Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONESHOT

Một buổi tối nọ, khi họ đang gấp rút làm vlog, Han Wangho đang cầm máy quay đi lang thang ở hành lang, và tình cờ gặp Choi Hyeonjoon, nên đã trêu chọc anh rất sôi nổi: "Ồ, chúng ta sẽ khám phá phòng của Hyeonjoon đi."

Những lời này khiến Choi Hyeonjoon đột nhiên từ một đứa trẻ ngoan ngoãn biến thành một con thỏ bị giẫm đuôi, vội vàng ngăn cản: "Đây là phòng của em, anh đi đi!"

Đang giấu cái gì mà bí mật thế. Anh trai lớn hơn anh vài tuổi cười hiền lành, tò mò thò đầu vào.

Cánh cửa hé mở, một chút ánh sáng lọt ra ngoài như những dây leo ẩm ướt. Choi Hyeonjoon do dự hồi lâu, không nói nên lời, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, giống như bị dị ứng, chưa kịp nghĩ ra lý do gì thì đã bị người trốn trong phòng ngắt lời.

"Wangho hyung, đừng trêu chọc anh ấy nữa", Jeong Jihoon thò nửa đầu ra khỏi khe cửa, "Hyeonjoonie không muốn đồ ăn vặt của mình bị tịch thu đâu."

Annie! Choi Hyeonjoon hoảng sợ đẩy đầu của Jeong Jihoon vào phòng, như thể cậu là một con kỳ lân kỳ quái nào đó hoặc là một con cáo nhỏ đột nhập vào đời thực, sẽ hù dọa những đồng đội của mình. Jihoon bị cú đẩy của anh làm đau đớn, không chịu thua vươn tay nắm lấy vạt áo của Choi Hyeonjoon kéo lại, cửa bị đập mạnh, hai người biến mất vào nơi bí ẩn này dưới ống kính của Han Wangho.

Anh suýt chút nữa bị đập đầu vào cửa, Jeong Jihoon dùng tay đỡ đầu anh, giúp người đi đường trên vốn đã vụng về không bị thương lần nữa.

"Hyung, anh sợ cái gì?" - Jeong Jihoon thở hắt một hơi, dùng ngón tay mảnh mai giữ chặt cằm Choi Hyeonjoon, tựa hồ muốn làm cho anh nhìn mình... nhưng hiển nhiên không có tác dụng. Hyeonjoon sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon rút tay ra khỏi đầu anh, chậm rãi sờ nhẹ dái tai mềm mại, thành thục như nước chảy, Choi Hyeonjoon rùng mình hai lần, sắc hồng lập tức lan đến phần xương mỏng manh. Những móng vuốt mèo lạnh lẽo trượt xuống quai hàm của anh, khi đi ngang qua vòng eo của anh, vô tình vuốt nhẹ hai lần, và đúng như dự đoán, cậu cảm thấy anh run rẫy.

"...Anh, anh không muốn chạm vào em à?" - Jeong Jihoon nắm tay anh, giống như một con rắn dụ dỗ một đứa trẻ tội nghiệp ăn một quả táo. Với vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ, cậu dẫn dắt Choi Hyeonjoon chạm vào đùi trần của cậu. Choi Hyeonjoon gần như nín thở, lúc này mặt đỏ bừng như bị dị ứng, ánh mắt đảo quanh không tiêu cự, suýt chút nữa nhảy dựng lên khi đầu ngón tay ấm áp chạm vào đùi của Jeong Jihoon.

Làn da lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay anh, Jeong Jihoon đặt lòng bàn tay anh ấn mạnh vào vòng chân, xoa xoa chiếc khóa và vòng sắt ở chỗ nối, sau đó cậu siết chặt ngón tay của anh, ép anh chạm vào những đường cắt khéo léo. Khi ngón tay được cắt tỉa cẩn thận của Hyeonjoon cào vào phần thịt mềm mại bị chiếc vòng bằng da kéo căng ra, anh gần như muốn bỏ chạy, dù anh không phải là người ngại ngùng trên giường - nhưng vào lúc này, anh cảm giác như đầu ngón tay của anh bị đốt cháy bởi mạch máu dày đặc trên đùi của Jihoon, khiến anh đỏ mặt.

Quá đáng, Choi Hyeonjoon phát ra hai tiếng rên rỉ trong cổ họng giống như một con thú nhỏ cầu xin sự thương xót, Jeong Jihoon làm như không nghe thấy, dùng tay khẽ bóp nhẹ khuôn mặt đỏ bừng của anh, và dứt khoát bắt anh nhìn xuống.

Lần này anh không thể trốn tránh được, đôi mắt anh mở to khi nhìn thấy món quà được Jeong Jihoon chuẩn bị cẩn thận. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là chiếc vòng chân màu đen, nó quá gợi tình khi đeo vào cặp đùi của Jeong Jihoon, nó làm nổi bật lên lớp da thịt mềm mại. Cậu chân trần đứng thẳng trước mặt Hyeonjoon, phía trên là một chiếc váy kẻ sọc trắng đen quá ngắn, cơ bụng dưới săn chắc nằm giữa áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn, cậu giống như một học sinh trung học lẻn ra ngoài vui chơi.

Choi Hyeonjoon mặt đỏ đến mức như có thể đun được nước, thở hổn hển liên tục, ánh mắt không biết nhìn vào đâu, miệng há hốc không nói được lời nào. Jeong Jihoon dùng chút sức nhéo nhẹ Hyeonjoon, anh thở dốc vài hơi, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước cầu xin sự thương xót, trông hoàn toàn mềm yếu, anh khàn khàn cầu xin: " ...Jihoon... ...Jihoon, đừng như vậy..."

"Không thích? Anh à, anh không thích à?", Jeong Jihoon mỉm cười với vài chiếc răng nanh được mài tròn, đôi mắt cong cong, gần như khiến Choi Hyeonjoon toát mồ hôi lạnh, "Nếu anh không thích thì tại sao anh vẫn xem nữ MC vậy?"

Choi Hyeonjoon vừa nghe liền biết con mèo này tức giận từ đâu, anh muốn trả lời nhưng lại cảm thấy bối rối, muốn nói thích nhưng không dám, nói không thích cũng không phải, anh do dự một lúc lâu với khuôn mặt đỏ bừng, được rồi, một lúc sau, vấn đề mới lại nảy ra, nên anh cố gắng thoát khỏi móng vuốt đang kẹp chặt mình: "Không phải vậy... Jihoon, nghe anh nói..."

Jeong Jihoon không để ý đến anh, hoàn toàn không nghe anh nói gì, nắm lấy tay trèo lên người anh, dụ dỗ anh cởi cúc áo sơ mi trắng của mình: "Anh, anh không thích sao? Thế này thì sao?"

Ngón tay run rẩy như thể mở hộp Pandora và khoảnh khắc nút tròn trên đỉnh áo sơ mi của Jeong JiHoon được tháo ra thì ánh sáng tán xạ ra mọi hướng, trong chốc lát, khuôn mặt Choi Hyeonjoon nóng bừng như quả cà chua bi luộc.

Jeong Jihoon đeo chuông mèo có nơ đen dưới cổ được che phủ bởi chiếc áo sơ mi trắng tinh.

Jeong Jihoon dùng tay phải rảnh rỗi nghịch nghịch chiếc chuông vàng, phát ra âm thanh leng keng khiến người trong căn phòng nhỏ đỏ mặt, tuy nhiên, ánh mắt của cậu luôn dán chặt vào con thỏ ngốc nghếch trong tay, cậu cười như không cười, trông hoàn toàn thoải mái.

"Anh có thích cái này không?", Jeong Jihoon nghiêng đầu, hơi siết chặt hai tay và áp vào tai anh, "...meo?"

Choi Hyeonjoon sắp điên rồi, anh thực sự hối hận vì đã xem nữ MC tối qua. Thực ra anh không thích điều đó, đó chỉ là để trả thù thôi - con mèo bên kia giường luôn gây ra tiếng động khi anh đang ngủ. Dù phàn nàn về những thói quen xấu của bạn cùng phòng kiêm người yêu trong Lolly Night, giống như một cuộc hòa giải công khai xung đột sau hôn nhân, anh vẫn không thể không dùng hành vi như thế để cố gắng trả đũa Jeong Jihoon đang ngủ.

Vì hành động trả thù này mà Jeong Jihoon đã suýt phát điên vì cơn giận của con thỏ ngốc này. Rõ ràng là cậu chưa bao giờ nhìn cô gái khác kể từ khi yêu anh, nhưng anh ấy! Jeong Jihoon tức giận nghĩ, anh không chỉ nhìn mà còn muốn nhìn công khai!

Nếu anh thích xem thì cậu sẽ cho anh xem đủ. Jeong Jihoon không muốn đối mặt với anh nữa nên đẩy Choi Hyeonjoon xuống giường đơn, dùng hàm răng mỏng cắn dái tai đỏ mọng mềm mại của anh, nắm chặt tay anh, nửa ép buộc anh chạm vào vòng chân thậm chí là nhấn vào bên trong hơn nữa.

Anh sợ hãi đến mức rên rỉ, không thể nói rõ ràng, những ngón tay bị giữ chặt lại không dám chạm vào. Jeong Jihoon sốt ruột tặc lưỡi, cắn vào chiếc cổ trắng nõn mềm mại của anh, để lại những vết cắn sâu và nông. Anh không chịu nổi đau đớn, bị hàm răng sắc nhọn của con mèo cắn đến thở hổn hển, đôi mắt ươn ướt, choáng váng, muốn giải thích nhưng lại bị hôn đến mức thở không nổi. Bàn tay của Jeong Jihoon lướt dọc theo gấu quần anh, chạm vào một cách lạnh lùng, phần eo thon gọn của Choi Hyeonjoon mịn màng như tơ. Jeong Jihoon thừa dịp muốn cởi quần áo, hai người giằng co trên chiếc giường hẹp, một người muốn cởi quần áo, một người cản lại hít thở giải thích, làm chiếc giường kêu cót két lớn.

Choi Hyeonjoon không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể dùng sức cắn nhẹ vào vai Jeong Jihoon. Khi bị cắn, cậu rít lên, còn chưa kịp khống chế được con thỏ đang vùng vẫy, cậu đã cảm thấy anh dùng bắp chân móc vào đầu gối của mình, xoay người đè cậu xuống khi không có chút phòng bị nào.

Tiếng chuông reo lên leng keng, Choi Hyeonjoon đỏ mặt, ngồi lên eo Jeong Jihoon, ngoan ngoãn khoanh chân lại, trông rất nghe lời nhưng lời nói rất mạnh mẽ, giọng nói to khác thường, nhưng lại rất tự tin: "Anh đã nói rồi, anh không phải cố ý xem truyền hình trực tiếp..."

Jeong Jihoon nheo mắt nghe anh giải thích, buồn cười dựa vào gối thư giãn. Choi Hyeonjoon giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng, đầu càng hạ xuống đến gần ngực, con mèo ậm ừ vài tiếng, nhếch khóe miệng hơi đưa đầu về phía trước nhìn vào mắt Choi Hyeonjoon: "Anh, anh xong rồi à? "

"A...", Choi Hyeonjoon bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jeong Jihoon nheo mắt lại, vội vàng cúi đầu nói, "... Nói xong rồi."

Trả lời xong, anh lại xấu hổ, dùng tay chống vào ngực và bụng của Jeong Jihoon, cố gắng ngồi dậy, nhưng cậu đã nhanh chóng đẩy anh xuống: "Anh đã làm một việc quá đáng như vậy..."

Jeong Jihoon đưa những ngón tay thon dài vòng qua eo anh, xoa lên xoa xuống, cho đến khi Choi Hyeonjoon gần như trở nên mềm nhũn trong ngực cậu, sau đó cậu giả vờ hung dữ và nịnh nọt: "...Sao anh có thể không đền đáp cho em?"

Sự đền bù, Choi Hyeonjoon nghĩ, gọi là trừng phạt thì đúng hơn. Jeong Jihoon dụ dỗ anh từ từ cởi chiếc váy kẻ sọc, sau đó cởi chiếc chuông mèo của mình và buộc nó quanh cổ Choi Hyeonjoon. Quần áo anh vừa rồi gần như bị cởi ra, lúc này không nói được lời nào, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Jeong Jihoon, tựa vào vai con mèo thở hổn hển.

Jeong Jihoon đổ một ít chất bôi trơn chậm rãi đưa hai ngón tay vào, từng chút một nới rộng từng nếp gấp trong hậu huyệt chật hẹp, hôn vào một bên cổ Choi Hyeonjoon và khuấy đảo bên trong. Choi Hyeonjoon đẫm nước mắt trước sự trêu đùa của cậu, anh chạm nhẹ vào dái tai của Jeong Jihoon. Tinh thần của anh trở nên hỗn loạn vì khoái cảm, cơ thể di chuyển lên xuống như thể đang chìm trong dòng nước ấm áp, anh cắn vai của Jeong Jihoon, ậm ừ khe khẽ và lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa, eo và bụng dưới căng như dây đàn.

"...Anh muốn gì?", Jeong Jihoon cố ý dùng môi hôn khẽ lên đôi tai đang run rẩy của Choi Hyeonjoon, sờ nhẹ rồi rời đi, sau đó lại day cắn một chút, "Không nói thì làm sao em biết được."

Choi Hyeonjoon rên rỉ, không biết có nên khóc hay không, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương bị mèo lớn ôm chặt, mặt đỏ bừng không nói nên lời, nước từ phía sau chảy ra. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhẹ nhàng lắc mông, cọ sát vào đùi của Jeong Jihoon vẫn còn đeo vòng chân chưa tháo, nước chảy ra làm ướt vòng chân bằn da lạnh ngắt. Nhưng vẫn chưa đủ, Choi Hyeonjoon ậm ừ với đôi mắt đỏ hoe, hôn nhẹ lên má Jeong Jihoon, nhẹ nhàng cắn nhẹ rồi liếm, ý tứ không thể rõ ràng hơn, trong sáng và phóng đãng.

Jeong Jihoon bị anh quấy rầy đến phát điên, ôm chặt lấy eo anh và  đâm vào mạnh mẽ, dữ dội đến chết người. Choi Hyeonjoon phát ra một tiếng rên khe khẽ, hoàn toàn thỏa mãn, khoái cảm lan ra dọc xương cụt đến từng đầu ngón tay, anh cảm giác từng ngóc ngách trên cơ thể đều tràn ngập khoái cảm, đến mức anh gần như bị nổ tung. Ngón tay thon dài của Jeong Jihoon kẹp chặt mông của anh, một chút thịt mềm mại từ giữa các ngón tay tràn ra, trông rất vô tư và trẻ con, con mèo nhéo nhẹ vài cái nữa, tâm tình rất tốt, khiến Choi Hyeonjoon hét lên mấy tiếng, ngẩng đầu thở hổn hển như không thể chịu nổi nữa.

Quá mạnh và quá nhanh đến nỗi trong mắt Choi Hyeonjoon gần như chỉ còn một màu trắng xóa, Jeong Jihoon nhéo anh một cái, dương vật của cậu mạnh mẽ ra vào huyệt đạo đang căng cứng, chất lỏng chảy ra lấp lánh trên vòng chân, trượt dọc theo đùi xuống tấm ga trải giường màu xanh xám. Anh cảm thấy bụng mình sắp bị đẩy đến biến dạng, Choi Hyeonjoon nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, ngước mắt nhìn Jeong Jihoon, đôi mắt ngấn lệ cầu xin sự thương xót, nhưng anh không biết hành động ngây thơ và ngớ ngẩn như vậy chỉ khiến đàn ông trở nên điên cuồng hơn. Jeong Jihoon gần như ngay lập tức bị anh quyến rũ, cậu tóm lấy eo anh và ra vào mãnh liệt mà không chút do dự, từng va chạm khiến mông của Choi Hyeonjoon tê dại. Chiếc chuông trên cổ anh gần như bị lóa mờ dưới ánh đèn, tiếng leng keng thực sự còn lớn hơn âm thanh ám muội dưới thân.

Choi Hyeonjoon lại đỏ mặt, giống như bị dị ứng, anh dùng ngón tay cào lên tấm lưng cơ bắp của Jeong Jihoon, khắc từng vết xước, giọng nói vừa dính vừa mềm, thậm chí cả việc xin xỏ con mèo này cũng gần như không thể. Anh hít một hơi trước những cú thúc như vũ bão và rên rỉ khi cố gắng kéo chiếc chuông quá trong sáng và dâm dục này ra, nhưng Jeong Jihoon đã vặn cổ tay anh và giữ chặt nó ở phía sau.

Anh gần như chìm đắm trong làn sóng khoái cảm dâng trào, không thể nói rõ ràng, anh gọi tên của Jeong Jihoon như một đứa trẻ nịnh nọt và quyến rũ, ôm cổ Jeong Jihoon di chuyển lên xuống, những điểm nhạy cảm bị xuyên xỏ làm anh gần như mất trí, hậu huyệt co lại để lấy lòng kẻ xâm nhập, bản thân anh cũng đã thè đầu lưỡi và thở hổn hển, hoàn toàn bị chơi đến mức điên loạn, điều này khiến cho Jeong Jihoon không kìm được dục vọng, ra vào mạnh hơn, giống như một con mèo, cậu liếm và hôn con thỏ trong lòng để an ủi.

Cuối cùng khi cậu xuất tinh, Choi Hyeonjoon mệt mỏi đến không mở mắt được, anh đặt tay lên bụng dưới, mơ hồ cảm nhận cơ thể anh đầy đặn và căng trướng, Choi Hyeonjoon ôm chặt lấy cậu, nằm trên ga trải giường đã bị vấy bẩn, dịu dàng vuốt nhẹ lưng anh, hôn một cái rồi hôn thêm một cái, con mèo hư đã trở thành con mèo ngoan, rất ngoan ngoãn và hài lòng.

Choi Hyeonjoon tựa hồ đang muốn nói cái gì, Jeong Jihoon ghé tai vào nghe anh thì thầm: "Anh thích, anh thích, anh thích Jihoonie nhất."

Ngày hôm sau, Jeong Jihoon nhìn thấy ở phần bình luận có người hỏi, trong phòng của Choi Hyeonjoon có giấu cái gì?

Cậu cắn môi cười thầm, chuyển sang tài khoản phụ trả lời lại.

"Tất nhiên là đang giấu một con mèo rồi ^^."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro