Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09 - 10.

09.

qua năm mới, mùa xuân đang đến gần. lại thêm vài cơn mưa phùn lất phất và một vài cơn gió dữ, vùng đất biên giới cuối cùng cũng có thể hy vọng về sự ấm áp. hoàng nhân tuấn phó mặc sự may mắn của bản thân cho thế giới băng tuyết này, nếu như vậy kỳ thì nghỉ đông sẽ được kéo dài hơn. ngược lại, nó cũng chẳng hề nhàn rỗi gì cho cam, sau khi làm xong bài tập, hoàng nhân tuấn đi vào phòng bếp nhìn cháo trong nồi, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ người trong nhà tan làm về rồi cùng nhau ăn cơm tối.

cha mẹ là người tan làm trước, mẹ vào bếp cùng với hoàng nhân tuấn chuẩn bị bữa tối, trong lúc đó bà còn không quên dặn dò con trai mấy câu về chuyện phải làm cho xong bài tập về nhà: "sắp hết kỳ nghỉ rồi, con cũng nên kiềm chế lại một chút, không được chểnh mảng chuyện học hành."

hoàng nhân tuấn một bên giúp đỡ thái thịt, một bên đáp: "con biết rồi mà, con không quên đâu."

"kỳ thi tuyển sinh đại học đang sắp đến rồi. mẹ không quan tâm là con nhà người khác có phải đều muốn quay về nhà máy để làm việc hay không, con nhất định phải tham gia vào kỳ thi." mẹ dừng lại công việc đang làm, nhìn hoàng nhân tuấn và thở dài, "con phải cố gắng vượt qua được kỳ thi này, nếu không con sẽ phải ở lại nơi đây mãi mãi."

"mẹ, con hiểu cả rồi." hoàng nhân tuấn nói đùa, "chẳng lẽ mẹ lại quên mất rằng con trai của mẹ đã đạt được hạng nhất trong kỳ thi cuối học kỳ sao? mẹ không cần phải lo lắng về điều đó."

mẹ hoàng nhân tuấn gõ lên trán nó và mỉm cười: "nhưng điều đó cũng đòi hỏi cả sự chăm chỉ nữa đấy. những gì mẹ nói với con đều là nghiêm túc. cũng vừa hay kịp lúc, tòa nhà ký túc xá của nhân viên đã sớm được xây dựng ngay khi mùa xuân bắt đầu, và những bộ điều hòa tản nhiệt sẽ được thống nhất lắp đặt đồng bộ, lần này khi con tham gia kỳ thi, con sẽ không còn cần phải chịu lạnh vào mùa đông nữa."

"nhanh như vậy đã sắp xong rồi ạ?" hoàng nhân tuấn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "có thể phân đến nhà của chúng ta sao?"

"ừm, một trong phòng ngủ và một trong phòng khách." mẹ trả lời.

hoàng nhân tuấn sửng sốt một mất lúc, sau đó nó chậm chạp phản ứng lại và hỏi: "một trong phòng ngủ và một trong phòng khách? vậy... trong nhà có bốn người, chúng ta sống như thế nào đây?"

"mẹ nói cha con đi hỏi xem nhà hàng xóm sắp xếp như thế nào, bọn họ đều chia ra một gian phòng khách cho đám trẻ con ở, trong nhà chúng ta cũng chỉ có mỗi mình con nên cũng không khó lắm, lại thêm lý đế nỗ dọn ra ngoài ở, hẳn là tương đối rộng rãi rồi."

"cậu ta dọn ra ngoài ở?" hoàng nhân tuấn ngạc nhiên hỏi, "cậu ta dọn đi đâu chứ?"

mẹ bình tĩnh giải thích cho hoàng nhân tuấn: "chính là cha con đã nghe lãnh đạo nhà máy nói có hai dãy nhà riêng biệt trong tòa nhà ký túc xá của nhân viên, được chuẩn bị đặc biệt dành cho những nhân viên chưa lập gia đình, nên cha con đã nộp đơn lên cấp trên để xin một căn nhà, hiện tại đơn đã được nộp lên mấy ngày rồi." mẹ một bên bận rộn một bên nói, "các con đều còn trẻ, sau này rồi cũng sẽ kết hôn, bây giờ nhất định phải duyệt được cho thằng bé một căn nhà dành cho người còn độc thân, đợi sau này tới lúc cưới vợ xong rồi, còn có chỗ để mà ở, chứ trong tay cái gì cũng chẳng có, thì lấy cái gì mà đi hỏi cưới con gái nhà người ta?"

sau khi nghe những gì mà mẹ vừa nói, hoàng nhân tuấn không mấy vui vẻ đáp lại. đây quả thực là một chuyện tốt, nhưng mấy ngày nay không hề nghe lý đế nỗ nhắc tới, hoàng nhân tuấn trong lòng không hiểu nên sinh ra khó chịu, cũng chẳng buồn hỏi thêm nữa, cùng mẹ bưng thức ăn vào gian phòng trước.

vừa ra khỏi phòng bếp, liền đụng phải lý đế nỗ trong sân, xem ra là muốn đến giúp một tay. lý đế nỗ nhận lấy chiếc đĩa từ mẹ của hoàng nhân tuấn, và theo sau đi vào phòng. trong bữa cơm tối, cha mẹ như mọi khi nói về những chuyện trong nhà máy, lý đế nỗ chỉ lặng lẽ ăn cơm, nhưng hoàng nhân tuấn lại chỉ có một mình, đầu óc nó choáng váng, vị giác bị tổn hại, thậm chí bữa cơm nó đang ăn có mùi vị như thế nào cũng không biết rõ nữa.

"phải rồi," cha bỗng nhiên mở miệng nói chuyện với lý đế nỗ, "đế nỗ, ta đã nói với chú khương về dãy nhà dành cho người còn độc thân, chú ấy nói sẽ giúp lo liệu cho con. với sự giúp đỡ của chú ấy, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi."

hoàng nhân tuấn thấy lý đế nỗ nhanh chóng gật đầu sau khi nghe thấy cha nói, rồi lại quay sang nhìn nó. hoàng nhân tuấn cũng liếc mắt nhìn cậu ta, thấy được lý đế nỗ bày ra bộ dạng bối rối, không nói gì, vội cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

sau bữa cơm tối, hoàng nhân tuấn và lý đế nỗ quay trở về gian phòng nhỏ, hoàng nhân tuấn không nói lời nào, chỉ ngồi ở bàn đọc sách, yên lặng chờ lý đế nỗ lên tiếng giải thích cho mình. một lúc sau, lý đế nỗ đi đến bên cạnh hoàng nhân tuấn, mở miệng nói trước: "tôi vốn định sẽ kể cho cậu nghe về chuyện căn nhà sau khi mọi thứ đã hoàn toàn ổn định."

hoàng nhân tuấn ngước mắt khỏi quyển sách và nhìn lý đế nỗ, người đang nhìn nó một cách khó hiểu. hoàng nhân tuấn xoay xoay cây bút trên đầu ngón tay, cong môi hỏi: "tại sao cậu lại muốn chuyển ra ngoài?"

"năm sau cậu thi tuyển sinh rồi." lý đế nỗ trả lời, "một thời gian dài như vậy ở cùng nhau trong gian phòng quá nhỏ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập của cậu ㅡㅡ"

hoàng nhân tuấn ngắt lời cậu ta: "không đúng, cái này cũng chỉ là nghe mẹ tôi nói với cậu." nó có chút bí bách, cũng không biết mình đang cảm thấy như thế nào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng nói: "vấn đề này quả thật mẹ tôi nói không sai, cũng đều là vì muốn tốt cho cậu. chú khương còn có thể nói chuyện trong nhà máy, chú ấy sẵn sàng chịu giúp đỡ, như vậy mọi chuyện cũng gần như đã ổn thỏa xong hết cả rồi."

lý đế nỗ gật đầu: "ừm."

"có xa lắm không?" hoàng nhân tuấn hỏi.

"không xa, chỉ cách một tòa nhà." lý đế nỗ nói tiếp: "tôi sẽ thường xuyên ghé qua thăm cậu."

sau khi nghe câu này, hoàng nhân tuấn lẩm bẩm: "không có thèm."

bởi vì không nghe rõ nên lý đế nỗ mới tròn mắt ra và nhìn hoàng nhân tuấn đầy khó hiểu. hoàng nhân tuấn quan sát bộ dạng của cậu ta, thật sự là rất ngốc, nó muốn cười nhưng lại nhịn xuống, hắng giọng một cái rồi cao giọng hỏi: "cậu nấu cơm được không? phòng bếp sẽ không bị cậu làm cháy chứ?"

lý đế nỗ lắc đầu: "sẽ không đâu."

"cậu không định học thử sao? buổi tối đói bụng, chẳng lẽ lại ăn bánh bao để nguội?" hoàng nhân tuấn hành động như một người anh lớn, nói, "trước khi bắt đầu vào năm học mới, ít nhất thì tôi sẽ dạy cho cậu cách hâm nóng những món ăn."

"được, tôi học." lý đế nỗ đáp lời, ánh mắt cong cong như mảnh trăng khuyết.

hoàng nhân tuấn nhìn lý đế nỗ, khi đối phương mỉm cười, cậu ta liền biến thành dáng vẻ của người mà nó vừa mới gặp lần đầu tiên, chỉ sau đó nó mới nhận ra rằng sự nhàm chán của cậu ta đã được gói gọn trong hai từ ㅡㅡ miễn cưỡng. thành thật mà nói, chỗ ở mới kia không xa lắm, chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn xuống hết cầu thang, cả quá trình có thể không mất hơn năm phút, thế nhưng mà ㅡㅡ

"tôi chỉ nghĩ rằng, đã là người một nhà thì nên sống cùng nhau..." hoàng nhân tuấn cuối cùng cũng hạ giọng và nói một cách ngượng nghịu. không thể tránh khỏi việc trông giống như thể là đang trở thành một kẻ đạo đức giả khi nói ra, vậy nên hoàng nhân tuấn đã thêm vào: "nói tóm lại là không tiện chút nào, không nói đến những vấn đề khác, về sau này nếu như tôi có mấy câu hỏi khó mà tôi không biết giải, tôi có thể tìm được một giáo viên đồng ý giảng bài miễn phí cho tôi ở đâu bây giờ?"

"nếu cậu muốn tôi đi, tôi sẽ đi, nếu cậu muốn đến, cứ đến." lý đế nỗ nói.

hoàng nhân tuấn thấy vẻ mặt của cậu ta trở nên có chút nghiêm túc, nó càng cảm thấy xấu hổ, xua tay nói: "tôi hiểu rồi." hoàng nhân tuấn dứt khoát chuyển chủ đề: "mau ngủ đi, ngày mai tôi sẽ dạy cậu cách tạo ra lửa. rồi xem thử xem cậu có thể sử dụng bộ não thông minh này của mình để nấu ăn được hay không."

đêm đông cuối cùng cũng sắp kết thúc. hoàng nhân tuấn nằm trên giường, tay siết chặt chăn, âm thanh duy nhất còn xót lại trong phòng là tiếng thở. đầu óc nó rối bời, không biết là đang suy nghĩ cái gì, lại không tìm được nửa điểm buồn ngủ. đột nhiên, hoàng nhân tuấn nghe thấy tiếng chúc ngủ ngon nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh gối của mình ㅡㅡ hóa ra ngày hôm đó không phải là thính giác của nó bị ảo giác. đợi cho đến khi tiếng hít thở của lý đế nỗ dần lắng xuống, hoàng nhân tuấn lợi dụng ánh trăng ranh mãnh lẻn vào phòng qua khe cửa sổ, quay đầu nhìn người nọ đã ngủ say. giống như lý đế nỗ của nhiều đêm trước, hoàng nhân tuấn cũng nhỏ giọng thì thầm: "ngủ ngon" rồi lặng lẽ quay người vào trong, nhắm mắt lại.

thực tế là hiếm có một người thông minh nào giống như lý đế nỗ - người có khả năng thực hành vô cùng mạnh mẽ, hoàng nhân tuấn chỉ mới dạy cậu ta một lần mà lý đế nỗ đã có thể tự mình bật bếp và không hề phát sinh bất cứ một vấn đề gì trong khi làm việc đó trong vòng vài ngày. hoàng nhân tuấn khá hài lòng với tư cách là một giáo viên, nó sắp xếp lại điều cuối cùng trong đầu trước khi ngày khai giảng đến, thế là nó dọn dẹp lại cái kho tâm trạng và chuẩn bị cho học kỳ mới.

sau khi giờ học bắt đầu, hoàng nhân tuấn thấy trong lớp có khá ít học sinh, đi nghe ngóng xong mới biết là nhà máy đã tuyển dụng một đợt công nhân mới cách đây không lâu, một số học sinh trong lớp bởi vì cảm thấy vô vọng trong kỳ thi vừa rồi và những người đạt tiêu chuẩn bỏ học để vào nhà máy làm việc. nhớ lại dãy nhà dành cho người còn độc thân mà mẹ nó đã nhắc đến trước đây, hoàng nhân tuấn hiểu rằng rất có thể mọi người đều đến đó vì điều này, có vẻ như đó không phải là những bậc phụ huynh. nhiều cha mẹ đã lên kế hoạch từ sớm với dãy nhà dành cho người còn độc thân vùa mới xây cho con cái của họ.

sau cuộc nói chuyện không mấy thoải mái đó, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ. ngoại trừ việc mỗi ngày đều phải cắp sách tiến bước đến trường, thứ tư hàng tuần là thời gian trực nhật định kỳ của hoàng nhân tuấn, trong lớp thường có hai học sinh ở lại để dọn dẹp, học kỳ này, thành viên ban học tập lâm dĩnh ái và hoàng nhân tuấn được sắp xếp trực nhật cùng nhau. một số bạn học nam khác cùng lớp đã từng có khoảng thời gian vui vẻ với hoàng nhân tuấn vào các ngày trong tuần không thể không nói với nó vài lời sau giờ học: "hoàng nhân tuấn, mày thật là may mắn, nam nữ mà cùng nhau làm việc thì sẽ chẳng bao giờ cảm thấy mệt đâu nha."

"cái gì? mày muốn lau sàn giúp cho tao à, được rồi, đây là cơ hội của mày." hoàng nhân tuấn cười nói.

"tạm biệt, tạm biệt, tụi này sẽ cho mày cơ hội," các bạn học nam khác mỉm cười và bước ra khỏi cửa lớp, bọn chúng cùng bước đi trên hành lang, không quên ghé vào trên cửa sổ và ra hiệu cho hoàng nhân tuấn, một bên dùng tay ra hiệu một bên dùng miệng nói, "hãy nắm lấy cơ hội!" hoàng nhân tuấn khoát tay đuổi bọn chúng đi.

lâm dĩnh ái là một cô bé xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cũng khá là ưa nhìn, hơn nữa cô bé còn có thành tích học tập tốt nên đương nhiên rất được yêu mến. hoàng nhân tuấn không biết rõ về cô bé, nó không nói gì nhiều ngoại trừ việc nộp bài tập, và nó có chút thận trọng vì sự khác biệt giữa nam và nữ, khi nhìn thấy lâm dĩnh ái, cô bé đã ngồi ở giữa của hàng ghế đầu tiên, gục đầu chìm vào giấc ngủ, nó không có can đảm để gọi cô bé dậy, vậy nên hoàng nhân tuấn đã hoàn thành công việc một cách thật nhẹ nhàng.

trước khi rời đi, hoàng nhân tuấn thu dọn cặp sách và nói: "cái kia... mình đã dọn dẹp vệ sinh rồi. nếu không còn việc gì nữa thì mình đi trước. trời tối rồi, cậu mau về nhà đi."

nói xong những lời này, hoàng nhân tuấn thấy cô gái không có phản ứng gì, vẫn nằm yên trên bàn, nó cảm thấy hơi lo lắng, liền hỏi: "cậu, cậu không sao chứ?" sau khi nó bước tới gần để xem một chút, nó phát hiện bả vai của đối phương khẽ lay động, cũng không biết đã khóc bao lâu, hoảng sợ nói: "cậu làm sao vậy? tại sao lại khóc?"

lúc này lâm dĩnh ái mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt. ngay sau đó cô bé lại cúi đầu, đưa mu bàn tay lau nước mắt, vẫn nức nở không nói nên lời.

hoàng nhân tuấn đặt cặp xuống và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô bé. nó chưa từng nhìn thấy bạn học nữ khóc bao giờ, nó lúng túng không biết làm sao, chỉ có thể cắn răng hỏi: "tại sao cậu lại khóc? đã xảy ra chuyện gì vậy? cậu nói thử xem, mình có thể giúp được gì cho cậu không, nếu không được mình sẽ tìm thầy cô giáo đến để giải quyết cho cậu nhé?"

"không cần, không thể nói với bọn họ được ㅡㅡ" cô bé đột nhiên nói. hoàng nhân tuấn làm cô bé sợ hãi, nó không dám hỏi, quan tâm nhìn cô bé. thấy cô gái khóc, rồi nghẹn ngào nói, "mình thật sự, thật sự không muốn có ai biết được nó..."

hoàng nhân tuấn nhìn thấy dáng vẻ mím chặt môi của lâm dĩnh ái, nhíu mày nói: "hôm nay giả vờ như mình không biết thì cũng coi như đã xong rồi, mình thấy cậu khóc, mình biết cậu đã xảy ra chuyện, cậu lại sống chết không chịu nói cho mình biết, mình không thể yên tâm được."

lâm dĩnh ái ngước mắt nhìn hoàng nhân tuấn, cắn cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới mơ hồ nói: "nhà mình nằm ở nơi hẻo lánh, ban đêm không có đèn, trên đường cũng ít có người qua lại. mấy ngày nay về nhà mình luôn cảm thấy có người đi theo, mới đầu còn tưởng rằng do mình đã suy nghĩ nhiều, dù sao trước đây một mình về nhà cũng không gặp phải chuyện gì kỳ lạ, kết quả... kết quả ngày hôm qua," cô bé khó khăn mở miệng bộc bạch sự khó xử của mình, "đột nhiên có người kéo mình đi vào trong ngõ, mình ít nhiều cũng có chút phòng bị, dùng đèn pin đập vào mặt hắn ta rồi nhân lúc hắn ta không để ý mà bỏ chạy..."

"cậu có biết được người đó là ai không?" hoàng nhân tuần hỏi.

cô gái gật đầu: "mình biết... khi mình dùng đèn pin chiếu vào mặt hắn ta, ánh sáng có chiếu một chút lên mặt của hắn. đúng, đúng là... con trai út của giám đốc nhà máy, luân bình."

hoàng nhân tuấn nhíu mày: "lại là hắn ta. chuyện xảy ra như vậy, tại sao cậu không nói với gia đình và thầy cô chứ?"

khi lâm dĩnh ái nghe những lời hoàng nhân tuấn nói, nước mắt lặng lẽ rơi: "làm gì có ai có thể quản được con trai của giám đốc nhà máy cơ chứ... nếu như mình thật sự nói ra điều đó, thanh danh của mình cũng sẽ bị hủy hoại mất..."

"cậu đừng nghĩ như vậy," hoàng nhân tuấn muốn đưa tay vỗ vai cô để trấn an, nhưng lại do dự mà rút tay lại, nó lặng lẽ thở dài, nó hoàn toàn không thể hiểu hết được nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng của một nữ sinh, nhưng nó sẵn sàng tôn trọng suy nghĩ của cô, đồng thời an ủi một chút: "đây không phải là lỗi của cậu, đừng tự tạo cho mình gánh nặng về mặt tâm lý."

nhưng lâm dĩnh ái vẫn khóc lóc thảm thiết, vô cùng bất lực: "cậu nói đi, mình có phải là thực sự một chút biện pháp cuối cùng cũng để vuột mất hay không..."

hoàng nhân tuấn không nói gì thêm. im lặng một lúc, nó cầm cặp sách lên, nói với cô gái: "cậu đừng khóc nữa, mau thu dọn đồ đạc đi, mình đưa cậu về nhà."

khi gần về đến nhà, hoàng nhân tuấn nhìn thấy lý đế nỗ đang đứng ở góc phố, đợi nó dưới ngọn đèn đường duy nhất còn sáng.

"lý đế nỗ!"

hoàng nhân tuấn gọi to tên của cậu ta, thu hút không ít người ở xung quanh quay đầu lại nhìn, thấy lý đế nỗ cũng đang nhìn mình, nó chạy trên con đường lầy lội còn chưa tan hết băng tuyết cho đến khi chạy vào vòng tròn ánh sáng và bóng tối trên người nó dần được chiếu sáng bởi đèn đường.

"cậu đã đi đâu vậy? tại sao ở nhà lại không có ai." lý đế nỗ lo lắng hỏi nó, vươn tay nắm lấy cánh tay của hoàng nhân tuấn.

"hôm nay cha mẹ tôi đều đi làm ca đêm." hoàng nhân tuấn nhìn lý đế nỗ dưới ánh đèn và hỏi, "cậu đi tìm tôi à?"

"không thấy cậu về nhà, ở nhà đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trở về, trước tiên tôi đến trường tìm cậu, nhưng lại không thấy cậu, sau đó tôi đến lâm trường để tìm cậu, cậu cũng không có ở đó. thực sự không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở chỗ này chờ cậu."

hoàng nhân tuấn nghe xong, thấy vẻ lo lắng trên mặt của lý đế nỗ vẫn chưa biến mất, liền nói: "tôi xin lỗi," nó hạ thấp giọng, tiến lại gần bên cạnh lý đế nỗ, "nhưng mà, hôm nay tôi đã trở thành một người tốt và làm được việc tốt."

lý đế nỗ không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho nó tiếp tục nói.

hoàng nhân tuấn hít một hơi thật sâu: "ngày mai, cậu phải giúp tôi một chuyện."

10.

ngày hôm sau sau khi đã tan trường, hoàng nhân tuấn đưa lâm dĩnh ái đến một nơi cách nhà hai con hẻm, nó dừng bước, quay đầu lại nói với cô bé: "nếu hôm nay luân bình vẫn đợi ở ngõ bên cạnh như thường lệ thì cậu không cần phải sợ hãi, cứ tự mình đi về phía trước. nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cũng đừng có quay đầu lại, hiểu không?"

"được." cô bé gật đầu, rụt rè hỏi nó: "cậu định sẽ làm như thế nào vậy?"

"cậu đừng lo lắng, cứ giao cho mình." hoàng nhân tuấn nắm chặt quai đeo của cặp sách, đưa đèn pin trong tay cho cô bé. "cái này cậu cầm lấy cho chắc, nhanh bước chân đi đi, tuyệt đối đừng quay đầu nhìn lại."

thấy lâm dĩnh ái gật đầu, hoàng nhân tuấn liền cùng với cô bé tách ra hai đường ㅡㅡ cô bé đi theo con đường quen thuộc để về nhà, hoàng nhân tuấn nhanh chóng đi qua cuối con hẻm và chạy đến đầu bên kia, cho đến khi nó ở đầu con hẻm nơi có nhà của lâm dĩnh ái, lý đế nỗ đã đợi nó từ sớm.

hai người không nói chuyện, đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ chờ đợi ở góc cua của con hẻm. không lâu sau, bên tai nghe thấy tiếng bước chân, hoàng nhân tuấn liếc nhìn lý đế nỗ, liền thấy người nọ vươn ngón tay trỏ ra đặt lên môi nó, cậu ta cũng mím khóe miệng, yên lặng lắng nghe ㅡㅡ có hai tiếng bước chân một trước một sau, người phía trước bước nhanh nhưng âm thanh lại phát ra rất nhẹ, người phía sau rõ ràng là đang lê bước chân, mỗi một bước chân đặt xuống đều rất vững vàng.

âm thanh ngày càng gần, khoảng cách giữa hai người dần dần được thu hẹp. trời tháng ba vẫn có gió mát, nhưng thái dương của hoàng nhân tuấn lại đọng lại một tầng mồ hôi mỏng, chỉ khi nhìn thấy tia đèn pin của lâm dĩnh ái đến gần và bước nhanh qua con hẻm, tảng đá đè nặng trong lòng nó lúc này mới rơi xuống được một nửa.

hoàng nhân tuấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác được lý đế nỗ vươn tay ra, đem cả người nó chắn lại sau lưng, hai người đứng sát vào tường. chẳng bao lâu sau, nó nhìn thấy một bóng người mập mạp đang bước đi trên mặt đất đầy bùn và ổ gà dưới ánh trăng mờ ảo, chính là luân bình. nhận thấy gã đàn ông cả người sắp chắn hết lối vào hẻm, lý đế nỗ bước nhanh về phía trước, kéo gã đàn ông vào hẳn trong hẻm từ phía sau, gã vừa định kêu lên thì cậu ta đã nhanh hơn một bước một tay bịt miệng, một tay còn lại khống chế gã, rồi dứt khoát dùng chân đá vào hõm đầu gối, buộc gã đàn ông phải quỳ xuống đất.

hoàng nhân tuấn thấy vậy lập tức lấy từ trong cặp sách ra chiếc túi vải đen, ném bừa cặp sách sang một bên rồi trùm nó lên đầu luân bình. hai người đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhìn thấy hoàng nhân tuấn vừa trùm túi vải lên đầu, lý đế nỗ liền buông tay đang bịt miệng ra, bên tai lập tức truyền đến một tiếng kêu cứu vô cùng thảm thiết: "cứu mạng với!"

nghe thấy tiếng kêu, lý đế nỗ lập tức đấm mạnh vào bụng luân bình, khiến gã đàn ông ngã xuống đất, rên rỉ ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. hoàng nhân tuấn lúc này mới ý thức được vừa rồi nó đã quên nhét mảnh vải vào miệng gã đàn ông, nó lập tức hoảng sợ, vội vàng tìm chiếc cặp sách ban nãy bị ném bừa sang một bên, phát hiện bản thân đã ném nó văng tới chỗ đầu hẻm.

hoàng nhân tuấn chạy tới đầu con hẻm, cúi người xuống nhặt cặp sách, nhưng khi ngước mắt lên, nó thấy lâm dĩnh ái đang run rẩy nhìn vào con hẻm. hoàng nhân tuấn liếc cô bé một cái, theo ánh mắt cô bé nhìn lý đế nỗ trong con hẻm tối tăm. không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, việc cần làm cấp bách nhất bây giờ là trước hết phải khiến cho tên lưu manh hôi hám đó câm miệng, hoàng nhân tuấn lấy mảnh vải ra ném cho lý đế nỗ, sau khi thấy cậu ta chắc chắn bắt được mảnh vải, nó lập tức quay người kéo lâm dĩnh ái đi về phía trước một cách nhanh chóng.

"không phải là mình đã bảo cậu có nghe thấy gì cũng không được quay đầu lại hay sao?" hoàng nhân tuấn đẩy cô bé ra sau, thấp giọng nói: "đi mau!"

"hoàng nhân tuấn," cô bé túm lấy tay áo nó khi nó quay người lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, "cậu đã hứa sẽ không nói chuyện này với người khác cơ mà!"

hoàng nhân tuấn thở dài, không biết làm gì hơn ngoài bước tới bước lui tại chỗ hai ba bước nhỏ: "mình chính là sợ cậu nói ra những lời này, mới không muốn để cho cậu nhìn thấy, mình trước đó cũng không có ý định đánh người, sợ sẽ làm loạn hết cả lên, yên tâm đi sẽ không để cho cậu bị thương đâu." nó sốt ruột muốn quay lại giúp đỡ, nên nói với lâm dĩnh ái, "cậu sợ mang tiếng xấu, mình biết điều đó, nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá như vậy, cậu ta sẽ không nói ra đâu."

thấy cô bé lại rưng rưng nước mắt sắp khóc, hoàng nhân tuấn mất hết kiên nhẫn nói, "đây là anh trai của mình, anh ấy là người câm, cậu còn gì phải lo lắng nữa không?" thấy cô bé mở to mắt, liền thúc giục, "mau trở về, đi nhanh lên!"

khi hoàng nhân tuấn chạy vào lại trong con hẻm, nó thấy lý đế nỗ đã bịt miệng luân bình kỹ càng, đem túi khăn trùm đầu một tay nâng lên, một tay hung hăng đấm thật mạnh vào bên má gã đàn ông. hoàng nhân tuấn sửng sốt một chút, lý đế nỗ ở trước mặt nó tính tình lúc nào cũng tốt đẹp, nó chưa bao giờ thấy cậu ta tàn nhẫn như vậy ㅡㅡ vẫn là đôi mắt đen như trước, vẫn là ánh trăng mờ ảo như cũ, chỉ khác là lý đế nỗ lúc này đang nghiến chặt răng và có hơi nheo mắt, nhưng hoàng nhân tuấn không hiểu tại sao nó lại liên tưởng cậu ta với những con sói mông cổ.

lý đế nỗ đấm thêm mấy cái nữa, đem gã đàn ông đang bị dọa đến bủn rủn cả tay chân ném trên mặt đất, cúi người mở miệng cảnh báo: "nếu mày còn dám đi theo cô bé đó nữa, gặp được mày lần nào tao sẽ đánh mày lần đó."

luân bình nghe xong câu này liền rên rỉ vài tiếng như cầu xin sự thương xót. lý đế nỗ đứng dậy một cước đá lên người gã đàn ông, nói: "chuyện xảy ra ngày hôm này, nếu như mày dám nói ra ngoài, tao vẫn còn có thể đem mày ra và đánh thêm một trận."

nói xong, cậu ta tiến đến nắm lấy tay của hoàng nhân tuấn, xoay người chuẩn bị rời đi. hoàng nhân tuấn theo cậu ta đi được hai bước, quay đầu nhìn người vẫn còn đang nằm dưới đất, thoát ra khỏi tay lý đế nỗ, chạy tới đá gã đàn ông thêm mấy cái, luân bình vừa mới được buông tha, lại bị đá. có tiếng hét lên khô khốc như heo trong lò mổ bị giết thịt, miếng vải chặn lại âm thanh phát ra từ cuống họng, tiếng hét không phải tiếng người cũng chẳng phải ma. hoàng nhân tuấn đứng tại chỗ nhìn gã đàn ông yếu ớt quằn quại trên mặt đất, sau đó lùi lại mấy bước, quay người chạy về phía lý đế nỗ.

"tôi hiện tại cảm thấy có chút sợ hãi." đang nằm trên giường vào ban đêm, hoàng nhân tuấn đột nhiên nói, nó ngồi dậy, nói tiếp với lý đế nỗ: "nhỡ đâu chúng ta bị hắn ta nhìn thấy thì sao? lỡ như có người khác nghe thấy tiếng hét của hắn thì sao?"

lý đế nỗ cũng ngồi dậy, nắm lấy tay nó: ừng sợ, không sao đâu." cậu ta đổi lại về vẻ mặt ngây thơ, cười nói: "anh hùng chỉ đang làm điều nên làm thôi, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy. "

hoàng nhân tuấn thở dài, nằm xuống giường ngay ngắn. lý đế nỗ kéo chăn lên đắp cho nó, cũng nằm xuống ngủ bên cạnh. hoàng nhân tuấn nghiêng đầu hỏi cậu ta: "cậu nói xem, chúng ta như thế này gọi là gì? dùng bạo lực để khống chế bạo lực sao?"

lý đế nỗ cũng nghiêng đầu nhìn nó: "cậu đang cứu một cô gái," cậu ta đem câu nói của hoàng nhân tuấn đã nói ngày hôm qua, tường thuật lại không xót một chữ. "cậu chỉ đang là người tốt làm việc tốt."

"ừm ㅡㅡ" hoàng nhân tuấn ủ rũ đáp lại, tự nhủ, "hy vọng là vậy."

lý đế nỗ bất chợt hỏi nó: "tại sao lúc cuối cậu lại đá gã thêm mấy cái nữa vậy?"

hoàng nhân tuấn im lặng một lúc mới trả lời, "là thay cho một cô gái khác." ánh sáng trong đôi mắt nó dường như hơi tối đi, trầm giọng nói: "chị tôn... tôi đã không thể làm được gì, xem như là vì chị ấy trút hận một chút."

lý đế nỗ nói: "đánh gã, chỉ làm bẩn tay cậu."

hoàng nhân tuấn cười: "cho nên tôi mới dùng chân đá."

hai người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được lối thoát để trút bỏ những cảm xúc bị đè nén bấy lâu, hoàng nhân tuấn không nhịn được cười. cười xong, hoàng nhân tuấn hắng giọng, nhìn lý đế nỗ: "tôi vẫn còn có chút sợ tên cặn bã đó sẽ tìm đến để báo thù, mấy ngày sắp tới tôi sẽ lại đưa cô gái đó về nhà."

"cậu còn bài tập phải làm, đi đi lại lại cũng mất thời gian," lý đế nỗ nói, "tôi đi được rồi."

"ừm, được." hoàng nhân tuấn gật đầu.

lý đế nỗ đưa tay ém lại góc chăn cho nó, hoàng nhân tuấn chớp chớp mắt nhìn cậu ta, cảm thấy kinh ngạc, lý đế nỗ mà nó nhìn thấy được ngày hôm nay thực sự là nhìn thấy bằng đôi mắt với thị lực đạt tiêu chuẩn của chính mình. hàng lông mày và đôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm. thấy nó nhìn mình chằm chằm, lý đế nỗ lại nghiêng đầu. hoàng nhân tuấn cười nói: "tắt đèn, đi ngủ."

không quan trọng cậu ta là cái gì.

cái gì cũng đều là cậu ta.

_tbc_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro