Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONESHOT

Note: Dòng thời gian sau trận chung kết LCK mùa Hè và trước Chung kết thế giới 2024.

----------

Summary:

Jeong Jihoon nghĩ rằng điều đó cũng sẽ hiệu quả với Choi Hyeonjoon. Cậu nghĩ, việc phớt lờ Hyeonjoon sau trận chung kết sẽ khiến anh van nài sự chú ý của mình giống như cách những người khác đã từng làm.

----------

너 아니면 누구겠어
자주 말해줄 걸 그랬어
I won't never ever gonna lose you
그랬던 나만 바보 됐어

~ Bang Yedam - Fallin' ~

----------

Hyeonjoon cuối cùng cũng có đủ năng lượng để đứng dậy sau khi cửa phòng bị gõ liên tục khoảng năm lần, anh rên rỉ khi lưng mình kêu răng rắc vì đã nằm bất động quá lâu (nằm trên giường và nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng tinh).

"Đợi một chút nhé!" - anh lật đật mang dép vào để ra mở cửa, nghĩ rằng có thể là quản lý hoặc Hwanjoong, hoặc ai đó tương tự. Anh không nghĩ nhiều về việc... "Ah, em làm gì ở đây?" Jihoon đang đứng ngay trước cửa, cười ngốc nghếch trong chiếc áo phông trắng, cardigan đen khoác hờ trên vai và quần đồng phục của GenG.

Anh chớp mắt, một lần, hai lần, nghiêng đầu nhìn chàng trai cao hơn một chút. "Em nhớ anh quá, hyung~~" - vị khách không mời bước vào một chút và vụng về ôm lấy người lớn tuổi hơn, vòng tay dài quàng quanh vai Hyeonjoon.

Được rồi, trước tiên, làm sao mà Jihoon có thể vào ký túc xá được nhỉ? Chắc chắn là nếu Wangho hyung biết, anh ấy sẽ không để cửa mở? À, trừ khi? Hyeonjoon chỉ khẽ nhún vai: "Em vào ký túc xá bằng cách nào?"

Cậu không trả lời ngay lập tức, chỉ tiếp tục ôm lấy người nhỏ hơn một chút ở trước mặt mình. Ký túc xá khá vắng vẻ, có lẽ vì mọi người đều đã về nhà hoặc họ đã có kế hoạch riêng trong khi Hyeonjoon thì không. Vì vậy, anh chỉ quyết định ở lại ký túc xá cả tuần.

"Wangho hyung đã nói cho em mật khẩu khóa cửa", Jihoon cứ dụi vào cổ Hyeonjoon khiến anh cảm thấy ngứa ngáy vì tóc của Jihoon chạm vào cổ mình, "Anh ấy đã về Seoul, em gặp anh ấy ở hành lang của tòa chung cư."

"Wangho hyung đã nói cho em mật khẩu sao?"

"Thực ra, em đã cầu xin anh ấy" - Jihoon lẩm bẩm trả lời, không rõ ràng có lẽ vì cậu đột ngột cảm thấy xấu hổ. Đối với Jihoon, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình cần phải chủ động tìm đến ai đó. Bởi vì mọi người sẽ luôn ở bên cậu. Cậu đã quen với việc có người xung quanh mình, đúng hơn là quen với việc mọi người sẽ chủ động tìm đến cậu. Khi nhận ra điều đó không hiệu quả với người mà cậu hết lòng yêu thương, tâm trí cậu trở nên hỗn độn.

Cậu đã nghĩ, cậu nghĩ, rằng Choi Hyeonjoon sẽ giống như những người khác. Cậu nghĩ, việc phớt lờ Hyeonjoon sau trận chung kết sẽ khiến anh van nài sự chú ý của mình giống như cách người khác đã từng làm. Nhưng Jeong Jihoon thật là một kẻ ngốc nghếch, ngoài LOL. Khi cậu nhận ra rằng điều đó không có tác dụng gì đối với bạn trai của mình, cậu cảm thấy bối rối. Bực bội. Tại sao anh Hyeonjoon lại không tìm cậu? Tại sao anh Hyeonjoon không nhắn tin cho cậu? Tại sao? Liệu anh Hyeonjoon có yêu cậu không?

"Hm? Em không còn giận anh vì đã đánh bại em trong trận chung kết nữa à?", con mèo dài kêu lên một tiếng thở dài, rúc vào cổ của Hyeonjoon, vòng tay ôm chặt anh hơn, "Anh tưởng em giận anh. Em thậm chí còn không nhìn anh khi chúng ta cụng tay sau trận đấu, em cũng không trả lời tin nhắn của anh nên anh nghĩ em cần thời gian một mình..."

"Em xin lỗi", Jihoon cắt ngang những lời lảm nhảm của Hyeonjoon, buông lỏng vòng tay và nhìn vào mắt Hyeonjoon, "Em xin lỗi, em không có ý như vậy. Em đã khá tức giận với bản thân, em xin lỗi... Hyeonjoonie..."

Thấy anh không nói gì, cậu cắn môi dưới một chút vì do dự. "Em sẽ không làm vậy nữa, em hứa."

"Em hứa à?"

Jihoon đưa ngón út lên: "Em hứa." Sau đó, Hyeonjoon móc ngón út của mình vào ngón út của Jihoon. Nụ cười tinh nghịch lại nở rộ trên khuôn mặt của Jihoon, mắt cậu híp lại thành hình trăng lưỡi liềm và cậu lại vùi mặt vào cổ Hyeonjoon, ôm chặt anh hơn.

"Em yêu anh lắm, Hyeonjoonie." - cậu thì thầm.

Một lần nữa, Hyeonjoon không trả lời, mặc dù tai anh đã đỏ như gấc. Anh ôm lại Jihoon và vỗ nhẹ lưng cậu, "Chúng ta vào trong trước nhé...cửa vẫn đang mở mà...", Hyeonjoon thì thầm và nhận được một tràng cười từ người đang ôm anh. Cuối cùng, người đi đường giữa cũng buông Hyeonjoon ra để đóng cửa.

Trong lúc cười khúc khích, cậu nói: "Nhưng không có ai ở đây cả."

Điều này khiến Hyeonjoon nghiêng đầu. "Ừm, Wangho hyung đã về Seoul, đúng không? Về nhà đó. Hwanjoong, Dohyeon, và Geonwoo cũng vậy..."

Hyeonjoon vẫn đứng đó, đầu vẫn nghiêng. Não anh đã ghi nhận được tình hình này... 'Lý do tại sao nơi đây lại trống trải và yên tĩnh' chỉ đơn giản vì tất cả đồng đội của anh đều đi vắng. Jihoon như thể thấy được sự bối rối của anh, vì vậy cậu nắm lấy tay Hyeonjoon trước khi giải thích, "Wangho hyung đã nói với em khi em hỏi về mật khẩu cửa."

"Nhưng anh vẫn tò mò", Hyeonjoon đi về phía giường, nắm tay Jihoon và để cậu ngồi xuống bên cạnh anh, "Em đã làm gì để khiến Wangho hyung nói cho em mật khẩu vậy?"

"Không có gì cả!", Jihoon kêu lên, giọng cao hơn một chút so với bình thường, "Thật mà, em chỉ... em gặp anh ấy ở sảnh thôi... Em nghĩ anh ấy có kế hoạch đi nghỉ với đàn anh ở tầng trên, và em đã có kế hoạch đến thăm anh, và em chỉ, một cách tự nhiên..."

Trước khi Jihoon kịp hoàn thành lời giải thích của mình, điện thoại của Hyeonjoon reo lên. Cái tên "Han Wangho" hiện rõ ràng trên màn hình khiến cả hai nhìn nhau.

Hyeonjoon lại nghiêng đầu. Anh trả lời điện thoại một cách nhanh nhẹn, trong khi Jihoon trở nên chú ý hơn đến những gì Wangho sẽ nói với anh, "Alo?"

"Jihoon đã đến đó chưa?"

"Rồi? Anh nói cho em ấy mật khẩu cửa sao, hyung?"

Wangho cười khẩy: "Thằng khốn đó, kệ nó đi. Cẩn thận nhé, tự chăm sóc bản thân đi Hyeonjoon."

Vì Hyeonjoon bật loa ngoài, Jihoon cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện. Tai cậu trở nên đỏ ửng mặc dù Wangho không nói gì lạ lùng chỉ là...

"Thằng nhóc đó làm phiền anh suốt một tuần vì em không nhắn tin cho nó và đã hỏi tôi mật khẩu cửa ngay trước mặt SangHyeok hyung khiến anh không thể không cho nó biết. Xin lỗi, Hyeonjoonie, nếu em muốn có chút thời gian riêng tư thì hãy gọi cho Inkyu hyung để đuổi nó đi."

Thấy chưa, làm sao mà Han Wangho lại dễ dàng bỏ qua chuyện này, đúng không?

"Oh", Hyeonjoon muốn cười, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới Jeong Jihoon đến vậy sao? "Được rồi, hyung, cảm ơn anh. Chúc anh có một buổi hẹn hò vui vẻ."

"Đó không phải là một buổi hẹn hò!"

Hyeonjoon cúp máy rồi nhận ra tai của Jihoon đã đỏ rực.

"Chả nhẽ việc anh không nhắn tin cho em tệ đến mức em phải làm phiền đến cả Wangho hyung à?"

Thay vì trả lời, Jihoon lập tức phát ra một tiếng rên rỉ. Cậu dựa sát vào người Hyeonjoon, vòng tay quanh eo anh và vùi mặt vào bụng anh.

"Nghiêm trọng đến vậy sao? Em nhớ anh đến mức đó à?" - Giọng Hyeonjoon có vẻ nhẹ nhàng như thể không có chút châm biếm nào, nhưng chắc chắn mặt của Jihoon đã trở thành một quả cà chua đỏ bừng vào lúc này.

Cậu không thể không kéo Hyeonjoon lại gần hơn bằng cách siết chặt vòng tay quanh eo anh và gật đầu.

"Em sẽ ở lại đây qua đêm chứ?"

Jihoon không trả lời, mặc dù cậu nhìn lên và thấy Hyeonjoon đang chăm chú nhìn vào đầu cậu trong khi tay đang vuốt tóc một cách vô thức.

"Vì không có ai ở đây, em có thể ở lại với anh và ngủ trên giường của Hwanjoong, anh nghĩ vậy?"

"Em có thể à?"

Jihoon trong mắt Hyeonjoon bây giờ nhìn như một chú mèo con. Nếu họ sống trong một thế giới kỳ diệu nơi mèo con có thể biến thành người, có lẽ Jihoon chính là phiên bản con người của Chovy. Hyeonjoon không thể không yêu cậu, người vẫn đang nằm trên đùi anh, ôm chặt eo anh, vì vậy anh gật đầu.

"Tuy nhiên, em không mang theo quần áo để thay."

"Tại sao em lại hành động như thể chúng ta có kích cỡ quần áo khác nhau thế?"

Jihoon cười ngượng ngùng, nới lỏng vòng tay quanh eo Hyeonjoon để cho anh đi lấy một bộ quần áo cho cậu. Là một cái quần caro có cùng họa tiết với cái Jihoon đang mặc, và một cái áo HLE ngẫu nhiên mà anh có.

"Đây, em có thể đi thay."

Jihoon gật đầu, cuối cùng đứng dậy và nhận lấy bộ quần áo mà Hyeonjoon đưa. Hyeonjoon theo cậu ra khỏi phòng, ngồi xuống bàn ăn. Anh lướt điện thoại để đặt đồ ăn, không nhận ra rằng Jihoon đã thay xong quần áo, và như một chú mèo bám người, cậu tựa cằm lên vai Hyeonjoon từ phía sau làm anh giật mình.

"Anh muốn đặt gì?"

"Anh vẫn đang tìm vài món đây", anh luồn một tay qua tóc Jihoon trong khi tay còn lại tiếp tục lướt ứng dụng giao đồ ăn, "Em có muốn ăn gì không?"

"Không đâu."

"Em đã ăn gì chưa?"

"Chút chút, sáng nay em đã lấy trộm salad của Siwoo hyung."

Hyeonjoon cười khúc khích: "Hay là mình đặt sau nhé? Em có đói không?"

"Không hẳn."

"Vậy thì đặt sau đi."

Jihoon kéo Hyeonjoon đứng dậy, đi về phòng ngủ và giờ đây họ đang nằm bên nhau, Jihoon vùi mặt vào ngực Hyeonjoon một lần nữa. Nghe nhịp tim đều đặn của Hyeonjoon so với nhịp tim đang đập nhanh của mình có lẽ là một trong những điều thoải mái nhất mà cậu từng làm trong đời, cậu điều chỉnh lại vị trí một chút. Hạ thấp hơn nữa để ôm chặt eo Hyeonjoon.

Hyeonjoon luôn tỏa ra mùi hương như một bông hoa tươi vừa cắt hòa với chút dịu nhẹ của hương gỗ, và Jihoon không thể ngừng thích mùi đó. Có vẻ như theo thời gian, cậu càng muốn để mùi hương của Hyeonjoon bao trùm xung quanh mình. Có lẽ cần phải lấy trộm nước hoa của anh? Hay mua xà phòng giống hệt như của anh? Đến lúc này, có lẽ cậu đã trở nên quá ám ảnh với sự hiện diện của người đang trong vòng tay mình.

Cậu có thể cảm nhận những ngón tay của Hyeonjoon đang lướt qua tóc mình, xoa xoa nó trước khi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cậu. Hyeonjoon không bao giờ muốn thừa nhận rằng anh thực sự khao khát sự hiện diện của Jihoon, biết chắc rằng cậu sẽ trêu chọc anh vì điều đó. Việc chuyển đến Hanwha sau vài năm bên nhau không phải là một lựa chọn dễ dàng, nhưng sâu trong trái tim, anh biết mình cần phải làm điều đó. Đó có lẽ là quyết định tốt nhất mà anh có thể đưa ra, để có thể đấu tranh với con quỷ lớn nhất trong lòng mình... là chính bản thân. Để không còn cảm thấy nhỏ bé trước bạn trai của mình; để chứng minh rằng anh xứng đáng với Jeong 'Chovy' Jihoon.

Biết rằng người hiện đang ôm mình không quá chặt nhưng lại khá chiếm hữu trong hơn nửa thập kỷ qua đã phát triển những cảm xúc và sự gắn bó nhất định với anh, với tư cách là Choi Hyeonjoon, anh cảm thấy an toàn và thoải mái khi bên cạnh cậu, nhưng với tư cách là Doran, đôi khi anh cảm thấy mình rất nhỏ bé.

Bao nhiêu lần những người xung quanh nói rằng anh đủ sức đứng bên cạnh Chovy, thì cũng chính là số lần anh cảm thấy mình không xứng đáng. Chiến thắng mà anh có được sau khi rời GenG có lẽ là một trong những lần anh cảm thấy mình cuối cùng cũng đã xứng đáng với vị trí đó, nhưng rồi đột nhiên, người mà anh muốn chứng minh rất nhiều điều lại tránh xa anh. Phớt lờ anh, nếu Hyeonjoon là Jihoon, có lẽ anh cũng muốn có một chút thời gian ở một mình. Vậy nên anh đã để mặc nó, để số tin nhắn trong kakaotalk của mình dần biến mất mà không có hồi âm.

Người lớn hơn hơi động đậy, cúi người để có thể đặt tay lên khuôn mặt Jihoon, làm cậu nhìn lên. Jihoon trông thật đẹp, lúc nào cũng như vậy trong mắt Hyeonjoon. Người khiến anh cảm thấy như mình có thể đổi cả thế giới để được ở bên cậu, người khiến anh không bao giờ cảm thấy cần phải tự bảo vệ bản thân, vì Jihoon chắc chắn sẽ làm điều đó thay anh.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Jihoon ở giữa lòng bàn tay mình, những đường nét giống mèo trên khuôn mặt cậu tỏa sáng rực rỡ, nhất là hai cái má bư đáng yêu của cậu. Anh quét mặt nhìn toàn bộ gương mặt của Jihoon với sự tập trung như thể cậu có thể tan biến bất cứ lúc nào.

"Có gì trên mặt em à?"

Hyeonjoon cười khúc khích, lắc đầu trước khi cúi xuống chạm môi với Jihoon trong một nụ hôn nhẹ.

"Oh, anh chỉ muốn hôn em thôi sao?"

Một nụ cười tinh nghịch nở rộ trên gương mặt điển trai.

Giờ thì Hyeonjoon là người cảm thấy bối rối trước sự táo bạo bất ngờ mà anh vừa thể hiện, anh nhanh chóng thả mặt Jihoon ra. Vươn mình thoát ra khỏi vòng tay lỏng lẻo của Jihoon, và tất nhiên, Jihoon không muốn buông ra, nên cậu kéo Hyeonjoon lại gần hơn. Ngẩng đầu lên hôn Hyeonjoon một cái, làm cho người lớn tuổi càng đỏ mặt hơn.

Và đó chính là cảnh tượng mà Jihoon thích ngắm nhìn nhất.

Cậu lại làm điều đó một lần nữa, thêm một cái hôn, thêm một cái chạm môi, thêm một nụ hôn làm Hyeonjoon phải kêu ca, yêu cầu cậu dừng lại. Má cậu nóng bừng, và đau vì cười quá tươi, nhưng Choi Hyeonjoon dễ thương quá! Vì vậy, cậu không thể ngừng việc chiều chuộng Hyeonjoon bằng những nụ hôn khắp mặt anh.

"Jihoon à, dừng lại... Jeong Jihoon", người lớn hơn giữ lấy khuôn mặt Jihoon trong lòng bàn tay, "Dừng lại."

Jihoon, vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, gật đầu rồi chôn mặt vào hõm cổ Hyeonjoon ngay sau đó.

Tuy nhiên, Hyeonjoon lại kéo cậu lên, xóa đi khoảng cách của họ khi anh đặt môi lên môi Jihoon, trong mọi cơn mưa pháo hoa mà Jihoon từng thấy trong đời, có lẽ đây là cái sáng nhất, rực rỡ nhất. Cậu thở nhẹ trong nụ hôn trước khi đặt tay lên quai hàm của Hyeonjoon để giữ cho nó sâu hơn.

Đây không phải là kiểu trêu chọc mà Jihoon thường hay làm,cũng không phải sự thất vọng mà Hyeonjoon sẽ biểu lộ khi đội của anh thua, thậm chí không phải là kiểu nồng nhiệt mang đầy dục vọng. Nó diễn ra chậm rãi, không chút vội vàng, một nụ hôn có thể xoa dịu tâm hồn. Loại an ủi mà họ luôn khao khát.

Người lớn hơn rút lui trước, trong trạng thái mơ màng anh nhìn vào nụ cười vẫn chưa phai nhạt. Tại sao Jihoon lại thích cười đến vậy? Anh vô thức để ngón tay mình lướt trên khuôn mặt đang mỉm cười của Jihoon trong khi cậu nhắm mắt lại để cảm nhận ngón tay anh nhảy múa trên mặt mình.

"Anh cần phải làm gì để thực sự xứng đáng với em?" - Hyeonjoon lẩm bẩm, đủ rõ để Jihoon từ từ mở mắt và bắt lấy ngón tay của Hyeonjoon.

Cậu nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Hyeonjoon, một sự kết hợp hoàn hảo. "Yêu em", Jihoon hôn lên tay Hyeonjoon một cái trước khi áp vào má mình, "Yêu em, với em thế là đủ rồi."

Hyeonjoon mỉm cười đáp lại: "Anh yêu em."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro