Chương 15: Tâm linh tương thông
Editor: Tư Hạ ( @GiangMinh768 )
Beta: Đậu ( @vtzphuong00 )
Đăng bởi: Hello Team - Huỳnh (@tqn_Sin_cheocheo)
Designer: Chồn ( @bananamyu )
CHƯƠNG 15: Tâm linh tương thông
Hoắc Tri Hành cảm giác bản thân cùng Hoắc Kiều tuy không phải anh em ruột, nhưng hẳn có tâm linh tương thông, vấn đề cô hỏi chính là vấn đề anh muốn biết.
"Em cảm thấy thế nào?" Hoắc Tri Hành học dáng vẻ của Hoắc Kiều, cũng nâng cằm cười híp mắt nhìn Đồng Thu.
Đồng Thu cảm giác như mình nhảy vào trong cái bẫy mà hai anh em này bày ra, cha mẹ Hoắc đều ở đây, hắn có thể nói cái gì?
"Còn anh, anh cảm thấy thế nào?" Đồng Thu cơ trí đem đề tài ném trở về cho Hoắc Trí Hành, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn lại đối phương.
"Đó chính là yêu." Hoắc Tri Hành cầm cái ly trước mặt Đồng Thu uống một hớp, sau đó quay đầu đối với mẹ anh nói: "Mẹ, còn đồ ăn chứ? Bận rộn cả đêm, con đói rồi."
Hoắc Tri Hành đi ăn cơm, Hoắc Kiều cùng Đồng Thu hai người tiếp tục tâm sự.
Hoắc Kiều nhìn thoáng qua, ba cô đang ở ban công chơi đùa với mấy cái cây, vì vậy hạ thấp giọng hỏi Đồng Thu: "Chị dâu cùng anh trai em, rốt cuộc là thật sự ly hôn hay là đang đùa?"
Đồng Thu mặc dù là một người ủng hộ chủ nghĩa khoa học, nhưng đôi khi cũng sẽ mê tín một chút, hắn cảm thấy trong thời gian có chuyện mừng nói về vấn đề ly hôn là chuyện không may, khoát khoát tay nói: "Chuyện này sau hãy nói đi."
Hoắc Tri Hành ăn cơm xong, mấy người liền bị mẹ Hoắc như lùa vịt kêu bọn họ nhanh chóng rửa mặt để đi ngủ sớm, dù sao sáng mai trời chưa sáng đã phải rời giường.
Đồng Thu đi vào phòng ngủ của Hoắc Tri Hành ở trước khi kết hôn, phòng ngủ không lớn, có một cái giường đôi nhỏ, hắn rửa mặt vào phòng là lúc Hoắc Tri Hành đang đứng ở trước bàn đọc sách lật album.
Đồng Thu đóng cửa lại đi tới, Hoắc Tri Hành cười nói: "Em xem, khi còn bé Kiều Kiều còn nói khi lớn lên sẽ gả cho anh trai, kết quả đâu?"
"Kết quả anh tìm một người đàn ông khác." Đồng Thu cười đứng bên cạnh cùng Hoắc Tri Hành nhìn ảnh chụp.
Hoắc Kiều lúc 3 tuổi đã tới Hoắc gia, bố và mẹ cô năm đó ngoài ý muốn qua đời, cả nhà thân thích không ai muốn nuôi cô, liền bị đưa vào trại trẻ mồ côi, khi đó mẹ Hoắc rất muốn có con gái, nhưng lúc sinh Hoắc Tri Hành ra cũng đã là một sản phụ lớn tuổi, thứ nhất khó thụ thai, thứ hai là dù thụ thai được nhưng có khả năng nguy hiểm, vì vậy đã đi nhận một đứa bé làm con nuôi.
Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu nói lúc Hoắc Kiều mới tới cái gì cũng sợ, mỗi ngày ôm mẹ anh khóc, mẹ anh đau lòng Hoắc Kiều, đi đâu cũng mang theo con gái.
"Thoáng cái, cô nhóc cũng đã đến lúc kết hôn."
Hai người đứng ở cạnh bàn lật hết mấy cuốn album, nhìn Hoắc Kiều từ nhỏ đến lớn, tự nhiên cũng thấy Hoắc Tri Hành.
"Anh khi đó thật đúng là béo." Đồng Thu nín cười chỉ vào tấm ảnh Hoắc Tri Hành mặc đồng phục trung học cơ sở nói: "Nhìn vào cái bụng nhỏ này."
"Đây không phải bụng nhỏ." Hoắc Tri Hành nói: "Cái này rõ ràng là bụng bự."
Đồng Thu bị chữ bụng bự chọc cười không ngừng: "Nhưng bây giờ không còn, cơ bụng của anh rất hấp dẫn."
Nói xong không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, sợ đối phương có cảm giác bản thân đang trêu chọc, nhanh chóng đi tới bên giường ý muốn đi ngủ.
Nhưng muốn đi ngủ, hắn lại lúng túng.
Thật là phải ngủ chung?
Hoắc Tri Hành khép lại album, quay lại trước một bước ngồi trên giường.
"Xấu hổ?" Hoắc Tri Hành ngửa đầu hỏi Đồng Thu không nhúc nhích đứng ở nơi đó "Em nếu cảm thấy không được tự nhiên, tôi ngủ trên sàn, không sao đâu."
"Đừng mà, để làm gì." Đồng Thu dù thật sự có ý đó, Hoắc Tri Hành nói như vậy hắn cũng không có khả năng kêu đối phương làm như vậy: "Mau ngủ đi, cũng trễ rồi."
Khom lưng cầm mền lên, sau đó nhìn cũng không nhìn Hoắc Tri Hành, trực tiếp chui vào trong chăn.
Hoắc Tri Hành ngồi ở một bên, cưỡng chế đè nén khóe miệng sắp vểnh lên, một lúc lâu mới miễn cưỡng thu hồi được bộ dáng đắc ý, để cho mình nhìn không giống một con sói.
Anh đứng lên tắt đèn, lên giường.
Hai người trước đây có ngủ chung giường nhưng đắp 2 chăn, nhưng hôm nay lại ngủ trong một cái chăn, giường và chăn lại không lớn, như thế nào coi chừng cũng sẽ khó tránh khỏi tứ chi tiếp xúc.
Không nói trước khi ly hôn hai người đã lâu chưa làm qua, chính là sau ly hôn đã hơn hai tháng, trừ ngày đó Hoắc Tri Hành hôn trên trán ra, hắn ngay cả đàn ông cũng không chạm.
Lúc này, cơ thể hai người vô tình đụng chạm khiến cả người hắn như bị điện giật, nơi đó nào nửa phần buồn ngủ cũng không có.
Nhớ tới cuộc nói chuyện của hắn với Sở Dao, cô nói cô bấm ngón tay tính toán, tuần này hắn có một hồi trên giường chơi đùa.
Đúng là bị cô nói trúng, chỉ là đùa trên giường này không quá giống với cảnh đó, khác rất nhiều.
Đồng Thu căn bản không ngủ được, lại không dám xoay người lộn xộn, chỉ sợ bại lộ mình đã cứng, hắn thực sự không nghĩ rằng lại cùng chồng cũ ngủ chung và thậm chí còn nổi lên phản ứng, hắn hỏi bản thân: Nếu như bây giờ Hoắc Tri Hành nhào lên muốn làm, vậy nên làm hay không?"
Đồng Thu xoắn xuýt một trận, nhưng người bên cạnh vậy mà một chút ý tứ muốn nhào lên cũng không có.
Xoắn xuýt vô dụng rồi.
Hắn trong bóng đêm nhìn lén Hoắc Tri Hành, phát hiện người này thật sự là chính nhân quân tử, một chút dấu hiệu xao động cũng không có.
Nghĩ như vậy, Đồng Thu lại có chút giận, cùng mình ngủ chung cái giường đắp chung cái chăn nhưng không nghĩ muốn cùng với mình làm cái gì cái gì đó, rốt cuộc là bản thân không còn sự quyến rũ hay là đối phương không còn hứng thú?
Hắn cảm giác bản thân đặc biệt đáng thương, đồng thời cũng cảm thấy Hoắc Tri Hành đáng thương.
Ở nơi đó lạnh lẽo thê thảm ưu sầu một lúc lâu Đồng Thu rốt cuộc bắt đầu mệt chỉ muốn ngủ, nhưng mà, lúc hắn sắp ngủ, người bên cạnh đột nhiên trở mình, đem hắn ôm vào trong lòng.
Đồng Thu giật mình thức dậy, trợn tròn mắt tim đập như đánh trống, thân thể hắn căng thẳng, theo bản năng nghĩ: Ngọa tào(1), tới.
(1)Ngọa tào: Một câu chửi thề
Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng Đồng Thu quả thật có chút chờ mong 'chơi đùa trên giường', phản ứng đã cố gắng đè xuống bị Hoắc Tri Hành ôm một cái lại nóng lên.
Đồng Thu cảm giác bàn chân đều kêu la 'Tới đi, tới đi! Dùng sức mà làm tôi!", nhưng không dám biểu hiện quá kích động, như thế khiến hắn nhìn rất lố bịch.
Hắn đưa lưng về phía Hoắc Tri Hành, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở vị trí đối phương đụng vào, còn cảm giác được người nọ hôn một cái sau cổ, trong nháy mắt hắn như bị điện giật, cả người tê dại, thất tình lục dục (7 thứ tình cảm, 6 việc ham muốn) các giác quan toàn bộ được mở ra.
Hắn nghe thấy Hoắc Tri Hành hỏi: "Có thể không?"
Thanh âm đối phương rất thấp, giọng nói trầm thấp khàn khàn cực kỳ gợi cảm khiến cho linh hồn nhỏ bé của Đồng Thu như nhẹ nhàng mà bay ra, cảm thụ được thân thể đối phương lúc này biến hóa, thật sự làm sao?
Thích hợp sao?
Đồng Thu bắt đầu xoắn xuýt.
Đây là chồng trước của hắn, không phải là tùy tiện tình một đêm.
Đồng Thu rất khát vọng một hồi tình dục vui sướng, nhưng lại rất mâu thuẫn, diễn là diễn, đó là diễn cho cha mẹ nhìn, thật muốn làm, quan hệ giữa hai người sẽ càng không rõ ràng.
Huống chi, Hoắc Tri Hành kỹ thuật bản thân cũng không phải chưa thử qua, hiện tại chờ mong cái rắm?
Đồng Thu trầm mặc rất lâu, không trả lời đối phương.
Hoắc Tri Hành cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là ôm đối phương, đến khi hô hấp đều đặn, khiến Đồng Thu cảm thấy hắn đã ngủ.
Chuyện đêm nay, không thể nói là vui sướng cũng không thể nói không thoải mái, ở trong lòng Đồng Thu vẫn là có một ranh giới, tựa như đối tượng tình một đêm là người xa lạ hay là người bên cạnh, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Hoắc Tri Hành nhích về phía trước từng chút, Đồng Thu liền cảm thấy hơi lúng túng, trong lòng như vậy nhưng cơ thể không thế, còn muốn lại gần hơn.
Đồng Thu sống không được thỏa mãn, thậm chí còn có chút tức giận.
Đêm khuya vắng người, không có người biết lửa giận trong lòng thầy Đồng cùng dục vọng đánh nhau, cuối cùng hắn ngủ, bởi vì trong lòng đấu tranh đến kiệt sức.
Đấu tranh cả một đêm Đồng Thu liền ngủ trước, sáng sớm khi mở mắt cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Hắn cùng Hoắc Tri Hành ở trong chăn ngủ cùng nhau, hai người như thân cây dây leo quấn lấy nhau, ôm chặt nhau ngủ.
Từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến ngón chân, tất cả đều dính vào nhau, mà bộ phận mỗi buổi sáng so với bọn họ tỉnh còn sớm hơn tự nhiên chào hỏi lẫn nhau.
Đồng Thu ngạc nhiên một lúc lâu, hắn ý thức được Hoắc Tri Hành còn chưa tỉnh, không biết hắn nên ngồi dậy hay vẫn tiếp tục giả bộ ngủ.
Dậy thì quá xấu hổ, không bằng giả bộ ngủ đi.
Vì vậy ở sáng sớm mùa xuân, thầy Đồng núp ở trong lồng ngực ấm áp của ai kia, một bên giả ngủ, một bên suy nghĩ không thuần khiết ở trong đầu miêu tả hình dạng cái ấy của chồng trước, thuận tiện trách cứ bản thân tối hôm trước bỏ qua cơ hội.
Nói thật, hắn thích cái đó của Hoắc Tri Hành lắm, chỉ tiếc rằng người này không có sử dụng tốt 'vũ khí', phí của trời.
Cuối cùng hai người là bị mẹ Hoắc gõ cửa mới dậy, gọi bọn hắn thức dậy, nói Hoắc Kiều đã sớm đi trang điểm.
Hoắc Tri Hành vừa mở mắt đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức xin lỗi Đồng Thu, cũng không biết là vì chuyện tối qua mà áy náy hay bởi vì cái gì.
Đồng Thu thức dậy một lúc lâu cũng đã kiến thiết tâm lý xong vô cùng 'rộng lượng' mà nói: "Không sao, muốn nói xin lỗi, tôi cũng phải xin lỗi anh."
Hai người đối mặt, có chút hứng thú.
Lúc nói lời này, Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu không buông đối phương ra, ôm nhau quấn quýt, một chút cũng không nhìn ra được bọn họ có gì không ổn.
Đồng Thu suy nghĩ, trước đây khi hai người là chồng chồng cũng ít ngủ chung cũng không thân mật như vậy.
"Thế nào?Tối hôm qua ngủ ngon không?" Hoắc Tri Hành hỏi.
Đồng Thu trong lòng nói: Anh hai à, anh cảm thấy sao? Cả đêm có vật chỉa vào anh, anh thử xem có ngủ ngon không!
"Tốt vô cùng" Đồng Thu am hiểu nhất là nghĩ trong lòng một đằng trả lời một nẻo: "Ấm áp lạ thường."
Hoắc Tri Hành nhìn hắn, cười ý vị thâm trường, sau đó buông Đồng Thu ra, rời giường.
Hoắc Tri Hành vừa rời đi, Đồng Thu lập tức cảm thấy trong chăn không còn ấm áp như vậy, vắng vẻ, cảm thấy không có tinh thần.
Hắn rốt cuộc ý thức được bản thân thật đúng là bị Sở Dao nói trúng, suốt ngày giả đứng đắn, kỳ thực căn bản là một kẻ trống rỗng đến chết, nếu không hắn làm sao nhìn thấy đùi của chồng trước cũng muốn đi tới sờ một chút chứ?
Trống rỗng đến điên rồi sao.
Đồng Thu hận đến mức nếu có thể hắn muốn đảo ngược thời gian, không cần nhiều, chỉ cần trở về đêm hôm qua là được, hắn không muốn làm người đứng đắn, rụt rè cái rắm, giờ thì xong.
CHÚ Ý:
Truyện edit khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Đừng lấy công sức của team đi đăng nơi khác mà chưa có sự đồng ý của team.
- CẢM ƠN -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro