9-12
Chương 9. Người đến cảm tạ
Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.12.04]
Ngày hôm sau, Quý Trần Ai thức dậy từ rất sớm, bởi vì Chu Nghiêu Uẩn phải đi học, cho nên sau khi ăn xong bữa sáng anh bèn một mình dạo quanh nhà một vòng.
Chân không tốt, làm gì cũng không tiện, tuy vậy Quý Trần Ai vẫn kiên trì muốn đi ra ngoài, anh biết nếu như anh lựa chọn ở nhà giống Chu Nghiêu Cần, có lẽ sẽ thành ra anh không bao giờ muốn ra cửa nữa.
Vì vậy buổi sáng ngày hôm nay, những người ở gần nhà Quý Trần Ai đều nhìn thấy một thiếu niên ngồi xe lăn, chậm rãi di động tại lối đi bộ, nhìn thấy rác sẽ một mặt không cảm xúc, đi tới nhặt rác ném vào trong thùng rác.
Gần như tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, đều ở cảm khái thiếu niên này phẩm chất tốt đẹp — ngoại trừ bản thân thiếu niên.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai chỉ trách mình tại sao không mang một đôi găng tay theo, bởi vì anh một đường qua thùng rác, chỉ cần thấy rác mà không vứt đi, có thể nghe được âm thanh Tiểu Thất tít tít, vừa tít tít còn vừa mê hoặc nói với anh , vứt một mẩu rác vào là có một chút năng lượng tích cực, so với mở topic ở trên mạng có lời hơn nhiều...
Vì mục tiêu chân mình có thể sớm khôi phục, Quý Trần Ai chỉ có thể sắc mặt âm trầm đi nhặt rác, anh phát hiện, hiện tại nghề nghiệp mà anh thích hợp nhất là võng lạc thuỷ quân* và người nhặt rác, nghề trước không cần động vẫn có thể kiếm được giá trị năng lượng, nghề sau thu nhập ổn định chỉ là có phần hơi mệt...
(*: người được trả tiền để post bài viết, comment trên mạng.)
Đi dạo cho tới trưa, Quý Trần Ai kiếm lại được hơn ba mươi điểm năng lượng, sau khi về nhà anh lập tức đi rửa tay, rồi nhận được điện thoại của Chu Nghiêu Uẩn hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì.
Quý Trần Ai không kén ăn, nói cái gì cũng được, Chu Nghiêu Uẩn nghe xong khẽ nói thầm hai câu, đại ý chính là, nếu ca ca cứ ăn cơm không ngon, sẽ càng gầy hơn, gầy hơn thân thể sẽ không chịu nổi nữa.
Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn oán giận, trong mắt lại lộ ra ý cười.
Nói một tràng, cuối cùng quyết định xong nguyên liệu nấu cơm trưa, Quý Trần Ai lại mở máy tính ra, chuẩn bị tiếp tục soát giá trị năng lượng, ngày hôm qua anh cứu bé gái kia, kiếm lời một trăm điểm năng lượng, mà lúc này cách giá trị một vạn năng lượng còn cả chẳng đường khá xa xôi, không chăm chỉ kiếm điểm, nói không chừng đến già vẫn không thể bước đi.
Ngay tại lúc Quý Trần Ai ấn chuột máy tính vào hình ảnh mèo mèo chó chó, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Quý Trần Ai lăn xe lăn đến cạnh cửa, hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một nam nhân: "Xin hỏi là cậu Chu?"
Bởi vì lý do thân thể nên Quý Trần Ai không cách nào nhìn qua mắt mèo, vì vậy anh không thể làm gì khác ngoài cài dây xích cửa lại, sau đó mới mở ra một khe cửa, hỏi: "Đúng vậy, anh là ai?"
Sau khi trông thấy người ngoài cửa, trong nháy mắt Quý Trần Ai biết bọn họ tới làm gì, đứng ngoài cửa có ba người, một người mặc cảnh phục nam, lúc này đang nói chuyện với anh, một người đàn ông khác trong ngực ôm một bé gái có chút quen mắt, còn có một người phụ nữ ăn mặc quý phái.
Cảnh sát nói: "Hôm qua là cậu báo cảnh sát đúng không? Hôm nay cha bé gái có ý đến cám ơn cậu."
Quý Trần Ai trầm ngâm một lát rồi nói: "Mấy người vào đi." Lúc này anh mới mở cửa ra.
Cha bé gái hiển nhiên không nghĩ tới Quý Trần Ai ngồi xe lăn, kinh ngạc trong đôi mắt chợt lóe lên, nhưng rất nhanh trong ánh mắt chỉ còn lại cảm kích, hắn nói: "Cậu Chu, chúng tôi thật sự rất cám ơn cậu."
Quý Trần Ai dẫn mấy người họ tiến vào phòng khách, sau khi bọn họ ngồi xuống bắt chuyện, mới nói: "Các người làm sao biết địa chỉ của tôi?"
Người đàn ông kia lời đến bên miệng còn chưa kịp nói, đã bị câu hỏi này của Quý Trần Ai làm ngẩn cả người.
Điều kiện gia đình Quý Trần Ai rất tốt, cho nên đương nhiên nhìn ra được quần áo người này này bất phàm, chỉ riêng đồng hồ đeo tay cũng đủ để mua được một chiếc xe tốt, đều nói nghèo chơi xe giàu chơi biểu lộ, thân phận của người này hiển nhiên không đơn giản.
Người đàn ông kia không lên tiếng, ngược lại là người phụ nữ bên cạnh hắn đảm nhiệm, cô nói: "Ngại quá, lão Dương thật sự rất muốn gặp mặt cảm ơn cậu, có hơi sốt ruột nên mới kêu người tra xét một chút, không có ý mạo phạm cậu đâu."
Thái độ vợ chồng hai người đều rất khiêm tốn, điều này ngược lại ngoài dự đoán của Quý Trần Ai, anh liếc nhìn cô bé ở trong ngực người nọ, đang ôm chặt lấy hắn, ánh mắt rốt cuộc nhu hòa một chút, anh nói: "Không sao, bất quá tôi hi vọng hai người có thể gọi điện thoại trước khi đến."
Người phụ nữ thấy Quý Trần Ai không tức giận, lúc này mới thở dài: "Cậu Chu, nếu như không có một cú điện thoại này của cậu, tôi đúng là không biết nên làm gì bây giờ." Tiếp theo, cô kể lại đại khái chuyện này.
Kỳ thực cũng không phải cố sự gì hiếm thấy, đơn giản là bảo mẫu không trông đứa bé cẩn thận, kết quả lúc đứa bé chạy ra ngoài chơi bị bắt mất, thân thể người vợ vốn cũng không tốt, sinh ra bé gái cũng đã suýt mất mạng, càng không thể sinh đứa thứ hai, vì vậy hai vợ chồng nghĩ mọi biện pháp tìm kiếm bé gái, thậm chí treo giải thưởng với số tiền lớn, thế nhưng tìm kiếm đã hơn một năm qua vẫn không có tin tức. Ngay tại thời điểm hai người đã sắp tuyệt vọng, cú điện thoại của Quý Trần Ai, cứu vớt bọn họ.
itsukahikari.wordpress.com
Bọn buôn người thật đáng ghê tởm, tổ chức bọn họ khổng lồ, mặc dù là cảnh sát cũng không có biện pháp tốt để bắt bọn họ, bé gái Dương Vũ Nghi vốn là người phía đông bắc, nhưng lúc này lại xuất hiện ở khu vực tây nam xa ngàn dặm.
Cũng có thể từ biểu hiện bé gái nhìn ra, đứa nhỏ này đã chịu không ít khổ.
Anh Dương nói: "Cậu Chu, ngày hôm nay chúng tôi đến, chính là muốn cám ơn cậu." Nói rồi, hắn lấy ra một tấm thẻ để lên bàn phía trước Quý Trần Ai, tiếp tục nói: "Trong này có chút tâm ý của chúng tôi, mật mã là sáu số sáu, hi vọng cậu có thể nhận lấy."
Quý Trần Ai liếc mắt nhìn anh Dương một cái, nói: "Vậy tôi không khách khí." Anh biết người này căn bản không thiếu tiền, sợ nhất ngược lại là Quý Trần Ai không chịu nhận tiền, nếu như Quý Trần Ai không chịu lấy tiền, đồng nghĩa với việc hắn thiếu nợ Quý Trần Ai một cái ân huệ lớn, nếu như sau này Quý Trần Ai muốn đưa ra yêu cầu gì quá phận, hắn cũng không tiện từ chối.
Nhưng bây giờ Quý Trần Ai nhận tiền rồi, có chút mùi vị thanh toán xong tiền hàng, anh Dương thấy vậy, nụ cười càng sáng sủa hơn.
Tiểu Thất đột nhiên nói: "Tiểu Ai, anh không thể như vậy nha."
Quý Trần Ai không nghĩ tới Tiểu Thất lại đột nhiên lên tiếng: "Sao thế?"
Tiểu Thất nói: "Làm việc tốt không thể mong hồi báo, tại sao anh lại có thể thu tiền của người ta!"
Quý Trần Ai: "..." Anh trước đây vẫn chỉ hoài nghi người tại ra Tiểu Thất cái hệ thống này muốn báo thù xã hội, hiện tại anh đã xác định người làm ra Tiểu Thất quả thật chính là muốn báo thù xã hội.
Tiểu Thất nói: "Anh như vậy thực làm khó tôi nha."
Quý Trần Ai: "... Làm khó tới mức nào?"
Tiểu Thất: "Người ta sẽ thương tâm."
Quý Trần Ai: "Cậu thương tâm sẽ trừ giá trị năng lượng tích cực của tôi hả?"
Tiểu Thất: "Sẽ không."
Quý Trần Ai: "Ha, vậy cậu cứ tiếp tục thương tâm đi."
Tiểu Thất: "..." Hu hu hu.
Xử lý xong Tiểu Thất, Quý Trần Ai tiếp tục nói: "Cô bé không sao chứ?" Lúc này anh hỏi chính là bé Dương Vũ Nghi dựa vào trong lồng ngực của cha.
Cô Dương nhìn con gái của mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng đau khổ, cô nói: "Chúng tôi mua vé máy bay buổi chiều, chuẩn bị trở về làm kiểm tra toàn diện... Nếu có chuyện gì..."
Anh Dương tiếp lời nói: "Những người kia tóm lại sẽ phải trả giá lớn." Đặc biệt mụ đàn bà trung niên bắt Dương Vũ Nghi đi theo ăn xin kia.
Dương Vũ Nghi vẫn luôn ôm chặt lấy cha Dương không nói một lời, lúc này đột nhiên có phản ứng, bé quay đầu, nhìn về phía Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn, sau đó nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ca ca."
Thanh âm kia nhỏ lại vừa nhẹ, còn mang theo âm rung, cô Dương nghe thấy đỏ bừng cả hốc mắt, Dương Vũ Nghi kêu xong tiếng ca ca này, trèo từ trong lồng ngực cha mình ra, sau đó thận trọng đi tới bên cạnh Quý Trần Ai, giống như ngày đó được cứu, ôm lấy chân Quý Trần Ai, nói: "Ca ca."
Quý Trần Ai sờ sờ đầu đứa nhỏ, anh nghĩ nếu như có thể, anh rất nguyện ý ôm cô nhóc này một lát, thế nhưng...
Cô Dương bỗng nhiên nói: "Cậu Chu, mạo muội hỏi một chút, chân cậu là..."
Quý Trần Ai cúi đầu, nhìn Dương Vũ Nghi, nghe được câu hỏi của cô Dương vẫn không cảm thấy bị mạo phạm, anh nói: "Chuyện khi còn bé, chữa trị không hết."
Cô Dương nghe vậy trong mắt lướt qua tia đáng tiếc, cũng không nói gì thêm, cô vốn nghĩ, nếu như có thể, cô nguyện ý để Quý Trần Ai tiếp thu trị liệu tốt nhất, nói không chừng chân còn có thể khôi phục.
itsukahikari.wordpress.com
Mấy người hàn huyên thêm một lúc rồi anh Dương dẫn một nhà ly khai, cảnh sát kia sau khi nhà Dương rời đi, bèn âm thầm dặn dò vài câu, đơn giản chính là sợ Quý Trần Ai bị trả thù, dựa theo lời của hắn, mụ đàn bà Quý Trần Ai báo cảnh sát bắt được kia là một nhân vật tương đối có vị trí trong đường dây buôn bán, thậm chí có khả năng liên luỵ tới nhân viên nội bộ cục cảnh sát, nói Quý Trần Ai thường ngày cẩn thận một chút, có chỗ nào không thích hợp, nhất định phải báo cảnh sát.
Quý Trần Ai đối mặt với ý tốt như vậy, đều nhất nhất đáp lại, cuối cùng, lúc cảnh sát rời đi, giúp hắn đóng cửa lại.
Quý Trần Ai trở lại trong phòng khách, cầm lên chiếc thẻ tín dụng kia lên, bỏ vào trong ngăn kéo của mình.
Không lâu sau khi ba người kia rời đi thì Chu Nghiêu Uẩn trở về, trong tay cầm theo thức ăn vừa mới mua, vào nhà nhìn thấy Quý Trần Ai ngồi ở phòng khách xem ti vi, mở miệng hỏi: "Ca, anh có muốn ăn cháo không?"
Quý Trần Ai nói: "Cũng được."
Chu Nghiêu Uẩn nói: "Đừng nói cũng được... Em đang hỏi anh thích gì đấy."
Quý Trần Ai nói: "Vậy thì ăn cháo đi."
Nghe Quý Trần Ai nói, Chu Nghiêu Uẩn vui vẻ chuẩn bị đi nấu cháo, Quý Trần Ai nói: "Hôm nay người nhà bé gái kia đến một chuyến."
Bước chân Chu Nghiêu Uẩn dừng lại: "Hả? Anh mở cửa cho bọn họ?"
Quý Trần Ai ừ một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn nhíu mày: "Ca, sau này gặp chuyện như vậy, anh bảo bọn họ gọi điện thoại cho em, loại người nửa quen biết nửa không này, cho dù là đến cảm ơn anh thì cũng đừng mở cửa."
Quý Trần Ai biết Chu Nghiêu Uẩn là sợ anh có chuyện, thuận miệng đồng ý.
Chương 10. Ác ma mỉm cười
Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.12.21]
Bữa tối ăn cháo, Chu Nghiêu Uẩn còn tự mình làm mì lạnh.
Có lẽ vì thường xuyên nấu ăn, tài nấu nướng của Chu Nghiêu Uẩn rất tốt, làm đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị Quý Trần Ai, mì lạnh không tính quá cay nhưng lạ miệng, phối hợp cháo đậu xanh, Quý Trần Ai ăn rất nhiều.
Chu Nghiêu Uẩn thấy khẩu vị Quý Trần Ai không tệ, tâm tình cũng tốt lên, thời điểm rửa chén cứ khẽ hát, còn hỏi Quý Trần Ai hôm sau muốn ăn gì.
Quý Trần Ai nói tùy, anh quả thật không có thiên hướng tận hưởng đồ ăn, chỉ cần chế biến ngon, món anh cũng thích.
Chu Nghiêu Uẩn rửa bát xong, đứng ở trong phòng khách, vừa cởi tạp dề ra vừa nói: "Ca, em cảm giác anh thay đổi thật nhiều."
Quý Trần Ai đang xem TV, nghe vậy lông mày hơi nhíu một chút, rồi rất nhanh lại biến thành mặt không biểu cảm, anh nói: "Thay đổi chỗ nào."
Chu Nghiêu Uẩn ngồi bên người Quý Trần Ai, nói: "Trước đây anh luôn không thích nói chuyện với em."
Quý Trần Ai nói: "Ừm."
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nghiêu Uẩn tiếp tục nói: "Trước đây em thật sự lo lắng cho anh."
Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, trầm mặc hồi lâu cũng không nói, anh có thể nói cho Chu Nghiêu Uẩn biết, người anh trai mà cậu lo lắng kia đã không còn ở thế giới này sao?
Ngày hôm sau Quý Trần Ai đi ra ngoài đi dạo một mình. Thời điểm đi dạo lần này, không quên bảo Chu Nghiêu Uẩn chuẩn bị cho anh đôi găng tay, tiếp tục nhặt rác...
Kỳ thực Quý Trần Ai nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh có lẽ nên trực tiếp tìm cái túi to, đem bình nhựa các loại nhặt được tích lũy bán đi kiếm ít tiền, nhưng anh lại lo nếu thật sự làm như vậy, Chu Nghiêu Uẩn sẽ bổ nhào tới trước mặt anh bi thống khóc lóc kể lể, oán giận bản thân để cho anh trai chịu khổ các loại.
Quý Trần Ai đã chính xác, nếu như anh thật sự đi nhặt rác về nhà... Chu Nghiêu Uẩn đại khái sẽ làm như vậy, thật.
Ngày hôm nay vẫn là một ngày trời nóng, Quý Trần Ai lúc ra cửa thuận tiện mang theo dù, dạo qua một vòng khu vực quanh nhà tới giữa trưa, kiếm được hơn ba mươi điểm năng lượng rồi chuẩn bị đi về nhà.
Vốn Quý Trần Ai cho là, ngày hôm nay cũng là một ngày yên bình, nhưng ngay khi anh chuẩn bị trở về, bỗng xảy ra chút ngoài ý muốn.
Quanh chỗ ở của Quý Trần Ai đều là mấy cái công viên, môi trường rất tốt, khi anh chậm rãi lấy tay lăn xe lăn di chuyển về phía nhà, chợt thấy một lực mạnh truyền đến từ phía sau lưng, lực này đụng anh khiến cả người cả xe lăn đồng thời ngã trên mặt đất. Sau đó, phía sau Quý Trần Ai truyền đến một trận tiếng cười ầm ĩ trẻ con, anh nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy học sinh tiểu học chạy tới bên cạnh anh, một đứa trong đó nhặt lên quả bóng đá đập phải người Quý Trần Ai, sau đó xoay qua hướng về phía Quý Trần Ai lớn tiếng nói: "Tàn phế, xin lỗi nha!"
Quý Trần Ai lạnh lùng nhìn đứa bé kia, một câu nói cũng không nói.
Đứa bé kia bị ánh mắt Quý Trần Ai trừng có chút chột dạ, nhưng liếc nhìn đồng bạn chung quanh, không biết thế nào có lại sức lực, nó nói: "Về sau đi đường nhìn một chút."
Trẻ con, là loại người ngây thơ nhất cũng là tàn nhẫn nhất, trên người bọn chúng có thứ tốt đẹp nhất, cũng có thứ xấu xí nhất.
Còn chưa đợi Quý Trần Ai nói gì, thanh âm Tiểu Thất lại vang lên, nó nói: "Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ, lại dám bắt nạt kí chủ của tôi như vậy!!! Tôi muốn đánh nó!!!"
Quý Trần Ai vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thất kích động như thế, ngay cả Lưu Tử Minh lần trước thì phản ứng của Tiểu Thất cũng không mạnh thế, Quý Trần Ai nói: "Tại sao cậu lại phản ứng mạnh thế?"
Tiểu Thất nói: "Trẻ em là hi vọng của thế giới, sao bọn chúng lại có thể như vậy!"
Một mình Quý Trần Ai rất khó bò lại lên xe lăn, huống hồ hiện tại xe lăn còn đổ mất, trên khuỷu tay anh đầy vết tích bị trầy da, nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia không đến giúp anh, chỉ ở bên cạnh nhìn anh nhỏ giọng thì thầm, anh cũng lười động.
Tiểu Thất nói: "Tôi muốn mở hệ thống trừng phạt năng lượng tiêu cực."
Quý Trần Ai: "Nó là cái gì?"
Tiểu Thất nói: "Để bọn chúng cảm thụ một chút về thế giới tốt đẹp!"
Quý Trần Ai: "... Nói tiếng người."
Tiểu Thất: "Ờ, đối với người chứa quá nhiều năng lượng tiêu cực, nên nhân đạo mà hủy diệt."
Quý Trần Ai: "..." Nhân đạo mà hủy diệt? Người chế tạo ra Tiểu Thất quả nhiên là tràn đầy ác ý đối với thế giới này mà.
Quý Trần Ai nói: "Cậu nghiêm túc?"
Tiểu Thất nói: "Tôi đùa đấy."
Quý Trần Ai: "..."
Tiểu Thất thấy Quý Trần Ai không lên tiếng, lại nói thêm: "Chỉ là trên người anh tích trữ quá nhiều phụ năng lượng, đã hoàn toàn có thể mở ra hệ thống trừng phạt."
Liền trong lúc Tiểu Thất nói chuyện, Quý Trần Ai nhìn thấy thanh biểu hiện năng lượng tích cực xuất hiện biến hóa, ở góc phải bên dưới hiện ra một thanh nho nhỏ hiển thị "năng lượng tiêu cực", chỉ có điều so với thanh kinh nghiệm nho nho ấy, năng lượng tích cực cấp một, năng lượng tiêu cực đã đạt tới cấp hai.
Tiểu Thất nói: "Giá trị năng lượng tiêu cực đến một vạn, mở ra hệ thống trừng phạt." Nói xong câu nói này, trước mặt Quý Trần Ai xuất hiện mấy nút lệnh sáng, phân biệt viết "Ác ma mỉm cười" "Tận thế của kẻ nói dối", "Kẻ cắp hối hận" còn có mấy cái nút lệnh màu xám tro phía sau chúng.
Quý Trần Ai nhìn giải thích dưới mấy cái nút kia một chút, phát hiện đều có chút mơ hồ không rõ, phía dưới "Ác ma mỉm cười" viết: Mỉm cười đi, mỉm cười đi, những người hàm chứa ác ý với thế giới, đều sẽ mỉm cười.
Quý Trần Ai nói: "Mấy cái này có ích lợi gì?"
Tiểu Thất không trả lời câu hỏi Quý Trần Ai: "Kiến nghị kí chủ sử dụng Ác ma mỉm cười."
Quý Trần Ai ngẩng đầu lên, nhìn mấy đứa đối diện còn khe khẽ nói nhỏ, trong ánh mắt nhìn về phía anh rõ ràng còn mang theo trào phúng, mở miệng nói: "Sử dụng Ác ma mỉm cười."
Đám trẻ còn đang nói chuyện đột nhiên ngừng lại, bọn chúng đứng tại chỗ, trên mặt vốn là ác ý trào phúng, nhưng lúc này, loại trào phúng kia biến thành nụ cười xán lạn.
Nụ cười kia thật sự rất xán lạn, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực đẹp, chỉ có điều nhìn lâu nụ cười này, lại không hiểu sao khiến người ta có chút lạnh người.
Đám trẻ con vừa cười, vừa không tiếp tục nói nữa, mà đi tới phía Quý Trần Ai, giúp anh nâng xe lăn dậy, sau đó thận trọng đặt Quý Trần Ai lên xe lăn, trong lúc đó, trong bọn chúng không đứa nói chuyện, tất cả đều trầm mặc mang theo nụ cười.
Làm xong những việc này, đám trẻ con hướng về phía Quý Trần Ai cúi mình chào, vội vã chạy đi.
itsukahikari.wordpress.com
Lúc này, trên con đường vốn vô cùng náo nhiệt, chỉ còn lại hai người — một là Quý Trần Ai, còn có một là nhân vật bé gái không có cảm giác tồn tại nào trong đám trẻ con.
Mặt bé gái kia đầy kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn về phía Quý Trần Ai ngập tràn sợ hãi, bé hiển nhiên không hiểu một màn đột nhiên phát sinh vừa nãy là sao, những bé trai vẫn luôn hung ác kia, vì sao lại đột nhiên đổi tính .
Quý Trần Ai nói: "Cô bé tại sao lại không có chuyện gì?"
Tiểu Thất nói: "Chỉ có đối với người có ác ý với anh, mới phải chịu trừng phạt, cô bé không có ác ý với anh, cho nên sẽ không mỉm cười."
Nhưng còn chưa chờ Quý Trần Ai hỏi thêm gì, bé gái đã hét lên một tiếng, bỏ chạy, lúc chạy còn ngã mạnh xuống đất, sau đó hốt hoảng bò dậy, tiếp tục bỏ chạy trong hoảng loạn.
Quý Trần Ai nói: "Những đứa nhỏ kia sẽ như thế nào?"
Tiểu Thất hừ một tiếng: "Sẽ tràn ngập yêu thương đối với thế giới này."
Quý Trần Ai nghe Tiểu Thất, cũng bật cười, anh rất ít khi cười dữ dội như thế, quả thực không hề thua kém cùng những đứa trẻ vừa nãy, anh nghĩ, Tiểu Thất cùng với cái gọi là hệ thống năng lượng tích cực chẳng bằng gọi là hệ thống năng lượng tiêu cực mới thích hợp.
Quý Trần Ai nói: "Ừm, vậy thì về nhà đi."
Vết thương trên tay rất rõ ràng, Quý Trần Ai vốn định về nhà trước xử lý vết thương một chút, nhưng không nghĩ tới lúc anh về đến nhà, Chu Nghiêu Uẩn đã trở lại.
Quý Trần Ai đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn ngồi ở trong phòng khách cười híp mắt xem ti vi.
Chu Nghiêu Uẩn vừa nhìn thấy Quý Trần Ai trở lại, bèn đứng dậy đi tới, vết thương trên cánh tay chỉ mặc áo ngắn tay của Quý Trần Ai, đương nhiên liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Mặt Chu Nghiêu Uẩn biến sắc, cậu nói: "Ca, trên tay anh làm sao vậy?"
Quý Trần Ai nói: "Không cẩn thận ngã bị thương."
Chu Nghiêu Uẩn mím môi không nói gì, chỉ quay người đi vào phòng ngủ, cầm nước muối và bông lại.
Trên cánh tay Quý Trần Ai có rất nhiều vết trầy da, nằm trên làn da tái nhợt của anh thoạt nhìn phá lệ thê thảm, Chu Nghiêu Uẩn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Quý Trần Ai, cũng không nói gì, trầm mặc xử lý vết thương của Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai biết Chu Nghiêu Uẩn giận rồi, nhưng anh lại không biết phải an ủi như thế nào, cho nên bầu không khí giữa hai người trở nên có chút nặng nề, mãi đến tận lúc Chu Nghiêu Uẩn xử lý vết thương xong, cậu mới nói: "Ngày mai em dẫn anh đi tiêm phòng uốn ván."
Quý Trần Ai nói: "Không cần đi..." Nói đến có chút buồn cười, anh cái gì cũng không sợ, chỉ sợ tiêm, đặc biệt sợ tiêm vào thịt.
Sắc mặt Chu Nghiêu Uẩn càng khó coi hơn, cậu nói: "Ca, anh có thể yêu quý chính anh hơn một chút được không?"
Quý Trần Ai há miệng, muốn phản bác rồi lại nói không nên lời, anh nhìn Chu Nghiêu Uẩn đang hờn dỗi, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như anh có một đứa em trai như vậy, nhất định sẽ không chọn tự sát.
Bởi vì Chu Nghiêu Uẩn tức giận, cho nên bữa trưa Quý Trần Ai chỉ có một bát canh suông cùng mì gà trứng, trước mặt Chu Nghiêu Uẩn bày gà kho khoai môn, mùi thơm phân tán tứ phía, mà mỗi khi Quý Trần Ai muốn đưa đũa tới gắp, Chu Nghiêu Uẩn đều sẽ không mặn không nhạt nói một câu: "Trên người bị thương, không thể ăn mặn." Nói xong, liền di chuyển gà kho khoai môn đến bên kia của mình.
Quý Trần Ai liếc nhìn Chu Nghiêu Uẩn mặt không đổi sắc, lại nhìn một chút mì sợi đáng thương hề hề trong bát mình, cuối cùng vẫn chỉ thở dài, tiếp tục ăn mì .
itsukahikari.wordpress.com
Cơm nước xong, Quý Trần Ai đang chuẩn bị rời khỏi bàn, Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên kêu lên: "Ca."
Quý Trần Ai quay đầu đáp một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn nói: "Ca, tại sao anh vẫn chẳng chịu nói gì cho em biết chứ."
Quý Trần Ai sửng sốt một chút, không hiểu rõ ý tứ của Chu Nghiêu Uẩn.
Chu Nghiêu Uẩn nói: "Hôm nay không phải tự anh ngã đi."
Quý Trần Ai trong nháy mắt rõ ràng Chu Nghiêu Uẩn tức cái gì, hóa ra là cậu tức giận mình không chịu nói cho cậu biết đến cùng vì sao lại bị thương.
Quý Trần Ai nói: "Ừm, mấy đứa trẻ đá bóng không cẩn thận đá phải người anh."
Khuôn mặt Chu Nghiêu Uẩn trong nháy mắt tràn đầy tức giận, cậu nói: "Ca, là con nhà ai? Trẻ con xung quanh đây anh đều biết, nói cho em biết đi."
Quý Trần Ai xác thực biết đại khái mấy đứa trẻ kia là con nhà nào, nhưng anh cũng không dự định nói ra.
Chu Nghiêu Uẩn từ trong biểu tình của Quý Trần Ai mà hiểu rõ ý tứ của anh, cậu buông tay nắm thành quyền bên người ra, cuối cùng không nói gì, cầm bát đứng dậy đi vào phòng bếp.
Quý Trần Ai nhìn cảnh Chu Nghiêu Uẩn, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, anh sao có thể nói cho Chu Nghiêu Uẩn là con cái nhà ai được, vạn nhất Chu Nghiêu Uẩn đi tìm, người nhà đứa trẻ phát hiện việc đứa trẻ trở nên bất thường có quan hệ với anh thì làm sao bây giờ.
Chương 11: Không muốn bắt nạt người
Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.12.27]
Quý Trần Ai vốn cho là ngày hôm sau Chu Nghiêu Uẩn sẽ hòa giải với anh, kết quả ba, bốn ngày trôi qua, Chu Nghiêu Uẩn vẫn không hề chủ động nói một câu với anh, trừ khi tất yếu, bình thường đều làm mặt đần thối, ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói.
Ban đầu Quý Trần Ai còn không để ý lắm, nhưng về sau phát hiện Chu Nghiêu Uẩn thật sự giận, đành phải chủ động xin lỗi Chu Nghiêu Uẩn, nói mình không nên gạt cậu.
Đối mặt với lời xin lỗi của Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn đang cúi đầu giặt quần áo xoay đầu lại: "Ca, anh thật sự biết sai rồi hả?"
Quý Trần Ai nào đã gặp được tình huống như vậy, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chu Nghiêu Uẩn, bỗng có chút chột dạ, anh "Ừ" một tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn xoay người, tùy tiện lấy khăn lau khô tay, ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào đôi mắt có chút tự do của Quý Trần Ai: "Ca, mấy ngày trước anh mới đáp ứng em, nếu như bị khi dễ, sẽ nói cho em biết đúng không?"
Quý Trần Ai nói: "... Đúng."
Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên đưa tay ra, sờ sờ mái tóc có chút vàng của Quý Trần Ai: "Ca, tin tưởng em có được không, em sẽ bảo vệ anh."
Lúc này Chu Nghiêu Uẩn hoàn toàn không giống như thiếu niên vừa mới tròn mười chín tuổi, trong ánh mắt cậu tràn đầy kiên định, khiến Quý Trần Ai cũng cảm nhận được quyết tâm của cậu.
itsukahikahi.wordpress.com
Trải qua khoảng thời gian nỗ lực này, giá trị năng lượng tích cực của Quý Trần Ai đã được hơn ba trăm, gần đến bốn trăm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên, mặc dù có thời điểm anh chẳng làm gì, cũng có thể nghe được tiếng báo giá trị năng lượng tăng cao.
Đối với loại này hiện tượng, Tiểu Thất giải thích là: "Người anh thay đổi đang làm việc tốt, cho nên cũng coi như là anh tạo ra năng lượng tích cực cho thế giới này."
Quý Trần Ai thấy thế hỏi: "Vậy nếu người tôi thay đổi làm chuyện xấu?"
Tiểu Thất cười hì hì, nó nói: "Niềm tin của con người chính là vấn đề tà ác nha."
Quý Trần Ai nghe vậy cũng cười, anh phát hiện cái hệ thống gọi Tiểu Thất này, thật đúng là rất mang tính trả thù xã hội.
Sau khi hòa giải với Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai lại bắt đầu đi ra ngoài nhặt rác, bất quá lượm mấy ngày cũng không gặp lại mấy đứa trẻ hung dữ đụng phải hôm đó, Quý Trần Ai vốn cho là việc cứ như vậy trôi qua, kết quả vào một ngày bước xuống, lại gặp bé gái chạy đi cuối cùng ngày đó.
Bởi vì Tiểu Thất đã nói, bé gái này không có ác ý với anh, cho nên mới không biến thành bộ dáng kia, bởi vậy ấn tượng của Quý Trần Ai đối với bé coi như cũng không tệ, phát hiện bé co rúm lại đi theo phía sau mình, liền trực tiếp dừng lại, quay đầu hỏi: "Có việc gì thế?"
Bé gái thấy Quý Trần Ai đột nhiên dừng lại, bị giật mình, hướng về xung quanh nhìn ngó, sau khi phát hiện đâu đâu cũng có người đi đường, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn do do dự dự không chịu tiến lên.
Quý Trần Ai thấy bé gái không nói lời nào, lại hỏi một lần nữa: "Có việc gì thế?"
Bé gái cắn môi một cái, giống như đang làm điều trái với tâm lý, sau một hồi lâu, mới bước nhỏ bước nhỏ đến gần Quý Trần Ai, phát ra âm thanh yếu ớt gần như không nghe thấy: "Là, là anh đem bọn họ biến thành như vậy sao?"
Đem bọn họ biến thành như vậy? Quý Trần Ai hơi tự hỏi một chút liền hiểu bé gái nói đến cái gì, anh nói: "Nhóc tên là gì?"
Bé gái lắc lắc đầu, có vẻ không quá nguyện ý nói cho Quý Trần Ai biết tên của bé, nhưng lại cảm thấy không quá lễ phép, nhỏ giọng nói: "Chị nói không thể nói tên của mình cho yêu quái."
Quý Trần Ai nghe vậy đột nhiên nở nụ cười.
Bé gái nhìn thấy nụ cười xán lạn của Quý Trần Ai, trong lòng đỡ sợ hãi hơn một chút, liền đến gần vài bước, trầm giọng nói: "Em thay bọn họ xin lỗi anh... Anh, anh có thể để bọn họ khôi phục bình thường không?"
Quý Trần Ai nghe tới đây đoán đại khái là hiệu quả của 'Ác ma mỉm cười', trước anh có hỏi qua Tiểu Thất kỹ năng này đến cùng có thể tạo thành hiệu quả thế nào, nhưng Tiểu Thất chỉ hàm hồ có lệ, anh nói: "Bọn nó làm sao vậy?"
Bé gái nói: "Bọn họ trở nên thật kỳ quái..."
Quý Trần Ai nói: "Kỳ quái thế nào?"
Bé gái nói: "Bọn họ từ sáng đến tối đều cười, cũng không đi học, nhìn thấy rác liền nhặt, gặp ai làm điều không tốt, sẽ đi tới ngăn lại..."
Quý Trần Ai nghe bé gái miêu tả, đột nhiên liền cảm thấy tên kỹ năng này quả thực quá chuẩn — Ác ma mỉm cười, mỉm cười, chỉ có ác ma.
Như bé gái trước mắt không ác ý đối với anh, nên sẽ không chịu ảnh hưởng của kỹ năng này.
Nụ cười trên mặt Quý Trần Ai phai nhạt đi rất nhiều, anh nói: "Bọn nó bắt đầu làm việc tốt, chẳng lẽ không được sao? Nhóc muốn cho bọn nó khôi phục lại bộ dáng lúc trước?"
Bé gái ngập ngừng nói, một lát sau mới nói: "Em, em biết bọn họ ngày đó không đúng, bình thường bọn họ cũng rất đáng ghét, nhưng mà, nhưng mà nếu như tiểu Lôi tiếp tục như vậy, chị sẽ rất thương tâm... Chị đối với em rất tốt..."
Quý Trần Ai nhìn dáng dấp thận trọng của bé gái, trong lòng không hiểu sao sinh ra một loại nóng nảy, anh lúc đầu, cũng là bộ dáng này? Mặc dù là bị tổn thương, mặc dù trước mặt chỉ là người khác không hiểu, nhưng vẫn như cũ mỉm cười, đối đãi với thế giới này.
Quý Trần Ai đưa tay sờ sờ chân mình, nhàn nhạt nói: "Nếu như nhóc muốn bọn chúng trở về bộ dáng ban đầu cũng không phải là không thể."
Mắt bé gái sáng rực lên.
Quý Trần Ai hướng về phía bé gái vẫy vẫy tay, ra hiệu bé đến trước mặt mình, sau đó nói: "Thế nhưng, nhóc cần phải trả một cái giá thật lớn đấy."
Bé gái sững sờ, hiển nhiên không kịp phản ứng.
Lúc này, Quý Trần Ai lấy từ trong túi tiền ra găng tay cao su của bản thân, nói với bé gái: "Găng tay của anh bẩn rồi."
Bé gái yếu ớt nói: "Em, em có thể giúp anh rửa sạch sẽ."
Quý Trần Ai lắc đầu, bên trong biểu tình tràn đầy một loại hàn ý khiến người khác phải co rúm lại, anh nói: "Không, anh cần một đôi mới, dùng da của nhóc để làm."
Gần như trong nháy mắt, hốc mắt bé gái tràn ngập nước mắt, bé lắp bắp nói: "Anh, anh đúng là yêu quái hả."
Quý Trần Ai đè nén ý cười của chính mình xuống, giả vờ cao thâm hừ lạnh một tiếng: "Không phải yêu quái, sao có thể khiến bọn nó biến thành như vậy."
Bé gái khóc càng thương tâm, vừa khóc, vừa dùng tay áo lau nước mắt.
Tiểu Thất vẫn luôn trầm mặc không nhìn nổi nữa, sâu kín nói: "Anh thật là hư nha ~ "
Quý Trần Ai không để ý tới nó, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bé gái.
Đầu bé gái từ từ hạ thấp, nhìn đôi giày da mới màu đỏ chói trên chân mình, vừa khóc vừa nói: "Không còn da thì em sẽ chết sao?"
Quý Trần Ai trịnh trọng gật gật đầu.
Bé gái nói: "Em có thể trở về nhà chào tạm biệt không?"
Quý Trần Ai nói: "Đương nhiên có thể, ngày mai giờ này, anh ở đây chờ nhóc."
itsukahikahi.wordpress.com
Bé gái ngẩng đầu lên liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, khóc thút thít rời đi, mà lúc này, những người đi đường quăng ánh mắt khinh bỉ đến chỗ Quý Trần Ai, giống như đang khinh bỉ Quý Trần Ai làm một bé gái mới có mấy tuổi khóc.
Quý Trần Ai lộ vẻ mặt vô tội, tâm tình sảng khoái lăn xe lăn về nhà, buổi tối còn ăn hơn một bát cơm.
Chu Nghiêu Uẩn thấy tâm tình Quý Trần Ai không tệ, mở miệng hỏi: "Ca, có chuyện gì vui thế."
Quý Trần Ai nhét một đũa đậu phụ vào miệng, sau khi nuốt xuống, mới nói: "Nhìn thấy người rất đáng yêu."
Chu Nghiêu Uẩn nói: "So với em còn đáng yêu hơn sao..."
Quý Trần Ai không nói, liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, rồi thật sự không chịu được ánh mắt của Chu Nghiêu Uẩn, không thể làm gì khác hơn nói: "Không, em trai nhà anh mới là người đáng yêu nhất trên thế giới."
Chu Nghiêu Uẩn hài lòng ừm một tiếng, rồi lại gắp một đũa đồ ăn cho Quý Trần Ai.
Ngày thứ hai, Quý Trần Ai ở địa điểm ước định chờ bé gái khóc sướt mướt kia đến.
Nhìn bé gái đi ngày càng gần, Quý Trần Ai nói với Tiểu Thất: "Ầy, găng tay của tôi đến rồi kìa." Ngày hôm qua hỏi thăm Tiểu Thất vấn đề 'Ác ma kia mỉm cười' có thể dừng lại hay không, Tiểu Thất trả lời, chỉ cần tiêu hao hết ác ý thì bọn chúng sẽ không cần nở nụ cười nữa. Cho nên kỹ năng này, như trước tiến hành trừng phạt những đứa trẻ có ác ý với Quý Trần Ai, bất quá nhìn bọn chúng bị phạt nhiều ngày như vậy, có vẻ quả thật đúng là tràn ngập ác ý với Quý Trần Ai.
Bé gái đến, bé nhìn Quý Trần Ai, giống như đã hạ quyết tâm to lớn, bé nói: "Em đến rồi, anh, anhđã đáp ứng để cho bọn họ trở lại bình thường."
Quý Trần Ai nhìn đôi mắt bé gái sưng lên, không khó đoán được tối hôm qua bé gái khóc một đêm, anh nói: "Nhóc cứ chết như vậy, cha mẹ sẽ không thương tâm sao?"
Bé gái nhỏ giọng nói: "Em không có cha mẹ."
Quý Trần Ai nói: "Hả?"
Bé gái tiếp tục nói: "Em được nhận nuôi từ cô nhi viện... Thế nhưng chẳng sao cả, có chị rất tốt với em..."
Quý Trần Ai nói: "Cho nên, nhóc nguyện ý hi sinh chính mình, để chị của nhóc cảm thấy hài lòng?"
Bé gái gật đầu.
Quý Trần Ai nhìn bé, nói: "Vậy sao nhóc biết chị của nhóc không có nhóc sẽ không thương tâm chứ?"
Bé gái nói: "Bởi vì chị còn có tiểu Lôi."
Bé gái đã nhắc qua cái tên tiểu Lôi này hai lần, Quý Trần Ai nói: "Nhóc đã quyết định?"
Bé gái gật đầu lia lịa.
Quý Trần Ai nói: "Vậy bây giờ, đem tên của nhóc nói cho anh biết đi."
Bé gái hít sâu một hơi, nói: "Em tên là Chúc Vân Nhã."
Quý Trần Ai từ chỗ nào đó móc ra một viên kẹo gói hoàn mỹ: "Ăn đi."
Bé gái lập tức khóc lên, bé hiển nhiên xem kẹo trong tay Quý Trần Ai chính là một loại thuốc độc, thế nhưng bé vẫn tiến tới, sau đó mở giấy bọc ra, nhét vào trong miệng, bé mơ hồ nói: "Ngọt, ngọt?"
Quý Trần Ai nói: "Đương nhiên là ngọt."
Bé gái trợn to mắt: "Anh không phải yêu quái sao?"
Quý Trần Ai nói: "Anh đương nhiên là yêu quái."
Đôi mắt bé gái lần thứ hai ảm đạm xuống.
Quý Trần Ai tiếp tục nói: "Thế nhưng hôm qua anh đã tìm được một đôi găng tay mới, tạm thời không cần nhóc, nhóc đã ăn thuốc độc của anh, sau đó nếu như nhóc làm chuyện xấu, anh sẽ lập tức biến nhóc thành găng tay."
Bé gái nói: "Kia, vậy bây giờ anh không ăn ta nữa?"
Quý Trần Ai nói: "Nhóc trở lại nói cho bọn nó biết, nếu như bọn nó lại bắt nạt người khác, sẽ còn phải tiếp tục cười."
Bé gái lộ ra nụ cười tươi rói, trên khuôn mặt còn mang theo nước mắt, bé nói: "Anh, anh không phải yêu quái đúng không?"
Quý Trần Ai lộ ra biểu tình tà ác, móc găng tay ra: "Không phải yêu quái, sao có thể có găng tay da người được."
Bé gái hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, lưu lại Quý Trần Ai cười ha ha tại chỗ.
Tiểu Thất chứng kiến toàn bộ quá trình, tỏ vẻ nó đã chịu đủ mùi vị xấu xa của Quý Trần Ai lắm rồi...
Quý Trần Ai nói: "Nếu Ác ma mỉm cười dùng tốt như vậy, vậy Tận thế của kẻ nói dối và Kẻ cắp hối hận đằng sau, chẳng phải còn lợi hại hơn? Tiểu Thất, cái năng lượng tiêu cực này so với năng lượng tích cực mạnh hơn nhiều ha."
Tiểu Thất lúc này mới sâu lắng nói một câu: "Thân, năng lượng tích cực mới có thể chữa khỏi chân, năng lượng tiêu cực chỉ biết đánh gãy chân nhé."
Quý Trần Ai: "..." Đùa vui quá đến mức quên chân của mình không tốt rồi.
Tiểu Thất lại nói: "Bọn họ trong thời gian kỹ năng có hiệu lực, tất cả chuyện tốt làm được đều thuộc về anh."
itsukahikahi.wordpress.com
Quý Trần Ai nghĩ, không trách mấy ngày nay giá trị năng lượng của anh lại tăng nhanh như vậy, hóa ra là có nhiều người nhặt rác hơn [×.×] .
Tiểu Thất lại nói: "Tiếp tục cố gắng, hiện tại anh đã sắp có năm trăm điểm năng lượng đáng giá rồi! Năng lượng tích cực so với năng lượng tiêu cực khó đạt được hơn, cho nên tới hai nghìn điểm anh có thể đạt được kỹ năng thứ nhất."
Quý Trần Ai nói: "Kỹ năng gì?"
Tiểu Thất nói: "Chân phi phi phi phi vô địch." (phi là đi nhanh á)
Quý Trần Ai: "Nói tiếng người." (Lại câu này=))) )
Tiểu Thất: "Trong thời gian ngắn có khả năng đi bộ."
Có thể đi bộ? Quý Trần Ai sáng mắt lên, cảm thấy cả người đều có mục tiêu phấn đấu.
Tiểu Thất lại nói: "Bất quá tôi quên nhắc nhở anh, vừa nãy anh bắt nạt một bé gái khóc..."
Quý Trần Ai đen mặt, sẽ không phải cái này khấu trừ giá trị năng lượng của anh đi.
Tiểu Thất nói: "May mắn chính là cuối cùng anh cho bé gái người ta ăn viên kẹo..."
Quý Trần Ai thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thất nói: "Cho nên chỉ trừ mười điểm thôi."
Quý Trần Ai: "..." Thôi cái rắm ấy, mười điểm anh phải nhặt rác mười lần được không!
Chương 12: Sinh nhật em trai
Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.12.28]
Từ cái ngày bé gái Dương Vũ Nghi được cha mẹ đón về nhà, không lâu sau đó, Quý Trần Ai trông thấy được người đàn bà trung niên mang Dương Vũ Nghi đi ăn xin ngày đó trên tin tức, bất quá lần này cô ta thần sắc tiều tụy nhận phán quyết tại tòa án.
Quý Trần Ai cũng không biết tình huống cụ thể của án kiện, nhưng trên tin tức phát sóng trực tiếp cô ta bị thẩm phán quyết kết quả — tử hình. Quý Trần Ai biết cha mẹ Dương Vũ Nghi khẳng định cũng có nhúng tay vào, bằng không dựa theo tình hình đất nước hiện tại, xử tù mười năm đã coi như hình phạt tương đối nặng.
Cái thẻ cha Dương Vũ Nghi đưa cho Quý Trần Ai kia, có hai triệu, đối với một gia đình bình thường mà nói, này được cho là một khoản tiền lớn. Quý Trần Ai cũng không nói cho Chu Nghiêu Uẩn việc tấm thẻ mà lựa chọn tự mình giữ lại, không phải anh không tín nhiệm Chu Nghiêu Uẩn, mà là anh cần số tiền kia, cũng không muốn khi sử dụng số tiền kia sẽ phải giải thích gì cho Chu Nghiêu Uẩn.
itsukahikari.wordpress.com
Vào ngày thứ ba mươi bảy Quý Trần Ai biến thành Chu Nghiêu Cần, anh lần thứ hai gặp được một người vốn không nên gặp lại — Quý Tô Minh.
Không sai, chính là anh trai của Quý Trần Ai.
Lúc đó Quý Trần Ai đi đặt bánh gatô mừng sinh nhật cho Chu Nghiêu Uẩn thì Quý Tô Minh mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh anh, sắc mặt anh ta thoạt nhìn không được tốt, đang cãi nhau cùng người khác qua điện thoại.
Một giây Quý Trần Ai đang nhìn thấy Quý Tô Minh, thân thể không tự chủ được cứng lại một chút, sau đó nhớ lại một số hình ảnh làm anh không vui. Quý Tô Minh cũng không chú ý đến Quý Trần Ai bên cạnh anh ta, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại trên người anh, sau khi đi vào khu thương mại rất nhanh liền biến mất không thấy.
Chu Nghiêu Uẩn nói: "Ca, anh biết người này à?"
Quý Trần Ai sững sờ, tùy ý nói: "Không quen biết."
Chu Nghiêu Uẩn nói: "Vậy tại sao anh nhìn anh ta chằm chằm lâu vậy?"
Quý Trần Ai vốn nghĩ là mình che giấu rất tốt, nhưng Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên không thấy vậy, cậu thấy Quý Trần Ai không đáp, bèn ủy khuất nói: "Ca, anh không muốn để ý đến em?"
Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói: "Chỉ là cảm thấy người này khá quen." Sống lại một tháng, hơn nữa đối với ký ức nguyên chủ của Chu Nghiêu Cần, Quý Trần Ai phát hiện đứa em trai hiện tại nhìn như lẫm lẫm liệt liệt này của anh, kỳ thực vô cùng tỉ mỉ, thậm chí có thể từ một biểu tình vô cùng nhỏ của anh đã nhìn ra tâm tình anh có biến hóa, ngay cả khi mà chính anh còn không nhận ra được, Chu Nghiêu Uẩn đã biết.
Điều này đối Quý Trần Ai mà nói, hẳn là việ̣c tốt, nhưng không biết tại sao, Quý Trần Ai luôn cảm thấy có chút không ổn, nhưng khi đối mặt với Chu Nghiêu Uẩn một mặt vô tội thì anh lại không thể hiểu được một tia bất ổn kia rốt cuộc là cái gì.
Cũng may Chu Nghiêu Uẩn không dây dưa thêm chuyện này, liếc mắt nhìn bóng lưng Quý Tô Minh một cái, sau đó bèn đẩy Quý Trần Ai vào tiệm bánh ngọt.
Ngày kia là sinh nhật mười chín tuổi của Chu Nghiêu Uẩn, cậu nhỏ hơn Quý Trần Ai hai tuổi, nhưng hai người lại cùng học năm tiểu học, cho nên trước khi Quý Trần Ai gặp chuyện, Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai luôn là bạn cùng bàn.
Những chuyện này, trong trí nhớ Chu Nghiêu Cần đều vô cùng rõ ràng, Quý Trần Ai cũng chưa có nghi vấn gì.
Đặt được bánh gatô, Chu Nghiêu Uẩn lại hỏi Quý Trần Ai ngày đó muốn ăn món gì, định đi ra ngoài ăn, cuối cùng vẫn là về nhà làm.
Quý Trần Ai hỏi Chu Nghiêu Uẩn sao không gọi bạn học đến, Chu Nghiêu Uẩn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ca ca muốn làm như thế nào?"
Quý Trần Ai nói: "Đây là sinh nhật của em."
Chu Nghiêu Uẩn nói: "Nhưng nếu như ca ca không vui, em cũng sẽ không vui."
Quý Trần Ai thấy Chu Nghiêu Uẩn thực sự hết cách rồi, anh chưa bao giờ bị người ỷ lại quá như thế, cho nên thời điểm đối mặt Chu Nghiêu Uẩn làm nũng, anh không có biện pháp nào.
Hai người lại thảo luận một lúc, cuối cùng vẫn là Quý Trần Ai quyết định, gọi bạn học của Chu Nghiêu Uẩn đến nhà tổ chức sinh nhật. Chu Nghiêu Uẩn đồng ý, lại bắt đầu dò hỏi Quý Trần Ai muốn ăn cái gì.
Từ sau khi Tiểu Thất xuất hiện, tâm trạng Quý Trần Ai liền phát sinh biến hóa, anh biết mình có cơ hội đứng lên lần nữa, cho nên thời điểm đối mặt với một số tâm tình tiêu cực, năng lực chịu đựng mạnh hơn rất nhiều, cũng không quá để ý tới ánh mắt người xung quanh nữa.
Một người, chỉ cần có mục tiêu và hi vọng, sẽ trở nên mạnh mẽ.
Chọn xong một chiếc bánh gatô đầy màu sắc, thanh toán tiền đặt cọc, Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai cùng đi ra khỏi cửa, sau đó đi bộ về nhà.
Ngồi xe lăn đi xe buýt vô cùng bất tiện, lúc bắt xe cũng rất khó lên được, cho nên Chu Nghiêu Uẩn thẳng tay thuê một phòng mới gần nơi Quý Trần Ai thường đi lại.
Ngược lại là chính cậu cách trường học xa hơn.
Buổi tối, lúc tắm xong, Quý Trần Ai nằm ở trên giường, đếm đếm giá trị năng lượng hôm nay kiếm được, phát hiện như nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau mình đã có thể tạm thời đi lại, nghĩ như vậy, tâm tình trong nháy mắt vui vẻ hơn.
Chu Nghiêu Uẩn đặt chân Quý Trần Ai vào trong lòng, thận trọng xoa bóp, biểu tình trong ánh mắt chỉ có ôn nhu.
Quý Trần Ai đột nhiên mở miệng: "Tiểu Uẩn, em nói xem, nếu có một ngày, anh có thể đi được thì thật tốt biết bao nhỉ."
Động tác của Chu Nghiêu Uẩn ngừng lại, đầu cúi thấp khiến Quý Trần Ai không thấy rõ được vẻ mặt của cậu: "Anh vẫn còn muốn chạy nhảy?"
Quý Trần Ai nói: "Ai sẽ không nghĩ vậy chứ..."
Chu Nghiêu Uẩn xoa bóp đến chân Quý Trần Ai, ngón tay của cậu mềm mại bắt lấy ngón chân Quý Trần Ai, ấm áp nói: "Em còn tưởng rằng anh đã tiếp thu sự thật này."
Quý Trần Ai sững sờ: "Em nói cái gì?"
Chu Nghiêu Uẩn dừng lại mấy giây sau đó mới ngẩng đầu lên, biểu tình có vẻ hơi khổ sở: "Ca ca, em chính là vì anh, đạt học bổng y học đó."
Quý Trần Ai lúc này mới nhớ tới nguyên nhân sở dĩ Chu Nghiêu Uẩn lựa chọn đại học y khoa, cũng là bởi vì anh, anh nói: "Ừm..."
Chu Nghiêu Uẩn không nói tiếp, tiếp tục nghiêm túc xoa bóp cho Quý Trần Ai.
itsukahikari.wordpress.com
Kỳ thực ban đầu, Quý Trần Ai cũng cảm thấy Chu Nghiêu Uẩn đối với mình thật sự là có chút quá tốt, đến mức khiến cho người ta cảm thấy có chút hư ảo không thật, nhưng sau một thời gian, anh đã phần nào quen việc Chu Nghiêu Uẩn đối xử với anh như vậy, hơn nữa nếu như Chu Nghiêu Uẩn có ác ý với anh, Tiểu Thất nhất định sẽ phát ra cảnh báo.
Nghĩ vậy, Quý Trần Ai cảm thấy bản thân có chút nhạy cảm quá mức, hoặc là do đã bị đối xử tệ bạc quá nhiều, thời điểm đối mặt với ý tốt của người khác, thậm chí bắt đầu có chút hoài nghi.
Sinh nhật Chu Nghiêu Uẩn vào đầu tháng bảy, vừa vặn còn có ba, bốn ngày nữa là được nghỉ hè, mùa hè này cậu phải thi đấu bóng rổ, cho nên thời gian về nhà so với mọi khi muộn hơn một chút.
Quý Trần Ai cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Chu Nghiêu Uẩn, hiện tại anh không thiếu tiền, cho nên chọn trên mạng một đôi giày thể thao hơn hai ngàn. Nếu như lúc đó Chu Nghiêu Uẩn hỏi tiền của anh từ đâu tới, Quý Trần Ai có thể tự hào nói cho cậu biết, trong lúc nhặt rác nhặt được!
Kết quả thời điểm Chu Nghiêu Uẩn nhận được quà thì hết sức vui mừng, ôm Quý Trần Ai từ phía sau thật lâu cũng không buông tay, cũng không hỏi Quý Trần Ai tiền mua giày thể thao ở đâu ra.
Chu Nghiêu Uẩn không hỏi, Quý Trần Ai cũng vui vẻ không nói, anh thấy Chu Nghiêu Uẩn mặc tạp dề ở trong phòng bếp mang bộ dáng vội vội vàng vàng, tâm tình ngoài ý muốn tốt lên.
Khoảng mười một giờ trưa, bạn học của Chu Nghiêu Uẩn cũng lục tục đến, phần lớn đều là đội bóng rổ, còn có một vài người là bạn học cùng lớp chơi thân với Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai không thích nhiều người, cho nên vẫn luôn chờ trong phòng ngủ, nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, một mình dùng bàn phím con chuột tiếp tục mở topic kiếm thêm giá trị năng lượng, mãi đến tận lúc ăn cơm, Chu Nghiêu Uẩn mới đi vào gọi Quý Trần Ai ăn cơm.
Thời điểm Quý Trần Ai bị Chu Nghiêu Uẩn đẩy ra ngoài, bên ngoài yên tĩnh khoảng hai giây, nhưng thật nhanh lại trở nên náo nhiệt, trong đó còn có nữ sinh đùa giỡn hỏi Chu Nghiêu Uẩn, anh trai đáng yêu như vậy, lại không mang ra để mọi người gặp gỡ, là muốn Kim ốc tàng kiều* sao?
(*: giấu người đẹp trong nhà.)
Chu Nghiêu Uẩn cười ôn hòa, cậu nói: "Anh tớ tương đối hướng nội, các cậu đừng trêu chọc anh ấy."
Nói đến tướng mạo anh em nhà họ Chu, mặc dù giống nhau đến mấy phần, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau, Chu Nghiêu Uẩn cao to anh tuấn, là loại thiếu niên sáng sủa vô cùng được hoan nghênh, mà Chu Nghiêu Cần thì lại càng thêm thanh tú, lúc cười rộ lên trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, bọn họ một người giống cha, một người giống mẹ, nếu không phải chân Chu Nghiêu Cần xảy ra vấn đề, chỉ sợ cũng là thanh niên đẹp trai cuốn hút.
Tài nấu nướng của Chu Nghiêu Uẩn không cần phải nói nhiều, bạn học đều ăn thập phần vui vẻ, nam sinh uống rượu rất nhiều, ngay cả Quý Trần Ai cũng bị rót mấy chén.
Cũng may Chu Nghiêu Uẩn vẫn luôn chặn rượu giúp Quý Trần Ai, mọi người lo lắng cho thân thể Quý Trần Ai, cũng đến mức độ nào đó thì thôi.
Rượu quá ba tuần, một phòng nhiệt huyết tuổi trẻ càng thêm hòa hợp, Chu Nghiêu Uẩn cũng uống không ít, nhưng xem ra để uống say còn có chút khoảng cách.
Lúc này, bỗng nhiên một giọng nữ sắc bén vang lên: "Ấy, không thấy điện thoại di động của tớ!"
Tiếng nói vốn ầm ĩ lập tức yên tĩnh, nữ sinh phát ra âm thanh kia có vẻ hơi kinh hoảng: "Ai gọi cho di động tớ đi."
Một nam sinh ngồi ở bên cạnh cô cầm điện thoại lên gọi đi, một lát sau nói: "Tắt máy rồi."
Chu Nghiêu Uẩn đang nói chuyện cùng mọi người, thấy thế quay đầu hỏi: "Làm sao thế? Tiểu Mộ?"
Nữ sinh bị kêu là Tiểu Mộ trợn to mắt nói: "Chu Nghiêu Uẩn, không thấy điện thoại di động của tớ!"
Mọi người nhìn ngó lẫn nhau, đều có chút mơ hồ.
Tiểu Mộ tiếp tục nói: "Tớ vừa mới mua cái mới, còn chưa cầm ấm tay, đã không thấy tăm hơi rồi..."
Giọng nam ngồi bên cạnh Tiểu Mộ nói: "Cậu tìm một chút xem? Không phải mới vừa còn nhìn thấy cậu nghịch?"
Tiểu Mộ ủy khuất nói: "Tớ phát cái weibo rồi đi vệ sinh, trở về thì không thấy đâu, hơn nữa, nếu như là tớ không cẩn thận làm mất, làm sao lại tắt máy được?"
Bầu không khí lập tức trở nên ngại ngùng hết sức. Được Chu Nghiêu Uẩn mời tới đều là người quen, nếu quả thật có kẻ trộm, vậy khẳng định cũng chỉ là người trong phòng.
Nữ sinh bên người Tiểu Mộ rối rít nói: "Cậu đừng vội, chúng tớ trước tiên giúp cậu tìm xem."
Biểu tình Tiểu Mộ có vẻ vô cùng oan ức, hiển nhiên đã muốn khóc.
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nghiêu Uẩn nhíu chặt lông mày, chần chờ một lát rồi nói: "Nếu như không tìm được, tôi đền cậu một cái đi."
Tiểu Mộ nói: "Như vậy sao được? Cũng không phải cậu cầm di động của tớ! Nhưng mà di động này cũng không rẻ..."
Lúc này, một nữ sinh bên cạnh Tiểu Mộ đột nhiên hừ một tiếng: "Làm mất sao? Còn có thể mất thế nào? Không phải là bị người lấy trộm? Mọi người đều là người quen, đợi lát nữa lúc ra cửa kiểm tra túi trên người một chút là xong rồi, tớ không tin có thể mang ra ngoài như thế được!"
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều khó coi.
Tiểu Mộ nói: "Bé Gấu, như vậy không tốt đâu..."
Trong mắt nữ sinh bị gọi là Bé Gấu thoáng qua chán ghét không rõ, lạnh lùng nói: "Có cái gì không tốt, tất cả mọi người đừng đi đâu, như vậy tên trộm cũng không giấu tang vật được, Nghiêu Uẩn tới kiểm tra nam sinh, nữ sinh trước tiên chọn ba người kiểm tra lẫn nhau, sau đó lại kiểm tra mọi người, như vậy sẽ không sai."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro