Chương 23: Thêm chút ớt nữa
Editor: Tư Hạ ( @GiangMinh768 )
Beta: Đậu ( @vtzphuong00 )
Đăng bởi: Hello Team - Huỳnh (@tqn_Sin_cheocheo)
Designer: Chồn ( @bananamyu )
CHƯƠNG 23: Thêm chút ớt nữa
Theo lý thuyết, Đồng nên phản bác lại: Dựa trên luật pháp, hiện tại hai ta không có quan hệ, tôi mới không phải người của anh.
Nhưng hắn không có nói, nhìn Hoắc Tri Hành cười.
Hoắc Tri Hành nói: "Em làm rất tốt, có thể trói hắn lại."
"Là anh dạy tốt." Lúc Đồng Thu mới cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, dưới sự thuyết phục tận tình của chồng cảnh sát học mấy chiêu phòng thân, lúc đó Đồng Thu còn nói bản thân không cần, nhưng Hoắc Tri Hành vô cùng nghiêm khắc, thỉnh thoảng anh sẽ kiểm tra và lôi kéo đối phương luyện một chút.
Không nghĩ tới, mấy chiêu này được sử dụng vào hôm nay, khi mông Đồng Thu bị ngã đau, đột nhiên nhớ tới.
Đồng Thu đắc ý nhíu mày: "Thế nào không làm anh xấu hổ chứ?"
"Không hổ là 'gia đình cảnh sát tốt nhất'". Hoắc Tri Hành cực thích bộ dáng này của Đồng Thu, như ngửa đầu cùng anh đòi phần thưởng, nếu không có người ngoài, anh thật sự muốn hôn hắn một cái.
"Sư phụ, mang về sở chứ?" Triệu Hòa Vũ xách áo Phương Bách Thành, sức sống tràn đầy mà cắt đứt việc sư phó và sư mẫu đang nói chuyện yêu đương.
"Đúng, mang về thẩm vấn." Hoắc Tri Hành quay đầu "Sách" một tiếng, đối với Phương Bách Thành nói: "Lần trước tôi có phải đã nói với anh, tránh xa em ấy? Anh muốn bị nhốt mấy ngày mới vui đúng không?"
"Các anh có quyền gì giam giữ tôi?" Phương Bách Thành chất vấn, hoàn toàn không cảm thấy bản thân có vấn đề: "Anh đây là lạm dụng quyền hạn! Tôi có thể tố cáo anh!"
"Được được được, trước khi anh tố cáo tôi, tôi phải nói với anh một chút, theo dõi rình coi người khác nếu Đồng Thu không học mấy chiêu, không đối phó được anh, có phải anh sẽ trực tiếp cường bạo em ấy hay không hả?"
Đồng Thu vỗ hắn một cái: "Nói cái gì đó!"
Hoắc Tri Hành kéo tay hắn, hướng về phía Phương Bách Thành nói: "Ai biết được chứ, thật đúng là tài năng thì không có, gan lại rất lớn."
Anh xoay qua nói với Triệu Hòa Vũ: "Mang đi!"
Triệu Hòa Vũ vì sư mẫu trừ hại, tâm tình tốt vô cùng, xách Phương Bách Thành đi.
"Em có cần đi với các anh không?" Đồng Thu còn dựa vào tường, khi nhìn về phía Hoắc Tri Hành trở thành người ôn nhu như nước.
Hoắc Tri Hành đưa thắt lưng cho hắn, làm trò trước camera nói: "Trước tiên thắt lên, đúng là phải đi một chuyến, đợi lát nữa anh đưa em về."
Đồng Thu thắt dây lưng, đi theo Hoắc Tri Hành, trong lòng nói tuy đã giải quyết một người phiền toái là chuyện tốt, nhưng hắn về sớm không phải vì đối phó với Phương Bách Thành, cũng không phải là vì gặp Hoắc Tri Hành, mà là vì bôi thuốc đó!
Sờ sờ hộp thuốc mỡ trong túi, cảm thấy mông đau rát, như bỏ một cân ớt đỏ vào bên trong.
Đồng Thu đi theo Hoắc Tri Hành tới đồn công an, những cảnh sát ở đó vừa thấy hắn mỗi người đều tới chào hỏi.
Phương Bách Thành vừa thấy thế này, sắc mặt tái xanh, Triệu Hòa Vũ không cho hắn ngồi, bắt ngồi xổm dưới đất giải thích.
"Tôi không có gì để nói." Phương Bách Thành liếc mắt nhìn Đồng Thu đang ngồi ăn bánh uống trà, nói: "Các anh bắt tôi, tôi có thể kiện các anh."
Triệu Hòa Vũ liếc hắn: "Anh bạn, sư...thầy Đồng là người bị hại còn chưa nói muốn kiện anh, anh lại muốn kiện ngược lại hả! Cảm thấy chúng tôi không có chứng cơ bắt anh đúng không? Có muốn xem camera tiểu khu hay không? Tôi thấy mấy chuyện lén lút như này anh làm không ít rồi đi?"
Phương Bách Thành không lên tiếng.
Đồng Thu lúc đầu không muốn ngồi, mông đau muốn chết, cũng oán người trước mặt, nhưng người trước mặt - cảnh sát Hoắc như không hề phát hiện, không chỉ kéo hắn ngồi xuống, ngoài ra còn có tư thế lôi kéo hắn nói chuyện trên trời dưới đất.
Trò chuyện thì trò chuyện đi, dù sao cũng phải ghi chép.
Nhưng Đồng Thu chỉ hy vọng nhanh lên một chút, hôm nay hắn không muốn cùng chồng cũ nói chuyện ve vãn lẫn nhau.
Hoắc Tri Hành trước quy củ mà ghi chép cho hắn, sau lại quan tâm hắn có bị thương không.
Đồng Thu muốn nói Phương Bách Thành không có làm hắn bị thương, ngược lại chính là cảnh sát Hoắc đêm qua gây không ít tai họa cho hắn.
Nhưng Đồng Thu chỉ cắn môi, không nói.
Trong sở cảnh sát đa số mọi người không biết hai người ly hôn, thấy hắn tới, còn tưởng rằng là người nhà tới thăm.
Hai người cũng không giải thích, để bọn họ tiếp tục hiểu lầm.
"Phương Bách Thành xử lý như thế nào?" Đồng Thu hỏi.
"Vậy em muốn xử lý như thế nào?" Hoắc Tri Hành cười hỏi hắn: "Kiện hắn?"
"Ai, thôi đừng, giáo dục lại là được rồi, em đoán sau hôm nay có thể hắn không muốn trêu chọc em."
Hai người ở bên này nói chuyện, trước cửa có tiếng của một cô gái: "Anh Hoắc có ở đây không?"
Bọn họ dựa theo thanh âm nhìn sang, Triệu Hòa Vũ mở miệng trước: "Ai u, lại tới rồi!"
Đồng Thu nhìn thoáng qua Triệu Hòa Vũ, vừa nhìn cô gái, rất xinh, trắng nõn, tóc dài, tổng kết lại là một mỹ nữ.
Cô thấy Hoắc Tri Hành liền chạy tới bên này.
"Anh Hoắc, hôm qua không thấy anh." Cô đem hai cái túi bỏ trên bàn: "Em đã nói phải cảm ơn anh thật tốt, đây là quà cảm ơn."
Đồng Thu vẫn nhìn cô, suy nghĩ cô gái này là ai.
"Ai u, anh đang bận hả, xin lỗi, em không có chú ý." Cô từ trong túi lấy ra một hộp giữ ấm, đặt vào tay Hoắc Tri Hành: "Món sủi cảo này em tự làm, nghĩ các anh có thể bận rộn chưa ăn gì, cố ý chuẩn bị đưa tới cho các anh."
Cô gái đem phần của Hoắc Tri Hành đặt ở bàn hắn, lại đặt đôi đũa phía trên: "Không làm phiền nữa, anh làm việc đi."
Cô mang theo phần sủi cảo khác tìm một bàn trống đặt lên: "Có đói hay không? Cho các anh sủi cảo này."
Chỉ một câu, những cảnh sát đang đói trực tiếp vọt tới.
Đồng Thu cười khanh khách nhìn Hoắc Tri Hành, cười đến mức Hoắc Tri Hành da đầu tê dại.
"Đói bụng không?" Đồng Thu thân thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt ở trên bàn, lòng bàn tay nâng cằm, mặt mang nụ cười mà nói: "Ăn đi."
Không đợi Hoắc Tri Hành nói, Đồng Thu lại nói tiếp: "Làm cảnh sát thật tốt, còn có cô gái xinh đẹp chuẩn bị sủi cảo."
"Em như thế nào không có may mắn này." Đồng Thu nói: "Đám học sinh kia chỉ biết gây phiền toái cho em."
Hoắc Tri Hành ngồi trên ghế dựa nhích lại gần, cũng cười: "Sao lại có mùi dấm nồng nặc thế này, cũng đúng, ăn sủi cảo phải ăn chung với dấm."
Đồng Thu 'hừ' một tiếng, hỏi anh: "Sao trước đây em không biết anh được yêu thích như thế?"
Đây thật sự là ghen.
Hoắc Tri Hành phát hiện Đồng Thu khá dễ hiểu nhưng lại thích ăn dấm, trước đây tại sao hắn không nhận ra chứ?
Đôi khi ăn chút dấm không ảnh hưởng gì nhiều, còn có lợi cho sức khỏe, có lợi cho việc thúc đẩy tình cảm.
"Anh vẫn luôn được yêu thích." Hoắc Tri Hành nói không biết ngượng: "Em không đến nên không biết, đôi khi có các chàng trai cô gái có thể đạp gãy cửa để vào."
Đồng Thu cười ra tiếng: "Anh rất đẹp a!"
Hai người nhìn nhau cười, gọi là dày đặc tình ý.
Đang cười, cô gái kia tới đây, cẩn thận đứng ở bên cạnh Đồng Thu nói: "Cái kia, em nghe nói anh là chồng của anh Hoắc?"
Đồng Thu sửng sốt một chút, nhìn về phía Hoắc Tri Hành, không biết nên trả lời thế nào.
"Có việc gì sao?" Hoắc Tri Hành nói: "Em ấy đã có chủ, cô đừng đánh chủ ý tới em ấy."
Cô gái ngượng ngùng nhìn Hoắc Tri Hành: "Anh Hoắc anh đang nói gì đó?"
Cô cười cười lại đưa tới một hộp giữ ấm: "Em từ đám sói đói kia cướp về."
Đồng Thu có chút xấu hổ nhận, bản thân lúc nãy còn mới ăn dấm chua giờ lại nhận sủi cảo của người ta, da mặt hắn đúng là vô cùng dày.
"Đừng khách khí, ha hả." Cô gái nói: "Em ở phòng khám đối diện, mấy hôm trước có người đến chỗ chúng em gây chuyện, buổi tối cũng chỉ có mấy cô gái ở, khiến bọn em sợ hãi, anh Hoắc trực tiếp mang người qua bắt bọn họ, hôm nay em cố ý tới đây cảm ơn anh ấy."
"Sao không cảm ơn anh chứ?" Triệu Hòa Vũ ngậm sủi cảo đi lại: "Là anh phát hiện trước, kêu sư phụ tới."
Đồng Thu cười, nhận lấy hộp đựng đồ ăn nói tiếng cảm ơn, cô gái và Triệu Hòa Vũ đang mải cãi nhau, Hoắc Tri Hành hỏi Đồng Thu: "Còn ghen sao?"
"Em ghen ?"
"Không phải, anh hỏi em, ăn sủi cảo có muốn thêm dấm hay không?"
Đồng Thu thẹn quá hóa giận, kết quả ăn luôn hộp sủi cảo của chồng cũ.
Đồng Thu và Hoắc Tri Hành từ đồn công an ra cảm thấy tâm tình tốt có thể trị bách bệnh, lúc đầu cái mông cực kỳ đau, náo loạn một hồi, hình như cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Phương Bách Thành giao cho Triệu Hòa Vũ, Hoắc Tri Hành nói cho Đồng Thu biết không cần quan tâm, sẽ giáo dục lại tư tưởng của hắn thật tốt.
Đồng Thu cũng thật sự không muốn quan tâm, tốt nhất người nọ sau này đừng lắc lư trước mặt mình, rất dọa người.
Hoắc Tri Hành đưa hắn trở về, nhưng đi bằng xe cảnh sát thì không thích hợp, trong sân cũng không biết xe đạp của ai đặt ở đó, Hoắc Tri Hành đi hỏi, lúc sau cầm chìa khóa xe đi ra.
"Đi thôi, đưa em về."
Đồng Thu đặc biệt muốn đỡ trán, mông hắn còn đau, lại phải ngồi vào phía sau xe đạp.
Suy nghĩ một chút, có phải nên mua xe hay không?
Hơn bảy giờ tối, bóng đêm dày đặc, đèn đường toàn bộ sáng lên, gió nhẹ buổi tốt thổi qua trên mặt Đồng Thu.
Hắn ngồi ở sau xe đạp, một tay đặt lên chân của mình, tay còn lại vòng qua thắt lưng Hoắc Tri Hành, trên người người kia còn mặc trang phục cảnh sát, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân cứ như là học sinh được chú cảnh sát đưa về nhà.
Nghĩ như vậy, lại có chút đáng yêu.
Đồng Thu nói: "Lần cuối em ngồi chỗ sau xe đạp là khi còn học tiểu học, ba đưa em đến trường."
"Sao? Anh đưa em về tuổi thơ, cảm thấy thế nào?"
Đồng Thu bị câu này néo lấy dây thần kinh, không rõ sao trái tim nhảy loạn, như là có nai con ở bên trong điên cuồng uống rượu và nháo nhào.
"Cũng tạm được." Đồng Thu len lén nhích người lén lút tựa trên người đối phương.
Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng Hoắc Tri Hành vẫn là chú ý tới.
Người chạy không nói, tùy ý người ngồi sau làm nũng, nhưng khóe miệng hơi giương lên, thả chậm tốc độ chạy xe.
Đồng Thu đột nhiên cảm thấy lãng mạn vô cùng, mặc dù hai người đàn ông hơn ba mươi chạy xe đạp có chút keo kiệt, nhưng hắn không quan tâm, bản thân vui vẻ là được rồi.
"Đúng rồi, có chuyện này muốn nói."
"Ừm, em nói đi."
Đồng Thu sờ sờ túi tiền, xác định 2 vé xem phim vẫn còn: "Hôm nay Phùng Khải Văn cho em hai vé xem phim vào tối mai, em cũng không tìm được người đi cùng, ngày mai anh rảnh không?"
Tác giả có lời muốn nói: Ta thật là đói.
Ta muốn ăn sủi cảo.
Thêm ớt nữa.
(Đậu: Thêm cho ít dấm nữa nè)
CHÚ Ý:
Truyện edit khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Đừng lấy công sức của team đi đăng nơi khác mà chưa có sự đồng ý của team.
- CẢM ƠN -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro