Chương 2 Quyển Hề Sơn: Thúy Thân (Hạ)
Nàng và Phù Tô rời đi, đi hai ngày mới ra khỏi Tả trấn, bay qua hai hay ba ngọn núi mới tới địa hạt Hề Sơn, nhưng nhìn lên một ngọn cây bên đường, có một hầu nhi màu xanh ngọc, thân thể cũng giống với những hầu nhi bình thường khác, nhưng tiên khí lung lay, giống như một con khỉ con bị dồn ép, lạc lõng giữa nhân gian.
Hầu nhi nhìn thấy Hề Sơn quân, vội từ trên cây nhảy xuống, nép vào ngực nàng.
Hề Sơn quân bẻ một cành cây, hung hãn gạt hầu nhi kia ra, cười lạnh nói: "Sao vậy, mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên thế kia cũng chán rồi à, muốn về nhà sao?"
Hầu nhi bị đánh tới máu chảy ròng ròng, nhưng một tiếng đau cũng không dám kêu, chỉ mở to đôi mắt long lanh nhìn về phía Hề Sơn quân xin tha thứ.
"Tăng tiểu thư đâu? Ngươi hại nàng ta rồi sao?"
Hầu nhi chi chi hai tiếng, lắc đầu liên tục.
"Nàng ta về nhà rồi?"
Hầu nhi lại gật đầu một cái.
"Hôm trước vẫn còn thề non hẹn biển, sao giờ nàng ta lại bỏ ngươi rồi?" Hề Sơn quân mỉa mai hỏi.
Hầu nhi lắc mình một cái, lại biến thành một nam nhân áo trắng mỹ mạo tựa thiên tiên, cúi đầu, giọng lí nhí như tiếng ruồi, "Ta không thích nàng, liền lắc mình một cái."
Phải rồi, cô nương si tình nào mà nhìn thấy người yêu từ một nam nhân tuấn tú biến thành một con khỉ lông xanh chẳng hét lên ngất xỉu, Tăng cô nương cũng không yếu đuối, còn có thể bỏ chạy nhanh như vậy, hóa ra, con người ta sống ở trên đời, báo đáp thâm tình cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Vui không?" Hề Sơn quân cầm cành liễu hung hăng quất lên người nam nhân kia.
Nam nhân có vẻ ngoài đẹp mê hoặc lòng người vừa khóc vừa nói: "Không vui, cực kỳ không vui. Người và yêu ở cạnh nhau, đạo sĩ cũng nói, sẽ không có kết quả tốt đẹp."
Hề Sơn quân mím chặt môi, sắc mặt âm trầm, hồi lâu mới vứt cành cây đi: "Ta không muốn nhìn thấy gương mặt này của ngươi nữa."
Thúy Nguyên ủy ủy khuất khuất lắc mình một cái, lại biến thành con khỉ nhỏ nhảy lên vai hề Sơn quân.
Phù Tô một mực yên lặng không nói, mặt trời giữa trưa chiếu lên bộ lông xanh của hầu nhi, trên cổ nó lộ ra một món đồ lấp lánh.
Hề Sơn quân hé mắt nhìn, gõ một cái lên đầu Thúy Nguyên, "Cái tính xấu của ngươi bao giờ mới có thể thay đổi hả, sao lâu như vậy vẫn không sửa được?"
Thúy Nguyên ủy khuất ôm lấy đầu, nhưng tự biết mình đuối lý, không dám mở miệng trả lời.
Phù tô nhìn chăm chăm món đồ kia, chính là khối bạch ngọc Tam Nương biến thành. Lấp lánh bóng bẩy, dịu dàng trung trinh.
Thúy thị đều là những tay trộm đại tài, đại phụ Thúy Nguyên tất nhiên cũng là một tài năng xuất chúng.
Phù Tô lần đầu tiên ngắm nhìn toàn bộ ngọn Hề Sơn vào ban ngày, mới biết được hóa ra nó vốn cao như vậy. Tuy cao như vậy, nhưng lại đứng giữa một dãy núi trùng trùng điệp điệp, giống như một kẻ khổng lồ đứng giữa đám người lùn vậy.
"Núi này sao lại gọi là Hề Sơn?" Phù Tô hỏi, "Ta xem qua "Quần Sơn Thư", bản đồ mười mấy đời Đại Chiêu cũng đều đã đọc, chưa từng nghe nhắc đến Hề Sơn."
Hề Sơn quân khẽ mỉm cười, "Công tử nhắm mắt lại."
Phù Tô gật đầu một cái, chỉ cảm thấy bị người nó nắm lấy tay, thả mình theo gió bay đi, mây mù ẩm ướt ùa vào trong mũi, mở mắt ra, đã đến căn nhà đá giữa sườn núi.
Nàng buông tay hắn, chiếc áo gai mặc trên người thấm sương từ bụi cỏ, trở nên ướt đẫm.
"Ta lúc nhỏ không thường đi học, sách quá nhiều chữ, cũng không thích đánh đàn, ta ghét tiếng đàn, nghe đã thấy bực bội. Ca ca hỏi ta muốn làm gì, ta chỉ muốn nhìn ngắm mọi người."
Phù Tô cười nhạt, nghiêng người hỏi nàng: "Vì sao lại thích nhìn mọi người?"
Hề Sơn quân hơi ngẩn người, mãi mới nói: "Ta nói với ca ca ta, phải nhìn rất nhiều rất nhiều người, mới biết được có vài người sao lại vô cùng đáng sợ, lại có một ít người khác vô cùng khả ái. Sách thì chỉ lặp đi lặp lại, lúc nào xem cũng được, đàn luyện nhiều sẽ có ngày nhắm mắt cũng tấu được. Con người cũng thế, chỉ cần quan sát nhiều, sẽ hiểu rõ được họ."
"Ở trên núi ba trăm năm, cũng có thể thấy rõ người sao?"
Hề Sơn quân trợn tròn mắt nói: "Ta làm sơn tặc, hôn thiên ám địa giết người, nhìn thủ đoạn bọn họ cầu xin, tuyệt vọng giãy giụa, tất nhiên là hiểu rồi. Nhưng mà, người khả ái cũng có thể trở nên đáng sợ, còn kẻ đáng sợ lại trở thành mềm yếu."
Phù Tô có chút kinh ngạc, không nồng không nhạt nói, "Ngươi vốn đã sai rồi."
"Vì sao?"
"Ngươi dùng ác ý để thăm dò ác ý của thế gian, làm sao có thể nhận thiện quả? Ngươi cũng không biết sẽ nhận được kết cục này, có lẽ Hề Sơn quân đã bỏ phí ba trăm năm rồi. Ngươi rốt cục cũng không hiểu được lòng người, vẫn là ngây thơ." Một Phù Tô trẻ tuổi lại dám phê phán một lão yêu tinh hơn ba trăm tuổi, mặt mũi còn mang theo vài tia cay độc, đúng là không biết trước biết sau.
Nàng giả bộ không nghe, trầm tư nói: "Tất cả đều như xa xôi. Hôm đó ca ca nghe ta nói vậy, liền nói..."
"Hề Giả là nô tài, thương xót cho ta, sợ ta lại phải chịu cảnh bị giam cầm trong các dinh phủ, cả đời sẽ không thấy được núi sông, nhân gian trăm họ."
Hề Sơn quân ngồi trên chiếu, bên cạnh là dòng sông uốn lượn. Nàng cười, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì tinh tú mà nàng đã lau, có thể soi sáng nhân gian, "Công tử thật thông minh. Ca ca ta nói, hắn đặt cho ta danh hào Hề Sơn quân, ta đến núi hoang này làm Hề Sơn quân, từ đó mới có Hề Sơn."
Phù Tô cúi xuống nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ca ca của sơn quân có lẽ không yêu thương sơn quân rồi."
"Vì sao?"
"Nếu ta là ca ca của sơn quân, sẽ mắng cho sơn quân một trận, bắt chép phạt Nữ Quy, để cho ngươi bỏ ý niệm đó ra khỏi đầu."
"Vì sao? Đặt danh xưng Hề Sơn quân cho ta mà là không thương ta ư?"
"Nữ nhân ở Đại Chiêu vốn cũng không được sống tốt, hành động cử chỉ nhất nhất đều có người soi vào, sơ hở một chút là bị trách phạt. Nữ nhân được coi là có phúc thì lúc chưa xuất giá được phụ mẫu yêu thương, chờ đợi được gả cho người xứng đôi vừa lứa, nhưng nếu để mặc cho ý nghĩ phản nghịch của ngươi lớn lên sẽ để ngươi phải chịu khổ. Nếu không loại bỏ những ý nghĩ đó, ngươi sẽ ngày càng trở nên kiêu căng, buông thả dục vọng, như thế là yêu ngươi ư? Chính là hại ngươi. Sử sách cũng có một người nữ nhân, nhưng số mạng lận đận, dù oanh oanh liệt liệt mà sống, nhưng cũng chỉ là một đời cô quạnh tịch mịch. Nếu ta có muội muội, há lại để cho nàng ấy lang bạt kỳ hồ, sống cô đơn không ai biết đến. Nếu muốn cho nàng một cái danh, thì ca ca đó phải lên chiến trường cứu dân chúng xã tắc, trị nạn lụt thiên tai, để nàng có thể mang danh cáo mệnh trinh phụ. Cớ gì rũ bỏ trách nhiệm, đem tất cả vinh nhục của đời người trói lên người một nữ nhi?"
"Cái đó... Cái đó, mắng một trận, bắt chép phạt ngàn lần rồi lại tặng danh là sao?"
"Có lẽ hắn cũng cân nhắc, cuối cùng lại đem ngươi dưỡng thành cô nương như thế này."
Ban đêm Phù Tô lại đau đầu, Hề Sơn quân ban ngày bận rộn nên hết sức mệt mỏi, sớm đã ngủ say.
Hắn và nàng là hôn phu hôn thế, nhưng không làm gì quá phận, nằm chung trên một chiếc giường nhỏ.
Hắn và nàng, khoảng cách giữa họ là hai tảng đá, Nhị Thập Ngũ, Nhị Thập Lục.
Sống cùng nhà, ngủ cùng giường với yêu, thật hoang đường, cuộc sống mà Phù Tô chưa bao giờ nếm trải qua, nhưng lúc này đây, đau đớn đang vùi dập mọi giác quan, Phù Tô không đánh thức Hề Sơn quân, không dám chọc giận bạo quân yêu quái. Hắn lảo đảo đẩy phiến cửa đá.
Đêm đó, hắn nghe thấy giọng nam nhân thê lương từ xa văng vẳng truyền tới. Hắn ngồi gục xuống bụi cỏ, ôm đầu rên rỉ một hồi, vẫn chưa thấy đau đớn thuyên giảm, đánh cố dời sự chú ý của mình đi nơi khác, cố lắng nghe xem thanh âm này là đang cố nói điều gì.
"Khắp núi Chi Nguyệt, hoa quỷ chim tiên, Phong Đô thành, tháng giêng không người. Dẹp loạn đánh tan, âm u tịch mịch; đã quên mất, mỗi năm di trú. Vừa rơi xuống thác, vạn phiến mây chiều theo gió hư không, đương độ thu sang, lão nhi ta đau đớn ngàn năm, ngậm ngùi than khóc."
Phù Tô nghe hồi lâu, rốt cuộc nghe được toàn bộ, chậm rãi lẩm nhẩm theo.
Dẹp loạn đánh tan, âm u tịch mịch; đã quên mất, mỗi năm di trú.
Phù Tô bị đè nén hồi lâu, bồi hồi tưởng niệm, thấy chua xót xộc lên trong mũi, cuối cùng vẫn đứng lên, nặng nền thở hổn hển, tưởng chừng như tê cứng trên thảm cỏ xanh ướt đẫm sương.
Hề Sơn quân thích nhìn ngắm mọi người, còn hắn thì không thích lắm. Hề Sơn quân vốn không hiểu gì cả, nàng vô cùng ngây thơ nhưng lại giả bộ mình là người khôn khéo, dù có thể nàng ba trăm năm chưa từng đi học. Còn hắn, lại bởi vì quá hiểu, một mực trở thành thiếu niên áo trắng sắc sảo, tinh anh, dù mới mười mấy tuổi nhưng mi mắt đã nhuốm đầy phong sương. Thế gian không thiếu kẻ tình nguyện cúi đầu, lòng dạ như lang sói, da mặt dày buông những lời nói vẫn ôn nhu mềm mại. Dù vẫn cúi đầu, nhưng sâu trong nội tâm là cao cao tại thượng, không ngừng chửi rủa những lời đê tiện, trong mắt ngập tràn si oán với nhân gian.
Thúy Nguyên và Niên Thủy quân của sông Xích Thủy vốn là chỗ giao tình, là bạn tốt. Vì muốn nịnh hót Thần Quân, lũ tiểu yêu tay chân cũng cho hắn vài phần mặt mũi.
Hề Sơn quân sai hắn dâng hương khấn cầu, thỉnh các vị phương sĩ từ xa ngàn dặm tới. Nhất tộc ở đất Sở, phía Nam, sinh ra mang hình người nhưng vóc dáng lại cực nhỏ, ước chừng chỉ bằng hai hạt đầu nành xếp lại. Tổ tiên đều là người tu đạo, mặc áo đạo sĩ, đội khăn thu diệp. Nhưng có một điểm không giống đạo sĩ. Đó là tính tình tùy tiện, nói năng hành động thiếu suy nghĩ. Giống như Thúy Nguyên, trời sinh có tiên côn nhưng lại có tính háo sắc, ăn trộm. Các phương sĩ Nhất tộc kia hết sức tham ăn, cái gì cũng thích ăn.Yêu tộc thỉnh bọn họ về, bất quá mời bọn họ ít cỏ dại sâu độc là được, Hề Sơn quân muốn mời bọn họ đến là để xem bệnh cho Phù Tô.
Tên thủ lĩnh si mê ngắm nhìn Phù Tô nằm trên chiếc giường đá, tiếc hận nói: "Thật là một tiểu công tử đẹp mắt, sao lại không ưa hắn, còn mời chúng ta tới đây?"
Bọn họ cho là Hề Sơn quân mời bọn họ tới để giải quyết một tên phế vật nào đó.
Thúy Nguyên có chút đố kỵ nhìn gương mặt Phù Tô, khuôn mặt tối sầm chỉ để lộ hai chiếc răng nhọn, "Nếu bọn ta có thể ăn tươi nuốt sống hắn, thì còn nhờ tới các phương sĩ làm gì?"
Hề Sơn quân cười lạnh một tiếng, sống lưng Thúy Nguyên lạnh ngắt, vâng dạ lui sang một bên, "Đều nghe theo Sơn quân."
Phương sĩ nghi ngờ chắp tay, đồng thanh nói: "Mời sơn quân nói rõ."
Hề Sơn quân cười một tiếng, vỗ tay một cái, mấy thiếu niên áo xanh bưng tới đủ loại điểm tâm trái cây, thấy ánh mắt thèm thuồng của đám phương sĩ, nhiệt tình nói: "Không gấp không gấp, phương sĩ đường xa tới đây, bản quân không có gì để khoản đãi, có chút điểm tâm rượu nhạt, mong bày tỏ lòng cảm kích."
Đám phương sĩ nói khách khí một hai câu liền nhào tới chỗ điểm tâm trên núi, trái cây dưới biển.
Chưa đầy một nén nhang, gió cuốn mây tan, trên bàn không còn một mẩu vụn, ngay cả cái mâm cũng bị nuốt luôn vào bụng.
Thủ lĩnh kia ợ một cái, nói: "Nước Sở mấy ngày nay đều gặp ôn dịch, quỷ chết đói đến vỏ cây cũng gặm hết, ta đây, mấy ngày trước còn phải ăn bùn. Sơn quân không cần khách khí, có gì cần giúp đỡ, ta không dám không hết sức."
Hề Sơn quân rũ con mắt nhìn bọn họ đem tất cả ăn vào trong bụng, mới cười một tiếng nói: "Quả thực cũng không phải chuyện đại sự gì. Công tử nằm trên giường kia là hôn phu chưa qua cửa của ta. Hắn vạn sự đều tốt, chỉ có một chỗ, lúc trước bị người ta hạ độc thủ, cắm trong đầu ba cây kim, may có tước vương tương trợ, mới tạm thời giữ được tính mạng, chẳng qua là vô cùng đau đớn khó chịu, đại la chân tiên cũng chịu không nổi nói gì người phàm, nên về lâu dài thì không ổn. Ta suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ tới các vị phương sĩ tài cao, mời các vị ăn giúp mấy cây kim, chấm dứt cơn đau đớn cho phu quân ta. Đại ân đại đức này, bản quân xin hậu tạ, tuyệt không bạc đãi các vị phương sĩ, chẳng qua là cầu các vị vạn sự cẩn thân, chớ ăn nhầm não hay thân thể hắn."
Thủ lĩnh kia cười quái dị nói: "Sơn quân quả là tâm kế thâm sâu. Mời bọn ta ăn uống trước, sợ bọn ta lát nữa mất khống chế, không biết nặng nhẹ ăn luôn cả đầu phu quân ngươi. Yên tâm yên tâm, nhìn hắn vẫn tốt như vậy, ta cũng không đành lòng để hắn chịu đau đớn."
Hề Sơn quân chắp tay không nói, mỉm cười một cái.
Thủ lĩnh mang theo hai ba phương sĩ, bò qua tai Phù Tô, quanh co vòng vèo đi vào trong não.
Phù Tô ngủ một giấc, mơ thấy những điều kỳ lạ. Một hồi nhìn thấy mẫu thân, một hồi lại thấy phụ thân. Lại thấy rất nhiều rắn độc có khuôn mặt mỹ nhân đang đánh về phía mẫu thân, người vẫn mỉm cười nhìn phụ thân trong cung điện. Ngoài cửa sổ rõ ràng là bầu trời màu cam nhưng mây lại đỏ như màu máu. Phù Tô dùng hết sức lực cũng không có cách nào đến gần mẫu thân, đám rắn rết kia vẫn cắn lên cổ người, lôi kéo người xuống lòng đất sâu.
Hồi lâu sau, hắn lại nghe được bài hát trước khi ngủ hắn thường hay nghe, không nhớ rõ ai đã hát nhưng mà mỗi tối đều ngủ rất ngon nhờ giọng hát ôn nhu đó.
"Nai ơi nai ơi, ăn lúa của ta, ăn bèo của ta, ăn cho no bụng. Nai ơi nai ơi, hương thơm trên phố, từ mái cỏ tranh, từ hồ nước ngọt. Bài ca nai con, gõ trống ca vang, nai ơi thế nào, nhạc vui nhạc vui. Ta muốn có nai, ta không tiếc chi, ca mãi ca mãi!"
Tại sao lại phải dùng lúa của mình, giường của mình, trống của mình, vui vẻ nuôi một con nai, làm thế nào để có thể vui vẻ ung dung mà sống đây?
Phù Tô không rõ, lúc mở mắt ra, quả nhiên... Không có con nai nào cả.
Chỉ có một con yêu quái, dựa vào cạnh giường đá mà ngủ.
Hề Sơn quân tặng các phương sĩ một bộ tranh cắt giấy, nàng đem yêu lực truyền vào đó. Thổi một hơi, liền biến thành tuấn mã hương xa, rượu ngon gái đẹp. Xe ngựa này ngày đi ngàn dặm, nếu không có lệnh, đêm cũng không dừng lại nghỉ. Bất luận bên ngoài xe là tình cảnh gì, bên trong vẫn là một mảnh xuân quang sáng rỡ, non nước hữu tình, ngồi trên xe mà như giẫm trên đất bằng, lạc vào tiên cảnh.
Mấy tiểu nhân này hết sức vui mừng, Thúy Nguyên hết sức ai oán. Hắn vốn năn nỉ Hề Sơn quân hết lời, muốn nàng tặng cho hắn, ngày ngày vất vả thuyết phục, vậy mà hôm nay chớp mắt lại tặng cho kẻ khác.
"Ta dù cóc lỗi gì, nhưng bảo vật cũng không thể để đám người lùn uống máu người chiếm dễ dàng như vậy được." Thúy Nguyên lay động tiên khí, ra vẻ thông thạo.
Hề Sơn quân vốn chợp mắt nghỉ trưa, nghe thấy Thúy Nguyên nói như vậy, liền cầm đại một cuốn sách ném tới trước mặt Thúy Nguyên, cười lạnh nói: "Nếu còn có chút liêm sỉ còn dám đứng trước mặt quân chủ nói mấy lý lẽ này sao, nghe giọng điệu của người còn đang nghĩ rằng công lao của ngươi to lớn lất át mọi lỗi lầm ấy."
Thúy Nguyên nhớ tới điều gì đó, nháy mắt liền ỉu xìu: "Tam Nương không chịu gặp ta."
Trên cái cổ trắng nõn của hắn là khối bạch ngọc điểm đỏ, nhìn hết sức ảm đạm.
Thúy Nguyên nhìn chằm chằm bạch ngọc, miệng xị ra, vành mắt đỏ lên, đang muốn khóc, Hề Sơn quân lại quát hắn: "Im miệng, không cho phép ngươi khóc! Có thời gian ở đây khóc nháo với ta, không bằng đi xin Phù Tô giúp đỡ."
Thúy Nguyên đối với hai chữ Phù Tô hết sức nhạy cảm, hoài nghi nói: "Chuyện phu thê bọn ta, liên quan gì tới hắn? Chính hắn mang theo nghiệt nợ tới nhà chúng ta, chẳng biết đại họa lúc nào ập xuống đầu, tuy hắn có hôn ước với sơn quân, nhưng chẳng qua là do Kiều Công bất mãn trong lòng, muốn mang oán khí reo rắc lên hoàng thất Đại Chiêu mà thôi. Sơn quân vốn thông minh, chúng ta đều biết phu quân ngươi đã từ lâu đã thành người thiên cổ, ngươi vất vả tiêu dao, cần gì lúc này phải khuấy hồ nước đục."
Hề Sơn quân âm trầm nhìn Thúy Nguyên hồi lâu, nhìn đến khi hắn run lập cập, mới nói: "Ngươi biết rõ đời ta như vậy, biết rõ tính cách của ta, biết ta ghét nhất nhìn kẻ khác khóc. Tại sao, còn chưa chịu cút đi hả?"
Phù Tô đã lâu chưa thay quần áo. Hắn vốn ưa sạch sẽ, nên thấy hơi khó chịu. Ngày đó trong mộng không biết chuyện gì xảy ra, lúc tỉnh lại, hồng ấn trên trán đã nhạt đi, đầu cũng không còn đau nữa.
Trong gian nhà đá lạnh như băng, vừa đẩy cửa bước ra, phía trên thảm cỏ, đặt một bộ y phục vừa mới khâu, vải vóc đường khâu đều giống y chang với bộ hắn thường mặc.
Hắn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mang theo bộ đồ mới đi tới suối, đến suối nhìn cảnh trước mắt liền không khỏi kinh hãi. Bên bờ sông cả một đám màu xanh óng ánh đang đứng im bất động nhìn xuống mặt nước.
Phù Tô đi đến gần, nhìn xuống mặt nước, nước suối trong suốt, in rõ bóng người, ngoài cái này ra thì cũng không có gì khác. Hồi lâu, nhưng thiếu niên áo xanh vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt nước.
"Này, sao hôm nay không có gió?" Một người hỏi.
"Ta không thích gió." Một người khác đáp.
"Có gió tốt hơn. Lúc đứng trong gió là lúc là ta anh tuấn nhất."
"Không gió mới tốt. Khắp nơi tĩnh lặng, mới thấy rõ được vẻ đẹp thanh tú nội liễm của ta."
"Thật ra thì, bất kể lúc nào ta cũng đều đẹp cả." Lại một người cúi nhìn dòng nước, cười nhe hàm răng sáng choang, "Thật là đẹp, khiến cho tạo vật đều thấy bất công."
"Ta gần đây hết sức phiền não." Một thiếu niên áo xanh khác nói.
"Vì sao?" Đám hầu nhi đồng thanh hỏi.
"Ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, sau này nếu thê tử của ta tự ti quá, xấu hổ mà chết thì sao sinh cho ta hài tử tốt đây?" Thiếu niên ha ha cười, giảo hoạt đắc ý, đảo mắt lại cùng Phù Tô bốn mắt nhìn nhau, hắn lui về phía sau mấy bước, lấy tay che mắt, "Ta không thấy gì."
Mọi người thấy Phù Tô tới, đều cúi chào rồi thờ dài ngao ngán, hậm hực khó chịu, làm chim muông bay tán loạn.
Phù Tô nhìn xuống mặt nước, thấy nguyên đám hầu nhi mặt lạnh như băng, đần thúi cau có, không nhịn được nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng muốt. hàng lông mày xanh nhu thuận giãn ra.
Cách đó không xa, có một bóng áo choàng vàng đang run rẩy nấp sau gốc cây.
"Người nào núp phía sau cây đó?" Phù Tô thu lại ý cười.
Áo vàng kia vẫn tiếp tục run rẩy run rẩy.
Phù Tô chậm rãi đi tới phía sau gốc cây, còn chưa tới nơi đã thấy một trận khói trắng nghi ngút, khói tan người cũng biến mất.
Trong bụi cỏ, có một vũng nước.
Một hôm, Phù Tô ngồi dưới tán cây đọc sách, Nhị Thập Ngũ thấy hắn mệt mỏi liền biến thành tảng đá, cho hắn để sách uống trà.
Mùa hè gió ấm áp, chỉ một lát sau, có chút mệt, hắn liền dựa vào tảng đá ngủ thiếp đi.
Có người rón rén bước đến bên hắn, Phù Tô hé mắt liếc nhìn, lại nhắm mắt lại, bất động như núi.
Người nọ sờ ống tay áo của Phù Tô, xem qua xem lại có vừa không, hồi lâu mới hài lòng, đang định rời đi, lại bị Phù Tô nắm lấy cổ tay, hắn chậm rãi mở mắt hỏi: "Ngươi từ đâu tới?"
Đứng trước mặt hắn là một nữ nhân áo vàng. Người này xiêm y sáng lấp lánh, không biết làm bằng vải gì nhưng khi chạm tay vào thì lạnh như băng, giống như nắng ấm hòa với nước lạnh, xuyên qua đáy mặt, lạnh thấu tới tim.
Nàng liền nhìn thẳng vào mắt Phù Tô, khiến hắn không còn chút lực chống đỡ.
Vậy mà trong giây lát hắn liền dời mắt khỏi nàng, giọng nói từ tốn mang theo khí lạnh: "Đừng để cho ta hỏi lại lần thứ hai."
Nữ nhân kia nước mắt rào rào, rơi xuống mặt đất tạo thành một vũng nước. Nàng ta quỳ sụp xuống, dập đầu nói: "Thần có tội, chết vạn lần cũng không đền hết tội, không còn mặt mũi nào gặp quân vương!"
Phù Tô ngẩn ra, buông tay nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."
Nữ nhân áo vàng vừa ngẩng đầu lên nhìn, Phù Tô phút chốc liền cảm thấy máu huyết đều muốn nổ tung, chọc thủng da thịt mà túa ra ngoài, nhưng là, nhìn gương mặt đó, mạch máu lại bị đông lại. Hắn nhìn kỹ nàng hỏi: "Ngươi từ đâu tới, phạm tội gì?"
Nàng vốn có một gương mặt đẹp đẽ ôn nhu như bạch ngọc, đáng tiếc, một nửa gương mặt bị đóa hồng leo mọc lan tới tận mép tóc.
Nàng tự hổ thẹn với khuôn mặt của mình, lại cúi đầu nói: "Thần có tội, đã phụ lòng chủ công."
Phù Tô như có điều suy nghĩ, đứng lên đưa tay kéo nàng dậy, giọng chậm rãi: "Ngươi nhất định là Đại mẫu Tam Nương mà Sơn quân đã nói, ngươi gặp ta lúc nào?"
Tảng đá Nhị Thập Ngũ biến thành hầu nhi, nhào vào ngực Tam Nương: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng chịu ra, cha biết sai rồi, cha lo lắng lắm."
Tam Nương xoay người, Hề Sơn quân từ trong gian nhà đá đi ra, nhìn nàng với ánh mắt bi thương.
Nàng xoa xoa nước mắt, cười dịu dàng nói: "Để công tử chê cười rồi. Thiếp có một cố nhân, nhìn cũng khá giống công tử."
Ban ngày, Phù Tô đi tìm nơi phát ra tiếng hát, nhưng lại phải trở về không công.
Hề Sơn quân ban đêm mang một khối thịt nướng và mấy vò rượu, đưa Phù Tô đi tới chỗ vách núi.
Càng gần vách núi, ánh trăng càng trong sáng, tiếng hát càng rõ ràng hơn.
"Sơn quân đưa ta đi gặp ai ư?"
Hề Sơn quân nói: "Ta có thể đưa công tử trở lại, hoàn toàn nhờ vào món đồ sính lễ của người này."
"Cây vọng tuế?" Phù Tô suy nghĩ thật lâu, đứng trong bóng tối nhìn Hề Sơn quân, có chút bứt rứt: "Sơn quân, Phù Tô có nghi vấn trong lòng, không biết có thể hỏi hay không?"
Hề Sơn quân vẫn không dừng bước, trả lời: "Công tử cứ nói đừng ngại."
Phù Tô dừng chân một lát, "Ta biết sơn quân vì ta, cũng biết sơn quân vì tộc yêu, càng biết ta và sơn quân có hôn ước chưa dứt, nhưng mà, nhưng mà... Ta không biết, sơn quân là nam nhân hay nữ nhân?"
Hề Sơn quân chậm rãi quay đầu, yếu ớt nói: "Bản quân tất nhiên là nam nhân."
Phù Tô dừng hắn lại, khuôn mặt thiếu niên vẫn còn nét ngây thơ lộ rõ sự lúng túng, nói: "Lúc trước cho rằng ngươi là nữ nhân, ngươi đi đâu ta cũng chạy theo che chở, quả thực đã sơ suất."
Hề Sơn quân gãi gãi mi mắt nói: "Ta nói ta là nữ nhân bao giờ?"
Phù Tô vô cùng thất vọng nhưng không để lộ ra mặt, vẫn nghiêm túc hỏi: "Hai người nam nhân sao có thể lập gia đình? Lập gia đình là làm theo quốc chi lễ. Hề Sơn quân có tuân theo sách dạy hay không?"
Hề Sơn quân cúi đầu cười châm biếm, "Đúng là tiểu tử ngây thơ! Ngươi đùa kiểu gì lạ vậy? Ai muốn cưới nam tử nhà ngươi!"
Thiếu niên tóc đen cài châm ngọc, có chút bất đắc dĩ co rút ngón tay, gương mặt cho dù nhợt nhạt nhưng dưới ánh trăng, vẫn có ảo giác vô cùng ôn nhu.
Tiếng hát hơi ngừng, xa xa dội tới giọng nói thê lương: "Hề Sơn quân cớ gì lại tỏ ra ngượng nghịu, làm ra bộ dáng nữ nhân như vậy?"
Hề Sơn quân cười, lắc tay áo gai, cùng Phù Tô một thân bạch y đi tới.
"Đại ca chớ có giễu cợt, chỉ là tạm thời thôi. Làm nữ nhân thật phiền toái." Hề Sơn quân vẫn đi tiếp, Phù Tô nhìn cảnh trước mắt, có chút kinh ngạc.
Đây là một cây cổ mộc sinh ra trong vách đá vươn lên chọc trời. Nhìn như tùng mà không phải tùng, tựa như chương mà không phải chương. Chỉ một kẽ hở mà bừng lên sức sống. Mỗi chiếc lá đều tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, tựa như nói rằng, cơ hội của sự sống trên thế gian này là vô hạn.
Nó rất cao, có một đôi mắt như coi thường chúng sinh, lông mày trắng như cước rủ xuống dưới tán cây, một con trăn hoa to lớn nằm trên cây đang thè cái lưỡi dài đỏ như máu, đôi mắt tam giác như nhuộm trong thuốc độc, hung thần ác sát nhìn Phù Tô.
"Có vẻ là xương non." Cây kia tựa như người, hít một hơi thật sâu, thân cây chậm rãi lay động, phát ra tiếng kêu sột soạt.
"Nhìn đã biết là ngon." Con trăn vẫn thè cái lưỡi dài nhìn chằm chằm Phù Tô, cất giọng khàn khàn.
Hề Sơn quân xách rượu thịt bỏ dưới tán cây, cười nói: "Đã lâu không gặp các vị ca ca, hai người vẫn hoạt bát như vậy."
Con trăn ăn ngấu nghiến ăn khối thịt. Cây đưa hàng lông mày cuốn vò rượu lên, chậm rãi đổ vào miệng. Hồi lâu sau, hai yêu quái mới buồn bã thở dài: "Lúc nào mới có thể được như hơn hai trăm năm trước, sảng khoái ăn một trận thịt chứ?"
Phù Tô nhớ tới những báo ứng mà Hề Sơn quân kể, những ngày đó, mấy tên yêu quái điên cuồng không chút kiêng kỵ này, e rằng đã ăn thịt không ít người.
Hề Sơn quân chỉ Phù Tô nói với cây kia: "Đây là vị phu quân mà ta dùng một góc da của đại ca đổi được, hôm nay ta mang hắn đến bái kiến hai vị ca ca."
Phù Tô nhìn ngắm cây đại thụ hồi lâu, mới biết nó chính là cây thần vọng tuế giúp tăng tuổi thọ mà trong sách thường nhắc tới.
Hóa ra là có hình dạng như thế này.
Chuyện may mắt nhất, là bên người toàn bảo vật vô giá, chuyện bất hạnh nhất là những bảo vật này mạnh hơn ngươi rất nhiều, thậm chí còn có sự sống.
Phù Tô cúi chào một cái. Ra khỏi ngọn núi này, hắn là Thái tử của trăm nước, người người e sợ, cho dù có bị hắn quát tháo, trừng phạt vẫn phải tôn kính quỳ lạy. Ở ngọn núi này, hắn có thân phận nhỏ mọn nhất, đi đến đâu cũng phải hành lễ.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Con trăn lớn nghe vậy trong nháy mắt chợt trở nên từ ái, thân thiết hỏi Phù Tô.
Phù Tô nói: "Phù Tô sinh năm Tân Dậu, năm nay vừa tròn mười sáu."
Cây vọng tuế bật cười, lá cây rào rào rụng xuống, có chiếc lá rơi xuống vai Phù Tô, lúc đầu còn sáng rỡ, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Nó lại dùng lông mày nhấc vò rượu, ném cho Hề Sơn quân nói: "Lúc mới tới, hồi đó ngươi bao nhiêu tuổi?"
Hề Sơn quân khẽ mỉm cười: "Mười sáu tuổi."
Vọng Tuế cười, "Phải phải, ngươi mặc xiêm y đỏ, cực kỳ đẹp mắt. Ta và lão Tam giác còn cho rằng ngươi là xương non, lâu rồi không được ăn thịt người, nhất định phải ăn cho thỏa thích. Ai ngờ lại không thể ăn."
Hề Sơn quân lịch sự uống một hớp rượu, cười nói: "Đại ca chê cười rồi, để cho phu quân ta nghe được, lại tưởng ta mặc xiêm y đỏ rất đẹp mắt, ta tướng mạo vốn xấu xí, đại ca chớ khiến hắn hy vọng. Năm đó, ta mang một bồ điểm tâm tới cho các đại ca, vậy mà điểm tâm cũng cứng ngắc không ăn được, chọc cho hai vị đại ca nổi giận, muốn nuốt ta vào trong bụng."
Lão tam giác gật đầu nói: "May lúc ấy trời đã sáng, nếu không nuốt ngươi vào trong bụng thì biết lấy ai kêu oan."
Phù Tô hỏi: "Xương non là gì?"
"Với ta, thế gian này chỉ có bốn dạng sinh linh, xương non và xương cứng, có thể ăn và không thể ăn. Xương non là tốt nhất, có thể ăn mà còn ăn rất ngon, xương cứng là kém nhất, không những không ngon còn làm ta tổn thọ." Cây vọng tuế nói.
Vậy ra, tuổi thọ của vọng tuế đều đến từ những sinh linh trên thế gian này, nó ăn vật gì, vật đó còn thừa lại bao nhiêu năm thì tất cả sẽ chuyển cả cho nó, giết người mà tăng tuổi thọ, chính là con đường tu đạo của yêu quái.
"Ngươi không sợ báo ứng ư?" Phù Tô không hiểu.
Vọng tuế cười, tiếng cười vang tới tận bầu trời, "Ta chỉ sợ cô đơn, sợ không chết."
Vọng tuế nhìn chằm chằm Hề Sơn quân, thanh âm mờ mịt: "Hề Sơn, ngươi sợ báo ứng không?"
Hề Sơn quân một thân áo gai, khẽ mỉm cười, "Ta và đại ca đều là ruột thịt một nhà, đại ca không sợ, ta có gì phải sợ?"
Phù Tô tưởng như nghe ra: "Sơn quân là con của cây yêu?"
Hề Sơn quân mỉm cười, "Sai rồi, công tử nhầm rồi."
"Sơn quân và vọng tuế là huynh muội ruột thịt?"
"Lại sai rồi. Ba trăm năm trước, chúng ta kết nghĩa tại đây, vọng tuế đã ngàn năm tuổi, vì vậy ta là tiểu đệ." Hề Sơn quân thở dài nói.
"Vậy sao sơn quân lại nói ruột thịt một nhà?"
"Đúng vậy."
Lúc này thì đúng là như vậy.
Hề Sơn quân mỉm cười, nhìn tiểu tử đến từ nhân gian đang tỏ vẻ nghi hoặc. Nếu như hết thảy bắt đầu chỉ vì ngày hôm nay, nhìn thấy một công tử Phù Tô mãi mãi không lớn, vậy thì ngay từ khi bắt đầu, nên để tất cả mọi chuyện kết thúc.
Đêm lạnh như nước, trời cao gió lớn, bọn họ cùng hướng về ánh trăng, uống từng vò rượu.
Nàng và vọng tuế, cả hai đều chờ đợi kết cục đó.
V3ΘӀ2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro