mẹ tốt, nhất định phải có một trái tim lớn có thể cười với cuộc đời gian khổ, bất kể trải qua thất bại và đả kích cỡ nào, cha mẹ đủ tư cách đều sẽ không đem con cái nhỏ yếu nhất trong gia đình xem là đối tượng phát tiết cơn giận.
Đối với thiết lập cửa ải này, Tô Úc Đàn vốn là vô cùng ủng hộ, nếu không thì cô cũng sẽ không đến làm nhân viên kiểm tra.
Nhưng ba năm trôi qua, trong lòng cô dần dần cảm thấy mờ mịt, đối với trách nhiệm công việc của bản thân luôn phải thử bức ra một mặt xấu xa nhất của nhân tính, cũng sinh ra cảm xúc chán nản.
"Tớ... chỉ là muốn thử một vài công việc không giống nhau." Tô Úc Đàn nhìn Trần Nhược Thủy, trong lòng hết sức xin lỗi.
Thủy Muội kéo tay cô, khẽ thở dài: "Kỳ thực tớ có thể hiểu sự lựa chọn của cậu. Chỉ là... cậu đi rồi, tớ phải thích ứng với nhân viên kiểm tra mới, trong lòng có chút thấp thỏm..."
Hai người nói chuyện dọc đường, đi thang máy từ kho đĩa bay dưới lòng đất lên tầng ba.
Nơi này chính là trung tâm kiểm tra《Chứng nhận tư cách cha mẹ》của cục sự vụ xã hội thành phố Tân Hải.
Từ thang máy đi ra rẽ trái, là đại sảnh tầng ba.
Phía đông đại sảnh là địa điểm thi viết và địa điểm thi mô phỏng, phía tây chính là trung tâm kiểm tra năng lực kháng áp chế.
Xuất phát từ yêu cầu bảo vệ riêng tư của người đến kiểm tra, trung tâm theo phương thức nửa khép kín, chỉ có người đến kiểm tra và một số ít người thân của họ có thể đi vào. Lối vào trung tâm kiểm tra nằm ở góc tây bắc của đại sảnh tầng ba, có bảo vệ trực ban.
Trung tâm kiểm tra có mười hai phòng kiểm tra. Chúng dựa lưng vào tường phía bắc, tường phía nam, tường phía tây của tòa nhà, vách ngăn giữa trung tâm kiểm tra và đại sảnh tầng ba, xếp thành hình vòng theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, vừa vặn tạo thành một chữ "G" in hoa.
Khu vực trống ở giữa là một khu nghỉ ngơi cỡ nhỏ, đặt một vài bộ bàn ghế, cung cấp chỗ chờ đợi nghỉ ngơi cho người đến kiểm tra và người thân của họ.
Tô Úc Đàn và Thủy Muội làm việc ở phòng kiểm tra số bảy, dựa vào tường phía tây, nằm hoàn toàn ở góc tây nam của trung tâm kiểm tra, cách cửa ra vào xa nhất.
Phòng thay đồ của nhân viên công tác ở lối vào, Tô Úc Đàn thay xong đồng phục làm việc, lại tháo đồng hồ đeo tay trí năng để vào tủ để đồ, tháo mắt kính trí năng, tai nghe trí năng xuống, chia ra thả vào trong nước thuốc bảo vệ chuyên dụng.
Dựa theo kỷ luật làm việc của trung tâm kiểm tra, những sản phẩm điện tử cá nhân này đều không thể mang vào phòng kiểm tra, để tránh trong lúc vô ý làm tiết lộ việc riêng tư của người đến kiểm tra.
Đóng cửa tủ để đồ, Tô Úc Đàn và Trần Nhược Thủy đi ra khỏi phòng thay đồ, đi qua khu nghỉ ngơi ở giữa, đến phòng kiểm tra số bảy.
Muốn tiến vào phòng kiểm tra, trước hết phải trải qua xác minh thân phận.
Tô Úc Đàn đưa mắt nhắm thẳng thị kính [6] bên cánh cửa, để thị kính quét tròng đen.
[6] Thị kính: là một loại thấu kính được gắn vào một loạt các thiết bị quang học như kính thiên văn, kính hiển vi, các máy đo hay quan sát xa như ống nhòm, máy kinh vĩ...
Sau khi xác minh tròng đen không có sai lầm, hình ảnh trước mắt cô biến thành "Giao diện nhập mật mã ánh mắt".
Trên đầu giao diện này là một bàn phím ảo vị trí phím phân phối ngẫu nhiên, phía dưới là khung mật mã gồm chín chữ số.
Tô Úc Đàn đưa tầm mắt tụ lại trên một phím của bàn phím ảo, dừng lại một giây, phím này đại biểu chữ cái hoặc chữ số hoặc kí hiệu, trực tiếp nhảy vào khung mật mã, căn bản không cần dùng tay nhập mật mã, người khác cũng không nhìn trộm được mật mã.
Cửa phòng kiểm tra mở ra, Tô Úc Đàn đi vào.
Trần Nhược Thủy ở bên cạnh cô cũng xác minh thân phận một lần — ngược lại không phải cô ấy làm điều thừa, mà là xác minh thân phận gồm cả chức năng kí tên chấm công, cho nên cô ấy cũng phải làm một lần, chứng minh mình đã đi làm đúng giờ.
Phòng kiểm tra cũng không lớn, chỉ khoảng mười hai mét vuông, vách tường, sàn nhà và trần nhà đều là màu tro than.
Vị trí ở giữa hơi nghiêng về phía bắc, đặt một cái ghế dựa cao hình người bằng kim loại có thể điều chỉnh góc độ, có thể di chuyển các khớp, phía trên trải một tầng đệm da màu đen.
Trên ghế dựa cao, có một mũ giáp hình bán cầu cực lớn treo ở trên cánh tay người máy.
Mũ giáp rất nặng, sườn bên trong có chằng chịt gai nhỏ, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa dữ tợn.
Bàn làm việc vô cùng rộng rãi, phía trước là màn hình chiếu ba chiều, bên trái là cần gạt, bên phải là một bàn điều khiển, phía trên gồm hàng chục nút bấm, núm xoay chi chít, khiến mắt người choáng váng.
Tô Úc Đàn ngồi xuống trước bàn làm việc, dùng "mật mã ánh mắt" đưa vào mật mã và số hiệu chứng nhận làm việc của bản thân, khởi động thiết bị.
Một bộ thiết bị này, chính là "dụng cụ kiểm tra nặng lực kháng áp chế", cũng là "dụng cụ chiếu ý thức dạng luân phiên" thường dùng trong chẩn đoán bệnh và trị liệu của khoa tâm thần.
Sử dụng bộ thiết bị này, có thể chẩn đoán phần lớn bệnh tâm thần về ý thức, cũng có thể khiến người ta đi vào một trạng thái tinh thần đặc biệt thường gọi là "ảo cảnh", tên khoa học là "trạng thái cách trôi nổi ý thức tầng sâu", tiến hành chữa bệnh tâm thần đặc biệt.
Bởi vậy, muốn thao tác bộ thiết bị này, nhất định phải có bằng cử nhân tâm thần học lâm sàng trở lên — đây là nguyên nhân Trần Nhược Thủy chỉ có thể làm phụ tá kiểm tra, không thể làm nhân viên kiểm tra.
Tô Úc Đàn làm kiểm tra năng lực kháng áp chế, chính là để người đến kiểm tra đi vào "ảo cảnh", để anh ta (cô ấy) chịu đựng đủ loại áp lực cuộc sống và thất bại của cuộc đời, nhìn anh ta (cô ấy) trả lời ra sao.
Đây cũng là nguyên nhân cô dần dần chán nản phần công việc này — luôn cảm giác mình đang làm kẻ xấu.
Cũng may, đây là một ngày cuối cùng cô làm phần công việc này.
Khởi động dụng cụ kiểm tra, sau khi ấn trình tự tiến hành kiểm tra theo thông lệ, Tô Úc Đàn nhìn thời gian biểu hiện ở góc bàn điều khiển, nói với Trần Nhược Thủy: "Bắt đầu đi!"
Người kiểm tra đầu tiên của hôm này — một cô gái mắt to tên là Lý Diệp Tử được đưa vào, nằm ở trên ghế dựa hình người.
Trần Nhược Thủy vừa dùng móc cài da cố định đầu và chân tay của cô ấy, vừa ôn hòa giải thích: "Dụng cụ kiểm tra nhất định phải định vị chính xác khu vực đại não [7] của cô, cho nên lúc kiểm tra đầu của cô không thể di động, tay chân cũng phải cố định..."
[7] Đại não: là một phần não có kích thước lớn, chứa vỏ đại não (của hai bán cầu đại não), cũng như vài cấu trúc dưới vỏ não khác, bao gồm hồi hải mã, hạch nền và hành khứu giác.
Kiểm tra bắt đầu tiến hành. Ngọn đèn trong phòng dần dần tối lại, ghế dựa cao hình người chậm rãi nghiêng nghiêng, điều chỉnh cơ thể cô gái vào một tư thế có lợi cho thả lỏng; cánh tay người máy đưa mũ giáp cực lớn qua, nhẹ nhàng trùm xung quanh đầu cô gái.
Tô Úc Đàn thuần thục thao tác dụng cụ kiểm tra, sử dụng dụng cụ kiểm tra chỉ dẫn sóng não, dùng sóng não kiểm soát dẫn truyền thần kinh.
Màn hình chiếu ba chiều trước bàn điều khiển, chiếu ra từng hình ảnh một hoặc thực tế, hoặc hư ảo, hoặc âm u, hoặc tươi đẹp.
Người trong hình ảnh đều là mơ hồ, trên cơ bản ngay cả nam nữ đều không phân rõ.
Nhưng trên đầu của hầu hết mọi người, đều sẽ có nhắc nhở rõ ràng thân phận của từng người — đây là ký ức của cô gái ở trên chỉ dẫn.
Tô Úc Đàn nhấn bàn phím trên bàn điều khiển, hình ảnh trên màn hình chiếu ba chiếu bắt đầu trải qua đủ loại biến đổi...
Lúc kiểm tra gần kết thúc, không hiểu sao cửa phòng kiểm tra lại tự động mở ra — trong tình huống bình thường, trước khi kiểm tra kết thúc, cánh cửa này sẽ không mở.
Tô Úc Đàn chuyên tâm thao tác dụng cụ kiểm tra, không rảnh nhìn ngang nhìn dọc, trong tai lại nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thủy Muội, sau đó lắp bắp gọi cô không ngừng: "A... A... A Đàn..."
Cô biết chắc đã xảy ra chuyện nên nhanh chóng khống chế cô gái mắt to Lý Diệp Tử rời khỏi "ảo cảnh", để tránh khỏi phát sinh bất trắc tạo thành tổn thương đến tinh thần của cô ấy.
Thao tác vừa chấm dứt thì Tô Úc Đàn cảm thấy có một người đi tới bên cạnh mình.
Một đồ vật lạnh lẽo chĩa vào huyệt thái dương của cô.
"Thật đúng là hết sức chuyên tâm!" Một người đàn ông giọng điệu trào phúng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro